Nước mắt An Vũ Ân chảy ra, cô ta gật đầu, giọng nói nghẹn ngào:
"Thiếu Đường, em không nghĩ Tiểu Phong sẽ mắc bệnh này, hai ngày trước nó phát sốt, lúc đó em cho rằng nó đang còn nhỏ nên dễ bị cảm lạnh, uống thuốc sẽ khỏe lại thôi. Nhưng hôm nay Tiểu Phong đột nhiên bị chảy máu mũi, lúc em giúp nó cầm máu mới phát hiện ra không chỉ có mũi mà các bộ phận khác cũng bị chảy máu, khoang miệng và lợi toàn là máu, vì thế em vội vàng đưa nó đến đây, ai ngờ - Tiểu Phong nó - "
Hai tay cô ta phủ trên cửa kính, nhìn Tiểu Phong khóc rống trong phòng bệnh.
Trái tim Kỳ Hinh cũng rất đau, đứa nhỏ tái nhợt, vô lực đang nằm ở kia là Tiểu Phong sao? Bỗng nhiên cô nhớ tới giọng nói non nớt của Tiểu Phong lúc gọi mình là chị.
Đang lúc này, bác sĩ đi tới chỗ bọn họ: "Xin hỏi tiểu thư An, người nhà của bệnh nhân đã đến đủ chưa?"
An Vũ Ân nnhìn Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh, hơi mất tự nhiên, dù sao cô ta cũng từng có chủ ý hại ૮ɦếƭ đứa bé trong bụng Kỳ Hinh, cô ta nhẹ nhàng nói: "Thiếu Đường, Tiểu Phong gặp chuyện không may, em không biết nên tìm ai, cho nên mới gọi điện thoại cho anh - "
Lăng Thiếu Đường giơ tay lên ngắt lời An Vũ Ân, anh xoay người nhìn bác sĩ, giọng điệu quyết đoán nói: "Rốt cụôc Tiểu Phong bị bệnh gì? Phải dùng phương thức trị liệu nào?"
Ông ta vốn là một bác sĩ có tiếng, hơn nữa bệnh viện này là bệnh viện dành cho quý tộc, dĩ nhiên ông ta bíêt đây là tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Lăng thị - Lăng Thiếu Đường, nên ông ta cũng hơi khẩn trương.
"À, hóa ra là Lăng tiên sinh, mời ba vị đến văn phòng của tôi nói chuyện!" Bác sĩ vội vàng nói.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lăng Thiếu Đường hắng giọng nói: "Bác sĩ, ông có thể nói nhanh lên một chút!"
"Vâng, là thế này!" Bác sĩ vội vàng xếp giấy tờ, nói: "Là như vậy, Lăng tiên sinh, về bệnh tình của cậu bé chúng tôi đã chuẩn đoán chính xác, thông qua các triệu chứng lâm sàng kèm theo việc bệnh nhân chảy nhiều máu, chúng tôi xách định bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính!"
Lăng Thiếu Đường ngẩn ra, mày kiếm nhíu chặt.
Bác sĩ nhìn mọi người, than nhẹ - tiếp tục nói: "Đây là loại bệnh khó chữa, bởi vì khi bệnh tình phát triển sẽ không có cách khống chế. Thông thường các bệnh nhân mắc bệnh này chỉ có thể sống sót trong vòng bốn năm!"
"Không! Bác sĩ, cầu xin ông nghĩ biện pháp, tôi không thể trơ mắt nhìn con tôi ૮ɦếƭ được!" An Vũ Ân không khống chế được đứng dậy, nắm chặt ống tay áo của bác sĩ, chảy nước mắt nói.
"Tiểu thư An, trước hết cô nên bình tĩnh, nghe Bác sĩ nói hết đã, có được không?" Kỳ Hinh thấy bộ dạng của An Vũ Ân như vậy, dần nổi lên lòng cảm thông, cô an ủi An Vũ Ân nói.
Cô ta đã từng giở trò với cô, nhưng dù sao tình cảm bố mẹ dành cho con là thứ tình cảm thiêng liêng nhất, làm sao Kỳ Hinh có thể thờ ơ được chứ?
An Vũ Ân lớn tiếng nói: "Cô bảo tôi bình tĩnh thế nào? Tiểu Phong sẽ mất mạng đấy, tôi có thể bình tĩnh được sao?" Cô ta phẫn nộ nhìn Kỳ Hinh.
"Vũ ân! Đủ rồi, em cãi lộn như vậy có thể cứu được Tiểu Phong sao? Ngồi xuống nghe bác sĩ nói hết đã!" Lăng Thiếu Đường quát một tiếng chói tai, trực tiếp ngăn lại cảm xúc điên cuồng của An Vũ Ân.
Sau đó, Lăng Thiếu Đường xoay đầu về phía bác sĩ, trực tiếp hỏi: "Bác sĩ, ông tiếp tục nói đi!"
Bác sĩ gật đầu, nói: "Những người mắc bệnh này phải sau vài năm mới xuất hiện triệu chứng khác thường, nếu ăn interferon, có thể còn kéo dài được tuổi thọ. Nhưng quan trọng là làm thế nào để ngăn cản bệnh này phát triển thành bệnh bạch cầu cấp tính, do đó, cách hữu hiệu nhất là cấy ghép tủy xương!"
Lăng Thiếu Đường gật đầu, lập tức nói: "Cách cấy ghép nào thì hợp với Tiểu Phong?"
Bác sĩ đáp: "Hiện nay có hai cách cấy ghép tủy xương, một là ABMT, cụ thể là tự mình cấy ghép tủy xương cho mình, có nghĩa là dùng chính tủy của họ, không cần sử dụng tuỷ của người khác, hơn nữa sẽ không mắc GVHD (là bệnh mô ghép chống túc chủ), đó là phương pháp phẫu thuật tốt nhất, nhưng - sau khi kiểm tra thì Lăng Phong không phù hợp với cách này!"
"Vậy phải dùng phương pháp nào?" Kỳ Hinh vội vàng hỏi.
"Chỉ có thể dùng cách thứ hai là cấy ghép tủy xương đồng loại, trong đó yêu cầu HLA (hệ thống kháng nguyên bạch cầu người) của bệnh nhân phù hợp với các anh chị em cho tuỷ, cũng có thể cấy tủy của một số cực ít người không có quan hệ huyết thống với mình, hoặc các thành viên trong gia đình như bố mẹ và con ghép tủy, còn cả HLA của không nhiều người cung cấp tủy không có quan hệ huyết thống với người bệnh, tuy nhiên, loại tủy xương này cực kì hiếm, bởi vì để tìm các tuỷ xương HLA giống với người cần tủy rất khó khăn, chỉ có khoảng một phần vạn "
Lăng Thiếu Đường trầm tư, giống như đang nghĩ đến cái gì đó.
"Bác sĩ - " An Vũ Ân đột nhiên nói: "Tôi có thể cấy ghép tủy cho con trai tôi!"
Bác sĩ nhìn An Vũ Ân, lắc đầu nói: "Xin lỗi tiểu thư An, vừa rồi chúng tôi đã xét nghiệm máu của cô, máu của cô và của máu bệnh nhân không phù hợp!"
An Vũ Ân nghe xong, sắc mặt trở nên đau thương.
Bác sĩ nhìn Lăng Thiếu Đường, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Lăng tiên sinh, xin hỏi, người bệnh và ngài - có quan hệ thân thích sao?"
Lăng Thiếu Đường không nói gì, chỉ nhìn An Vũ Ân, sau đó nói với bác sĩ: "Bác sĩ, bây gìơ lập tức xét nghiệm máu của tôi!"
"À, tốt tốt!" Bác sĩ nghe xong, lập tức cầm điện thoại lên, tiến hành công tác sắp xếp.
"Đường - " Kỳ Hinh thân thiết nhìn, Lăng Thiếu Đường, muốn nói cái gì lại thôi.
Lăng Thiếu Đường khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh.
Còn khuôn mặt An Vũ Ân nhợt nhạt, run rẩy vì chút cảm kích nhỏ.
Bác sĩ sắp xếp xong mọi chuyện, hắn nói với Lăng Thiếu Đường: "Đúng rồi, Lăng tiên sinh, trước tiên tôi muốn nói với ngài về các trình tự cấy ghép tủy xương và những việc phát sinh ngoài ý muốn, tiến hành ghép tủy xương phải thông qua các quá trình chuẩn bị, phẫu thuật và phục hồi. Chúng tôi bắt đầu kiểm soát các tế bào ung thư trong máu của bệnh nhân (bệnh máu trắng), dùng máy móc để tách các tế bào ung thư trong máu ra, sau đó mới có thể thực hiện phẫu thuật, phục hồi là thời gian nguy hiểm nhất, tuỷ xương mới được cấy ghép vào chưa có khả năng sản sinh ra bạch cầu, vào bất cứ lúc nào bệnh nhân cũng có thể bị nhiễm trùng và tử vong. Phải từ 2 đến 6 tuần thì tủy mới được cấy ghép mới bắt đầu sản sinh có hiệu quả các tế bào máu. Như vậy, loại phẫu thuật này ngoài có chi phí rất lớn, rủi ro cũng rất lớn!"
Thân mình ngang tàn của Lăng Thiếu Đường đang ngồi trên ghế bỗng đứng bật lên, bàn tay to nhanh chóng chống ở cạnh góc bàn, giọng nói có chút sợ hãi: "Mặc kệ viện phí là trăm vạn hay là mấy ngàn vạn, tôi cũng muốn ông cam đoan - đứa nhỏ này sẽ sống!"
Nhất thời, bác sĩ bị dọa sợ chảy mồ hôi lạnh.
Các bác sĩ chuẩn bị công tác xét nghiệm máu, bởi vì Lăng Thiếu Đường đã nói rõ, phải lập tức xét nghiệm máu, vì dù sao ngày anh cử hành hôn lễ với Kỳ Hinh càng ngày càng gần rồi.
Kỳ thực toàn bộ quá trình xét nghiệm phải mất ba ngày, nhưng Lăng Thiếu Đường cứ yêu cầu, bắt ép bác sĩ làm trong một ngày nên các bác sĩ không thể không tăng ca làm thêm giờ được.
"Lăng tiên sinh, tất cả đều đã được chuẩn bị tốt , đầu tiên chúng tôi phải lấy máu của ngài để tiến hành xét nghiệm." Bác sĩ nói với Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi rút máu xét nghiệm.
"Đường..." Kỳ Hinh cũng khẩn trương đứng dậy, nhẹ giọng gọi tên của anh.
Chẳng phải cô muốn ngăn cản anh, bởi vì cô biết khi anh quýêt định làm điều gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Nhưng mà cô vẫn rất lo lắng.
Lăng Thiếu Đường xoay người, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Kỳ Hinh, anh mỉm cười: "Ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh!"
Kỳ Hinh khẩn trương gật đầu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là cô và An Vũ Ân.
"Nhất định cô sẽ cho rằng tôi rất ích kỉ!" Đột nhiên An Vũ Ân nói chuyện, khuôn mặt tiều tụy, mỏi mệt.
Thân thể Kỳ Hinh nao nao, lập tức cô mở miệng nói: "Tất cả là do Đường tự nguyện, hơn nữa tôi cũng không muốn nhìn thấy Tiểu Phong gặp nguy hiểm."
An Vũ Ân nhìn Kỳ Hinh, cảm xúc phức tạp nói: "Hôm đó tôi bỏ thuốc hại em bé trong bụng cô! Cô - không hận tôi sao?"
Kỳ Hinh đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống các bệnh nhân đang tản bộ, có người già, có trẻ em, có cười vui, cũng có đau buồn.
"Tiểu thư An, tôi có thể hiểu đựơc cái gì gọi là tâm tư của phụ nữ khi yêu, nhưng chính cái gọi là "yêu một cách mù quáng" đã thay đổi rất nhiều thứ, về phần Đường, anh ấy có quyết định như thế nào tôi cũng sẽ tôn trọng quýêt định đó!"
Ánh mặt trời chiếu rọi lên ngừơi Kỳ Hinh, khiến cô càng thêm xinh đẹp, cao quý.
An Vũ Ân còn muốn nói cái gì đó thì Lăng Thiếu Đường và bác sĩ đã bước vào phòng.
"Đường, sao rồi?" Kỳ Hinh bước lên phía trước hỏi.
An Vũ Ân cũng khẩn trương đứng dậy.
Lăng Thiếu Đường nhìn Bác sĩ.
Bác sĩ nói: "Trải qua bước phối hình đầu tiên, Lăng tiên sinh và bạn nhỏ Tiểu Phong có HLA-AB giống nhau, lát nữa chúng tôi sẽ lập tức tiến hành thử máu, lần này phân tích, kiểm tra, xoá bỏ HLA-DR, Lăng tiên sinh, mời ngài ngồi ở đây chờ một lát!"
Lăng Thiếu Đường gật gật đầu.
Kỳ Hinh nghe bác sĩ lời nói vậy, trái tim giống như con bướm lơ lửng trên không trung rồi đột nhiên rơi xuống, Đường và Tiểu Phong có HLA-AB giống nhau, có nghĩa là Tiểu Phong thật sự là con trai của Đường. Tâm tình cô phức tạp cực kỳ, tuy rằng cô đã sớm biết quan hệ của Tiểu Phong và anh, nhưng ít nhất cô vẫn ôm vọng tưởng đó không phải sự thật.
Lăng Thiếu Đường nhìn thấy được tâm sự nặng nề của Kỳ Hinh, bàn tay to nhẹ nhàng kéo cô qua: "Hinh Nhi, có phải em đang trách anh không?"
Kỳ Hinh liếc mắt một cái nhìn đôi con ngươi đen thâm thúy của anh, khẽ lắc đầu: "Anh biết rõ em sẽ không như vậy, em chỉ lo lắng cho thân thể của anh!"
"Hinh Nhi ngốc!" Đáy mắt Lăng Thiếu Đường dịu dàng hiện lên ý cười, bàn tay to nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.
An Vũ Ân nhìn một màn đang diễn ra trứơc mắt, dĩ nhiên trong lòng không dễ chịu, nhưng cô ta biết bản thân mình không có khả năng chia rẽ hai người, nhìn ánh mắt Lăng Thiếu Đường, cô ta biết được tình cảm đó xuất phát từ sâu trong đáy lòng anh, cho dù là năm đó, tình cảm Lăng Thiếu Đường dành cho cô ta cũng không bao gìơ sâu đậm như vậy.
"Thiếu Đường, cám ơn anh !" Cô ta nhẹ giọng mở miệng nói.
Lăng Thiếu Đường xoay người, nhìn An Vũ Ân nói: "Tiểu Phong là người của nhà họ Lăng, anh làm vậy cũng là chuyện thường tình!"
Trong lòng An Vũ Ân hơi xót xa, cô ta cúi đầu không nói gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, suốt đêm ba người đều không ngủ, thứ nhất là vì chờ kết quả kiểm tra, thứ hai là vì muốn chờ Tiểu Phong tỉnh lại.
"Hinh Nhi, nghe lời, em vào phòng dành cho khách quý nghỉ ngơi một chút, có được không?" Lăng Thiếu Đường lo lắng cho thân thể của Kỳ Hinh, nhẹ giọng nói.
Nơi này dù sao cũng là bệnh viện dành cho quý tộc, cho nên bọn họ đã chuẩn bị phòng nghỉ thật tốt cho Lăng Thiếu Đường.
Kỳ Hinh lắc đầu, ru rú ở trong lòng anh: "Đường, để em và cục cưng ở đây với anh có được không?"
Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường thương tiếc vỗ về lên làn tóc mềm mại của cô, anh biết Kỳ Hinh sẽ không nghe mình khuyên, dù sao trong lòng cô rất khẩn trương thì làm sao có thể ngủ yên được đây?
Vì thế anh than nhẹ một tiếng nói: "Được rồi, nếu thấy mệt thì nằm trong lòng anh ngủ đi nhé!"
Kỳ Hinh nhẹ nhàng gật đầu.
Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu nhìn An Vũ Ân, nói: "Vũ Ân, bác sĩ nói Tiểu Phong sẽ tỉnh lại nhanh thôi, cho nên em không cần lo lắng như vậy!"
An Vũ Ân nhìn khuôn mặt tuấn dật của Lăng Thiếu Đường, trong lòng đau xót, lập tức gật đầu.
Không biết qua bao lâu, bây gìơ đã là sáng sớm ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu vào phòng, rốt cục các bác sĩ đã kiểm tra xong, họ mang theo vẻ mặt mệt mỏi và thất vọng đi vào.
Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh, An Vũ Ân đồng thời đứng dậy, lại gần bác sĩ.
"Bác sĩ, sao rồi?" An Vũ Ân khẩn trương hỏi.
Trên mặt bác sĩ lộ ra vẻ khó xử.
Lăng Thiếu Đường nhẹ chau mày lại, giọng nói trầm thấp, lạnh ngắt: "Kết quả kiểm tra như thế nào?"
Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán: "Lăng tiên sinh, bước phối hình diễn ra rất thuận lợi, nhưng kém may mắn ở chỗ - nhóm máu của ngài và bệnh nhân không giống nhau!"