Một chiếc máy bay đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
- Anh nói cái gì? – Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường, cô tưởng như mình vừa mới bị sét đánh ngang tai.
Rốt cuộc cô cũng bị Lăng Thiếu Đường ૮ưỡɳɠ éρ đưa lên máy bay, dù thế nào cô cũng chẳng thể thoát khỏi, không phải sao?
Lăng Thiếu Đường, người đàn ông này, ngay từ đầu cô đã chẳng thể hiểu hết về anh. Anh biết cô rất hận anh mà còn muốn ૮ưỡɳɠ éρ cô ở lại bên cạnh mình là vì anh muốn khoe khoang bản tính cưỡng chế của mình hay anh không cho phép người khác phản bội mình?
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười: “Cô Kỳ Hinh đây đã khinh thường vị trí thiếu phu nhân của Lăng gia, vậy thì sau này cho cô ℓàм тìин nhân của Lăng Thiếu Đường tôi, cho đến khi nào tôi chơi chán mới thôi…”
Lăng Thiếu Đường tàn nhẫn tuyên cáo số mệnh sau này của Kỳ Hinh.
Trái tim Kỳ Hinh đập liên hồi.
- Anh lại đây lấy gì ra để uy Hi*p tôi? – Cô ra vẻ bình tĩnh.
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười tà, cúi đầu đoạt lấy sự ngọt ngào trên đôi môi cô rồi chậm rãi ghé sát tai cô nói:
- Chiến thuật của tôi cũng chẳng có gì mới mẻ, miễn còn dùng được là được! Vẫn là… Kỳ thị!
Câu nói ấy như một quả bom nổ mạnh bên tai Kỳ Hinh.
Ánh mắt cô lạnh đến thấu xương, cô lên tiếng: “Anh cho là hiện giờ Kỳ thị vẫn là công cụ để anh uy Hi*p tôi?”
Đúng! Lúc này cô không hề lo lắng về an nguy của Kỳ thị nữa, vì Kỳ thị giờ đã là một tập đoàn đa quốc gia, vì muốn đảm bảo ngành sản xuất kinh doanh của quốc gia nên đã được chính phủ bảo hộ, sao anh còn có thể lấy Kỳ thị ra để uy Hi*p cô được chứ?
Lăng Thiếu Đường rõ ràng hiểu suy nghĩ của Kỳ Hinh, anh phất tay lên ra hiệu, người trợ lý lập tức đưa một tập tài liệu ra trước mắt Kỳ Hinh .
- Cô tự xem đi! – Anh vung tập tài liệu cho cô.
Kỳ Hinh nghi hoặc mở tập tài liệu ra…
Từng câu từng chữ trong tập tài liệu hiện ra rõ ràng ngay trước mắt cô:
Kế hoạch thu mua toàn bộ tập đoàn Kỳ thị!
Từng trang giấy được lật qua, hai tay cô dần run lên. Bên trong đề cập rõ ràng kế hoạch đánh vào cổ phiếu của Kỳ thị để thu mua tập đoàn.
Từng nội dung ấy đánh tan sự tự tin ban đầu của Kỳ Hinh.
Thật ra gần đây Kỳ Hinh cũng nghe cha mình đề cập đến chuyện thị trường chứng khoán bất ổn nhưng đã là một tập đoàn được đưa lên sàn giao dịch thì thị trường chứng khoán lên xuống cũng là chuyện hết sức bình thường. Cô không thể ngờ người đứng phía sau khống chế thị trường chứng khoán lại chính là Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của Kỳ Hinh rồi nói tiếp:
- Xem ra cô rất coi thường năng lực “chồng trước” của cô, cô cho rằng Kỳ thị nhận được sự bảo hộ của chính phủ là không phải lo lắng gì rồi à? Không ngại nói cho cô biết, chỉ cần Lăng Thiếu Đường tôi muốn doanh nghiệp nào thì dù là chính phủ cũng phải nhường tôi vài phần!
Kỳ Hinh khẽ run lên. Tuy cô đã rời xa nhà họ Lăng nhưng cô cũng nghe cha mình nói qua, trong suốt hai năm qua, vì sức khỏe của Lăng Diêu Hồng ngày càng kém nên toàn bộ quyền kinh doanh của tập đoàn Lăng thị đều chuyển giao vào tay Lăng Thiếu Đường. Nói cách khác, hiện tại nếu anh muốn thu mua tập đoàn Kỳ thị thì chẳng cần phải nể nang giao tình của bậc cha chú hai nhà làm gì.
- Lăng Thiếu Đường, rốt cuộc anh muốn thế nào? – Kỳ Hinh đóng tập tài liệu lại, hàng lông mi dài run lên, giọng nói đầy lạnh lùng vang lên.
Lăng Thiếu Đường hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay dài và rộng tùy ý choàng qua vai Kỳ Hinh, lướt qua lọn tóc xoăn dài, khuôn mặt tuấn tú của anh lúc này chứa một nụ cười phóng túng.
- Muốn cô… ℓàм тìин nhân của tôi! – Anh dừng lại một chút, từ người anh tỏa ra khí chất của bậc quân vương đứng đầu thiên hạ.
Ánh mắt Kỳ Hinh tối sầm lại, kẻ đã Gi*t ૮ɦếƭ con cô lúc này lại vô liêm sỉ yêu cầu cô ℓàм тìин nhân của anh?
Lăng Thiếu Đường nhìn thấu sự do dự trong mắt Kỳ Hinh, anh trầm mặt xuống.
- Truyền lệnh đi, bắt đầu thu mua tập đoàn Kỳ thị… - Lăng Thiếu Đường lạnh nhạt nói với trợ lý Tra Đức.
- Đừng, tôi đồng ý với anh… – Kỳ Hinh kinh hãi, đôi mắt trong veo đầy hoảng loạn.
Cô biết nếu một khi bắt đầu triển khai kế hoạch thu mua thì sự việc sẽ được tiến hành trong nháy mắt, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười tà mị. Anh muốn Kỳ Hinh phải hoang mang, anh muốn phá vỡ sự bình tĩnh của cô để cô phải phục tùng anh hoàn toàn, không cho phép dù chỉ là một chút phản kháng.
Kỳ Hinh mở to đôi mắt u tối, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu thẳng về hướng cô, rọi vào khuôn mặt trắng nõn không chút trang điểm nào càng khiến gương mặt cô lóe sáng, trông cô chẳng khác nào viên ngọc Lưu ly tuyệt đẹp.
Kỳ Hinh suy nghĩ thất thần đến tất cả những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày vừa qua.
Lăng Thiếu Đường quay mặt cô lại!
- Nhìn tôi, chỉ được nhìn một mình tôi!
Anh không thích ánh mắt lơ đễnh của cô, nó như đang bay về một thế giới hư vô. Anh tuyệt đối không cho phép như vậy, anh phải dùng quyền lực để khống chế cô, khiến cho cô không được phép suy nghĩ đến mức thất thần như vậy.
- Ngoài tôi ra, không cho phép cô tơ tưởng đến thằng đàn ông nào khác! – Sự chuyên chế thể hiện rõ nét trong câu nói của anh bên tai Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh cười lạnh, cô ôm chặt lấy eo anh, tựa đầu vào vòm иgự¢ rắn chắc của anh rồi nhắm hai mắt lại. Anh muốn cô thuận theo anh thì cô sẽ làm như vậy, cô sẽ làm một con 乃úp bê vô hồn ở bên anh để anh không gây khó dễ cho người khác nữa, chuyện này cũng đáng lắm.
Khuôn mặt đầy bất ngờ và ngạc nhiên của Tuyên Tử Dương vụt qua trong đầu Kỳ Hinh. Cuối cùng cô đã biết rõ nguyên nhân do dự của Tuyên Tử Dương nhưng cô không hề hận anh ta, người đàn ông nho nhã đó đã mang lại cho cô những ngày tháng vui vẻ.
Hữu duyên vô phận! Hai năm qua Kỳ Hinh đã học được câu này.
Nhưng cô có duyên với người đàn ông kiêu ngạo trước mặt này sao? Chỉ sợ là nghiệt duyên mà thôi!
Kỳ Hinh tự giễu!
Khi máy bay cất cánh, Kỳ Hinh cảm thấy không ổn lắm, không biết là do tâm lý hay do tố chất cơ thể.
Cô khẽ ngước mắt lên nhìn anh! Anh đang nhắm mắt, dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, nhưng rất nhanh sau đó, cô thấy hai cánh tay anh ôm chặt lấy người mình cho thấy anh vẫn hết sức tỉnh táo.
Người đàn ông này cực kì nguy hiểm như con báo nhưng từ người anh lại toát lên nét hấp dẫn trí mạng khiến người khác không tự chủ được, chỉ có thể ngây ngốc đi theo anh, chẳng phải trước kia cô cũng từng như thế sao?
Người đàn ông này không thích bị người khác nắm bắt, anh muốn chiếm đoạt trái tim không tự nguyện với mình, cho nên đây quả thực là một chuyện đáng buồn với những người phụ nữ si mê loại đàn ông này. Anh sẽ không bao giờ bỏ ra chút tình cảm thật sự của mình, cách thức truy đuổi của anh cũng làm người khác cảm thấy hết sức mờ mịt, để đạt được điều mình muốn, anh sẽ không tiếc sử dụng tất cả thủ đoạn của mình.
Cái anh muốn chính là một trái tim không tình nguyện.
Còn cô khi gặp lại anh, nỗi đau đớn lại trào dâng trong lòng. Cô không ngờ rằng vì sự rung động của bản thân mà lại tha thứ cho người đàn ông đã Gi*t ૮ɦếƭ con cô. Hai năm sau, Lăng Thiếu Đường lại càng chuyên chế hơn, anh không cho phép cô phản kháng lại quyết định của anh, vậy thì cô sẽ tuân theo quy tắc trò chơi anh đề ra.
Tình nhân? Chỉ riêng cụm từ này đã đủ làm nhục nhã lòng tự tôn của cô, đây chính là mục đích anh muốn trả thù cô?
Anh hận cô, mà cô cũng hận anh, xem ra rốt cuộc thì có muốn trốn cũng không trốn nổi!
Ngoài cửa sổ là những áng mây trôi bồng bềnh xung quanh máy bay, trông hệt như đứng trên núi cao ngắm biển trời đầy mây, cũng chẳng khác nào đứng bên bờ biển nhìn những con sóng cuộn trào mãnh liệt. Nơi đây rất gần thiên đường sao? Nhưng dường như ánh sáng nơi thiên đường chưa từng chiếu đến lòng cô.
Vậy đấy, liệu sự lưu luyến và kính sợ có làm tiêu tan đi sự hận thù trong lòng anh không?
Thượng Đế là chuyện quá xa vời, còn chấp thuận theo anh mới là mãi mãi! Không chấp thuận ư? Vậy thì đón đợi cô sẽ là địa ngục! Đây là một sự lựa chọn hết sức đơn giản, thiên đường hoặc địa ngục!
Lăng Thiếu Đường đã từng nói, anh không phải là tín đồ của Thượng đế, trong thế giới của anh, anh mới là người khống chế mọi thứ, hơn nữa còn có quyền uy tuyệt đối. Anh không mù quáng tin tưởng vào tín ngưỡng của nhân loại tạo ra mà chính anh mới là người tạo ra tín ngưỡng cho riêng mình!
Kỳ Hinh lại một lần nữa bị Lăng Thiếu Đường đưa về biệt thự của nhà họ Lăng – Thanh Vận Viên.
Thanh Vận Viên dưới màn đêm lại càng có bầu không khí ái muội, những loại cây cối vùng nhiệt đới lóe ra tia sáng màu tím nhạt, sóng nước dập dờn trong bể bơi dưới ánh trăng sáng lại càng làm bật lên vẻ dịu dàng, hương hoa bỉ ngạn nhè nhẹ cũng tràn ngập khắp nơi.
Kỳ Hinh đứng trên ban công trong phòng ngủ chính, ngơ ngẩn dõi mắt về phía xa.
Lăng Thiếu Đường là một người rất biết hưởng thụ cho nên cô không thể phủ nhận rằng Thanh Vận Viên quả là một kiệt tác nghệ thuật.
Nhưng ngôi biệt thự tuyệt đẹp ấy trong mắt Kỳ Hinh chỉ như một nhà ngục hoa lệ mà thôi.
Cô đã trở về đây, nhưng giờ cảnh còn người mất!
Hai năm trước nơi đây rất xa hoa và lộng lẫy, có quản gia Phùng và những người giúp việc, còn có những khóm hoa bỉ ngạn do chính tay cô gieo trồng giờ đã mọc lên thành cả một biển hoa.
Nhưng điều khác biệt chính là hiện giờ cô xuất hiện trong Thanh Vận Viên với danh nghĩa là tình nhân của Lăng Thiếu Đường.
Tình nhân thì phải như thế nào? Là không có tư tưởng gì hết, không có quyền yêu cầu, cũng chẳng có quyền lợi gì cả!
Kỳ Hinh đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, trong lòng càng thêm bi thương.
Cô biết đây là cách thức mà Lăng Thiếu Đường sử dụng để khiến cô nhục nhã vì anh không cho phép người khác phản bội anh. Dù có là người anh không yêu quý gì nhưng anh cũng tuyệt đối không cho phép. Anh muốn chinh phục, muốn được người khác sùng bái mình.
Cảm giác buồn bực dâng lên trong lòng Kỳ Hinh, khi nghĩ đến hình ảnh Lăng Thiếu Đường kiên quyết bỏ đứa con trong bụng, cô lại đau đớn khôn nguôi.
Anh là người đàn ông nhẫn tâm, một chút ấm áp cũng chẳng hề có.
Nhưng cũng chính vì thế nên bản thân cô mới không có cách nào ngoài việc phải ở lại bên cạnh người đàn ông lạnh lẽo đó, cô chỉ có thể chờ đợi và chịu đựng sự nhục nhã mà anh bắt cô phải chịu.
Ánh trăng dường như đẹp hơn mọi ngày, nó tỏa ra thứ ánh sáng ௱ôЛƓ lung không chân thực.
Kỳ Hinh mặc một bộ váy trắng chậm rãi đi dạo trong vườn hoa. Khi đến khu trồng hoa bỉ ngạn, cô thấy cả một khoảng không gian toàn một màu đỏ rực đầy thê lương, từ xa nhìn vào trông chẳng khác nào một tấm thảm đầy máu.
Có lẽ với người khác, hoa bỉ ngạn rất kì lạ, nhưng trong lòng Kỳ Hinh, hoa bỉ ngạn tựa như tình yêu của cô và Lăng Thiếu Đường. Anh là hoa, còn cô là lá, hai người vĩnh viễn cách xa nhau.
Hoa và lá không bao giờ gặp nhau, chỉ tiếp nối nhau mà thôi, vậy nên mới nói khi bỉ ngạn bung nở, chỉ thấy hoa chứ không thấy lá. Tất cả vĩnh viễn chỉ là nỗi nhớ nhung, hoa và lá luân hồi chẳng bao giờ gặp nhau, một tình yêu mãi mãi không bao giờ kết trái.
Kỳ Hinh không muốn suy nghĩ nhiều thêm, hai người hận nhau đến tột cùng thì làm sao có tương lai được chứ?
Ánh trăng sáng kéo dài bóng Kỳ Hinh, dần dần chiếc bóng ấy như hòa tan trong từng cánh hoa đỏ tươi.
- Thiếu phu nhân… – Bác Phùng nhẹ nhàng khoác một chiếc áo khoác mỏng lên vai Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của bác Phùng, cô bỗng nghẹn ngào.
- Buổi tối trời có gió, cô nhớ chú ý không lại bị cảm lạnh! – Bác Phùng thân thiết lên tiếng. Khi thấy thiếu phu nhân, bà vừa mừng vừa sợ. Mừng vì cô vẫn còn sống, cô chưa ૮ɦếƭ còn sợ là sợ liệu cậu cả có đối xử với thiếu phu nhân như hai năm trước hay không!
Kỳ Hinh cười buồn, cố nén khóc, nhẹ nhàng nói với bác Phùng: “Bác Phùng, cháu không còn là thiếu phu nhân của Nhà họ Lăng nữa, bác cứ gọi cháu là Tiểu Hinh đi!”
Ánh mắt bác Phùng đầy đau lòng. Tuy bà không biết tại sao thiếu phu nhân ૮ɦếƭ rồi mà lại có thể sống lại nhưng bà biết lúc này cô chẳng hề vui vẻ gì. Khi gặp lại Kỳ Hinh, bà phát hiện ra cô không còn sự tự tin và lạc quan như hai năm trước nữa.
- Bác Phùng, sức khỏe của bác Lăng thế nào rồi? – Kỳ Hinh muốn tìm hiểu bệnh tình của Lăng Diêu Hồng qua bác Phùng.
- Ôi, sức khỏe của ông chủ ngày càng yếu, người già đều như vậy cả mà, nhưng tôi nghĩ nếu ông chủ gặp lại cô thì nhất định sẽ rất vui! – Bác Phùng nói.
- Có cơ hội cháu nhất định sẽ đến thăm bác Lăng! – Kỳ Hinh an ủi bác Phùng.
Cô có cơ hội đó sao? Lăng Thiếu Đường hận cha mình như vậy, nếu để anh biết cô đến gặp bác Lăng thì không biết anh sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
- Bác Phùng, cháu muốn ở đây thêm một lát nữa, bác cứ về nghỉ trước đi! – Kỳ Hinh không muốn để người khác thấy vẻ bi thương của mình.