Dãy ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu,
Một người đàn ông nhìn như lạnh lùng, cẩn trọng vô cùng thành khẩn nói lời cảm ơn cô gái đứng trước mặt: “Thật sự vô cùng cảm ơn cô, nếu không phải cô kịp thời đưa bà nội tôi đến bệnh viện cấp cứu, hậu quả thật khó mà lường trước được. Xin cho tôi biết tên cùng phương thức liên lạc, tôi sẽ hậu tạ để bày tỏ sự cảm kích của tôi cũng như gia đình đến cô.”DiễღnđànLêQღuýĐôn
Cô gái xinh đẹp nghiêm túc quan sát trang phục và phụ kiện trên người người đàn ông kia. Xem ra là một con dê béo đây. Mới vừa rồi, vẻ mặt hắn hốt hoảng chạy đến nơi, theo sau còn có thư ký và phụ tá làm thủ tục nhập viện, đồng thời yêu cầu bệnh viện cử hai y tá đặc biệt chăm sóc lão thái thái.
“Bà nội của anh rất quan trọng với anh phải không?”
“Đương nhiên.” Trong mắt người đàn ông thoáng qua một tia đề phòng. Ánh mắt cô gái xinh đẹp này rõ ràng lóe lên tia tham lam, một bộ công phu sư tử ngoạm.
“Nếu bà nội anh quan trọng đối với anh như vậy, phần tạ lễ nhỏ sao có thể thể hiện hết tâm ý của anh, đúng không? Đúng rồi, xin hỏi anh đã kết hôn chưa?” Cô có mục đích khác mà hỏi.
Người đàn ông này chắc khoảng trên dưới ba mươi tuổi, nhưng mà hiện nay tảo hôn không còn phổ biến, nhìn bề ngoài rất khó phán đoán là đã kết hôn hay chưa. Hơn nữa, người đàn ông này ưu tú như vậy, cho dù chưa kết hôn cũng phải có có một đống bạn gái đi! Chỉ là, quản hắn làm khỉ gió gì! Cô gái trẻ chỉ một lòng muốn đạt được mục tiêu của mình.
“Tôi có kết hôn hay không liên quan gì đến cô?” Người đàn ông không vui nói.Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
“Nếu như anh đã kết hôn thì không thể báo đáp tôi nha!”
“Cái gì?”Người đàn ông trừng mắt. “Giữa ban ngày ban mặt cô cứu bà nội tôi để yêu cầu tôi cưới cô?”
“Làm ơn đi! Tôi đã có người yêu rồi!” Cô không thèm để ý khuôn mặt thối của hắn, kiêu ngạo đẩy hắn một cái. “Tôi muốn gả cho anh chàng thanh mai trúc mã đẹp trai của tôi, nhưng gia đình anh ấy lại ép hắn kết hôn với một thiên kim tiểu thư môn đang hộ đối. Cho nên, tôi muốn anh giúp tôi theo đuổi vị thiên kim tiểu thư kia, dĩ nhiên, anh không cần phải hy sinh bản thân kết hôn với cô ta, chỉ cần để cho cha mẹ bạn trai tôi phát hiện ra cô ta vui vẻ với người đàn ông khác là được.”
“Hoang đường! Sao tôi phải làm cái loại chuyện nhàm chán này?”Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
“Không phải anh nói muốn báo đáp tôi sao? Tôi cũng không thiếu vật ngoại thân, cho dù anh có mua hàng hiệu đưa cho tôi, tôi cũng không cần, tôi chỉ muốn cùng bạn trai thanh mai trúc mã của tôi kết hôn mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện: Vợ Yêu Ngọt Ngào tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (ThíchTruyện.VN). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !“Nhàm chán! Hoang đường! Loại chuyện này đáng lẽ phải là bạn trai cô đi thuyết phục cha mẹ hắn mới đúng, nếu như hắn thật lòng yêu cô như lời cô nói.” Người đàn ông sở hữu ngũ quan cân đối, khuôn mặt dễ nhìn, không khách khí bày ra vẻ mặt khinh thường, hắn hoài nghi, đây là cái loại tình yêu gì a!
Cô gái trẻ lập tức nổi cáu: “Bạn trai tôi đương nhiên là thật lòng yêu tôi, vấn đề là cha mẹ hắn cứ như con lừa, mắt cao hơn đầu. Chẳng lẽ tôi phải khích lệ bạn trai tôi không vâng lời cha mẹ, làm chuyện bất hiếu đối với cha mẹ sao?” Cô lợi dụng đúng hiếu tâm của người đàn ông với trưởng bối mà phản công lại.Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
Người đàn ông vẫn thấy điều kiện cô nói là quá vô lý, không chịu đồng ý.
“Tôi cho anh xem hình của cô ta, yên tâm, dung mạo cô ấy không xấu xí bằng tôi đâu, không đến nỗi khiến anh vét cạn sức lực theo đuổi.” Cô gái lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình ba người chụp chung, một nam hai nữ, đều xinh đẹp giống như đi ra từ phim thần tượng. “Chỉ cần cô ấy chịu buông tha, hoặc được một người đàn ông khác có điều kiện tốt theo đuổi, tôi và bạn trai tôi nhất định có thể tu thành chín quả, chỉ cần không có cô ấy!”
Người đàn ông lần đầu tiên cảm thấy, phụ nữ cố chấp thật đáng sợ.
“Anh nhất định phải báo đáp ơn cứu mạng của tôi đối với bà nội anh , nếu không cả đời này anh phải nợ tôi một món ân tình!”
Đối với yêu cầu của “Ân nhân cứu mạng” người gặp người ghét này, khiến người đàn ông thủy chung vẫn nhíu chặt lông mày.Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
Mà ở khúc quanh sau lưng hai người, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đã đứng được một lúc, nghĩ thầm, có lẽ bọn họ không thể thảo luận ra kết quả trong thời gian ngắn, hay là đi vào phòng cấp cứu giao ban cho bác sĩ Trần trước, để họ từ từ ôn chuyện cũ.
Gió xuân nhè nhẹ, quán cà phê bên trong khách sạn cơ hồ đã đầy khách.
Doãn Tịnh Thủy đến trễ nửa giờ, vừa mới ung dung ngồi xuống, lập tức bị nước miếng của ba cô bạn công kích.
Hồ Thấm Nhu vì giữ hình tượng, chỉ vẻn vẹn nhíu mày nói: “Cậu có cần tệ hại đến mức này không? Mười lần hẹn cậu thì tám lần đến muộn, lần này lại vì lí do gì đây? Đừng nói với mình là cậu rất bận, cậu có bận rộn bằng mình không?” Từ khi gia nhập công ty người mẫu, đến hôm nay, khi đã được mệnh danh là người mẫu chuyên nghiệp, nói Hồ Thấm Nhu đến trễ còn có thể tha thứ, nhưng còn Doãn Tịnh Thủy, cô ấy làm sao có thể đến trễ đây?
Doãn Tịnh Thủy cười, liếc xéo cô nàng một cái, rồi tự gọi cho mình một ly trà.
Cốc Dạ Lam bao che nói: “Tiểu Nhu, chính cậu cũng đến chậm hai mươi phút đó thôi, không cần năm mươi bước cười một trăm bước đâu!” Mẹ của cô và mẹ Tịnh Thủy là chị em ruột, cô ra đời sớm hơn Tịnh Thủy ba tháng, từ khi học mẫu giáo đến khi tốt nghiệp đại học H, hai người đều học cùng trường, tình cảm tự nhiên cũng sâu đậm hơn so với người khác.
Hồ Thấm Nhu nhíu đôi mày thanh tú được tô kẻ hoàn mỹ. “Chúng ta đều đã ra ngoài làm việc rồi, chỉ có Tịnh Thủy vẫn trải qua cuộc sống thiên kim tiểu thư, cả ngày nhàn rỗi còn gì!”
Ánh mắt Trác Lập Bình sáng lên, vẻ mặt gian xảo, đắc ý. “Nếu như lần hẹn tới mình đến trễ, xin vui lòng kiên nhẫn chờ. Bởi vì mọi người hay nói phụ nữ yêu đương là bận rộn nhất, bạn trai người ta không chịu thả cũng đành chịu thôi!”
Sắc mặt Cốc Dạ Lam khó coi, trừng mắt nhìn Lập Bình một cái, buổi gặp mặt hôm nay vốn là do Lập Bình hao phí tiền của mời các cô đến nghe cô nàng khoe khoang tình yêu mới. Cốc Dạ Lam làm như vô tình, quay sang hỏi Doãn Tịnh Thủy: “Không phải cậu nói đi xem phim với Thẩm Uyên xong thì vừa kịp giờ sao, sao lại đến muộn?”
Tịnh Thủy vươn tay cầm tách trà, cử chỉ thanh tao lịch sự, chậm rãi uống, để ly xuống rồi mới dịu dàng trả lời: “Thật xin lỗi! Bởi vì dì cả đến thăm, vừa xem được một nửa đã cảm thấy bụng khó chịu, Thẩm Uyên thấy mình không thoải mái liền đưa mình về nhà uống thuốc, đợi đến khi bụng không còn đau nữa anh ấy mới đưa mình đi.”
“Vậy không phải sẽ lãng phí vé xem phim sao?” Cốc Dạ Lam chưa từng trải qua cái loại đau bụng sinh lý này, nên chỉ nghĩ đến lãng phí tiền trước tiên.
“Đành phải thế thôi! Thẩm Uyên nói sẽ dành thời gian đưa mình đi xem lại.” Tịnh Thủy vô tội chớp mắt.
“Không phải đi xem phim cậu cũng đến trễ đấy chứ?” Đáy lòng Cốc Dạ Lam có cảm giác bực tức không giải thích được, rất muốn mắng ai đó một trận nhưng cuối cùng vẫn không biết nên mắng ai.
“Làm sao có thể như vậy?” Tịnh Thủy bật cười lắc đầu. “Có người lái xe đưa mình đi, mình đương nhiên sẽ không đến trễ. Làm ơn đi, đừng thanh toán số lần đến trễ của mình nữa, mình không cố ý mà. Nếu như không có ai tới đón mình, mình căn bản không xác định được sẽ đi hết bao nhiêu thời gian nên mới đến trễ chứ sao. Nhưng mình sẽ cố gắng, chậm nhất là không trễ quá nửa giờ.”
Hồ Thấm Nhu lắc đầu. “Bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối, thật ra lại là thiên kim tiểu thư qua loa, thiếu đầu óc, tên Thẩm Uyên đó là loại đàn ông gần như hoàn mỹ, làm sao hắn chịu được cậu vậy?”
Tịnh Thủy buồn bực đáp: “Bởi vì từ đời ông nội mình, hai nhà đã là thế giao (*), mình với anh ấy là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hẳn là theo thói quen đi.”
(*) Thế giao: có quan hệ nhiều đời với nhau
Trác Lập Bình nghe vậy dọa cô: “Cậu phải cẩn thận đó, thói quen là kẻ thù lâu dài của tình yêu, sẽ khiến tình yêu dần dần nguội lạnh, lúc này, tiểu tam sẽ thừa lúc ᴆục thả câu chen vào. Mặc dù hắn là anh trai mình nhưng mình vẫn cảm thấy hắn không đáng tin đâu.” Trác Lập Bình là con gái riêng do ba Thẩm Uyên ăn vụng bên ngoài với người phụ nữ khác sinh ra, không được nhận tổ tông, nhưng cũng có thể coi là nữ quý tộc chính hiệu. Sau này thi đỗ vào trường đại học H, trở thành bạn tốt của Doãn Tịnh Thủy.
Tịnh Thủy cười sáng lạn. “Thẩm Uyên sẽ không như vậy đâu. Dạ Lam có thể làm chứng, chúng mình cùng nhau lớn lên.”
Tâm tư Cốc Dạ Lam co rụt lại, cười cười: “Trưởng bối hai nhà đã tác hợp cho hai người từ nhỏ, trừ khi cậu hoặc Thẩm Uyên phản đối, người khác có thể nói gì được? Nhưng mà cậu cũng đừng quá tin tưởng hay lệ thuộc vào đàn ông, mình nghe nói có một lần Thẩm Uyên hẹn một tiểu học muội học cấp hai đi xem phim, kết quả tiểu học muội đến trễ mười phút, hắn giận đến mức ném vé xem phim vào mặt tiểu học muội kia, không thèm nhìn lại mà nghênh ngang rời đi. Từ đây có thể kết luận hắn không phải không có tính khí nam nhân, tốt nhất là cậu nên bỏ tật xấu thích đi muộn của cậu đi!”
Đôi mắt hạnh tròn trịa của Tịnh Thủy mở to, ngạc nhiên nói: “Mình không biết có chuyện này, lúc trước, khi anh ấy chưa lấy được bằng lái, mình cũng thường đi trễ nhưng anh ấy cũng đâu có tức giận! Hay là anh ấy tức ở trong lòng? Thảo nào, từ khi có bằng lái, anh ấy liền kiên trì muốn đưa đón mình, hẳn là dự phòng mình đến trễ.”
Cốc Dạ Lam hơi buồn bực. Tiểu học muội mà cô nói chính là cô, có một lần Tịnh Thủy bị đau bụng không muốn ra ngoài, đúng lúc cô đang ở nhà Tịnh Thủy nghe được, liền chớp lấy thời cơ tốt, chủ động hẹn Thẩm Uyên gặp nhau ở trước cổng rạp chiếu phim. Thẩm Uyên không thể không đồng ý. Cô còn cố ý đợi phim chiếu được mười phút mới xuất hiện, muốn xem bộ dáng Thẩm Uyên gấp gáp vì cô, không ngờ hắn lại giận đến mức ném vé xem phim vào mặt cô, sau đó nghênh ngang rời đi.
Cô đã thích Thẩm Uyên từ rất lâu, cảm thấy hắn thực giỏi, lại có khí khái của một người đàn ông tốt. Không giống người cha vô năng, mềm yếu của cô, cả đời chỉ biết sống dưới váy mẹ.
Một Thẩm Uyên như vậy, lại không phát giận với thói quen đi muộn của Doãn Tịnh Thủy?
Tịnh Thủy không muốn trở thành kẻ thù chung của ba người bọn họ, thông minh lảng sang chuyện khác: “Lập Bình, cậu hẹn bọn mình ra ngoài muốn chia sẻ tin tức tốt lành gì với bọn mình vậy?”
Trác Lập Bình chờ thật lâu, cuối cùng cũng chờ được đến giờ khắc này, dương dương tự đắc nói: “Các vị, mau chúc phúc cho mình đi, hâm mộ mình đi, cuối cùng mình cũng chinh phục được Triệu Lỗi, bây giờ anh ấy là bạn trai mình rồi!”
Đáng tiếc, không có ai vỗ tay hưởng ứng cô, lại càng không có người nào đứng dậy hoan hô.
Hồ Thấm Nhu cười nhạo một tiếng: “Gì đây? Thì ra là cậu từ tiểu tam biến thành bạn gái chính thức rồi, ςướק đoạt bạn trai của người khác thành công, còn muốn bọn mình ăn mừng cùng cậu nữa à?”
Trác Lập Bình xị mặt xuống. “Mình cũng đâu cố ý muốn làm tiểu tam. Sau khi bọn mình yêu nhau, mình mới phát hiện ra anh ấy có bạn gái. Đây là lỗi của mình sao? Mình khóc lớn một trận rồi yêu cầu Triệu Lỗi phải lựa chọn, cuối cùng Triệu Lỗi đã chọn mình, có gì không đúng sao?”
Hồ Thấm Nhu hừ lạnh. “Không có gì không đúng, kết hôn rồi còn có thể ly hôn huống chi là đổi bạn gái! Chỉ cần cậu không quan tâm đến tập tính bắt cá hai tay của hắn là tốt rồi.”
Trác Lập Bình nghe vậy, lập tức phản bác: “Hồ Thấm Nhu, cậu không phải không biết, trong cái vòng đời luẩn quẩn này, quan hệ giữa người với người, tầng tầng lớp lớp, vô cùng phức tạp, cậu có dám cam đoan: sau lưng một người đàn ông ưu tú chỉ có một người phụ nữ? Bây giờ là thời đại nào rồi, đàn ông chỉ cần có nhiều tiền một chút, tài hoa một chút, muốn bắt cá hai tay, có tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ đều không phải việc khó. Rất nhiều cô gái bị lừa làm tiểu tam. Mình cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.”
Hồ Thấm Nhu uống cà phê, tùy ý liếc mắt nhìn Doãn Tịnh Thủy. “Vẫn là Tịnh Thủy may mắn nhất! Có một chàng thanh mai trúc mã yêu sâu đậm, không cần lo lắng không cẩn thận trở thành tiểu tam. Nếu như có người đàn ông yêu mình, đối tốt với mình như Thẩm Uyên với Tịnh Thủy, mình sẽ không ngại làm tiểu tam, về sau trở thành phù chính (*) là được rồi!” Nói xong còn không quên cười hì hì một tiếng.
(*) Phù chính: thời xưa, dùng để chỉ thi*p thất lên làm vợ.
“Đáng ghét!” Tịnh Thủy không vui, mày hơi nhíu.
Trác Lập Bình lên tiếng ủng hộ. “Cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa được không? Hồ Thấm Nhu, cậu làm việc trong giới nghệ thuật, cho dù là người mẫu hay nữ minh tinh, cũng đừng mong bước vào cửa Thẩm gia, chỉ có thể làm người tình giống mẹ mình mà thôi. Huống chi, cậu biết rõ Thẩm Uyên là bạn trai của Tịnh Thủy, vậy mà còn muốn giành, quả là tiểu tam có ác ý.”
Hồ Thấm Nhu le lưỡi. “Mình nói giỡn một chút không được sao? Mình không tin cậu không hâm mộ Tịnh Thủy tốt số, là công chúa trong nhà, lại có sẵn một chàng bạch mã hoàng tử che chở, cậu không hâm mộ?”
Tịnh Thủy cười khẽ nói: “Được rồi mà, chúng ta tới là để chúc mừng Lập Bình có thể yêu đương danh chính ngôn thuận với Triệu Lỗi, sao lại kéo mình vào rồi? Tới đây, chúng ta cùng nâng cốc chúc cho Lập Bình và Triệu Lỗi sớm tu thành chín quả.”
“Cám ơn. Cám ơn! Quả nhiên, vẫn là Tịnh Thủy tốt nhất.” Trác Lập Bình mở cờ trong bụng cụng ly với Tịnh Thủy, hai người còn lại cũng đành phải nâng chén chúc mừng. Cũng phải thôi, đã là bạn bè với nhau, cần gì phải mất hứng chứ?
Trong lúc Trác Lập Bình còn đang dương dương tự đắc khoe Triệu Lỗi đối tốt với cô ra sao thì Tịnh Thủy nhận được hai cuộc điện thoại, một cái là bà ngoại dặn cô và Cốc Dạ Lam về nhà ăn tối, một cái khác là của Thẩm Uyên gọi tới.
“Anh muốn đến đón em…. Mấy giờ sao…” Tịnh Thủy quay sang liếc nhìn ba người còn lại, Cốc Dạ Lam liền lớn tiếng nói. “Để mình đưa cậu về!” Tịnh Thủy nghe vậy, dịu dàng nói với người bên kia: “Anh không cần phải đến đón em đâu. Tối nay bà ngoại mời khách, Dạ Lam có xe, cô ấy sẽ chở em đến đó.” Sau lại nói thêm mấy câu nữa rồi mới cúp máy.
Cốc Dạ Lam mỉa mai hỏi: “Mỗi khi đến chủ nhật, Thẩm Uyên liền vội vàng sắm vai tài xế của cậu, hắn không rảnh rỗi đến thế chứ? Người thừa kế đại gia nghiệp của nhà họ Thẩm cũng chỉ biết xoay quanh bạn gái. Thật không có tiền đồ!”
“Làm sao có thể?” Tịnh Thủy nhíu mi. “Đương nhiên là nhân lúc trong nhà không có việc gì nên mới có thời gian hẹn hò, nếu như anh ấy nói bận, mình sẽ không làm phiền anh ấy.”
Hồ Thấm Nhu khinh thường liếc xéo Cốc Dạ Lam. “Không phải cậu đang ghen tỵ với em họ của mình chứ? Cũng đúng, ngay cả mình cũng có chút ghen tỵ với Tịnh Thủy.”
“Mình nào có!” Cốc Dạ Lam vội vàng phủ nhận. “Mình cũng đâu có kém cậu ấy, cần gì phải ghen tỵ? Mẹ mình là “cao thủ đại nội” trong giới bảo hiểm, từ khi mình còn nhỏ, mẹ đã dạy mình cách đầu tư quản lý tài sản, ở đại học mình cũng học khoa liên quan đến bảo hiểm, hơn nữa đã sớm đi theo mẹ học tập. Hiện tại, mình có thể tự đảm đương một phương, tiền thưởng là điểm cổ phiếu tăng hàng tháng.”
Tịnh Thủy vỗ tay. “Nói rất hay, Dạ Lam quá tuyệt vời. Thấm Nhu cũng thế, các cậu đều có nghề nghiệp, chỉ có mình không có sở trường gì, tốt nghiệp nửa năm mà vẫn chìa tay xin tiền. Mình không muốn mọi người nghĩ mình chơi bời lêu lổng, mình đang muốn trở về trường học thạc sĩ.”
Cốc Dạ Lam liếc mắt xem thường cô: “Sao cậu không nhờ ba cậu tìm giúp một công việc?”
Tịnh Thủy dịu dàng đáp: “Ba mình không chịu! Ba bảo mình cứ chuyên tâm đi du lịch với mẹ một, hai năm, tiện thể suy nghĩ xem muốn đi du học hay vào công ty của ba làm việc!”