Tôn Vô Nộ vào bệnh viện thăm bà nội từ sáng sớm, chuyến công tác cũng tạm thời hủy bỏ, cử một quản lý khác đi thay.
Bà nội Tôn nằm viện ba ngày, bệnh hen suyễn tạm thời đã được khống chế, thấy cháu nội đến liền cười tươi rói: “Vô Nộ, khó có được ngày nghỉ, cháu ở nhà nghỉ ngơi đi, tới bệnh viện làm gì.”
Tôn Vô Nộ vừa nghe y tá báo cáo lại buổi sáng bà nội đã ăn những gì, vừa đáp lại bà: “Cháu tới thăm bà nhân tiện nghỉ ngơi luôn. Bà nội, khẩu vị của bà không tốt sao? Nếu như bà không quen ăn thức ăn trong này, lần sau cháu sẽ mang đồ từ nhà đến.” Từ khi còn bé, Tôn Vô Nộ do một tay bà nội nuôi nấng, hôm nay, người bà có thể dựa vào cũng chỉ có anh.
Về phần cha mẹ anh? Đừng nhắc đến nữa.
Bà nội Tôn phất tay. “Không cần phiền toái như vậy, bà sắp được xuất viện rồi.”
“Bà nội, bác sĩ đâu có nói thế.”
“Thân thể bà chẳng lẽ bà không biết? Bà nói là chuẩn nhất!” Thấy cháu trai hé ra khuôn mặt không cho là đúng, Bà nội Tôn vỗ иgự¢ mình nói: “Bà đảm bảo sẽ không sao! Lần này bà gặp được một quý nhân, bà biết ngay là sẽ gặp dữ hóa lành. Vô Nộ à, cháu nhất định phải thay bà nội hảo hảo cảm tạ vị tiểu thư kia. Lúc mới bắt đầu phát tác, bà còn tưởng rằng bà sẽ ૮ɦếƭ.”
“Bà nội, bà đừng nhắc đến chữ “૮ɦếƭ” này.” Tôn Vô Nộ mất hứng, lại nhớ tới “ân nhân cứu mạng” khiến người ta ghét cay ghét đắng kia, tâm tình càng tệ hơn.
“Cháu tuổi còn trẻ mà sao còn kiêng kị hơn cả bà thế?” Bà nội Tôn thấy cháu trai bày ra bộ mặt thối, đành phải đầu hàng. “Bà đã nói với cháu rồi, lúc bà ở cửa hàng bách hóa đột nhiên cảm thấy không thoải mái, muốn lấy lọ thuốc hít trong ví lại run tay đánh rơi, lọ thuốc lăn ra xa, bà không thở nổi, ngồi chồm hỗm trên mặt đất không thể nhặt được, bà thật sự cho là bà sẽ…. Đúng lúc đó, vị tiểu thư kia nhặt lấy lọ thuốc cho bà, cô ấy còn biết cách sử dụng nữa, cho bà hít vào rồi mới gọi cấp cứu, đưa bà đến bệnh viện, bà mới có thể hít thở bình thường.”
Tôn Vô Nộ gật đầu. “Cháu cũng rất cảm kích người cứu bà nội.” Chỉ là, hắn không muốn nói cho bà nội biết, vị tiểu thư thiện lương trong miệng bà nội, bí mật đòi hắn trả khoản thù lao đáng sợ.
“Vô Nộ, vị tiểu thư kia thật là xinh đẹp, thanh âm dịu dàng dễ nghe, hơn nữa lòng dạ lại tốt, thật hi vọng cô ấy là cháu dâu của bà!”
Tôn Vô Nộ thiếu chút nữa té nhào.
Bà nội, tất cả đều là gạt người, vị tiểu thư kia tuyệt không dịu dàng! Muốn anh kết hôn với loại phụ nữ thế này, anh thà cô độc cả đời!
Tôn Vô Nộ không dám đả kích bà nội, một mình khó chịu, vẻ mặt tối tăm.
Vẻ mặt hắn khiến bà nội Tôn trợn mắt. “Vô Nộ, sắc mặt cháu như thế là có ý gì hả? Bà có bức hôn cháu đâu, chỉ nói tâm nguyện của lão nhân gia thôi mà, không được à?”
“Không phải ạ.” Anh hít sâu một hơi, quét người phụ nữ khiến người ta chán ghét kia ra khỏi đầu.
Loại người như anh sinh ra đã có mệnh gánh vác sự nghiệp của cả gia tộc, hình thức giáo dục đã dưỡng thành phong cách trầm ổn, hiếu thắng, tự tôn và tài trí hơn người, nên anh không thể chấp nhận có người dám uy Hi*p anh, chứ chưa nói đến kẻ uy Hi*p là một người phụ nữ bé nhỏ.
Đương nhiên, anh là người ân oán rõ ràng, ân tình nên trả anh nhất định sẽ trả.
“Cháu a, luôn không thích cười giống ông nội cháu.” Bà nội Tôn quở nhẹ. “Lúc cháu vừa sinh ra, lần đầu tiên bà nhìn thấy gương mặt cháu, trời ạ, mặt mày, lỗ mũi, miệng, không chỗ nào không giống cái mặt thối của ông nội cháu, phản ứng đầu tiên của bà chính là muốn giúp cháu đặt một cái tên bình tâm tĩnh khí, Vô Nộ, Tôn Vô Nộ! Mỗi khi cháu muốn tức giận thì trước hết phải nghĩ đến tên của cháu.”
“Vâng.” Đôi mắt màu hổ phách vô lực hạ xuống. Lấy cái tên này căn bản chính là giấu đầu hở đuôi, mỗi khi có người nghe thấy tên anh, nhận định đầu tiên là tính khí của anh không tốt.
Bà nội Tôn nói bóng nói gió, nghĩ muốn moi xem gần đây cháu nội bà có bạn gái chưa, đồng thời không cho hắn kết giao với loại phụ nữ chỉ làm bạn trên giường không nói chuyện tình cảm, hoặc là phụ nữ tham tiền.
Trên thương trường, anh là mãnh hổ lãnh khốc, nhưng lúc bà làm như vô tình nhắc đến đề tài này, anh lại tìm mọi cách né tránh. Thừa dịp thầy thuốc vào kiểm tra, anh hỏi thăm rất nhiều về tình hình sức khỏe, và phương pháp dưỡng sinh, khiến bà nội Tôn cảm thấy cháu nội rất thân thiết.
Đi theo y tá trưởng, ngoại trừ y tá, còn có bác sĩ trẻ Đỗ Thăng Bình. Khi Tôn Vô Nộ nói chuyện với y tá trưởng thì hắn làm bộ như đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra ánh mắt lại y hệt tia X quang xuyên qua Tôn Vô Nộ.
Người đàn ông này vóc người đủ cao, ngũ quan đoan chính, ưu nhã, mày kiếm, mắt hổ, sống mũi thẳng, nhưng quanh thân tản ra hơi thở sắc bén, lãnh khốc, tuyệt không giống như “Vô nộ”. Một khi cấp dưới của hắn không hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ rất thảm.
Chỉ là, người làm cháu trai này lại rất hiếu thuận với bà nội, quả thật là cảnh hiếm thấy trong bệnh viện, hẳn là một người đàn ông tốt!
Tôn Vô Nộ không phải không nhận thấy ánh mắt sắc bén của bác sĩ Đỗ, nhưng hắn đã quá quen bị người ta nhìn, mặc kệ là loại ánh mắt nào, hắn cũng không thèm để ý.
Sau khi các bác sĩ đi khỏi, y tá ở lại giúp Bà nội Tôn truyền nước biển. Tôn Vô Nộ đứng bên giường bệnh nhìn chằm chằm, hôm nay phải thay kim tiên mới, do vậy phải tiêm lần nữa, hắn sợ mấy cô y tá ngu dốt không tìm được đúng mạch máu, hại người bệnh cứ bị châm rồi lại châm.
May mắn hôm nay tiêm một lần đã thành công, Tôn Vô Nộ âm thầm thở phào một hơi.
“Vô Nộ, nơi này có người chăm sóc bà rồi, cháu về nghỉ ngơi đi.” Bà nội Tôn chỉ thương cháu nội duy nhất này.
“Hôm nay cháu cũng không có việc gì làm, cháu muốn ở lại đây.”
“Nếu không có việc thì cháu mang máy tính đến làm gì?”
“Chờ bà nội ngủ trưa, Gi*t thời gian.”
“Cái đứa nhỏ này, rõ là…”
Trong lúc hai bà cháu không ai nhường ai, bà Đỗ, bạn của bà nội Tôn, mang theo cháu ngoại đến thăm bệnh. Vị lão phu nhân thanh tao này, Tôn Vô Nộ từng gặp mặt bà vài lần, cho nên hiện tại không cảm thấy ngoài ý muốn. Điều làm anh kinh ngạc là bà Đỗ mang theo một vị tiểu thư, nhìn cô, anh nhận ra anh từng gặp qua khuôn mặt trái xoan xinh đẹp này.
“Tôn phu nhân, bà không sao chứ? Lúc Cao phu nhân nói cho tôi biết, tôi thật sự bị dọa sợ.” Bà Đỗ kéo tay không cắm kim tiên của bạn già, vỗ vỗ an ủi. “Từ trước đến nay, bà sống lương thiện nên mới gặp dữ hóa lành, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi. Tôi cũng không biết bệnh hen suyễn của bà không thể ăn được cái gì, cho nên mang theo cháu ngoại tôi cùng đi, may nhờ nó nhắc nhở, nếu không thiếu chút nữa tôi đã mua hoa tới.”
Có rất nhiều nguyên nhân làm bệnh hen suyễn phát tác, có nguyên nhân bên trong cũng có nguyên nhân bên ngoài tác động, tỷ như phấn hoa, bụi, dị ứng hoặc cảm mạo đều liên quan đến đường hô hấp.
Bà Tôn cười cám ơn bạn già, đôi mắt sáng ngời không ngừng quan sát mỹ nữ trẻ tuổi.
Bà Đỗ thấy vậy, làm như dâng hiến vật quý, ánh mắt lóe lên sự hài lòng. “Tịnh nhi mặc dù là cháu ngoại tôi, nhưng tôi thương nó còn hơn cả cháu nội, từ nhỏ đã dịu dàng hiểu chuyện, tối hôm qua tôi mới nhắc qua, nó lập tức đồng ý cùng tôi đến thăm bà.”
“Bà Tôn, cháu là Doãn Tịnh Thủy.” Khóe môi khẽ nhếnh, nhẹ nhàng cười một tiếng, xinh đẹp động lòng người.
“Tốt, tốt lắm.” Bà nội Tôn càng nhìn cô, càng cảm thấy yêu thích không rời mắt.
“Cháu… tên là Tịnh Thủy? Nếu như bà không nhìn lầm, cháu chính là quý nhân tiểu thư đã cứu bà một mạng.”
Tôn Vô Nộ trợn tròn mắt. Vị tiểu thư này là ân nhân cứu mạng của bà nội?!
Doãn Tịnh Thủy nâng đôi mắt sáng, thản nhiên nhìn bà nội Tôn, bừng tỉnh nở nụ cười: “Bà Tôn, bà là người đột nhiên không thoải mái ở cửa hàng bách hóa? Thật xin lỗi, bởi vì cháu có việc gấp, cho nên vừa đưa bà tới bệnh viện đã phải lập tức rời đi, sau đó cháu có hỏi thăm chị họ, chị ấy nói người nhà bà đã tới bệnh viện, cháu yên tâm rồi.”
“Đâu có, đâu có, là bà gây thêm phiền toái cho cháu.” Bà Tôn cảm động. “Nếu như lúc đó cháu không kịp thời đưa thuốc cho bà, thiếu chút nữa bà đã không còn hít thở được, Tịnh Thủy tiểu thư là ân nhân cứu mạng của bà!”
“Cháu chỉ đúng lúc đi qua, một cái nhấc tay mà thôi. Người cứu bà phải là thầy thuốc mới đúng!”
“Không không không. Nếu như không thở được, đưa tới bệnh viên cũng vô dụng.” Bà nội Tôn kéo tay Tịnh Thủy, càng nhìn lại càng thích. “Bà có thể gọi cháu là Tịnh Thủy không? Bà nhất định sẽ cảm tạ cháu thật tốt, quý nhân tiểu thư.”
“Bà Tôn không cần khách khí, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, bà không cần cám ơn cháu đâu.”
“Cháu còn đi theo xe cứu thương đưa bà đến bệnh viện…. chị họ cháu có đi cùng cháu sao? Ta không có ấn tượng.”
“Chị họ của cháu lái xe theo sau, bởi vì trong nhà có việc, cháu phải trở về nên nhờ chị ấy ở lại phòng cấp cứu chờ người nhà của bà đến.” Tịnh Thủy nói khẽ, kiên nhẫn ngồi nói chuyện với bà Tôn.
“Cháu thật là vừa tỉ mỉ lại vừa thân mật.” Bà Tôn cảm động, trong lòng vô cùng ấm áp, quay sang nói với bà Đỗ: “ Đỗ phu nhân, bà thật có phúc, có đứa cháu gái dịu dàng, khéo léo thế này ở bên cạnh.”
Bà Đỗ khiêm tốn đôi câu. “Bà cũng rất có phúc mà, có cháu trai hiếu thuận như thế này thật hiếm thấy.” Trình độ chơi bài của bà không tốt lắm, một lần ra ngoài chơi bài với người bạn lâu năm, tiện thể hỏi thăm vài câu nên cũng biết trong nhà bà Tôn, trừ người giúp việc, chỉ có hai bà cháu.
Bà Tôn nhìn xa trông rộng, nói với cháu trai: “Vô Nộ, bà nội muốn nói chuyện phiếm với Đỗ phu nhân, cháu thay bà chiêu đãi Tịnh Thủy, hai đứa xuống quán cà phê dưới lầu ngồi một lúc đi!” Bà thừa cơ chế tạo cơ hội thay cháu trai.
“Không cần ...” Tịnh Thủy vội nhã nhặn từ chối.
Tôn Vô Nộ vượt lên trước, đón lấy lời cô, đôi mắt nhuệ khí bức người. “Doãn tiểu thư, vô cùng cảm ơn cô kịp thời nhấc tay giúp đỡ bà nội tôi, để tôi mời cô uống ly trà!”
Toàn thân người đàn ông này không có một hơi thở hòa ái, dễ gần, Tịnh Thủy muốn cự tuyệt theo trực giác, đưa mắt cầu cứu bà ngoại cô.
“Không vấn đề gì… Tịnh nhi, cháu cứ uống cà phê xong rồi tới đón bà cũng được.” Bà Đỗ dường như có chung ý tưởng với bà Tôn, bà cảm thấy người đàn ông hiếu thuận không phải là người xấu.
Tịnh Thủy không thể làm gì khác hơn, đành đi cùng Tôn Vô Nộ ra khỏi phòng, đúng lúc đi qua bàn hộ lý _____
“Tịnh nhi?!” Đỗ Thăng Bình lúc này đã ϲởí áօ blouse ra, lên tiếng gọi bọn họ.
“Anh Thăng Bình!” Tịnh Thủy vui vẻ chào Đỗ Thăng Bình. “Anh mới tan ca sao? Tối hôm qua anh phải trực ca à? Thật vất vả.”
“Sao em lại đến đây? Còn đứng cùng với Tôn tiên sinh?”
“Bà Tôn bị bệnh, em theo bà ngoại tới thăm, kết quả hai bà muốn nói chuyện phiếm liền đuổi bọn em đi uống cà phê.” Doãn Tịnh Thủy cười ngọt ngào. “Anh có muốn đi cùng không? Anh đã ăn điểm tâm chưa?”
“Ăn rồi.” Đỗ Thăng Bình đáp lại cô bằng nụ cười ấm áp. “Nếu bà nội tới đây, để anh đi chào bà, sau đó phải về nhà ngủ bù, cà phê thì không cần.”
“Nếu anh mệt mỏi quá thì đừng tự mình lái xe. Bảo tài xế Lâm đưa anh về.”
“Em không cần lo lắng đâu.” Đỗ Thăng Bình xoa đầu cô, gật đầu với Tôn Vô Nộ. “Tịnh Nhi xác định phương hướng không tốt lắm, đừng để em ấy lạc đường.”
Xác định phương hướng không tốt lắm thì liên quan gì đến tôi? Tôn Vô Nộ cảm thấy quái lạ nhưng vẫn trả lời. “Được.”
Đỗ Thăng Bình nhận được lời đảm bảo của anh rồi mới xoay người đi về hướng phòng bệnh.
Tôn Vô Nộ và Doãn Tịnh Thủy đi thang máy đến tầng một. Sau khi ra khỏi thang máy, Tôn Vô Nộ đi về bên trái, Tịnh Thủy lại đi về bên phải.
“Doãn tiểu thư, quán cà phê ở bên này.” Thật may là anh kịp thời phát hiện ra cô không đi theo, đồng thời cũng hiểu rõ vì sao Đỗ Thăng Bình phải đặc biệt nhắc nhở anh.
“Thật xin lỗi, bệnh viện lớn quá.” Mặt cô đỏ bừng, cảm thấy thật mất mặt.
“Không sao, người không thường tới đây khó tránh khỏi mơ hồ.” Anh không biết mình nên làm gì để an ủi cô? Thôi, vì cô là ân nhân cứu mạng của bà nội, chuyện gì anh cũng có thể bao dung.
Trong quán cà phê, một người gọi cà phê đen, một người gọi Latte nóng.
“Cám ơn cô lần nữa vì đã cứu bà nội tôi.” Giọng nói nam tính chân thành mà hữu lực, đôi mắt nhìn cô đầy cảm kích.
“Được rồi, tôi chấp nhận lời cám ơn của anh, nhưng lần sau đừng nhắc lại chuyện này nữa, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, coi như duyên phận nho nhỏ giữa tôi và bà Tôn đi!” Tịnh Thủy thản nhiên đáp, ánh mắt trong suốt như nước.
Nội tâm Tôn Vô Nộ cảm thấy áy náy, liền bưng chén cà phê lên che giấu suy nghĩ sâu xa của mình.
Phụ nữ xinh đẹp anh đã thấy qua rất nhiều, vị Doãn tiểu thư trời sinh đoan trang này không phải là cô gái đẹp nhất anh từng gặp, nhưng loại khí chất đại gia khuê tú, phong thái vô cùng hiếm có trong cô khiến tâm anh nhộn nhạo.
Phong thái chỉnh tề duyên dáng, hơi lười biếng lại mang vẻ nhã nhặn, lịch sự hợp với dáng người như hoa như ngọc, chỉ có gia đình phú quý mới tạo ra được đóa hoa lan cực phẩm thế này! Ừm, Tôn Vô Nộ càng thấy hứng thú với cô hơn.
Cô có thể dễ dàng khiến người khác rung động, dù là anh hay bà nội anh.
Ân nhân cứu mạng chân chính thi ân không cần báo đáp, ân nhân cứu mạng giả lại yêu cầu thù lao không hợp lý. Là số mệnh sao? Để hôm nay, anh gặp được Doãn Tịnh Thủy.
Khóe môi anh khẽ nhếch, không rõ tâm tình không còn đa nghi mang tư vị gì.
Trở lại phòng bệnh, tiễn khách xong xuôi.
Bà nội Tôn ngược lại không vui vẻ như lúc trước, thở dài nói: “Bà rất thích Tịnh Thủy, mượn cớ hỏi thăm Đỗ phu nhân xem cô bé đã có bạn trai chưa, kết quả, aiz… cô bé kia đã có một bạn trai thanh mai trúc mã, hơn nữa còn môn đăng hộ đối, người nhà họ cũng rất vừa ý Tịnh Thủy. Nói đi nói lại, làm sao có thể không vừa ý a? Đến bà còn rất vừa ý nữa là!”
Mắt Tôn Vô Nộ lóe sáng khác thường. “Bà nội, chuyện tương lai rất khó nói.”
“Thế nào, cháu muốn hoành đao đoạt ái?”
“Cháu làm gì có đẳng cấp để làm chuyện như vậy.”
“Vậy cháu muốn….”
“Bà tin tưởng cháu không? Bà nội.”
“Bà đương nhiên tin tưởng cháu nội bảo bối của bà rồi.”
“Chỉ cần bà yên lặng theo dõi diễn biến là được, chậm nhất là sau một năm, Doãn Tịnh Thủy sẽ trở thành vợ cháu, cháu dâu của bà.”
“Vô Nộ, không thể dùng mọi thủ đoạn để đoạt lấy tình yêu a.”
“Người dùng mọi thủ đoạn không phải là cháu, mà là người khác.”
“Cái gì?” Bà nội Tôn mờ mịt không hiểu.
Tôn Vô Nộ chỉ cười không nói, anh bắt đầu cảm thấy giao ước với “ân nhân cứu mạng” sẽ là một chuyện rất thú vị.
Đương nhiên, anh chỉ cần Doãn Tịnh Thủy.