Trong một buổi sáng, điện thoại di động của Tịnh Thủy đã nhận được năm tin nhắn từ Trác Lập Bình, nhắc cô lên mạng xem bài viết trên blog của “Dạ Phong”, tác phẩm kinh điển chứa đầy tuyên ngôn của tiểu tam.
Dường như cảm thấy gửi tin nhắn còn chưa đủ, Trác Lập Bình trực tiếp gọi điện nhắc cô: “Tịnh Thủy, rốt cuộc cậu đã đọc chưa? Cậu cứ ngây ngốc như vậy, mình thật lo lắng cậu là kẻ ngu ngốc cuối cùng biết chân tướng.”
“Chân tướng gì?”
“À…! Có cô nàng họ Tiêu nào đó thẳng thắn thừa nhận cô ta nhớ thương Thẩm Uyên của cậu rất nhiều năm rồi, vẫn yêu thầm say đắm, gần đây bắt đầu phát động tiến công, cô ta còn lên blog phát biểu tuyên ngôn của tiểu tam, không ngờ lượt xem không ngừng tăng cao, còn có rất nhiều tiểu tam bình luận, dạy cô ta chiêu thức tranh giành đàn ông…” Hình như Trác Lập Bình đã quên mình từng là tiểu tam, từ ngày tăng cấp lên làm bạn gái chính thức liền đúng lý hợp tình lên tiếng phê phán người khác.
“Cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Ai muốn ςướק Thẩm Uyên?” Tim Tịnh Thủy đập dồn dập.
“Cậu còn chưa xem? Làm ơn đi, tiểu thư, cậu mau lên mạng xem đi!” Giọng nói Trác Lập Bình vọt lên tận quãng tám.
“Hôm nay mình không rảnh, bà ngoại hẹn mình ra ngoài, có lẽ phải tối muộn mới trở về.”
“Này Tịnh Thủy, tám trăm năm nay mình chưa cùng ông bà ra ngoài lần nào, cậu đúng là con người của thế hệ mới!”
“Cái gì mà thế hệ mới với thế hệ cũ? Trừ phi Triệu Lỗi của cậu không có ông bà hoặc cha mẹ, nếu không cậu nên gần gũi với các trưởng bối, không có chỗ nào không tốt.”
“Được rồi, được rồi, cậu là đại biểu của thục nữ ngoan hiền, chẳng qua mình nói cho cậu biết, cậu phải đề cao tinh thần cảnh giác, cẩn thận không để tiểu tam ςướק Thẩm Uyên đi, mình còn đang đợi cậu trở thành chị dâu của mình đấy!”
Tịnh Thủy lấy lí do phải ra ngoài để kết thúc cuộc trò chuyện, kỳ thật, một tay đang lướt trên bàn phím máy tính, một giờ nữa mới đến thời gian hẹn bà ngoại.
Cô không thể thoải mái biểu hiện ra cô rất quan tâm đến chuyện có tiểu tam xuất hiện bên cạnh Thẩm Uyên, việc học và tu dưỡng gia giáo từ nhỏ không cho phép cô không biết tiết chế mà kinh hoảng thét chói tai. Trước tiên, cô muốn biết rõ có chuyện gì xảy ra.
Dưới sự phát triển mạnh mẽ của mạng internet, chuyện bắt gặp người bắt cá hai tay trở nên dễ như trở bàn tay. Nhưng nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, tiểu tam lên giọng phách lối trên mạng, phô diễn văn chương âи áι, sẽ rất dễ khiến bạn gái chân chính hoặc vợ hợp pháp phát hiện ra.
Tìm được blog của “Dạ Phong”, phần đầu thẳng thắn bày tỏ cô nàng đã thầm thích Marcel từ nhỏ. Nhưng Marcel lại thích một thiên kim tiểu thư tên Tiểu Tịnh, ba người thường chơi cùng nhau. “Dạ Phong” viết, cô biết Marcel đối tốt với cô vì cô là họ hàng gần của Tiểu Tịnh. Nhưng cô không nản chí, từ nhỏ đã không ngừng cố gắng nâng cao địa vị của mình, biết được tương lai Marcel sẽ làm ngành gì, cô cũng học thêm theo hướng đó, mong muốn một ngày có thể làm việc bên cạnh Marcel, khiến hắn nhận ra cô mới là người phụ nữ thích hợp nhất với hắn và cuối cùng cô đã làm được.
“Dạ Phong” viết thêm một đoạn dài bày tỏ tình yêu say đắm của cô đối với Marcel, những khoảnh khắc nội tâm giãy giụa, chỉ muốn thầm mến là tốt rồi, không muốn làm Tiểu Tịnh tổn thương. Nhưng mà cả ba người đều đã trưởng thành, đến tuổi phải kết hôn, cô và Marcel không ngừng trau dồi nâng cao năng lực của mình, mà Tiểu Tịnh vẫn ngày ngày đi shopping, thẩm mỹ viện, uống trà chiều, trải qua cuộc sống của một sâu gạo. Tiểu Tịnh không quan tâm Marcel làm việc mệt mỏi ra sao, cô ấy chỉ gọi một cuộc điện thoại, Marcel phải chạy tới làm tài xế, không vừa ý một chút liền muốn Marcel tặng hoa và đồng hồ kim cương hàng hiệu làm quà tạ lỗi.
Tiểu Tịnh a Tiểu Tịnh, cô có tài đức gì mà dám sai bảo Marcel như vậy?
“Dạ Phong” vừa khóc lóc vừa kể lể, cô không đứng nhìn nổi nữa, quyết định bày tỏ với Marcel, lúc uống rượu ở quán bar, nhờ men say tiếp thêm ba phần can đảm, bày tỏ tất cả tình yêu của cô đối với Marcel, nói xong liền khóc thút thít, nhào vào trong lòng Marcel. Cô bất chấp hậu quả mà thổ lộ, nếu như Marcel không chấp nhận cô, sau này bọn họ có thể tiếp tục làm bạn bè sao? Không, cô không chịu nổi, cũng không muốn chỉ là bạn bè với Marcel nữa ____
Marcel không đẩy cô ra, đấu tranh hồi lâu mới nói: “Nhưng anh phải kết hôn với Tiểu Tịnh, bởi vì các trưởng bối trong nhà thích cô ấy, hơn nữa anh và cô ấy cũng môn đăng hộ đối, em…. chỉ có thể làm người tình mà thôi.”
“Dạ Phong” thương tâm khóc, tại sao Tiểu Tịnh tồi tệ như vậy có thể trở thành vợ anh mà cô chỉ có thể làm người tình?
Marcel dịu dàng an ủi cô, cô bất chấp tất cả ôm lấy hắn, nồng nhiệt hôn hắn, cô không tin Marcel hoàn toàn không có cảm giác đối với cô, Marcel quả nhiên không chịu nổi khiêu khích, hai người đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa cho nên tự nhiên xảy ra quan hệ thân mật….
"A ——"
Doãn Tịnh Thủy hét lên một tiếng, đẩy laptop trên giường xuống đất, toàn thân run rẩy, nước mắt chua xót không ngừng lăn xuống giống như diều đứt dây, lướt qua gò má lạnh lẽo.
Trái tim thiện lương chảy máu đầm đìa, như có lưỡi dao sắc bén, vô tình cắt thành hai nửa.
Tên tiếng anh của Thẩm Uyên, chính là Marcel.
“Dạ Phong”, Dạ Lam, Cốc Dạ Lam? Chỉ có Dạ Lam và cô cùng nhau lớn lên, lại đang làm việc ở công ty của Thẩm Uyên, hơn nữa, chỉ có Cốc Dạ Lam biết chuyện Thẩm Uyên mua hoa tươi và đồng hồ kim cương hàng hiệu tặng cô làm quà tạ lỗi.
Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam cùng nhau phản bội cô?
Tại sao?
Nước mắt khẽ tuôn rơi không ngừng, trong lòng cô tràn đầy bi thương và đau lòng, nước mắt tràn đê che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, cô ngã xuống giường khóc thút thít.
Nhớ lại mối tình ngọt ngào như mộng, cô không chịu tin mình đã bị phản bội, níu chặt lấy bụng, theo dòng nước mắt không ngừng rơi là cảm giác đau đớn như bị dao đâm, làm trái tim vốn bi thương thật sâu của cô đau nhói.
Một Doãn Tịnh Thủy chưa biết tư vị nỗi buồn từ nhỏ, cuối cùng bị tổn thương thật rồi.
Thì ra đoạn đối thoại anh họ Đỗ Thăng Bình nghe được cách đây không lâu trong phòng cấp cứu bệnh viện là thật, cô còn tưởng anh nói đùa, còn xin anh không được nói cho người khác biết, để Cốc Dạ Lam khỏi lúng túng.
Một thời gian sau, thấy Tôn Vô Nộ vẫn không có hành động theo đuổi, cô cũng tin Tôn Vô Nộ không phải loại người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lấy cá tính của hắn mà nói, càng không thể nào để mặc người khác định đoạt.
Chính vì vậy, Cốc Dạ Lam nóng nảy, trực tiếp xuống tay với Thẩm Uyên? Mà Thẩm Uyên cũng không cự tuyệt?
Không, cô phải xác nhận “Dạ Phong” thật sự có phải là Cốc Dạ Lam không đã?
Cô khóc đến nỗi sắp không thở nổi, nếu như chứng minh được chuyện này chỉ là hiểu lầm, chẳng phải cô biến thành Đại Ô Long rồi sao?
(*) Đại Ô Long: một cậu bé trong tiểu thuyết TQ, hễ gặp chuyện gì, chuyện đầu tiên cậu ta làm là khóc gọi mẹ
Doãn Tịnh Thủy cô, từ nhỏ đến lớn muốn cái gì là có cái đó, chưa bao giờ phải hưởng chung một thứ với người khác, huống chi là bạn trai.
Cô không muốn nói bóng nói gió, đi hỏi người đứng xem, lau nước mắt, cô trực tiếp gọi điện cho Cốc Dạ Lam, tiếng chuông reo thật lâu, chẳng lẽ sợ nhận điện thoại của cô?
“Này.” Thanh âm Cốc Dạ Lam có chút hư nhược.
Tim Tịnh Thủy đập liên hồi, thật ra cô rất sợ, sợ nghe thấy chân tướng cô không thể chấp nhận. Nhưng mà cô cũng không muốn tự ђàภђ ђạ chính mình chỉ vì một hiểu lầm.
“Này!” Bên kia, Cốc Dạ Lam tựa hồ có lòng tốt để cô chuẩn bị tinh thần.
Ai cũng không chịu gọi tên đối phương, một hồi chuông báo động vang lên.
Tịnh Thủy hít sâu một hơi, “Trả lời mình, “Dạ Phong” là cậu sao?” Tịnh Thủy không lòng vòng, thẳng tay đánh phá hoàng long.(*)
(*) Thẳng tay đánh phá hoàng long: dứt khoát đánh vào điểm mấu chốt của địch.”
Bên kia trầm mặc năm giây.“Đúng.” Chỉ có dũng cảm thừa nhận mới có cơ hội chiến thắng. Dùng tên giả “Dạ Phong” tâm sự trên blog, mục đích thật sự không phải muốn cho Tịnh Thủy biết sao?
Giọng nói bên này khẽ run. “Marcel là Thẩm Uyên? Cậu yêu Thẩm Uyên?”
“Đúng!” Trong lòng Cốc Dạ Lam biết rõ, nếu như cô ta không xuất chiêu, Thẩm Uyên tuyệt đối sẽ không thẳng thắn với Tịnh Thủy, hắn sẽ vẫn muốn kết hôn với Tịnh Thủy, không cho cô ta bước ra ngoài ánh sáng.
“Tất cả những gì cậu viết trên blog đều là sự thật?” Tịnh Thủy nắm chặt điện thoại di động, trong lòng tự đâm thêm một đao.
“Đương nhiên là thật, hơn nữa không chỉ một lần, thậm chí còn không tránh thai….”
“Đừng nói nữa ——" Tịnh Thủy tức giận hét.
“Tịnh Thủy….” Cô ta còn muốn nhờ Tịnh Thủy buông tha cho Thẩm Uyên, thành toàn cho cô ta.
“Đừng gọi tên tôi!” Nội tâm Tịnh Thủy không nhịn được đau nhói, lục phủ ngũ tạng co rút, giãy giụa trong đau đớn. “Cốc Dạ Lam, cậu thật là hạ tiện!” Chặt đứt liên lạc, ném di động vào tường. “ A ~~ a ~~”. Cô khóc, điên cuồng khóc, la hét, không biết nên làm thế nào để giảm bớt nỗi đau thật lớn trong lòng.
Mẹ cô, Đỗ Thiến Dung vừa nghe thấy tiếng hét bi thương, vội vàng lao vào phòng con gái, bị dáng vẻ cô khổ sở ôm đầu, điên cuồng khóc thét dọa sợ. “Tịnh Nhi! Tịnh Nhi!” Tình thương của mẹ khiến bà xông lên phía trước theo bản năng, ôm chặt con gái đang kích động. “Tịnh Nhi, con sao vậy?”
Bà Đỗ vốn muốn đến nhà bà Tôn chơi bài, vì bà Tôn nhắc khéo muốn gặp Tịnh Thủy, nói chuyện với cô, nên bà đến nhà con gái đón Tịnh Thủy cùng đi. Kết quả, thấy bộ dạng Tịnh Thủy khác thường, bà liền vội vàng thông báo cho cháu rể tới, sau đó gọi điện báo bác sĩ gia đình tới ngay, cuối cùng gọi cho bà Tôn, xin lỗi bà trong nhà đột nhiên có việc gấp, hẹn lần sau gặp mặt.
Đỗ Thiến Dung chưa từng thấy con gái khổ sở như vậy, đau lòng không thôi, càng buồn bực không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cô kích động như vậy? Đứa nhỏ này luôn biết khắc chế tâm tình của mình mà.
Bà ngoại Đỗ cũng gia nhập hàng ngũ trấn an, Tịnh Thủy là bảo bối trong lòng bà, ngọt ngào động lòng người, khéo hiểu biết, EQ cao, nếu như không gặp phải kích thích quá nặng, sao có thể đột nhiên trở nên như thế?
Thật vất vả, Doãn Tịnh Thủy mới bình tĩnh lại, chỉ là vẫn khóc không ngừng, không nói câu nào, làm bà Đỗ và Đỗ Thiến Dung càng thêm sốt ruột.
Doãn Thánh Kiệt nhận được điện thoại của vợ, vội vã về nhà, liền thấy con gái bảo bối của ông đã khóc đến ngất đi. Cả Doãn gia loạn thành một đoàn, giống như ngày tận thế sắp đến.