Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 03

Tác giả: Ân Tầm

- Tiểu Hinh, sao con lại ở đây? – Sau khi nghỉ trưa, Lăng Diêu Hồng thấy Kỳ Hinh đang bận rộn trong vườn hoa thì rất kinh ngạc. Gần đây ông đã dần giao mọi việc trong tập đoàn Lăng thị cho hai anh em Lăng Thiếu Đường và Lăng Thiếu Nghị quản lý nên ông khá rảnh rỗi.
Dưới ánh mặt trời, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của Kỳ Hinh không biết đang cầm thứ gì. Khi thấy có người gọi sau lưng, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Lăng Diêu Hồng.
- Bố, con muốn trồng hoa bỉ ngạn ở đây! – Cô đứng lên lau mồ hôi trên trán.
- Hoa bỉ ngạn? – Lăng Diêu Hồng hào hứng hỏi – Có loài hoa thú vị đó à?
- Vâng, đây chính là hạt giống của hoa bỉ ngạn. Đến mùa hoa nở thì khu vườn sẽ cực kì xinh đẹp! – Kỳ Hinh cực kì chờ mong, cô đã tưởng tượng ra cảnh cùng Lăng Thiếu Đường tản bộ trong vườn hoa ngập tràn hoa bỉ ngạn không dưới một lần.
- À, vậy à? Nghe con nói vậy, bố rất muốn nhìn thấy lúc hoa nở đấy! – Lăng Diêu Hồng cười nói.
Kỳ Hinh cười: “Con cũng muốn nhìn thấy hoa nở khắp vườn!”
Lăng Diêu Hồng thấy Kỳ Hinh rất rộng rãi, ông cảm thấy hơi áy náy: “Tiểu Hinh, bố xin lỗi vì tiến hành hôn lễ thương mại mà không quan tâm đến cảm nhận của con!”
Lời nói của Lăng Diêu Hồng khiến Kỳ Hinh cảm thấy rất ấm áp, cô mỉm cười nói: “Thật ra hợp tác với Lăng thị là tâm huyết của bố con, nếu là con thì con cũng không muốn nhìn thấy tâm huyết của mình bị sụp đổ. Cho nên với cuộc hôn nhân này, con không oán trách ai cả!”
- Thật không? – Lăng Diêu Hồng rất thích cô con dâu lương thiện này.
- Vâng! – Kỳ Hinh gật đầu – Hơn nữa con còn phải cám ơn vì bố đã giúp bố con hoàn thành tâm nguyện!
- Con đúng là một cô gái lương thiện, Thiếu Đường cưới được con là phúc khí của Lăng gia! – Lăng Diêu Hồng cảm động, nhưng ngay sau đó, ông lại lo lắng hỏi – Tiểu Hinh, Thiếu Đường nó... có đối xử tốt với con không?
Kỳ Hinh cắn môi, đôi mắt vụt qua tia u buồn, nhưng rất nhanh sau đó, cô liền nở nụ cười tươi: “Bố cứ yên tâm, anh ấy rất tốt với con!”
Thật ra từ sau ngày hôm đó, Lăng Thiếu Đường rất ít khi về nhà. Dù có về thì cũng đối xử lạnh nhạt với cô. Có lẽ trong thời gian dài vừa rồi, Thiếu Đường phải tự chăm sóc cho bản thân mình.
- Tiểu Hinh, vất vả cho con rồi! – Lăng Diêu Hồng thấy Kỳ Hinh nghĩ một đằng nói một nẻo, ông cũng hiểu phần nào, trong lòng lại càng lo lắng.
- Bố, chúng ta đều là người một nhà, bố không cần phải khách khí với con như vậy đâu! – Kỳ Hinh nhìn Lăng Diêu Hồng, cố ý ra vẻ cô đang rất vui.
- Haha, có con, Lăng gia náo nhiệt hơn hẳn! – Lăng Diêu Hồng thấy bộ dạng đáng yêu của Kỳ Hinh liền cười đầy vui vẻ.
- Được... vậy con sẽ không ngại làm phiền bố đâu! – Kỳ Hinh cũng cười đầy vui vẻ.
Lăng Diêu Hồng vui mừng, cảm giác như bản thân đã có một cô con gái nhỏ - Nếu Thiếu Đường nó... À! Tiểu Hinh, con nói thật cho bố biết đi, con có yêu Thiếu Đường không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh hơi đỏ lên: “Bố, nếu con không muốn gả thì mọi người cũng không ép buộc được con đâu!”
Lăng Diêu Hồng mừng rỡ: “Nói như vậy... con với Thiếu Đường...”
- À... Ngay từ lần đầu tiên trong bữa tiệc kỷ niệm ở Kỳ thị, khi thấy anh ấy, con đã yêu anh ấy rồi... – Kỳ Hinh vừa ngượng ngùng vừa kiên định đáp lời.
- Haha, đúng là trái tim thiếu nữ! Tốt! Thì ra bố và bố con cũng làm được chuyện tốt, tốt lắm, thế này thì bố không cần phải lo lắng rồi! – Lăng Diêu Hồng đã hoàn toàn yên tâm.
- Bố đừng trêu con! – Kỳ Hinh càng ngượng hơn.
- Được, được, để bố giúp con trồng cây... À, hoa bỉ ngạn! – Lăng Diêu Hồng vui vẻ như một đứa trẻ thúc giục Kỳ Hinh – Mau, con mau dạy bố cách trồng đi!
- Vâng... – Kỳ Hinh cũng vui vẻ trả lời rồi ngồi xổm xuống dạy Lăng Diêu Hồng cách gieo trồng hoa bỉ ngạn.
Khi Lăng Thiếu Đường về đến biệt thự liền thấy cảnh Kỳ Hinh đang nói cười cùng Lăng Diêu Hồng.
Một cảm giác nào đó rất rõ ràng đột nhiên dấy lên trong lòng Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đen thâm thúy của anh như được bao phủ một làn khói mờ, hai bàn tay vì tức giận cũng siết chặt lại đến mức nổi cả gân xanh. Lăng Thiếu Đường giận dữ phanh xe lại, hung hăng mở cửa ra.
Khi đứng sau lưng Kỳ Hinh, anh liền duỗi bàn tay to ra, không tốn quá nhiều sức để túm cô dậy.
- Thiếu… Thiếu Đường! – Kỳ Hinh hơi hoảng khi đột nhiên bị người khác túm. Khi quay đầu nhìn thấy Lăng Thiếu Đường, cô hơi nhíu mày – Thiếu Đường, anh làm đau em rồi!
- Thiếu Đường, con đang làm gì vậy? – Lăng Diêu Hồng thấy con trai đối xử với con dâu như vậy, ông rất bất mãn.
- Con làm gì à? Con mới là người phải hỏi hai người đang làm cái gì mới đúng! – Lăng Thiếu Đường thấy Lăng Diêu Hồng che chở cho Kỳ Hinh như vậy lại càng tức giận, ngọn lửa giận bừng bừng trong mắt anh như có thể thiêu đốt người khác.
- Thiếu Đường, anh làm sao vậy? – Kỳ Hinh không hiểu phản ứng này của Lăng Thiếu Đường, sắc mặt anh xanh mét, dường như không thích cô tiếp xúc với bố anh.
- Sao? Cô không biết mệt à? Còn làm cả công việc của người giúp việc nữa! – Lăng Thiếu Đường nghĩ tới cảnh vừa rồi, trong lòng lại càng bực tức.
- À, anh nói cái này à! – Kỳ Hinh hơi buồn cười, hóa ra anh tức giận vì chuyện nhỏ này.
- Là em muốn trồng hoa bỉ ngạn trong vườn nhưng sợ người giúp việc không quen nên em tự tay làm, bố thấy hay nên giúp em trồng thôi! – Kỳ Hinh giải thích.
- Bố? Cô gọi tiếng bố nghe hay quá nhỉ? Thân thiết thật đấy! Tôi thấy cô chính là đồ đàn bà phóng túng! – Lăng Thiếu Đường vung tay lên, hất ngã Kỳ Hinh xuống đất.
- Thiếu Đường… – Trước lời chỉ trích của Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh ngẩn ra. Cô không ngờ Lăng Thiếu Đường có thể dùng những từ như vậy để nói về bản thân cô.
- Thiếu Đường, đủ chưa? Con hơi quá đáng rồi đấy, con không tôn trọng bố thì thôi, nhưng Kỳ Hinh là vợ con, sao ngay cả đến sự tôn trọng tối thiểu giữa vợ chồng với nhau mà con cũng không có vậy? – Lăng Diêu Hồng không nhịn được nữa, ông không ngờ Lăng Thiếu Đường lại đối xử với Kỳ Hinh như vậy.
- Tôn trọng? – Lăng Thiếu Đường lạnh lùng cười to, đôi mắt lạnh như băng, rét căm căm – Ông bố tôi lại đang dạy con trai biết tôn trọng cơ à? Thế bố đã từng tôn trọng ai chưa?
Trong đầu Lăng Thiếu Đường hiện lên cảnh tượng mà cả đời này anh không thể quên nổi. Người cha mà anh một mực tôn kính đã lộ ra bản chất hèn kém và bỉ ổi. Rồi anh lại nhớ đến An Vũ Ân, đôi mắt thê lương của cô cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Lăng Diêu Hồng run lên, ông lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống. Ông còn định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn chỉ lặng im. Ông hiểu Thiếu Đường không thể quên được chuyện lần đó, con trai ông đối xử với Kỳ Hinh như vậy là đang trả thù ông!
- Bố… - Kỳ Hinh thấy Lăng Diêu Hồng run lên, cô vội vàng lên tiếng – Thiếu Đường, anh đúng là ngang ngạnh, không thể nói lý! – Kỳ Hinh thấy sắc mặt xanh mét của Lăng Thiếu Đường, tức giận lên tiếng.
- Tôi ngang ngạnh? Không thể nói lý với tôi? Vậy hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào mới là “không thể nói lý”! – Lăng Thiếu Đường nói xong liền túm lấy Kỳ Hinh, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn vẻ mặt của Lăng Diêu Hồng rồi kéo cô đi về phía biệt thự của mình.
- Thiếu Đường… – Lăng Diêu Hồng muốn ngăn cản nhưng bỗng nhớ tới những lời con trai vừa nói. Đúng vậy, ông có tư cách gì để dạy dỗ con trai chứ?
Lăng Thiếu Đường тһô Ьạᴏ đá cửa phòng ra, không chút thương tiếc đẩy Kỳ Hinh xuống giường, sau đó khóa chặt cửa phòng lại.
Kỳ Hinh cố gắng ngồi dậy, cô căng thẳng nhìn Lăng Thiếu Đường, cơn đau trên người khiến cô không thoải mái: “Thiếu Đường, anh muốn làm gì?”. Cô cảnh giác hỏi.
- Làm gì à? Tôi và cô còn có thể làm gì được nữa? – Nói xong, Lăng Thiếu Đường kéo caravat ra, để lộ phần cổ và làn da tráng kiện màu đồng.
- Tôi muốn cô nhớ cho kỹ người đàn ông mà cô phải hầu hạ là ai! – Lời nói vừa dứt, anh liền lấn người lên, đôi môi nóng bỏng tùy ý hôn lên da thịt mềm mại của Kỳ Hinh.
- A… Thiếu Đường, anh điên rồi, em không hiểu anh đang nói gì! – Kỳ Hinh không ngờ Lăng Thiếu Đường lại đối xử với mình như vậy, cô chống tay lên Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng của Lăng Thiếu Đường, ngăn anh lại.
- Cô không hiểu tôi nói gì cũng không sao, chỉ cần cô biết tôi muốn gì là được! – Lăng Thiếu Đường như một con sư tử bị chọc giận, anh nắm chặt lấy hai bờ vai mềm mại của Kỳ Hinh.
- Anh coi em là cái gì? – Lăng Thiếu Đường điên thật rồi! Cô cố gắng dùng hết sức lực đẩy Lăng Thiếu Đường ra rồi tát vào má phải trên khuôn mặt anh tuấn của anh!
Lăng Thiếu Đường nhanh chóng túm lấy cánh tay cô, tay kia của anh siết chặt cằm cô, đầu ngón tay anh hằn sâu vào làn da trắng như tuyết, đôi mắt hừng hực lửa giận, anh nghiêm giọng cảnh cáo: “Tôi có thể tha thứ cho sự vô lễ của cô lần này, nhưng cô đừng tưởng rằng mình có thể hành động lỗ mãng với tôi!”. Anh càng nắm chặt cổ tay cô hơn, dường như muốn Ϧóþ nát nó ra như đang trừng phạt. Phụ nữ dám đánh anh, cô chính là người đầu tiên!
Kỳ Hinh cố nén cảm giác đau đớn, đôi mắt quả hạnh của cô trừng lên nhìn anh, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Em tuyệt đối không thể ngờ người mình yêu lại là người vui buồn thất thường như vậy, anh đúng là khác người!”
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận của Kỳ Hinh càng chọc giận Lăng Thiếu Đường: “Yêu tôi? Vậy cô chứng minh cho tôi thấy đi!”. Nói xong, anh đè chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, đôi mắt tà mị vụt qua tia tàn nhẫn, anh thuận tay rút thắt lưng bên người ra rồi trói tay cô lại.
Kỳ Hinh không thể ngờ Lăng Thiếu Đường lại có hành động này, cô giật mình, bật khóc hô lên: “Anh bỏ em ra, bỏ em ra!”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, bắt đầu tiếp tục việc xâm chiếm cô. Đôi tay rắn chắc của anh hoàn toàn khống chế cô.
- Huhu, đừng! – Kỳ Hinh cắn môi, nức nở, cô cảm thấy cực kì tủi nhục.
- Sao? Việc gì phải giả bộ ấm ức như vậy? Cô không thấy kích thích à? – Lăng Thiếu Đường vô cảm khi nhìn những giọt nước mắt của cô, anh ngông cuồng giày xéo cơ thể cô.
Nói xong, Lăng Thiếu Đường thúc lưng, hung hăng đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, không hề thương tiếc khi phát tiết Dụς ∀ọηg lên người cô.
- Cô nhớ cho kỹ, Lăng Thiếu Đường tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu cô. Cô được lòng ông bố tôi thì tôi đây sẽ liên tục tra tấn cô, đến khi nào ૮ɦếƭ thì thôi…
Từng cơn thủy triều điên cuồng thổi quét qua cơ thể Kỳ Hinh, hai tay hai chân cô dần trở nên vô lực, đôi mắt xinh đẹp vô hồn nhìn lên trần nhà. Cô như một con bươm bướm xinh đẹp bị gãy cánh. Mặt mày cô tái nhợt, yên lặng và bất lực chịu đựng sự mạnh mẽ và cuồng dã của Lăng Thiếu Đường. Cô cảm thấy ý thức đang ngày càng bay đi xa, nỗi đau đớn về tâm hồn còn khổ sở hơn nỗi đau về thể xác. Sao anh có thể làm vậy, sao có thể vậy chứ…
Từng giọt nước mắt đại diện cho sự lạnh lẽo nơi sâu thẳm trong trái tim khẽ tuôn rơi, từ khóe mắt chảy dài xuống khuôn mặt rồi nhỏ giọt xuống ga trải giường trắng tinh, từng giọt từng giọt đọng lại trên đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc