Bà Đỗ vui mừng đón đại thọ tám mươi tuổi, con cháu đứng đầy cả sảnh đường, người nào người nấy đều thành đạt, có thể nói là đủ cả phúc lộc thọ, ai ai cũng như thêu hoa trên gấm, ngồi chật các bàn tiệc trong khách sạn .
Tôn Vô Nộ và Doãn Tịnh Thủy mang theo bà nội cùng cặp song sinh, cả gia đình đến dự, cùng anh trai và chị dâu Doãn gia ngồi vừa đủ một bàn. Doãn Thánh Kiệt và Đỗ Thiến Dung đương nhiên muốn ngồi cùng bàn chủ tọa với bà Đỗ, con trai, con gái, con dâu, con rể đều nhất trí ngồi xung quanh bà.
Vợ chồng Đỗ Thiến Ngâm đã đến, nhưng Cốc Dạ Lam vẫn chưa thấy xuất hiện.
Kỷ Thiên Hồng lặng lẽ hỏi Tịnh Thủy: "Dạ Lam và chồng cô ấy rốt cuộc có đến không?"
Tịnh Thủy bật cười. "Em làm sao mà biết được? Em chỉ gặp mặt, nói chuyện với chị ấy một chút, nhưng chị ấy chưa bảo đảm gì, chị dâu, chị không phải không biết, Dạ Lam đã thay đổi rất nhiều, không được mẹ chồng gật đầu đồng ý, cô ấy sẽ không dám hành động tùy tiện."
Kỷ Thiên Hồng bày tỏ đã hiểu, trở về báo cáo với cha mẹ chồng.
Mà sự xuất hiện của Tôn Vô Nộ khiến rất nhiều ông chủ bất ngờ, rối rít tiến lên chào hỏi.
"Tôn tổng giám đốc cũng tới chúc thọ Đỗ lão phu nhân?"
"Hôm nay là lễ mừng thọ bà ngoại của vợ tôi." Tôn Vô Nộ tâm tình tốt giới thiệu, bọn họ không tổ chức tiệc cưới ở Đài Loan, cho nên rất nhiều doanh nhân không rõ vợ anh là người phương nào.
"Tôn phu nhân là cháu ngoại của Đỗ lão phu nhân?" Thanh âm kinh ngạc đồng thanh vang lên.
"Cha mẹ vợ tôi cũng đang ở đây." Tôn Vô Nộ dẫn Doãn Thánh Kiệt và Đỗ Thiến Dung qua giới thiệu với bọn họ.
"Thì ra Tôn phu nhân là thiên kim của Doãn tổng giám đốc, quả là môn đăng hộ đối, quần anh tụ hội, khiến người khác hâm mộ!" Tiếp đó là một tràng tiếng chúc mừng. "Vậy sao Tôn tổng không tổ chức tiệc mừng ở Đài Bắc? Để mọi người cùng uống ly rượu mừng."
Tôn Vô Nộ trả lời đơn giản: "Lúc ấy bà xã tôi đang du học ở Mĩ, cha mẹ của tôi cũng ở bên đó, cho nên thương lượng với cha mẹ vợ, tổ chức hôn lễ đơn giản ở đảo Guam."
"Thì ra là như vậy, bất quá, Tôn tổng giám đốc nên bù lại cho mọi người mọi bữa tiệc khác mới đúng."
"Đợi đến sinh nhật của bà nội tôi sang năm, các vị có rãnh rỗi mời tới uống một chén."
"Sinh nhật Tôn lão phu nhân, đương nhiên chúng tôi phải đến chúc mừng chứ, nói không chừng còn được hưởng chút phúc khí, phải không mọi người?"
"Nói rất đúng, đến lúc đó Tôn tổng giám đốc không thể quên chúng tôi đấy. . . . . ."
". . . . . ." Cả đám người tranh nhau muốn thư mời.
Đang lúc Tôn Vô Nộ khiến mọi người xôn xao, Cốc Dạ Lam cùng chồng cô là Thẩm Uyên và cậu con trai hơn ba tuổi Thẩm Thạch Phật lặng lẽ tiến vào, đến trước bàn chủ tọa chào bà ngoại và mọi người trong nhà, sau đó đưa quà tặng lên.
Tiếng xôn xao đằng kia khiến những người bên này không khỏi quay đầu nhìn sang, Tôn Vô Nộ ôm vai bà xã, tình cảm âи áι nói không nên lời. Ánh mắt Thẩm Uyên sáng lên khi nhìn thấy Doãn Tịnh Thủy, gương mặt thanh tú nhờ trang điểm mà càng thêm mỹ lệ câu hồn, phong cách duyên dáng hơn người, đồ trang sức trên người hiển nhiên cũng đại diện cho người giàu có.
Ngược lại, Cốc Dạ Lam bị sự xuất hiện của Tôn Vô Nộ dọa sợ, vội kéo tay chị dâu. "Chị dâu, anh ta… Anh ta là ai vậy?"
"Chồng Tịnh Thủy! Đúng rồi, em vẫn chưa gặp cậu ta nhỉ?" Kỷ Thiên Hồng liếc cô một cái, kiêu ngạo nữa đi, cô cho rằng cô gả cho người tốt nhất sao?!
"Anh ta là chồng của Tịnh Thủy?"
"Không sai, cậu ấy chính là chồng Tịnh Thủy, tổng giám đốc tập đoàn Hỉ Đức, Tôn Vô Nộ, hai mươi bảy tuổi đã nhận trọng trách, kế nhiệm vị trí tổng giám đốc, là một truyền kỳ trong thương giới đấy!"
"Anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Hỉ Đức?" Cốc Dạ Lam thất thanh hỏi.
"Sao mà em làm như chịu đả kích lớn thế?" Kỷ Thiên Hồng suy nghĩ sâu xa nhìn cô một cái, ghen tỵ đi ~ ~ "Cũng tại em thôi, chỉ trách em không hay lui tới bên nhà mẹ, hiện tại mới giật mình kinh ngạc. Tịnh Thủy đã kết hôn mấy năm chứ? Ngay cả chị dâu mới vào cửa như chị còn rất thân với bọn họ, lúc chị sang Mĩ từng đến nhà họ chơi. Năm nay gia đình em ấy về nước định cư, thân thích bên ngoại trước sau đều đến ăn cơm với bọn họ rồi. Nhà bọn họ thật to nha, trẻ con còn có thể chơi trốn tìm trong phòng đấy."
Trong nháy mắt, sắc mặt Cốc Dạ Lam ảm đạm giống như bầu trời thu sắp mưa.
Chồng của Tịnh Thủy chính là Tôn Vô Nộ, sao có thể như vậy? Lúc đầu anh ta không có bất kỳ hành động gì, sau mới ra nước ngoài theo đuổi Doãn Tịnh Thủy, là vô tình gặp được kỳ duyên, hay là đã sớm có kế hoạch?
Kỷ Thiên Hồng cười nói: "‘Tái ông mất ngựa, hoạ phúc khôn lường’, cậu ấy quả thực đã thành con rể hiền trong miệng chú thím, có thể nhìn ra bọn họ rất hài lòng về người con rể này."
Nét mặt Thẩm Uyên đã bị bất đắc dĩ thay thế, cúi đầu suy ngẫm nhìn con trai mình, còn nhỏ tuổi mà đã bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Ai nha! Cháu ngoại ‘thần long thấy đầu không thấy đuôi’cuối cùng cũng hiện thân, bà ngoại nhất định sẽ rất vui vẻ." Doãn Tịnh Thủy tiêu sái chủ động tới chào bọn họ, thông minh cười."Thẩm Uyên, anh nên thường xuyên về nhà mẹ đẻ cùng Dạ Lam, bà ngoại đã lớn tuổi, chỉ cầu mong thường xuyên gặp được con cháu mà thôi."
Thẩm Uyên lơ đãng nhếch miệng cười."Anh sẽ cố gắng."
Tịnh Thủy khom người, tươi cười nhìn về phía anh bạn nhỏ bên cạnh Thẩm Uyên. "Cháu là Thẩm Thạch Phật phải không? Trông thật giống ba, tương lai nhất định là sẽ một suất ca. Chào cháu, dì là em họ của mẹ cháu, Doãn Tịnh Thủy."
Thẩm Thạch Phật lễ phép chào."Cháu chào dì." Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một dì có nụ cười rạng rỡ như hoa, cậu chưa từng nhìn thấy mẹ cười như vậy bao giờ.
"Cháu thật sự rất lễ phép! Khác hẳn cặp song sinh có chút nghịch ngợm nhà dì." Tịnh Thủy xoay người, vẫy vẫy tay gọi chồng và hai con. "Hai đứa, đây là dì Cốc Dạ Lam và chồng dì Thẩm Uyên, tiểu suất ca này tên là Thẩm Thạch Phật. Chấn Á, Đồng Á, mau chào dì, dượng và anh họ đi."
Cặp song sinh hoạt bát, sang sảng lớn tiếng chào, Thẩm Uyên cảm thấy vô cùng kỳ diệu nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, Tịnh Thủy sinh sinh đôi.
Cốc Dạ Lam chấn động, nâng mắt nhìn Tôn Vô Nộ, nhưng anh chỉ cười như không cười, lạnh lùng nhìn cô một cái.
Bà Đỗ đi tới, vui mừng cười nói: "Các cháu có thể bỏ qua hiềm khích trước đây, bà ngoại rất vui." Bà cầm tay Tịnh Thủy vỗ vỗ, vẫn là đứa cháu ngoại này hiểu chuyện, biết cư xử.
Tịnh Thủy khẽ cười."Bà ngoại, hôm nay cháu rất ngoan đúng không? Vậy bà phải bảo các cậu hạ thủ lưu tình, không được tìm chồng cháu mời rượu. Khó có khi nào Thẩm Uyên chịu xuất hiện như hôm nay, cùng các cậu uống thêm hai chén cũng không thành vấn đề."
Bà ngoại Đỗ bị cô chọc cười."Được rồi, được rồi."
Tiệc mừng thọ bắt đầu, thức ăn tinh xảo, mùi rượu cay nồng, náo nhiệt không dứt.
Cậu cả nhà họ Đỗ dẫn hai con trai thay mặt bà Đỗ đi dọc các bàn mời rượu, cảm tạ mọi người hôm nay đã nể mặt Đỗ gia đến chúc thọ.
Đi đến bàn Tịnh Thủy, Tôn Vô Nộ cười nói: "Chúc mừng đại thọ của bà ngoại, cháu xin kính rượu cậu mợ trước." Hai anh vợ Doãn gia cũng vội vàng nâng chén.
Cậu Đỗ cười ha ha."Không hổ là người đàn ông làm nghiệp lớn, sảng khoái!" Ông thả cho bọn họ một con ngựa (ý nói tha, không mời rượu nữa), rồi dời đến bàn Cốc Dạ Lam. Ông càng nhìn Thẩm Uyên càng thấy khó chịu, sau khi kết hôn cậu ta chưa từng đặt chân vào Đỗ gia một bước, cuối cùng hôm nay cũng chịu xuất hiện, ông liền bảo Đỗ Thăng Bình và Đỗ Thắng Nguyên mỗi người mời Thẩm Uyên một ly trước, Thẩm Uyên không nói hai lời, uống liền hai chén.
Xung quanh là tiếng chúc mừng, tiếng mời rượu, Cốc Dạ Lam đang chìm trong cảm giác không giải thích được, lúc này thấy Thẩm Uyên bị rót rượu, sắc mặt trần xuống, cứng ngắc nói: "Cậu cả, xin cậu đừng bắt chồng cháu uống rượu nữa được không? Tửu lượng anh ấy vốn không tốt, ngộ nhỡ uống say, cháu sẽ bị mẹ chồng mắng !"
Cậu cả nhà họ Đỗ không ngờ sẽ bị cô trách móc, vẻ mặt nghiêm lại. "Cháu thật khiến người khác mất hứng! Đàn ông xã giao ở bên ngoài, sao có thể không uống rượu? Chồng cháu lần đầu tiên uống rượu cùng cậu, cháu lo lắng cái gì, chẳng lẽ Thẩm Uyên là người ‘mẹ bảo sao nghe vậy’ sao? Hay là bị ‘vợ quản nghiêm’?"
Cốc Dạ Lam đang muốn giải thích, Thẩm Uyên cất giọng lạnh lẽo trả lời: "Cậu cả, cậu đừng để ý đến cô ấy, cháu uống với cậu 3 chén, cám ơn cậu đã mời rượu." Mặc dù ly rượu nhỏ, uống liền 3 chén chỉ có cảm giác như đang uống rượu giải sầu.
"Được, được, có thành ý, hôm nay thấy cháu tới cậu rất vui, mới muốn tìm cháu uống hai chén." Cậu cả nhà họ Đỗ không hổ danh gừng càng già càng cay, nhìn ra cặp vợ chồng này là lạ, không nói thêm lời nào, đi sang bàn khác.
Cốc Dạ Lam rùng mình trong đầu. "Ông xã. . . . . ."
Thẩm Uyên trầm giọng: "Cô câm miệng, đừng nói những lời làm tôi mất thể diện!" Giương mắt nhìn về phía Doãn Tịnh Thủy, cô đang cẩn thận chăm sóc, gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ kia, vẻ mặt dịu dàng.
Tôn Vô Nộ gắp một miếng tôm hùm bón cho bà xã, sau đó nhấc Tôn Đồng Á ôm lên chân mình đút thức ăn, để Tịnh Thủy rảnh rỗi cùng con uống canh vây cá, còn Bà Tôn đã sớm đứng dậy đi tìm bà Đỗ nói chuyện phiếm