Công ty con của tập đoàn Lăng thị tại Italy
Bán đảo Italy có hình chiếc ủng xinh đẹp nằm tại châu Âu nên nơi đây không chỉ có văn hóa cũng như hơi thở của châu Âu mà còn có cả vẻ phong tình của khu vực Nam Âu vùng Địa Trung Hải.
Công ty con của tập đoàn Lăng thị tại Italy chủ yếu thiên về ngành thời trang, nhưng mấy năm gần đây bắt đầu rót tiền vào việc đầu tư khách sạn bảy sao đẳng cấp nhất châu Âu, hoạt động này cũng dần trở thành một bộ phận nghiệp vụ chủ yếu của công ty.
Công ty con tọa lạc ở thành phố sông nước Venice nổi tiếng. Tòa cao ốc thương mại cao ngất nằm sừng sững được sóng nước chiếu rọi vào lóe ra những tia sáng chói mắt, thiết kế gồm toàn những bức kính thủy tinh công nghiệp nhìn từ phía xa giống như một viên kim cương được khảm nạm ở giữa chiếc ủng rộng lớn, phát ra những tia sáng rực rỡ giữa biển Adriatic* rộng lớn.
* Biển Adriatic là vùng biển phân cách bán đảo Italy với bán đảo Baikan, là một phần của Địa Trung Hải.
Lăng Thiếu Đường cầm trong tay một ly thủy tinh trong suốt, nhẹ nhàng đong đưa ly rượu đỏ. Thân hình cao lớn vững vàng đứng bên cửa sổ, cả căn phòng tổng giám đốc to lớn như vậy tràn ngập hơi thở đàn ông lạnh lẽo.
Từ độ cao ở tầng tám mươi tám, ta hoàn toàn có thể thu hết cảnh quan của đô thị phồn hoa bên dưới vào trong tầm mắt. Đây cũng là nơi mà chỉ có Lăng Thiếu Đường mới có thể đưa ra những sách lược quyết đoán để phát huy hết mọi khả năng của công ty.
Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi! – Ánh mắt Lăng Thiếu Đường hết sức lạnh lẽo, anh uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ rồi ngồi xuống ghế tổng giám đốc.
Cửa phòng tổng giám đốc được mở ra, trợ lý đặc biệt của Lăng Thiếu Đường là Tra Đức bước nhanh vào. Anh ta có thể được coi là tâm phúc của Lăng Thiếu Đường, anh ta đã đi theo Lăng Thiếu Đường được nhiều năm, là cánh tay phải của anh.
- Anh Lăng, tôi đã tìm hiểu ra rồi, anh xem đi! – Tra Đức đưa tập tài liệu cho Lăng Thiếu Đường.
- Ừ! – Lăng Thiếu Đường cầm tài liệu, châm một điếu xì gà rồi chậm rãi lật giở từng trang một ra xem.
Mỗi khi lật giở một trang, vẻ mặt anh lại càng được đóng băng thêm một tầng, dường như có thể khiến người khác đông lạnh cả lại.
- Anh Lăng, thi thể hôm đó chúng ta thấy chính xác là của thiếu phu nhân Kỳ Hinh! – Tra Đức cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống. Anh ta cảm thấy lúc này Lăng Thiếu Đường như một quả bom đang chuẩn bị nổ tung.
Khi cẩn thận tìm hiểu về cái ૮ɦếƭ của Kỳ Hinh năm đó, anh ta mới biết sự thật quá chấn động.
Anh ta tuyệt đối không ngờ được rằng việc Kỳ Hinh bị trúng độc rồi giả ૮ɦếƭ là do phó tổng giám đốc Lăng Thiếu Nghị nhúng tay vào, thậm chí còn sắp xếp đội ngũ chuyên nghiệp của bác sĩ Đức Nhĩ để hóa trang cho “thi thể” rồi đưa đi giải độc. Sau đó thần không biết quỷ không hay đưa Kỳ Hinh đi, quan tài mai táng ở nghĩa địa lúc đó hoàn toàn trống không.
Lửa giận trong mắt Lăng Thiếu Đường như thiêu như đốt, anh không thể ngờ lại có nhiều người giúp Kỳ Hinh như vậy.
Lăng Thiếu Nghị, em trai của anh lại dám hợp tác cùng bác sĩ Đức Nhĩ và người của nhà tang lễ để giúp Kỳ Hinh rời xa anh?
Anh hung hăng vứt điếu xì gà xuống đất! Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Nghị, hai người to gan thật!
- Tổng giám đốc Lăng, ở phía sau là toàn bộ tài liệu về Tuyên Tử Dương! – Tra Đức cảm thấy hơi bất an, anh ta có cảm giác cơn bão đang dần đến.
- Tuyên Tử Dương, tổng giám đốc tập đoàn Uy Dương, cha truyền con nối, kế nghiệp của cha. Trụ sở chính đặt tại Italy, chủ yếu kinh doanh về du lịch và kiến trúc, hiện tại đang có kế hoạch xây dựng một thành phố mới! – Tra Đức giới thiệu ngắn gọn.
Làn khói mù trong mắt Lăng Thiếu Đường càng ngày càng lan tỏa, anh hừ lạnh một tiếng. Kỳ Hinh dám vì một người đàn ông khác mà rời khỏi anh?
Khi nhìn thấy bức ảnh chụp, bàn tay to của anh siết chặt trang giấy lại.
Trong bức ảnh, Kỳ Hinh đang nở nụ cười rất tươi, thân mật nắm tay Tuyên Tử Dương. Trong mắt Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh chính là “hồng hạnh vượt tường*”
* Hồng hạnh vượt tường là câu thơ được trích trong bài thơ Đến thăm vườn không gặp của tác giả Diệp Thiêu Ông đời Tống, ý chỉ dù tường cao đến mấy cũng không giấu nổi một đóa hoa (ám chỉ đến người con gái trong độ tuổi xuân thì). Hiện nay câu nói này nói đến người phụ nữ đã có chồng nhưng vẫn đi ngoại tình.
Xoạt! Lăng Thiếu Đường bực tức, ném tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt như muốn Gi*t người.
- Tổng giám đốc Lăng, chúng ta có cần... – Tra Đức rất rõ tính cách của Lăng Thiếu Đường, anh ta biết nhất định tổng giám đốc sẽ có bước đi tiếp theo.
- Kế hoạch xây dựng thành phố mới à? – Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười tàn khốc, anh chậm rãi nói – Tung tin nói rằng Lăng thị có hứng thú với kế hoạch này!
- Vâng... – Tra Đức đáp lời, trong lòng thầm thương tiếc cho tập đoàn Uy Dương.
Tuyên Tử Dương, anh đắc tội với anh không đắc tội, lại cố tình chọc vào Lăng Thiếu Đường...
Trong phòng khách tại hội trường đấu giá ngựa nổi tiếng thế giới.
Phòng đấu thầu xa hoa ngập tràn hương vị thương mại. Bên dưới tập trung phần lớn những thương nhân thành công có danh tiếng, họ đều là những người yêu ngựa và giàu có.
- Thưa các quý vị, tiếp theo đây mọi người sẽ được chiêm ngưỡng chú ngựa Flore Pegan, ngựa bố là con Fusaichi Pegasus, ngựa mẹ là Crown Crest, ông ngoại chính là chú ngựa nổi tiếng Mill Reef. Chú ngựa này được đưa ra trường đua có hai năm nhưng số tiền thắng được đã vượt quá hai triệu. Giờ chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là một ngàn vạn EUR, mỗi lần đấu giá ít nhất là năm trăm vạn EUR! Bắt đầu đấu giá! – Người chủ trì đứng bên cạnh màn hình LED lên tiếng. di๖endanlequyd๖n
Màn hình LED rộng lớn lập tức cho phát những khoảnh khắc oai hùng khi ở trong trường đua của chú ngựa Flore Pegan trong suốt gần hai năm thi đấu khiến hầu hết những người yêu ngựa ở bên dưới sáng mắt lên.
- Hai trăm ngàn! – Một người đàn ông béo ục ịch hô lên, ông ta vừa hô vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán.
- Vị này đã đấu giá hai trăm ngàn! Có ai ra giá cao hơn hai trăm ngàn không? – Người chủ trì lên tiếng.
Tuyên Tử Dương vững vàng ngồi ở vị trí trung tâm, khuôn mặt khôi ngô nở nụ cười mỉm. Anh ta nhìn người đàn ông ngồi cách đó không xa.
Người đàn ông này mặc bộ quần áo đen, chiếc kính râm to che phần lớn khuôn mặt, anh ta đang nói điều gì đó vào điện thoại.
Có lẽ những người khác không biết nhưng Tuyên Tử Dương lại biết rất rõ, người đàn ông này chính là Tra Đức, trợ lý đặc biệt của tập đoàn Lăng thị, còn người mà anh ta đang nói chuyện điện thoại chính là tổng giám đốc của Lăng thị - Lăng Thiếu Đường.
Gần đây anh ta nghe nói Lăng Thiếu Đường có hứng thú với bản kế hoạch xây dựng thành phố mới của tập đoàn Uy Dương nên rất vui mừng. Nếu có thể được tập đoàn Lăng thị rót vốn tài trợ thì bản kế hoạch đó sẽ một bước lên mây, anh ta cũng không còn phải lo lắng về vấn đề vốn nữa.
Hôm nay nghe thư ký nói tổng giám đốc Lăng có hứng thú với ngựa đua nên anh ta đã tới đây. Tuy không có Lăng Thiếu Đường nhưng khi thấy Tra Đức, anh ta biết Lăng Thiếu Đường cũng ở gần đây.
Tuyên Tử Dương cũng cẩn thận quan sát, phát hiện Lăng Thiếu Đường đúng là muốn đấu giá ngựa.
- Ba trăm ngàn! – Tra Đức chậm rãi giơ tay lên rồi cất giọng trầm thấp.
Ánh mắt Tuyên Tử Dương sáng ngời, thì ra chính là con ngựa Flore Pegan.
- Bốn trăm ngàn! – Tuyên Tử Dương cũng ra giá.
- Vị này đã ra giá bốn trăm ngàn! Bốn trăm ngàn lần một... – Người chủ trì hưng phấn lên tiếng.
- Bốn nghìn năm trăm! – Người đàn ông to béo không phục, tiếp tục gào lên.
- Năm trăm ngàn! – Tra Đức nhếch mép cười, đôi mắt sau chiếc kính râm đảo về phía Tuyên Tử Dương ngồi cách đó không xa.
Tuyên Tử Dương cũng đưa mắt nhìn Tra Đức, khóe miệng cong lên nụ cười hấp dẫn rồi tiếp tục lên tiếng: “Sáu trăm ngàn!”
Cả đại sảnh bên dưới ồ cả lên, người đàn ông to béo thở phì phò, bỏ cuộc.
- Vị này đã ra giá sáu trăm ngàn, có ai ra giá cao hơn nữa không? Sáu trăm ngàn lần một, sáu trăm ngàn lần hai, sáu trăm ngàn lần ba! Kết thúc đấu giá! – Người chủ trì gõ gõ cái 乃úa.
Tra Đức đứng lên, đi về phía Tuyên Tử Dương, lịch sự giơ tay phải ra.
- Chúc mừng anh! – Anh ta nói một câu rồi đi ra ngoài cửa.
- Anh Tra Đức, xin dừng bước! – Tuyên Tử Dương cũng đứng dậy gọi Tra Đức.
Tra Đức hơi quay người lại.
- Người thông minh không nói chuyện dài dòng, tôi muốn gặp anh Lăng! – Tuyên Tử Dương mỉm cười.
Tra Đức tháo chiếc kính râm xuống, đôi mắt chứa ý cười nhìn Tuyên Tử Dương, đánh giá một lượt rồi mỉm cười, quay người đi ra ngoài.
Người quân tử không tranh đoạt những thứ người khác thích
Nghệ sĩ dương cầm đang ngồi đánh đàn bên cây đàn piano. Âm thanh dịu nhẹ của từng phím đàn piano vang vọng khắp nơi. Khúc nhạc Amazing Grace tao nhã như những sợi tơ vấn vít đến từng góc phòng khiến toàn bộ không gian nơi đây đều ngập tràn trong bầu không khí thần thánh.
Cách bố trí thiết kế của nơi này cũng rất khác biệt, từng khu vực được ngăn cách với nhau bởi một “dòng suối” nhỏ.
Bên “dòng suối”, sau lớp rèm xa hoa là một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế. Anh cũng đung đưa ly rượu đỏ trong tay theo điệu nhạc, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, sống mũi cao thẳng như được điêu khắc tạo nên vẻ lạnh lẽo và nghiêm túc.
Nhưng dù là vậy nhưng khuôn mặt anh tuấn ấy vẫn hấp dẫn không ít ánh nhìn của các cô gái xinh đẹp châu Âu.
- Anh Lăng, tổng giám đốc Tuyên Tử Dương của tập đoàn Uy Dương đến đây! – Tra Đức hơi cúi người xuống, nói với Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường gật đầu rồi ngước mắt lên nhìn Tuyên Tử Dương.
Kỳ Hinh thích anh ta? Anh ta có gì tốt chứ?
Lăng Thiếu Đường kìm chế lửa giận trong lòng, hờ hững lên tiếng: “Mời ngồi!”
Tuyên Tử Dương ngồi xuống rồi đưa mắt đánh giá Lăng Thiếu Đường ở trước mặt.
Bộ quần áo vest được cắt may vừa vặn làm tôn lên dáng người cao lớn của anh ta, đôi mắt lạnh lùng tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, từ người anh ta toát ra vẻ khí thế của bậc vương giả có thể áp đảo tất cả mọi thứ. Người đàn ông này… không hề đơn giản.
Không biết tại sao nhưng trong lòng Tuyên Tử Dương dần dâng lên cảm giác bất an.
Tuyên Tử Dương ổn định tâm trạng rồi đặt tập tài liệu đến trước mặt Lăng Thiếu Đường.
- Đây là gì? – Lăng Thiếu Đường ra vẻ nghi hoặc.
- Tôi biết anh Lăng rất thích con ngựa này nên đã mua nó, mượn hoa hiến Phật! – Tuyên Tương Dương mỉm cười.
- Anh Tuyên đã bỏ ra sáu trăm ngàn EUR để mua Flore Pegan, vậy thì nó là của anh! Sao lại tặng cho người khác chứ? – Lăng Thiếu Đường điềm nhiên lên tiếng.
- Đây gọi là quân tử không đoạt cầu sở ái, anh Lăng đã thích thì tôi đâu dám giữ làm của riêng! – Tuyên Tử Dương vững vàng trả lời.
- Hay cho câu “Quân tử không đoạt đoạt cầu sở ái”, chỉ cần câu nói này là tôi đã muốn kết bạn với anh Tuyên rồi! – Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua tia khác thường, anh sang sảng cười to.
Tuyên Tử Dương đang mừng thầm thì nụ cười bên môi Lăng Thiếu Đường tắt ngúm, anh gằn từng tiếng: “Quân tử không đoạt cầu sở ái, anh Tuyên, anh hãy nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay!”
Tuyên Tử Dương hơi chấn động, anh hơi mất tự nhiên: “À… đương nhiên rồi”.
- Được! – Sự lạnh lùng trong mắt Lăng Thiếu Đường bị vẻ tươi cười trên môi che lấp, anh nói tiếp – Anh Tuyên lần này đến đây hẳn là vì bản kế hoạch xây dựng thành phố mới!
Lăng Thiếu Đường nhàn nhã lắc ly rượu đỏ trong tay.
- Tôi biết anh Lăng có hứng thú với dự án này nên đã chuẩn bị sẵn tài liệu. Trong này là toàn bộ kế hoạch về việc phát triển dự án! – Tuyên Tử Dương vô cùng mừng rỡ, nếu có thể được anh Lăng rót tiền thì tâm huyết của bố và anh ta không uổng phí rồi.
Lăng Thiếu Đường cười lạnh: “Tôi rất khâm phục dũng khí của anh Tuyên, không phải ai cũng gánh vác được số tiền năm nghìn triệu để đầu tư vào dự án này!”
- Vậy nên nếu có sự giúp đỡ của anh Lăng thì nhất định là dự án sẽ thu được lợi nhuận rất lớn! – Tuyên Tử thề thốt.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua ý cười nhàn nhạt, nhưng trong giây lát, ánh mắt anh liền nhanh chóng biến đổi: “Chỉ có điểm ấy thôi thì không khiến tôi có hứng thú đầu tư được!”
Tuyên Tử Dương ngẩn người, anh ta phát hiện rất khó có thể nắm bắt được tính cách của Lăng Thiếu Đường. Người này rất… bí hiểm! Chỉ trong một thời gian ngắn nhưng Lăng Thiếu Đường lại bộc lộ rõ sự vui buồn thất thường khiến anh ta cảm thấy không tin tưởng lắm khi hợp tác chung.
- Nhưng mà… – Lăng Thiếu Đường lại lên tiếng. Anh nhìn vào đôi mắt đang rất sửng sốt của Tuyên Tử Dương, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Dựa vào anh ta mà muốn đấu cùng anh à? Còn kém xa lắm!
Ánh mắt Tuyên Tử Dương đầy hy vọng.
- Nhưng mà… anh có một thứ có thể thu hút tôi! – Nụ cười quỷ dị nhếch lên bên khóe miệng Lăng Thiếu Đường.
- Cái gì? – Tuyên Tử Dương cảm thấy bản thân đang bị Lăng Thiếu Đường nắm lấy thóp.
- Đến lúc đó anh sẽ biết! – Lăng Thiếu Đường cố ý nói nửa vời.
Lăng Thiếu Đường cầm tài liệu đưa cho Tra Đức: “Cậu hãy xem xét cẩn thận!”. Nói xong, anh cầm ly rượu vang lên uống.
- Vâng! – Tra Đức nhận lấy tập tài liệu.
Còn Tuyên Tử Dương thì hết sức kinh ngạc.