Hôm sau
Trời đã nhá nhem tối. Đêm qua sau khi cậu cả đưa cô Kỳ về phòng, hai người ở trong đó không thấy ra. Ba bữa ăn đều dựa theo mệnh lệnh của cậu cả, đặt ở ngoài cửa, người giúp việc không ai dám lên quấy rầy.
Những tia sáng lúc chạng vạng xuyên qua tấm rèm mềm nhẹ bên cửa sổ sát sàn chiếu vào trong phòng khiến khung cảnh bên trong như được dát một lớp ánh sáng màu vàng.
Kỳ Hinh nằm trên giường, cả người vùi trong chăn, hàng lông mi dài hơi vểnh lên, trông cô chẳng khác nào cô công chúa đang ngủ say.
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy hình như Lăng Thiếu Đường đang gọi điện. Cô khẽ vỗ lên trán, muốn trở mình nhưng vừa động đậy lại thấy cả người tê mỏi, cơ thể cô cũng lưu lại đầy dấu vết của Lăng Thiếu Đường…
Từ tối hôm qua cho đến tận bây giờ, Lăng Thiếu Đường chẳng rời giường một bước, cũng không cho cô rời đi, ăn cơm cũng ăn ở trên giường.
Anh điên cuồng đòi hỏi hết lần này đến lần khác như muốn vơ vét hết mọi thứ, một lần rồi lại một lần phóng thích trong cơ thể cô…
Kỳ Hinh lại nhắm mắt lại, cô thật sự không có dũng khí để đối mặt với chuyện này. Cô không thể tưởng tượng nổi bản thân lại hùa theo anh! Không, anh là hung thủ Gi*t người, sao cô có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy được?
Kỳ Hinh đang nghĩ ngợi thì từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Sau đó một bên giường lún xuống, Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc và ấm áp dán sát vào tấm lưng trần của cô, Lăng Thiếu Đường đã quay trở lại giường.
Kỳ Hinh cảm thấy căng thẳng, cô vội vàng nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng ngay sau đó, cả người cô đã bị Lăng Thiếu Đường ôm vào trong lòng, hơi thở ấm áp của đàn ông phả vào tai cô:
- Cố tình không để ý đến tôi thì kết cục sẽ rất bi thảm!
Sau đó, bàn tay Lăng Thiếu Đường lại càn rỡ vuốt ve trước иgự¢ cô.
Kỳ Hinh cả kinh, cô giãy dụa: “Đừng… giờ tôi rất mệt!”
Trời ơi! Người đàn ông này lúc nào tinh lực cũng tràn đầy sao? Nhưng…
Tiếng cười nhẹ đầy hấp dẫn của anh vang lên: “Mệt thì đừng động đậy!”
Anh hôn lên da thịt cô, hít thở mùi hương tự nhiên từ cơ thể cô, chẳng loại nước hoa nào có thể thay thế được hương thơm này, khiến anh mê luyến không thôi.
Bàn tay ma thuật của anh lại bắt đầu lướt khắp người Kỳ Hinh.
- Đừng… – Kỳ Hinh vùi mặt vào gối, cô bắt đầu không khống chế được bản thân mình.
- Hinh Nhi, là em dụ dỗ tôi! – Ánh mắt Lăng Thiếu Đường ngập tràn Dụς ∀ọηg.
- Lăng Thiếu Đường… đủ rồi! – Kỳ Hinh cắn răng, bất giác thốt lên.
- Hinh Nhi, em chẳng ngoan gì cả, về sau em có thể gọi tôi là Đường, nhớ kỹ lấy!
–Giọng nói đầy Dụς ∀ọηg của anh ra lệnh cho cô.
Một giây sau, Lăng Thiếu Đường lại hung hăng đâm thẳng vào người Kỳ Hinh.
- Nhớ… nhớ rồi! – Một luồng nhiệt nóng bỏng đâm sâu vào từng tế bào trong cơ thể Kỳ Hinh, cô cầu xin.
Lăng Thiếu Đường hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, động tác càng ngày càng mãnh liệt…
Kỳ Hinh như bị lạc trong tầng sương mù, lại một lần nữa hòa tan trong lòng anh.
Rốt cuộc anh cũng rời khỏi người cô, mãi sau cô mới khôi phục lại hô hấp đều đều.
Kỳ Hinh vô lực nằm trên giường, cả người đầy mồ hôi, những dấu hôn trên cơ thể dịu dàng của cô hiện lên rõ ràng đầy ám muội.
Lăng Thiếu Đường yêu thương hôn lên trán Kỳ Hinh rồi nói:
- Giờ cô đi tắm đi, sau đó tôi sẽ cho người giúp cô trang điểm. Một tiếng nữa tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng để thiết kế váy dạ hội! – Giọng nói đều đều và lạnh lùng vang lên, đậm tính mệnh lệnh.
- Thiết kế váy dạ hội? – Kỳ Hinh không hiểu.
- Tối mai tôi muốn cô tham dự tiệc trên du thuyền ở Marbella cùng tôi! – Lăng Thiếu Đường xuống giường, cất giọng hời hợt.
- Sao anh không hỏi ý kiến tôi, sao anh biết tôi muốn tham gia? – Kỳ Hinh rõ ràng đã hơi tức giận.
Cô không biết rốt cuộc Lăng Thiếu Đường muốn gì. Nếu chỉ muốn cô ở trong một Kim Ốc Tàng Kiều thì tại sao còn bắt cô phải tham gia tiệc cùng anh? Cô lấy thân phận gì để đi cùng anh? Chẳng lẽ muốn giới thiệu cho người khác biết cô là tình nhân của Lăng Thiếu Đường? Chẳng lẽ bây giờ anh chưa khiến cô đủ nhục nhã hay sao?
- Cô không có quyền lựa chọn đi hay không đi! – Lăng Thiếu Đường cúi sát mặt lại gần cô, sự dịu dàng vừa rồi hoàn toàn biến mất, giờ chỉ còn sự ngông cuồng bá đạo.
- Lập tức rửa mặt, tôi ở trong xe chờ cô! – Lời nói lạnh lùng quanh quẩn bên tai Kỳ Hinh.
Khi Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh xuất hiện trong một cửa hàng chuyên đón tiếp khách quý YSL, một người đàn ông nước ngoài để tóc dài tươi cười ra chào bọn họ.
Anh ta có phong cách ăn mặc rất lạ lùng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra phong thái của một người nghệ sĩ.
Anh ta bước từng bước tao nhã, ánh mắt như hồ nước tản ra những tia sáng mê người, khóe miệng nở nụ cười đầy ưu nhã.
- Thiếu Đường, lâu lắm không gặp! – Anh ta đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, một tay khoác lên vai anh, giọng nói lười biếng đầy khêu gợi.
Sau đó, anh ta thấy Kỳ Hinh đứng bên cạnh Lăng Thiếu Đường.
- Cô là Kỳ Hinh? Được thiết kế bộ lễ phục cho một cô gái xinh đẹp thế này quả thực là vinh hạnh của tôi… – Hai mắt anh ta sáng rực lên.
Kỳ Hinh kinh ngạc, cô nhìn người đàn ông trước mặt rồi lại quay sang nhìn Lăng Thiếu Đường.
- Cậu nói nhiều quá nhỉ! – Lăng Thiếu Đường hất cánh tay đang khoác lên vai mình của John Gallino ra, rồi mở miệng nói với Kỳ Hinh:
- Chắc là cô cũng biết cậu ta, đây chính là nhà thiết kế chính của YSL – John Gallino! Không phải mấy nhà quyền quý các cô rất thích mặc những bộ trang phục do cậu ta thiết kế sao?
Kỳ Hinh vui mừng, cô dường như phát hiện ra cả một đại lục mới: “Anh chính là Johb Gallino? Trời ơi, không phải tôi nằm mơ đấy chứ?”
Nhà thiết kế chính John Gallino của YSL, dù là về ý niệm thiết kế hay kiểu dáng đều tiến hành suy xét độc lập, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Kỳ Hinh thích những bộ trang phục của anh ta.
Nhưng vì John Gallino luôn khiêm tốn, ít khi lộ diện trước báo chí nên Kỳ Hinh chưa được gặp nhà thiết kế tài năng này. Không ngờ hôm nay anh ta lại đứng ngay trước mặt cô.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua tia ghen tị. Anh ta có gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng qua chỉ thiết kế mấy thứ rách rưới thôi mà lại khiến Kỳ Hinh bội phục như vậy!
John Gallino lại rất hứng thú với Kỳ Hinh, anh ta cười: “Bên cạnh cô còn có người bá đạo như vậy, tôi đâu thể so được chứ!”
Nhắc tới chuyện này, John Gallino lại vã mồ hôi lạnh. Tối qua đang ngủ ngon, anh ta đã bị cú điện thoại của Lăng Thiếu Đường làm cho bừng tỉnh.
Lăng Thiếu Đường nói rất đơn giản, chỉ cho anh ta nửa tiếng để chuẩn bị. Sau đó máy bay tư nhân của Lăng Thiếu Đường hạ cánh xuống biệt thự tư nhân của anh ta, may mà biệt thự đủ rộng để máy bay tiếp đất. Anh ta như bị quân giặc bắt nhét lên chiếc máy bay, đến giờ mà đầu óc anh ta vẫn còn choáng váng.
Anh ta thật sự rất sợ cái kiểu giao việc độc đoán này của Lăng Thiếu Đường, cái người này rốt cuộc là dạng người gì vậy không biết!
Kỳ Hinh khó hiểu nhìn Lăng Thiếu Đường, không phải vì chuyện lễ phục mà anh đưa John Gallino đến tận đây chứ? Lại còn dùng cả máy bay tư nhân để đón anh ta?
John Gallino nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô, anh ta giải đáp:
- Anh ta đã đặc biệt mời tôi đến đây để thiết kế lễ phục cho cô mặc vào buổi tiệc ngày mai. Nhưng mà vì một cô gái xinh đẹp thế này, tôi cũng không vất vả gì!
John Gallino nở nụ cười mê người, đôi mắt màu lam thâm thúy của anh ta trong veo như một hồ nước, dịu dàng khiến tâm hồn người ta thư thái.
- Cậu nói cậu không có thời gian, nhưng xem ra có nhiều thời gian quá đấy nhỉ! – Giọng nói lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường vang lên, hàng lông mày rậm anh tuấn cau chặt lại, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Cái tên John Gallino ૮ɦếƭ tiệt này! Dám nịnh nọt xun xoe Kỳ Hinh!
Anh chắc chắn phải cắt ngay mấy hành động này của anh ta, cái tên John Gallino ૮ɦếƭ tiệt này giờ giống hệt con mèo đang động dục!
- Ok, ok! Tôi sẽ lập tức làm đây, thưa… anh… Lăng! – John Gallino giang tay ra, cố ý kéo dài giọng nói.
Khi thấy Lăng Thiếu Đường nắm chặt tay Kỳ Hinh, anh ta thức thời, vội vàng gọi trợ lý Juli đến hỗ trợ.
- Cô ở cùng anh ta chắc vất vả lắm, anh ta có ђàภђ ђạ cô không? – Anh ta vừa làm việc vừa cất giọng đầy xấu xa bên tai Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, chẳng lẽ anh ta nhận ra cái gì sao?
Ngay sau đó, John Gallino bị Lăng Thiếu Đường hất ra xa!
Trợ lý Juli của John Gallino đứng ở một bên, nơm nớp lo sợ.
Khi thấy John Gallino vốn là người cao lớn nhưng lại bị Lăng Thiếu Đường hất văng ra xa, cô lại càng hoảng sợ. Hai người bọn họ… thật sự là bạn tốt ư? Sao lại bạo lực như vậy? Chẳng lẽ chỉ đang đùa nhau? Nhưng mà trông chẳng giống lắm.
Hôm qua cô cùng John Gallino tới đây, khi biết Lăng Thiếu Đường đưa John Gallino tới đây chỉ để thiết kế lễ phục cho một cô gái, cô chỉ có thể âm thầm kinh ngạc.
Là cô gái phương đông trước mặt đây sao? Cô ấy đẹp quá, đôi mắt to trong veo, khuôn mặt trắng trẻo! Một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu cô là đàn ông thì chắc chắn cũng sẽ say mê cô gái này.
John Gallino ngồi dưới đất, miễn cưỡng nở nụ cười rồi nhìn Juli đang căng thẳng:
- Không cần lo lắng, Thiếu Đường luôn dùng cách này để chào hỏi bạn cũ mà, tôi quen rồi!
John Gallino và Lăng Thiếu Đường đều tốt nghiệp ở đại học Harvard cho nên có thể coi là bạn tốt kiêm bạn học.
Hôm nay Lăng Thiếu Đường tức giận chỉ vì một cô gái, xem ra cô gái này thật sự khiến Lăng Thiếu Đường phải động tâm rồi.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe lên ý cười, anh đi đến bên cạnh John Gallino, duỗi tay ra. John Gallino cũng vươn tay ra, mượn lực của Lăng Thiếu Đường để đứng lên.
- Nói linh tinh ít thôi, tập trung làm việc đi! Nhưng mà… chỉ có cô trợ lý của cậu mới được đo người cho cô ấy! – Lăng Thiếu Đường ra lệnh, giọng nói đầy nghiêm túc.
John Gallino khóc thét một tiếng. Cái tên bá đạo này, biết rõ anh ta là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới mà vẫn bị cái tên này xoay như chong chóng! Đúng là kết nhầm bạn rồi!
Marbella* nổi danh với khí hậu tuyệt vời, bốn mùa đều chìm trong ánh nắng ấm áp, phong cảnh kiều diễm, sắc xanh thẳm của bầu trời cùng với màu nước biển ấm áp là đặc trưng nổi bật của nơi đây.
* Marbella là một đô thị trong tỉnh Málaga, cộng đồng tự trị Andalusia Tây Ban Nha.
Mặt biển xanh thẳm, chiếc du thuyền xa hoa nổi bật giữa mặt biển toát ra vẻ hấp dẫn của riêng nó. Cảnh sắc về đêm lúc này trông chẳng khác nào cảnh tượng trong mộng ảo. Những tia sáng từ đèn thủy tinh trên du thuyền chiếu rọi toàn bộ mặt biển.
Bữa tiệc trên du thuyền lần này là do một thương gia có tiếng trong giới là Từ Phong khởi xướng vậy nên khách mời cũng toàn là những thương nhân nổi tiếng trên khắp thế giới, người nào người nấy đều cực kỳ tài giỏi.
Những cô gái xinh đẹp trong bữa tiệc xa xỉ đã thu hút sự chú ý của không ít thương nhân, tất cả mọi người đều tụ tập lại tại đây.
Khi Kỳ Hinh cùng Lăng Thiếu Đường bước vào bữa tiệc đã khiến mọi người xôn xao cả lên. Các cô gái trong những bộ trang phục lộng lẫy mê đắm nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng tác phong nhanh nhẹn của Lăng Thiếu Đường, còn những người đàn ông lại không hề che giấu nổi ánh mắt đang dán chặt lên người Kỳ Hinh, cực kỳ ghen tị với Lăng Thiếu Đường!
John Gallino không hổ danh là bậc thầy trong giới thiết kế, bộ váy dạ hội trên người Kỳ Hinh lại càng tôn lên sức hấp dẫn và sự tao nhã của cô.
Cô mặc một chiếc váy đen được cắt may theo phong cách không đối xứng khiến làn da trắng nõn mịn màng của cô thoắt ẩn thoắt hiện càng lộ rõ sự mê người. Bên trên được gắn thêm một lớp voan mỏng, những hạt trân châu đen được khảm trên chiếc thắt lưng cùng những viên kim cương lộng lẫy được đính trên phần cổ áo và xung quanh phần иgự¢. Không thể nghi ngờ gì nữa, Kỳ Hinh chính là điểm sáng nhất trong lễ hội trên du thuyền đêm nay.
Sự hung ác và nham hiểm của Lăng Thiếu Đường càng ngưng tụ dày đặc trong mắt. Cái tên John Gallino ૮ɦếƭ tiệt này, dám thiết kế bộ váy như thế này cho Kỳ Hinh mặc.
Khi Kỳ Hinh khoác bộ váy này lên người, thiếu chút nữa anh đã không kìm chế nổi Dụς ∀ọηg của mình với cô. Nhất là lúc ở trên máy bay tư nhân, Kỳ Hinh uể oải dựa người vào ghế khiến anh chỉ muốn ra lệnh cho máy bay quay về. Cho nên anh không khó để tưởng tượng ra ánh mắt như con sói đang thèm khát của mấy người đàn ông trong bữa tiệc.
- Thiếu Đường, cậu đến rồi! – Từ Phong khoảng hơn sáu mươi tuổi, khi thấy Lăng Thiếu Đường bước vào đại sảnh, ông vội vàng tiến lên bắt tay với anh.
- Ông Từ, lâu rồi không gặp, đúng là gừng càng già càng cay! – Lăng Thiếu Đường bắt tay lại.
- Haha, quá khen rồi! Đúng rồi, Thiếu Đường, sức khỏe của bố cậu hiện giờ thế nào rồi? – Từ Phong và Lăng Diêu Hồng là bạn tri kỷ, nghe nói sức khỏe của Lăng Diêu Hồng không ổn, ông rất lo lắng.
- Sức khỏe của bố tôi yếu hơn sức khỏe của ông Từ đây nhưng các bác sĩ đang tiến hành điều trị, ông ấy sẽ bình phục nhanh thôi! – Lăng Thiếu Đường mỉm cười, vuốt cằm lên tiếng.
- Được, được, mong bố cậu sớm bình phục, một thời gian nữa tôi sẽ bay sang thăm bố cậu. Đúng rồi, Thiếu Đường, lại đây đi, bác Từ giới thiệu cho cậu vài người!
Kỳ Hinh đến một góc, giống như một con bướm cô đơn.
- Này, các cô nhìn đi, hình như là thiên kim tiểu thư của Kỳ thị đấy! – Mấy cô gái trang điểm xinh đẹp nhìn Kỳ Hinh từ trên xuống dưới.
- Sao có thể chứ? Nghe nói Kỳ thị gả thiên kim cho Lăng thị, sau đó cô ấy tự sát rồi mà! – Một người xì xào bàn tán.
- Chắc là đồn thổi thôi, Lăng Thiếu Đường cũng không nói gì, việc riêng của anh ấy người ngoài đâu có biết nhiều!
- Cho nên mới nói làm sao cô ấy có thể là vợ của Lăng Thiếu Đường được chứ? Thôi… mau nhìn kìa, Lăng Thiếu Đường ở kia kìa! Đẹp trai quá!
Mấy cô gái háo sắc như thấy mật ngọt, lập tức di chuyển tầm mắt.
Kỳ Hinh cũng nhìn về phía cách đó không xa, Lăng Thiếu Đường đang tao nhã cầm một ly rượu, mỉm cười nói chuyện cùng một vài thương nhân khác. Bóng dáng cao lớn của anh nổi bật lên khí chất vương giả, cũng thể hiện rõ phong thái của người làm ăn. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh chính là tiêu điểm!
Kỳ Hinh thở dài, cụp mắt xuống!
Cô luôn không thích tham gia mấy buổi tiệc liên quan đến thương mại thế này, dù là tiệc do bố cô tổ chức, cô rất ít khi tham gia. Huyệt thái dương giật giật, đau nhói, cô rất muốn đi nghỉ ngơi một chút.
- Thiếu Đường, lâu lắm không gặp! – Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường hơi quay người lại. Khi thấy người đứng phía sau, anh mỉm cười, quay sang nói xin lỗi với mấy người thương nhân vừa nói chuyện rồi sải bước về người kia.
- Tước! Vẫn còn sống cơ à! – Lăng Thiếu Đường cất tiếng cười sang sảng, hai người nắm chặt tay nhau.
Người đàn ông được gọi là “Tước” trông rất khôi ngô, khuôn mặt hoàn mỹ như ánh mặt trời, cả người toát ra sự ngang ngạnh, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh ta cũng như được điêu khắc giống Lăng Thiếu Đường nhưng đôi mắt thì vừa thâm thúy vừa u tối, có vẻ cuồng dã không câu nệ, đôi môi mỏng tà mị mà gợi cảm.
Hai người đàn ông xuất sắc đứng cùng một chỗ càng khiến mọi người chú ý.
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi nhíu mày lại: “Này, Lăng Thiếu Đường, cậu tàn nhẫn vừa thôi nhé, lâu rồi không gặp nhau mà vừa gặp mặt đã rủa nhau thế à!”
- Đây là em gái tớ, Hoàng Phủ Ngưng! Con bé vừa tốt nghiệp về nước! – Anh nhìn về cô gái trông như con 乃úp bê bằng sứ đứng sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước.
- Chào anh, em thường nghe anh ấy nhắc đến anh! – Sóng mắt của cô gái dao động, đôi mắt trong veo như mặt hồ tĩnh lặng nhìn Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường hơi vuốt cằm rồi mỉm cười đáp lễ.
- Thiếu Đường, cô gái xinh đẹp kia đi cùng cậu à? – Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Kỳ Hinh cách đó không xa rồi nở nụ cười tà mị.
Ngoại hình của hai người bắt mắt như vậy, anh ta không muốn chú ý cũng khó.
Lăng Thiếu Đường nhàn nhã uống một hớp rượu sau đó dùng ánh mắt khẳng định nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.
- Là Kỳ Hinh? – Hoàng Phủ Ngạn Tước thử hỏi, anh ta cảm thấy cô gái này trông rất quen.
- Sao? Có vẻ cậu có hứng thú quá nhỉ? – Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thức thời, nhún vai, dù là bạn tốt nhưng anh ta cũng không can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của Lăng Thiếu Đường.
Hoàng Phủ Ngưng thì chăm chú nhìn Lăng Thiếu Đường. Người đàn ông này toát ra khí chất của bậc quân vương nhưng rất khác anh trai cô. Anh có khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc nhưng cũng hết sức lạnh lùng khiến phụ nữ nhìn vào phải khuất phục trước anh.
Hoàng Phủ Ngưng càng nhìn, khuôn mặt lại hơi đỏ lên. Sau đó, cô nhìn về phía cô gái xinh đẹp đứng cách đó không xa. Kỳ Hinh? Cô ấy chính là Kỳ Hinh?
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngưng vụt qua tia ghen tỵ.
Kỳ Hinh ở cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, cô hiểu rất rõ ý nghĩa của khuôn mặt đỏ ửng của cô gái kia.
Hai năm trước chẳng phải cô cũng như thế sao? Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Thiếu Đường, từng cử chỉ tao nhã và tôn quý của anh đầy vẻ vương giả, cách nói năng cơ trí mà mê người như bậc vương tử khiến trái tim cô rung động.
Nhưng, Lăng Thiếu Đường không phải là vương tử! Có lẽ từ người anh tỏa ra khí chất của vương tộc nhưng hành động của anh lại tàn nhẫn như ác ma, không ngừng xé nát con tim cô.
Sự cô đơn trên khuôn mặt cô càng nồng đậm. Cô gái kia như đóa hoa quỳnh, đôi mắt trong veo của cô ấy ngắm Lăng Thiếu Đường không rời mắt lại khiến cô cảm thấy đau lòng.