Sau khi tiến hành hội nghị xong, Lăng Thiếu Đường quay về khách sạn Town House Gallerian, bước vào thang máy tư nhân rồi về phòng tổng thống xa hoa.
Đây là căn phòng riêng biệt mà Lăng Thiếu Đường thích nhất, nằm ở tầng cao nhất trong khách sạn. Căn phòng xa hoa này gồm có phòng sách, phòng họp, còn có thể ngắm nhìn được toàn cảnh mê người của thành phố Milan phía dưới thông qua cửa sổ, nhà ăn lộng lẫy, ban công cực kì rộng có thể thỏa mãn mọi góc nhìn và cũng là nơi để tắm nắng và hưởng thụ cảnh đẹp tuyệt vời.
Khi anh bước chân vào phòng, hai người vệ sĩ có vẻ kích động.
- Lăng… anh Lăng… Cô Kỳ… cô ấy… – Một người vệ sĩ lắp bắp.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lạnh đến thấu xương: “Có chuyện gì rồi hả?”
- Cô Kỳ… không thấy đâu nữa… – Một người vệ sĩ khó khăn lắm mới lên tiếng, sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Hai người vệ sĩ này được Lăng Thiếu Đường sắp xếp để coi chừng Kỳ Hinh vì anh sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó trước khi xuất phát về nước vào chiều hôm nay. Thế mà bây giờ bọn họ lại nói rằng không thấy Kỳ Hinh đâu nữa.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường rét lạnh.
Hai người vệ sĩ sợ hãi, vội vàng nói: “Vừa rồi cô Kỳ bảo chúng tôi đi…”
Lăng Thiếu Đường cau mày lại, vung tay lên ngắt lời giải thích của vệ sĩ.
Anh bấm điện thoại rồi lạnh lùng lên tiếng: “Không thấy Kỳ Hinh đâu nữa, lập tức phái người đi tìm cho tôi!”
Nói xong, anh quay người nhìn hai người vệ sĩ, sự lạnh lẽo trong mắt càng ngày càng tăng lên: “Đừng để tôi cho rằng mấy người là đồ ăn hại, nếu không tìm thấy Kỳ Hinh thì hai người biết rõ kết cục của mình rồi đấy!”
Hai người vệ sĩ gật đầu lia lịa rồi vội vàng ra khỏi phòng.
Lăng Thiếu Đường cố gắng áp chế lửa giận. Anh đi đến bên quầy rượu, đổ rượu đỏ vào trong ly thủy tinh trong suốt rồi cầm ly rượu ra ngoài ban công đứng.
Ánh mặt trời tươi đẹp và cảnh đẹp vô cùng trước mắt của thành phố Milan không làm làn khói mù trong mắt Lăng Thiếu Đường tan biến. Anh lạnh lùng đứng đó, đôi mắt u ám đang cuộn trào từng cơn sóng mãnh liệt, đôi mày rậm cương quyết nhíu chặt vào nhau.
Lúc biết Kỳ Hinh gả cho Tuyên Tử Dương, cảm giác kinh ngạc và chấn động không thua gì sự tức giận khi bị phản bội. Anh cũng không áp chế ý nghĩ trong đầu, lúc đó anh chỉ có duy nhất một ý nghĩ là phải ςướק Kỳ Hinh về, bất luận là dùng phương pháp gì đi chăng nữa. Dù có giở thủ đoạn thế nào thì anh cũng phải giữ Kỳ Hinh lại bên cạnh mình.
Khi trở về từ hôn lễ, Kỳ Hinh tĩnh lặng đến mức khác lạ. Cô chỉ yên lặng đi theo Lăng Thiếu Đường về khách sạn mà không nói một lời nào hết, còn Lăng Thiếu Đường phải tiến hành hội nghị nên giao Kỳ Hinh cho hai người vệ sĩ canh chừng.
Còn cô khi thấy anh xuất hiện trong hôn lễ, chẳng phải cô nên chấp nhận số phận hay sao?
Xem ra anh đã xem thường cô rồi, hai người vệ sĩ căn bản là không trông chừng nổi cô.
Hừ! Lăng Thiếu Đường hừ lạnh một tiếng! Kỳ Hinh, cô có thể chạy trốn đi đâu? Ông trời đã cho anh biết sự thật hai năm trước thì cô nghĩ rằng anh có thể dễ dàng buông tha cho cô sao?
Lăng Thiếu Đường càng nghĩ càng thấy bực tức. Hai năm trước cô giả ૮ɦếƭ để trốn tránh anh, hai năm sau cô lại chạy trốn! Kỳ Hinh, cô lại một lần nữa khiêu chiến tính nhẫn nại của anh, hậu quả là do cô tự tìm đến!
Lăng Thiếu Đường như một con báo hung dữ, ánh mắt đầy hung ác như sắp vồ lấy và cắn nuốt con mồi. Anh siết chặt ly rượu trong tay lại.
Choang! Ly rượu đỏ trong tay Lăng Thiếu Đường vỡ tan, chất rượu đỏ như máu tươi của người con gái chảy trong tay Lăng Thiếu Đường rồi nở hoa trên tấm thảm trải sàn, cuối cùng chỉ còn lưu lại vệt màu đỏ.
Căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng điện thoại reo.
Lăng Thiếu Đường lạnh lùng lau tay rồi nhận điện thoại.
- Anh Lăng, đã tìm được cô Kỳ rồi, hiện tại cô ấy đang ở nhà thờ lớn Milan, chúng tôi sẽ lập tức đưa cô ấy về!
- Không cần, tôi sẽ tự mình đến đó, lập tức chuẩn bị xe cho tôi! – Lăng Thiếu Đường bình tĩnh lên tiếng, giọng nói trấn tĩnh không hề nghe thấy chút giận dữ nào.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua sự lạnh lẽo. Nhà thờ? Cô dám đến nhà thờ?
Bức tượng Đức mẹ Maria đứng sừng sững trên tháp bậc cao tới 43.2 mét trong nhà thờ chính tòa Milano. Nhà thờ được thiết kế theo lối kiến trúc Gothic hết sức tinh xảo, ánh mặt trời chiếu xuống làm hiện rõ dấu ấn thời gian trên những pho tượng Thánh nhân, tất cả đều toát ra một vẻ hết sức tĩnh lặng và thanh cao.
Kỳ Hinh yên lặng ngồi trong nhà thờ, bài thánh ca đang vang lên, quanh quẩn trong bầu không khí là bài thánh ca Amazing Grace (Ân Điển Diệu Kỳ)* quen thuộc.
* Ân Điển Diệu Kỳ (tên tiếng anh là Amazing Grace) là một trong những bài thánh ca nổi tiếng của Cơ Đốc giáo. Bài thánh ca đã tóm lược một cách súc tích nội dung giáo lý ân điển của Cơ Đốc giáo. Ân điển Diệu kỳ cũng được phổ biến rộng rãi trong vòng những người ủng hộ công cuộc đấu tranh cho tự do và nhân quyền.
Đây còn được gọi là “Nhà thờ chính tòa nơi Đức mẹ Maria được sinh ra”. Từng thanh âm phiêu lãng kỳ ảo của bài thánh ca vang vọng đến từng ngóc ngách, hết sức thiêng liêng, trang trọng và tuyệt đẹp, đồng thời nó cũng dần dần trấn an được tâm trạng rối bời của Kỳ Hinh.
Vẻ mặt cô không còn u sầu như trước nữa. Đây là nơi diễn ra hôn lễ của cô vào ngày hôm qua, còn hôm nay nó lại trở về với vẻ yên tĩnh như mọi khi, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Khi Lăng Thiếu Đường xông vào hôn lễ, cô đã biết mình chạy trời không khỏi nắng. Lăng Thiếu Đường là một người đàn ông cường thế, cô không khó để tưởng tượng ra khi anh biết chân tướng thì đã tức giận như thế nào. Anh cương quyết đưa cô đi là muốn chứng minh sự phẫn nộ của anh hay sao?
Đôi mắt trong veo của Kỳ Hinh có phần hoang mang. Ngay từ đầu cô cũng không biết mình đang trốn tránh cái gì, mọi chuyện đã như thế, cô phải buộc bản thân thản nhiên đối mặt với nó mới phải. Còn bây giờ, cô thầm nghĩ sự tĩnh lặng của nhà thờ như đang an ủi tâm trạng và cảm xúc của bản thân cô.
Cuộc sống sau này của cô sẽ thế nào đây?
- Xem ra tôi đã xem thường cô rồi! – Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang vọng khắp nơi, hơi thở lạnh lẽo như băng quanh quẩn trong từng góc nhà thờ.
Kỳ Hinh xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh toát ra vẻ thong dong.
Ánh mặt trời qua song cửa sổ chiếu rọi xuống thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường đang đứng ở bậc thềm đá cẩm thạch màu trắng. Sự phẫn nộ của anh đã hoàn toàn lấn át mọi sự tĩnh lặng và khoan thai của nhà thờ.
Kỳ Hinh nhìn người đàn ông đang ngày càng tiến đến gần mình, dù cách một lớp kính râm nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực hơn cả so với thời tiết. Anh vĩnh viễn mặc một loại trang phục lạnh lẽo, khí thế cuồng dã của người đàn ông đang từng bước xâm chiếm lấy cô.
Ở đây không có góc nào có thể che giấu, còn cô căn bản cũng chẳng có chỗ nào để che giấu!
Kỳ Hinh cười khổ, cô hờ hững lên tiếng: “Anh không xem thường tôi, mà là… không hiểu tôi!”
Lăng Thiếu Đường hơi sửng sốt! Lúc này Kỳ Hinh mang lại cho anh một loại cảm giác không nói nên lời, anh không thể gọi tên cảm giác này nhưng anh rất không thích nó.
- Tôi không biết mục đích cô tới đây nhưng nếu là vì muốn gặp Tuyên Tử Dương thì xem ra cô phải thất vọng rồi! – Lăng Thiếu Đường thật sự không nghĩ ra lý do tại sao Kỳ Hinh lại đến đây, trừ khi là vì Tuyên Tử Dương.
Nghĩ đến đây, trái tim Lăng Thiếu Đường lạnh hẳn đi.
Kỳ Hinh không nói gì, cô chậm rãi tiến đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cô đã từng yêu đến tận cốt tủy. Xuyên qua lớp kính râm, cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh.
Sau đó cô thong thả mở miệng: “Khi tôi đau đớn thì anh không ở bên cạnh tôi; khi tôi rơi xuống vực thẳm thì anh lại cứu tôi lên, anh đem lại cho tôi một cuộc sống hoàn toàn khác… Dù thế nào đi nữa, chỉ cần tôi tin tưởng thì nhất định kỳ tích sẽ đến với tôi!”. Giọng nói đều đều nhưng lộ ra sự thanh lạnh.
- Trước giờ tôi vẫn luôn thích nghe bài Amazing Grace này. Trước kia tôi cho rằng mình cũng có chút hy vọng, nghĩ rằng anh chính là Amazing Grace của tôi, nhưng tôi đã hoàn toàn sai lầm rồi! Ngay từ khi bắt đầu, sự kết hợp của chúng ta đã là một sai lầm! – Ánh mắt Kỳ Hinh vụt qua tia châm chọc và cười nhạo chưa từng có.
Bài thánh ca thiêng liêng và thánh thiện vang vọng khắp không gian quanh Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh.
Lúc này Kỳ Hinh hết sức bình thản và dịu dàng, sóng nước trong mắt chẳng hề xao động.
- Sự kết hợp sai lầm? – Lăng Thiếu Đường hừ lạnh một tiếng. Lúc nghe thấy câu nói, trong lòng anh cực kì không thoải mái – Đây là nguyên nhân mà cô đã dùng cách thức ngu xuẩn nhất để trốn tránh tôi?
Giọng nói của anh càng ngày càng lạnh như băng.
- Thiếu Đường, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống an tĩnh của riêng bản thân mình, nếu trước kia tôi đã làm anh tức giận thì hiện tại tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi với anh! – Kỳ Hinh hơi chau mày lại.
- Xin lỗi? Cô muốn có cuộc sống an tĩnh, vậy cô muốn sống an tĩnh với ai? Tên bỏ đi Tuyên Tử Dương? – Lăng Thiếu Đường túm chặt lấy cánh tay Kỳ Hinh, không hề khách khí chất vấn.
- Lăng Thiếu Đường, đủ rồi đấy! Anh còn muốn thế nào nữa? Anh đã khiến Tử Dương mất hết thể diện, đừng chửi bới sau lưng anh ấy nữa! – Ánh mắt Kỳ Hinh dần bốc lên ngọn lửa giận.
Lăng Thiếu Đường vứt chiếc kính râm xuống sàn đá cẩm thạch trơn bóng, ánh mắt sắc lạnh đầy tính uy Hi*p, anh túm chặt lấy người cô…
- Không! – Kỳ Hinh kinh hãi kêu lên, đôi mắt bình tĩnh lúc này dần bị sự hoảng loạn thay thế.
Nhưng tiếng kêu sợ hãi của cô chỉ đổi lại hành động chiếm đoạt đầy ngông cuồng và bá đạo, anh lạnh lùng xâm chiếm sự ngọt ngào mềm mại của cô!
Sự giãy giụa của cô đã khiến anh có thêm một bước hành động tiếp theo, dọa cô đến ngây người! Anh kéo vạt áo trước của cô ra, cúc áo rơi lả tả xuống sàn đá cẩm thạch làm lộ ra phần da trắng hồng!
- Anh… – Kỳ Hinh thở dốc vì kinh ngạc, cô không ngờ Lăng Thiếu Đường lại có thể làm ra hành động cuồng vọng như vậy khi đang ở trong nhà thờ thiêng liêng thế này!
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười lạnh lẽo. Bàn tay anh như đang yêu chiều hoặc giả là đang quý trọng, nhẹ nhàng đỡ lấy lưng cô, đôi môi dán vào tai cô, nhỏ giọng lên tiếng:
- Nhớ kỹ lấy, cô là người phụ nữ của tôi, đừng để tôi bắt gặp cảnh cô tiếp cận với người đàn ông khác, bằng không…
Kỳ Hinh kinh sợ nhìn Lăng Thiếu Đường.
- Gi*t không tha! – Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường như một chiếc roi da quật xuống. Ngữ điệu của anh rất nhẹ nhưng lại đầy tính uy Hi*p khiến người khác sợ hãi.
Kỳ Hinh mở to mắt đầy vẻ kinh ngạc, trái tim như cánh bướm lung lay, rơi xuống đáy vực sâu.
Cô hoàn toàn vô lực!
Lăng Thiếu Đường cười, hôn lên cổ cô rồi hôn môi cô.
Anh là ma quỷ sao! Đúng vậy, anh chính là ma quỷ, nhất là bây giờ!
- Lăng Thiếu Đường, anh có từng nghĩ rằng sự chuyên chế của anh sẽ hại ૮ɦếƭ người khác không? Hai năm trước anh lấy Kỳ thị ra để uy Hi*p tôi, hai năm sau anh lại giở trò tương tự với Tử Dương, anh thậm chí còn không từ thủ đoạn nào mà hại ૮ɦếƭ đứa con của mình, anh có còn là người không?
Kỳ Hinh nói bên tai Lăng Thiếu Đường, giọng nói thanh lạnh ẩn chứa rõ sự oán hận. Khi nhớ đến đứa con bị mất, trái tim cô như bị khoét sâu, đầy đau đớn.
Lăng Thiếu Đường chấn động toàn thân! Anh đứng thẳng người lên, tia chân tình vụt qua giây lát nhưng sự lạnh lẽo dần ngưng tụ trong đôi mắt: “Ý cô là, bây giờ cô rất hận tôi!”
- Đúng, Lăng Thiếu Đường, tôi hận anh, nhất là khi nhìn thấy anh ở đây. Anh không hề sám hối những việc mình đã sai, sự hận thù sẽ không bao giờ kết thúc! – Ánh mắt Kỳ Hinh cũng hết sức lạnh lẽo, không còn sự dịu dàng như ngày xưa.
- Được lắm! – Lăng Thiếu Đường cất tiếng cười to vang vọng khắp nhà thờ như xé rách bầu không khí thiêng liêng nơi đây.
- Tôi nói cho cô biết, cho tới giờ tôi chưa từng là tín đồ của thượng đế, cô cho là đứng ở đây thì cô đang ở rất gần thượng đế hay sao? Cô nhầm rồi, sau khi cô gặp tôi thì thượng đế của cô chỉ có một, đó chính là… Lăng Thiếu Đường tôi! Cô hận tôi, vậy thì cứ hận đi, tôi sẽ theo cô đến cùng!
Lúc này, Lăng Thiếu Đường như biến thành quỷ Satan, toàn thân anh toát ra sự tà ác và liều lĩnh, anh không hề ngần ngại khi đứng ngay ở thánh điện tuyên cáo sự chuyên chế và độc đoán chuyên quyền của mình.
Kỳ Hinh hoàn toàn choáng váng, cô dường như có thể thấy dù chỉ hít thở thôi cũng thấy đau đớn vô cùng.