Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị tối sầm lại, hắn đến gần Kỳ Hinh, giọng nói kinh sợ nói:
"Tôi đê tiện? Ha ha, nếu tôi thật sự đê tiện như em nói, thì đêm đó tôi nên chiếm lấy em, nhưng - tôi không nỡ!"
Nói xong, ngón tay thon dài của hắn khẽ lướt qua gò má nõn nà của Kỳ Hinh, đôi mắt lạnh lẽo có chút tình cảm dịu dàng.
Kỳ Hinh cảm thấy cả người đều lạnh buốt: "Nếu thật sự anh dám làm vậy, Đường sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Hắn mới là kẻ đáng ૮ɦếƭ, không phải tôi, hơn nữa, Lăng Thiếu Đường đúng là có mệnh tốt, Kỳ thị các người nợ bên ngoài 200 triệu đôla mà không áp đảo được hắn, phái đi mấy tên sát thủ cũng không thể lấy mạng hắn, hôm nay chính là ngày hắn ૮ɦếƭ! Tôi không tin hắn vẫn gặp may mắn như thế!” Lăng Thiếu Nghị lạnh lùng quát.
“Cái gì? Hoá ra mấy tên sát thủ kia là do anh phái ư?” Kỳ Hinh bừng tỉnh hiểu ra, lập tức nhớ tới cảnh gặp nạn lúc đó mà chấn động lòng người.
“Đúng, là tôi phái đi, nếu không vì tên đần Tô Tử Duyệt, Lăng Thiếu Đường đã ૮ɦếƭ trong tay tôi từ lâu rồi, mà em – đã sớm là người phụ nữ của tôi rồi!” Trong đôi mắt Lăng Thiếu Nghị toả ra sự hung ác.
Kỳ Hinh liên tiếp lui về sau vài bước, sắc mặt cô trở nên nhợt nhạt: “Hoá ra – là anh Gi*t Tử Dương?”
Lăng Thiếu Nghị thu lại sự lạnh lẽo trong mắt, khoé môi hơi nhếch lên:
“Phải, là tôi Gi*t hắn, có trách thì trách hắn quá vướng víu! Xem ra em đã biết, nhưng không sao cả, hôm nay tôi định tiêu huỷ bằng chứng hắn để lại, nhưng khi tôi nhìn thấy em, tôi lại thay đổi mục đích, tôi muốn Lăng Thiếu Đường ૮ɦếƭ, tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi.”
Hắn vừa dứt lời, cơ thể cao lớn mạnh mẽ đẩy Kỳ Hinh lên giường…
“Lăng Thiếu Nghị, anh muốn làm gì? Anh điên rồi! Anh không thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa!”
Kỳ Hinh cảm thấy máu trong người chảy ngược, cô hoảng sợ nhìn khoảng cách giữa mình và người đàn ông kia ngày càng gần, nói năng lộn xộn.
Cô chưa bao giờ cảm thấy sự đe doạ đang tiến gần mình như thế, còn có cục cưng của cô!
“Hinh nhi, tôi không sai, em là của tôi, em chỉ có thể thuộc về tôi….” Lăng Thiếu Nghị mang theo lửa tình thì thầm nói.
Ngay sau đó, hai tay Kỳ Hinh bị một bàn tay to của hắn Ϧóþ chặt cố định ở trên đỉnh đầu, cơ thể cường tráng lập tức đè cô ở dưới thân….
“Không – Thiếu Nghị, cầu xin anh, không được - ” Kỳ Hinh cực kỳ sợ hãi. Hơi thở nam tính trên người Lăng Thiếu Nghị khiến cô cảm thấy ngày tận thế đang đến gần.
Tuy Lăng Thiếu Đường cũng đã đối xử với cô như vậy, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy hành động đó an toàn và cô cũng tự nguyện, nhưng Lăng Thiếu Nghị lại khác biệt, điều hắn mang đến cho cô, là tối tăm vô tận và tuyệt vọng to lớn.
“Hinh nhi, tôi nên làm như vậy, đối với em, tôi đã kiềm chế từ lâu, em nên xin tôi, nhưng là xin tôi giữ lấy em, giống như An Vũ Ân – ha ha!”
Trong đôi mắt anh tuấn của Lăng Thiếu Nghị hoàn toàn bị dục niệm chi phối, mắt hắn vốn thâm bây giờ lại càng trở nên u ám.
Kỳ Hinh nhân lúc hắn cười điên cuồng, dùng lực đẩy hắn sang một bên, hoảng hốt chạy bừa về phía cánh cửa.
Lăng Thiếu Nghị không chút hoang mang đứng dậy, nụ cười càng tươi hơn, ra vẻ thương xót lắc đầu:
“Hinh nhi, em nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng thả em đi sao?”
Nói xong, Lăng Thiếu Nghị thần tốc bắt lấy cơ thể nhỏ xinh của cô.
Cánh tay rắn chắc vòng qua bên hông mảnh khảnh, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn bên tai trắng nõn của cô.
Kỳ Hinh không khỏi ưỡn thẳng sống lưng, cảm giác run rẩy xuất phát từ trên đỉnh đầu –
“Hinh nhi….” Lăng Thiếu Nghị dần biểu lộ tình cảm chân thành, hắn ngập tràn yêu thương ngâm nga, cúi người ngậm chặt vành tai cô. Cô là người phụ nữ duy nhất có thể tiến vào và chiếm giữ đáy lòng lạnh lẽo của hắn, cũng là người phụ nữ duy nhất có thể lấy đi sự ấm áp của hắn.
“Lăng Thiếu Nghị, anh buông!” Kỳ Hinh dùng lực để đẩy.
Hắn nhìn cô chăm chú, sâu thẳm trong con mắt hiện lên tia giá rét–
“Nếu tôi nhớ không lầm, em đã mang thai đứa bé, ngàn vạn lần đừng để tôi làm hại tới nó….”
“Lăng Thiếu Nghị - ”
Cả thân thể Kỳ Hinh đột nhiên ngẩn ra, lập tức, đôi mắt cô hiện lên sự dũng cảm, “Hôm nay là hôn lễ của tôi là anh cả anh, tôi là chị dâu của anh, chẳng lẽ tới luân thường đạo lý tối thiểu này mà anh cũng không có ư?”
“Tôi sẽ không thừa nhận hôn lễ này!”
Hắn nhìn thẳng vào bộ áo cưới chướng mắt trên người cô, bỗng ánh mắt giống như mê muội làm người ta sợ hãi: “Có lẽ em đã quên, tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi!”
“Tôi không phải của anh!”
Giọng nói Kỳ Hinh trở nên đặc biệt sắc bén, bàn tay nhỏ bé trắng xanh lại càng nắm chặt nội y lộ ra, dường như nắm lấy bùa hộ mệnh linh nghiệm nhất.
“Tôi muốn gả cho người đàn ông là Lăng Thiếu Đường, cả đời này người đàn ông tôi yêu nhất cũng là Lăng Thiếu Đường!”
Cái tên Lăng Thiếu Đường, giống như một ngòi nổ, hoàn toàn làm hắn phẫn nộ.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, nhào lên người cô, bá đạo ép thân thể nhỏ xinh trên vách tường:
“Ngoại trừ tôi, người nào em cũng không thể gả! Em là của tôi! Em là của tôi!!”
“Tôi không phải - ”
Đột nhiên Lăng Thiếu Nghị cúi đầu, cắn nuốt miệng nhỏ của cô, đồng thời nuốt đi tất cả lời nói của cô.
Kỳ Hinh bối rối vươn tay ra, muốn đẩy hắn ra, tiếc rằng sự thật là người nhỏ lực yếu.
Cô dùng hết sức lực để vùng vẫy, đối với hắn, cơ bản không đáng kể –
Dần dần, Lăng Thiếu Nghị không hề thỏa mãn với một hôn môi đơn thuần.
Vươn ra lưỡi dài dụ hoặc liếm mật ngọt từ đôi môi đỏ mọng của cô, ý đồ dụ dỗ cô mở miệng nhỏ ra.
Mà cô cố cắn chặt răng, không chịu chiều theo sự xâm nhập của hắn –
Đôi mắt Lăng Thiếu Nghị đột nhiên trầm xuống, một bàn tay to vẫn như gông cùm xiềng xích ôm chặt lấy thân thể nhỏ xinh của cô, lqd cánh tay kia nắm lấy cằm nhỏ không chịu khuất phục, Ϧóþ mạnh –
" Ưm – "
Nhân lúc cô kêu đau, lưỡi dài bá đạo của hắn công thành đoạt đất, chiếm từng tấc ngọt ngào trong miệng cô –
Đôi mắt hắn, cũng dần dần nặng nề–
Cô thuộc dạng tươi đẹp, không ngừng hấp dẫn dục hỏa rục rịch ngóc đầu dậy.
Tay đang nắm cằm của cô, dần dần dời xuống, xảo quyệt di chuyển tới phần иgự¢ cô, chui vào bên trong phần áo ren phức tạp...
"Hinh Nhi, thật sự em quá thơm quá ngọt... Rốt cuộc tôi biết vì sao anh cả luôn say mê em, tôi nghĩ nếu bây giờ thưởng thức thân thể em chắc tôi cũng say mê như vậy – "
Lăng Thiếu Nghị say sưa nói, một cánh tay vẫn giam giữ eo nhỏ của cô, dùng tư thế hoàn toàn chiếm đoạt –
"Đừng, đừng như vậy!" Toàn thân Kỳ Hinh run rẩy, đôi mắt đẹp chứa đựng sự cầu xin: "Thiếu Nghị, anh rút tay lại, chẳng lẽ trong lòng anh không nghĩ tới Tiểu Phong ư? Thằng bé đang chờ anh – "
"Ngậm miệng! Trong lòng tôi chỉ có em, chỉ có em!"
Con ngươi hắn vốn anh tuấn nay lộ ra sự tinh ranh: "Em không phải thuộc về Lăng Thiếu Đường, em là của tôi!"
"Tôi không phải! Tôi không phải! Tôi không phải! ! !"
Cô ra sức lắc đầu, khàn cả giọng. Cuối cùng, mệt mỏi nghẹn ngào ra tiếng:
"Cầu xin anh, thả tôi đi! Tôi không thích anh!"
"Tôi yêu em là đủ!"
Tay Lăng Thiếu Nghị vẫn đặt trước иgự¢ mềm mại của cô, môi mỏng gợi lên nụ cười lạnh lẽo: "Hơn nữa, em sẽ yêu tôi! Giống như An Vũ Ân, cuôi cùng vẫn phải khuất phục dưới cơ thể tôi!"
Kỳ Hinh hít một hơi dài, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cô chưa kịp nói xong, đã bị hắn ςướק đi hơi thở!
Hắn tàn sát bừa bãi hôn cô, giày vò hương thơm và sự mềm mại của cô.
Bàn tay to dùng sức, xé rách áo cưới tuyết trắng tượng trưng cho sự thuần khiết –
Kỳ Hinh chỉ thấy bóng tối phủ xuống...
Mà bên này, trên bầu trời Rome xuất hiện bốn phi cơ riêng, Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương, Lãnh Thiên Dục và Hoàng Phủ Ngạn Tước dùng thiết bị liên lạc trên không để liên lạc thường xuyên.
Lăng Thiếu Nghị quăng tư liệu hình ảnh, chỉ là một hình ảnh chụp từ căn phòng phía Nam, không có bối cảnh, cũng không có đồ vật rõ ràng có thể tham khảo.
Lăng Thiếu Đường vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hình ảnh, anh muốn trong thời gian sớm nhất tìm được vị trí của căn phòng đó.
"Thiếu Đường, bên cậu có phát hiện gì mới không?" Giọng nói Hoàng Phủ vang lên.
Mỗi người bọn họ bay trên một phi cơ riêng, đều có một phòng họp nhỏ, nơi này tập hợp những thiết bị tiên tiến nhất thế giới, màn hình LED chính xác, khiến cho tất cả mọi người tham dự có thể nhìn thấy hình ảnh và lời nói nhanh nhất.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, ánh mắt anh ngập tràn lo lắng chưa bao giờ có, Hinh Nhi! Vì cô, quả thật anh đã vứt bỏ hết bình tĩnh và kiềm chế rồi!
"Chờ đợi –" Trong khi màn hình quét qua từng hình ảnh, khóe mắt Lăng Thiếu Đường hiện lên màu trắng nào đó rồi lại có bóng đen bao phủ không rõ.
Trợ thủ lập tức dừng lại hình ảnh ở giờ phút này.
"Các cậu xem – " Lăng Thiếu Đường nói với màn hình lớn với hình ảnh của ba người kia.
"Nhanh chóng tiến hành phân tích hình ảnh!" Giọng nói trầm ổn của Lãnh Thiên Dục vang lên khi nhìn màn hình rồi ra lệnh cho trợ thủ.
Tài liệu phân tích rất nhanh được gửi tới, màu trắng kia là sơn, còn bóng đen mờ kia là mặt nạ bảo hộ đặt ở trong góc.
"Thiếu Đường, chỗ này là nơi bảo quản sơn. Nếu không thì khả năng tồn tại của mặt nạ bảo hộ là không thể!" Giọng Cung Quý Dương không nhanh không chậm truyền đến.
"Nhưng qua kết quả điều tra, nơi bảo quản sơn trong thành phố lên tới con số hàng vạn! Chúng ta phải nhanh chóng quyết định!" Khi Hoàng Phủ nhận lấy tư liệu mà trợ thủ mới đưa, vội vàng nói.
Lăng Thiếu Đường gật đầu, nhanh chóng đóng nút áo tiếp theo, nói: " Canro, hình ảnh vừa mới được chụp à?"
"Đúng, Lăng tiên sinh! Quá trình phân tích, hình ảnh này thông qua camera từ máy tính gửi tới!" Người được gọi là Canro, là cao thủ internet về truy tìm dấu vết .
"Có biện pháp nào tra được địa chỉ IP không?" Lăng Thiếu Đường hỏi ngay sau đó.
Canro ngồi tại một chỗ khác lập tức nói: "Nếu muốn tra địa chỉ này, chúng ta phải liên lạc với nhà cung ứng internet, sau đó truy tìm địa chỉ IP, nhưng muốn địa chỉ của IP, đầu tiên phải tìm nơi router hoạt động, cứ như vậy, chúng ta sẽ tốn thời gian !"
"Cần bao lâu ?"
" Huy động toàn bộ tổ nhân viên, nhanh nhất cũng cần ba tiếng đồng hồ!" Canro chuyên nghiệp nói ra một thời gian nhất định.
"Không kịp rồi!" Lăng Thiếu Đường nhíu chắt mày, tay nắm chặt thành quả đấm.
Ba người còn lại không ngừng sử dụng các số liệu phân tích, tìm được địa chỉ này, nếu nói bốn người là thiên tài thì Lăng Thiếu Nghị cũng tuyệt đối không đơn giản, trong khoảng thời gian ngắn, đừng nói vệ tinh định vị không thể sử dụng, mà cho dù tiến hành theo dõi cũng không có khả năng tìm ra nơi đó trong vòng hai giờ đồng hồ.