Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 53

Tác giả: KellyKil

“Két!!!”
Trên đường lớn, mọi người kinh hoàng nhìn xa Ferrari lướt qua với tốc độ đáng sợ, vượt lên trước xe Bugatti phanh gấp lại.
- Du Tâm, em ngồi đây! Tôi sẽ trở lại nhanh thôi! – Phàm Vũ cười, ôn nhu vuốt tóc cô.
Mà Du Tâm cũng chính vì hành động này của hắn mà rợn tóc gáy, khẽ rùng mình. Cô cùng lắm chỉ là một viên thư ký nhỏ, như thế nào tổng tài mới từ nước ngoài trở về. Vừa gặp cô đã muốn cô lên làm thư ký riêng cho hắn.
- Có chuyện gì sao? – Phàm Vũ bước ra ngoài, đóng cửa xe lại, như thế Du Tâm ở bên trong sẽ không nghe được đối thoại của họ.
- Phàm tiên sinh, đã lâu không gặp! – Bạch Hải Từ không ngờ lại gặp lại đối thủ cũ, cười khinh miệt.
Phàm Vũ này thời còn đi học đã luôn cố gắng chiếm mọi thứ của hắn. Từ thành tích học tập, em gái hắn, bất quá nó lại không thành công.
Mà bây giờ lại cả gan đi chiếm nữ nhân của hắn, hắn sẽ không đồng ý!
- Bạch tiên sinh, lâu không gặp! – Phàm Vũ cười, đưa tay tỏ vẻ chào đón.
Bạch Hải Từ khinh miệt, không liếc qua hắn, xoay người đứng trước xe Bugatti.
- Du Tâm! Tôi cho em 3 giây, lập tức ra ngoài! – Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cô.
- Ách! Hắn muốn nói gì sao? – Du Tâm căn bản ngồi trong xe không hiểu chuyện, lại càng không nghe thấy, bên ngoài cùng lắm chỉ thấy hành động của bọn họ.
Bọn họ mới vừa bắt tay a! Quen nhau sao?
Hơn nữa, hắn cũng không cần phải dừng xe trước xe của Phàm tổng chỉ để bắt tay thôi nha!
Cô gặp hắn mới một lần, căn bản hắn sẽ không tìm cô. Cô càng không thể tự nhận được.
Hải Từ thật sự tức giận. Cô tại sao không ra? Còn nhìn Phàm Vũ?!
- Được! Em không ra! Tôi sẽ làm!
- Này! Bạch tiên sinh, anh không nên như vậy! Tâm nhi là người của tôi! – Phàm Vũ bắt được tay hắn, cười rạng rỡ.
Bất quá, nhìn nụ cười này, hắn càng tức mắt.
“Rầm!”
Phàm Vũ bất ngờ bị hắn cho một quyền, không kịp tránh, ngã nhào xuống đất, khóe miệng ứa máu.
Người hai bên đường xúm lại, tò mò nhìn hai nam nhân điển trai đang tranh đấu. (Kelly: Chuyện thường, ta là thục nữ, có trai đẹp đương nhiên phải ngắm, vì vậy truyện của ta nhân vật nam nào cũng phải đẹp =)))
- Chuyện gì?! Phàm.. – Du Tâm vội vàng mở cửa xe, nhìn Phàm tổng ngồi dưới đất, liền đi đến gọi.
Hải Từ thấy được hành động của cô, hung hăng đưa tay kéo cô lại, không để cô nói tiếp liền mở giọng lạnh lùng:
- Phàm tiên sinh, anh không có quền gọi cô ấy là Tâm nhi, càng không thể nói cô ấy là người của anh!
Du Tâm tuy không biết sự việc ra sao, nhưng nghe lời hắn nói, hiểu được vài phần.
Cô cái gì là người phụ nữ của hắn?!
- Phàm tổng?!
- Tâm nhi! Mau lại đây! – Phàm Vũ đứng lên, đưa tay về phía nàng.
- Du Tâm! Em thử xem! – Hải Từ hung hăng nhìn cô, bàn tay nắm cổ tay cô tăng thêm vài phần lực đạo.
- Đau… Tôi là mới gặp anh một lần.. Hơn nữa.. Anh ấy là tổng giám đốc của tôi… – Du Tâm khẽ nhíu mày, khổ sở nói.
- Tâm nhi, lại đây! – Phàm Vũ nhắc.
- Được! Tôi cho em quyền lựa chọn. Một là tôi, hai là hắn. Nếu em bỏ đi, em là của tôi! Em ở lại, là của hắn! – Hải Từ thả tay cô ra, cười trào phúng. Hắn biết, ở trường hợp này, nữ nhân nào cũng sẽ không chịu đựng được mà bỏ chạy.
Du Tâm không có lực chống đỡ, ngã xuống.
Như vậy là sao? Một bên là người mới gặp một lần. Một bên lại là tổng giám đốc của mình.
Thế nhưng hai người họ tại sao lại bắt cô lựa chọn?!
- Tâm nhi..
- Du Tâm, em còn 5 giây! – Hải Từ cao ngạo đứng ở đó, ánh mắt nhìn cô đầy lửa nóng.
Tay nắm chặt váy, cô cắn răng. Rốt cuộc không nhịn được nữa.
- Du Tâm, trả lời tôi!
- Tâm nhi..
- Mẹ nó! Các người im miệng hết đi! Tôi không phải đồ chơi cho các người mà tùy tiện sai khiến! Ai tôi cũng không chọn! – Du Tâm vứt bỏ hết hình tượng thục nữ, đứng lên phủi lớp bụi ở váy, hung hăng trừng mắt với hai người đàn ông.
- Mẹ nó! Các người rốt cuộc nghĩ mình là ai? Đều không phải cái gì thân thích của tôi cả!
- Tâm nhi?!
- Im! Đừng có gọi tôi Tâm nhi! – Cô chỉ tay về Phàm Vũ.
Hải Từ đứng một bên cười. Cuối cùng, cuối cùng nàng cũng mở miệng ra chửi người được rồi.
Du Tâm ở giữa hung tợn nhìn hắn. Cười cái gì? Cũng không phải là tận thế, hắn cười cái gì?!
- Anh cười cái gì? Thật điên quá đi! – Cô xoay người, hoàn toàn quên mất lời hắn, tiêu sái bỏ đi.
Đám người đứng bên đường nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đi đến, bất quá lại mang bộ mặt tức giận, không phản ứng, vẫn đứng đó nhìn cô.
Quái, sao đám người này đứng đó nhìn cái gì?
- Mau tránh ra! Hôm nay rảnh quá à?! – Du Tâm hét lớn, mặc kệ đám đông, chen vào xô dịch không thôi.
Mà đám người cũng vì lời cô nói mà thẹn thùng, đành phải rời đi.
- Phàm tiên sinh, sau này anh nên biết ý! Tránh ᴆụng tới nữ nhân của tôi!
- Nữ nhân của anh? Chẳng phải đây là lần đầu tiên anh gặp sao? – Phàm Vũ cười mỉa.
- Vậy thì tối nay, cô ấy bắt đầu sẽ là người phụ nữ của tôi! – Hải Từ lạnh lùng nhìn hắn, ung dung ngồi lại vào xe Ferrari.
- Bạch Hải Từ! Anh định làm gì? Tôi tuyệt không cho phép anh làm vậy! – Phàm Vũ đứng tại chỗ nói lớn, nhìn bóng xe màu đen đã rời đi.
“Rầm!”
Bạch Hải Từ định làm gì với Du Tâm?
Cho dù là gì, hắn tuyệt không đồng ý!
- Đáng ૮ɦếƭ! Bọn các người đáng ૮ɦếƭ! – Du Tâm tùy tiện đá một viên sỏi trên đường.
“Két!”
Bỗng nhiên một chiếc xe Ferrari dừng lại trước mặt cô, làm cô nhất thời bị hoảng sợ, lui lại phía sau vài bước.
Hải Từ trong xe bước ra, đưa tay ôm cô vào lòng.
- Này! Làm gì?! Ưm..
Không đợi nàng nói hết câu, hắn cúi người, hung hăng chèn ép môi mềm mại của cô.
Du Tâm kinh hãi, vội vùng vẫy, hi vọng có thể thoát khỏi chèn ép này.
Môi lưỡi dây dưa, hắn hung hăng từng chút một, kéo đi hô hấp của cô.
- Ô.. ô..! Ừm..
Không được! Nàng không thở được! Hắn muốn Gi*t ૮ɦếƭ nàng sao?
Trước mắt một mảnh tối sầm. Du Tâm không chịu được. Nhất thời mất đi hô hấp, bất tỉnh trong lòng hắn.
Mà Bạch Hải Từ cũng không vội. Tiếp tục cùng cô dây dưa không dứt, trả lại hô hấp cho cô.
Rất lâu sau mới dừng lại, nhìn thiên hạ trong lòng bất tỉnh, khóe miệng dâng lên nụ cười mãn nguyện. Bế vào trong xe, cẩn thận đặt cô ngồi xuống, cài dây an toàn. Rồi mới vòng qua ghế lái, vào xe, nhấn ga rời đi.
* * *
“Cạch!”
Cửa mở, một lớp bụi dày đặc rơi xuống, phủ lên hai bên bả vai Tiểu Vy.
- Khụ! Khụ!
Nàng đưa tay che miệng, cố gắng ho nhẹ. Dù gì nàng đột nhập vào nhà người ta, không nên để bị phát hiện.
Lúc nàng vào đây, nơi này âm u đáng sợ, cả tòa nhà cổ không lấy một bóng người. Tâm nàng cũng theo đó hoảng sợ, nhưng trời sinh tính hiếu kỳ cho nàng, nàng tất nhiên không thể không vào.
Ánh mắt xinh đẹp đảo qua một vòng căn phòng. Căn phòng nhỏ không có gì đặc sắc, chỉ có vài chiếc ghế và bàn, vài chiếc máy ánh. Hoàn toàn không có giường, cửa sổ sát đất được kéo rèm lại cẩn thận.
Có một bức tường lớn, ở đó cơ man nào là ảnh, nhưng điều làm nàng sợ, chính là người trong ảnh, chính là nàng.
Hầu hết, ánh nào cũng có nàng, những người bên cạnh nàng đều bị che giấu. Thậm chí có ảnh lúc nàng ngủ trong phòng, có ảnh nàng ngồi ở nhà hàng cùng Lãnh Phong, ảnh nàng ngồi ở quán cà phê, ở lễ đường hôm nay nữa.
Ảnh chụp ở lễ đường, chứng tỏ chụp cách đây không lâu. Như vậy, người chụp, hẳn là chưa đi?!
- Rốt cuộc là ai? – Nàng kinh hãi lùi về phía sau.
“Cạch!”
* * *
- Cái gì?! – Lạc Lãnh Phong đứng bật dậy, nhíu mày nhìn Tiểu An.
- Này, Tiểu Vy không còn nhỏ. Nàng cũng biết thế nào là nguy hiểm, thế nào là an toàn. Cậu yên tâm đi, nàng sẽ về thôi! – Tiểu An nhún vai.
- Được! Thế nhưng, các người vừa đi với ai? – Hắn xoa xoa mi tâm đau nhức, dự cảm không tốt.
- Với Thần! – Tiểu An trả lời rất nhanh.
- A Thần? – Đường Hi khó hiểu hỏi lại.
- Đúng vậy! Anh ấy nói nơi tớ ở có người đi vào, nên mới đi gặp anh ấy! – Tiểu An uống cạn một ly Whisky khuôn mặt đỏ bừng.
- A Thần đó.. ở nhà em? – Khải Bình lần đầu tiên mở miệng với cô lại.
Cô gật đầu, lại uống tiếp một ngụm rượu.
- Em rốt cuộc nghĩ cái gì để hắn ở nhà mình?
- Anh ấy giúp tôi nha! Hơn nữa, người anh ấy thích là tiểu bảo bối! – Cô bị tác dụng của rượu, không ngại mở miệng.
Đường Hi nghe vậy, ngay lập tức bịt miệng cô lại, ánh mắt dò xét nhìn về phía Lãnh Phong.
Nhưng mà cô chưa thấy người, đã thấy Tiểu An trong tay bị kéo ra, cánh tay Tiểu An bị Lãnh Phong hắn nắm chặt.
Sắc mặt Lãnh Phong đanh lại, thần sắc lạnh lùng nhìn cô. Từng lời rít qua kẽ răng.
- Nói cái gì?
- Tôi nói không sai! Là A Thần thích Tiểu Vy, ai cũng nhìn được điều đó! – Tiểu An nửa tỉnh nửa mê không rõ, mồm miệng cũng bạo dạn hơn.
- Á! Đau… – Cô cảm nhận được như hắn muốn chặt đứt cổ tay mình, khẽ kêu lên.
- Nói lại! Nhanh! – Hắn cường thế ra lệnh, bàn tay càng tăng thêm lực đạo, không hề bận tâm cổ tay cô vì bị nắm mà đỏ ửng một mảng, dần tím lên.
- Ách! Sai! Tôi có lẽ nhầm! Tôi cũng không rõ A Thần lắm! – Tiểu An dù say rượu, nhưng vẫn cảm nhận được sự đáng sợ kinh người từ hắn, lập tức sửa lại.
Lãnh Phong hừ lạnh, buông cánh tay cô ra, ngồi lại xuống ghế. Đem ly rượu uống sạch.
Lát nữa, nàng về. Hắn sẽ trực tiếp dạy bảo nàng sau.
Tiểu An thấy hắn buông tay, sợ hãi nắm lấy cổ tay đau rát, xoay người chạy về phía Khải Bình, núp sau lưng hắn.
- Lãnh Phong, cậu hơi quá! – Khải Bình liếc xéo Lãnh Phong một cái.
Hắn cười lạnh, đem sự chú ý tập trung về phía cổng.
Khải Bình cảm nhận được nữ nhân sau lưng run rẩy không ngừng liền lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng. Cô là như vậy, dù biết tửu lượng mình không cao nhưng luôn thích uống rượu, mỗi lần say là tính tình lại như con bé 17 tuổi, hễ Lãnh Phong cao giọng chút là lập tức hoảng sợ, chạy về chỗ hắn.
- Đau lắm không? – Hắn cúi người, nhìn cô nước mắt lưng tròng, khẽ hỏi.
Tiểu An không nói gì, chỉ gật đầu.
- Không sao! Sẽ không đau nữa! – Hắn ôn nhu vuốt ve cổ tay của cô, lời nói như mật ngọt rót vào tai.
Hắn thực ra đã sớm nguôi giận về cô với Daniel, chỉ là chưa nói. Ngày hôm nay đến, chưa nói thì cô đã rời đi. Bây giờ trở lại thì lại say, làm hắn không thể nói.
Thôi vậy, để ngày sau đi!
- Thật đau… – Tiểu An vì say, nước mắt lưng tròng khẽ kêu.
- Không sao! Không sao! Không đau! – Khải Bình vội ôm người cô, tiến đến bàn riêng ngồi xuống, lấy một túi đá chườm tạm vào cổ tay đỏ ửng.
Đường Hi một bên chứng kiến, trong lòng dâng lên xúc cảm ghen tỵ. Đứng bên Lục Quân nói:
- Sao anh một phần cũng không giống hai người họ? – Khải Bình vốn rất sủng Tiểu An, mà Lãnh Phong còn sủng Tiểu Vy lên tận trời. Còn riêng chồng cô, nửa điểm, không có.
- Bà xã, em ghen? – Lục Quân phong tình cười.
- Có ông xã điển trai như anh, mỗi tháng luôn đưa em hàng trăm vạn, chỉ để em mua quần áo, đi ngao du, còn anh ở trong văn phòng cong lưng lên làm. Em không cảm thấy tuyệt sao? – Lục Quân mặt cười như quỷ.
- Ách! Cái đó… Nhưng anh một chút cũng không thương em! – Cô đánh vào cánh tay hắn.
- Không thương em? Em nói, điểm nào anh không thương em?
- Anh không như bọn họ a! – Đường Hi chỉ về phía Khải Bình.
- Bà xã, hiện tại đám cưới còn chưa xong. Em còn muốn gì nữa? – Lục Quân khổ sở trong lòng, bên ngoài cười ác ma.
- Ách… Thật có lỗi! – Đường Hi lúng túng nhìn hắn.
- Không sao! Không sao! Chỉ cần đêm nay em ngoan ngoãn ở phòng là được rồi! – Hắn cười.
Đường Hi cô dâu rùng mình. Hận không thể rút lại lời nói. Nhìn Lục Quân chú rể vui vẻ phấn chấn cười.“Cộc! Cộc! Cộc!”
Trên sàn lát đá cẩm thạch, tiếng giày cao gót vang lên không ngừng, nghe qua rất không có trật tự, chắc chắn chủ nhân chúng đang rất vội vã.
Tiểu Vy chạy vội về lễ đường, bộ váy vì mặc vội mà xộc xệch đôi chỗ, khuôn mặt đỏ ửng vì chạy đoạn đường khá dài. Nhìn qua, mọi người sẽ nghĩ đến cô làm chuyện mờ ám.
Nàng hiện tại rất sợ hãi. Nhìn thấy cánh cửa ở trước mắt, sắc mặt sợ hãi liền giảm đi đôi chút, nhưng không phải là mất hẳn.
“Rầm!”
Hai đạo âm thanh đóng mở cửa đều rất nhanh. Thu hút sự chú ý của Lãnh Phong. Hắn cau mày nhìn lên, thoáng chốc, ánh mắt sắc bén có phần hốt hoảng.
Vy của hắn, tại sao lại ra nông nỗi vậy?
Sắc mặt phiếm hồng lạ thường, quần áo xộc xệch khó coi, khuôn mặt chứa đầy sợ hãi.
- Phong! Thực sợ.. – Tiểu Vy ngã nhào vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, nức nở.
- Vy! Tại sao lại như thế này? Con bà nó, là ai hại em? – Hắn không kiềm chế được tức giận, rủa một tiếng.
(Kelly: Ta định sử dụng “TMD”, nhưng thay vào sẽ khá giống của TQ, nên là… thôi =)))
Tiểu Vy vốn đang sợ hãi, nhìn thấy hắn tức giận liền kinh hãi hơn, tiếng khóc càng lớn.
Lãnh Phong nhất thời giảm đi tức giận, vội ôm nàng vào lòng dỗ dành:
- Vy, đừng khóc! Anh không cố ý..
Muốn biết rõ mọi chuyện, tốt nhất hãy để nàng ngừng khóc thì tốt hơn.
- Hức.. – Nàng ở trong lòng hắn cảm giác ấm áp, sợ hãi dần nguôi đi, nhưng hiện tại vẫn nức nở không dứt.
Đường Hi ở giữa đôi bên đầu đầy hắc tuyến, tức giận ngút trời.
Cái ngày hôm nay là ngày gì? Là ngày cô chính thức cưới Lục Quân. Cái gì mà cả hai chị em nhà này đều khóc? Rồi cả hai người đàn ông ôn nhu dỗ dành.
Quả thực đã biết cô luôn muốn được như vậy, vẫn là ở trước mặt cô phơi bày, muốn làm cô ૮ɦếƭ vì ghen tỵ đây mà!
- Đủ!! – Lục Quân một bên thấy bà xã tức giận, đứng dậy nói lớn.
- Khải Bình, cậu chăm sóc Tiểu An cho tốt! Đừng để cô ấy nháo nữa! – Hắn quay sang chỗ Khải Bình ra lệnh.
“Cậu muốn làm ba tôi sao? Tôi còn thừa chỗ chôn cho cậu, không ngại viết lên bia thành “dượng” đâu!” – Khải Bình dùng ánh mắt lạnh lùng nói với hắn.
(Kelly: Ai không biết thì ta sẽ nói hộ, ý Bình ca là nếu Quân ca còn chỉnh anh thì anh không ngại thẳng tay ném xuống mồ rồi vác xẻng lấp đất =)))
- Được! Lãnh Phong, cậu làm Tiểu Vy ngừng khóc đi! – Hắn rùng mình, quay sang Lãnh Phong.
- Muốn bị đày ra đảo à? – Lãnh Phong sắc mặt lạnh lẽo phun ra một câu hỏi như không hỏi.
Lục Quân lại thêm một trận rùng mình. Thôi rồi, tên Lãnh Phong này ra tay, chắc chắn hắn cả đời sẽ không bao giờ rời được cái hòn đảo to lớn như thế, thậm chí bước một bước về Đài Loan này sẽ bị bắn ૮ɦếƭ cho xem.
Lục Quân nhìn bên bà xã sắc mặt vẫn đen lại. Không thể nào, cô lẽ nào lại giận thật sao?
- Bà xã à, đừng giận! Ngày hôm nay là ngày trọng đại của chúng ta, em lẽ nào không vui?! – Hắn cười.
- Hừm, không vui! Không vui để tiểu bảo trong này sau này sinh ra cũng không vui! – Đường Hi chỉ vào bụng, quắc mắt nhìn hắn.
- Dám?! Đường Hi, em thế nhưng lại bị anh làm hư rồi! – Hắn thấy cô nói hai từ “tiểu bảo” lập tức khói giận cao ngút, đứng dậy bế cô lên.
Đường Hi bị hắn bế bổng lên liền đỏ mặt. Tên điên này, còn mọi ngươi ở đây, hắn chẳng lẽ cứ thế rời đi?!
Mặc kệ người trong lòng la toáng lên, vùng vẫy không ngừng. Lục Quân vẫn là Lục Quân, hùng hổ nói:
- Thả em xuống? Anh ngu sao?! Tiệc dừng! – Hắn nói lớn, dùng chân một cước đá văng cánh cửa phòng đi vào.
Lãnh Phong bỏ qua hai người cô dâu chú rể, lập tức cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng mình. Nàng như thế nào lại ra cái bộ dáng này?
- Vy, kể cho anh nghe, được không?
Tiểu Vy bị sợ hãi chiếm cứ, đưa tất cả sự tình lúc đó kể ra.
Hắn nhíu chặt mày, đối diện nàng hỏi:
- Rồi sao?
Nàng cư nhiên dám một mình nói dối, đi vào nơi đó một mình mạo hiểm?! Hắn thật tức điên.
- A… Sau đó, cửa mở.. Em chưa kịp nhìn là ai, nên phải phá cửa sổ…. nhảy xuống.. – Nàng ấp úng kể lại, tất nhiên chỉ có thể khái quát như vậy cho hắn nghe.
Trên đầu Lãnh Phong số hắc tuyến nhiều hơn.
Phá cửa sổ?! Nhảy xuống?!
Nàng cho rằng mình đang đóng phim hành động sao?!
“Cốp!”
Sắc mặt hắn đen lại, mắt nhìn nữ nhân trong lòng đang ôm đầu, nước mắt lưng tròng đầy thương tâm.
- Tại sao lại đánh em?
- Đứa ngu ngốc! Thứ nhất, em tại sao lại đi một mình vào nơi đó?! Thứ hai, em nghĩ gì khi nhảy từ tầng hai xuống?! Đứa ngốc này! – Hắn ở vế cuối nâng cao giọng phán tội nàng.
- Nhưng là có kẻ theo dõi em a! Anh tại sao lại đi quản chuyện này chứ?! – Tiểu Vy vẫn xoa đầu mình. Tay hắn thật khỏe nha…
- Quản gì? Chuyện em suýt bị thương với chuyện em bị theo dõi thì chuyện nào hơn? – Hắn mặt ngày càng đen.
- Nhưng là em chưa có bị thương, mới vừa là bị thương rồi. – Nàng ủy khuất xoa đầu.
“Cốp!”
Lại thêm một cái cốc đầu thật mạnh.
- Ách! Anh rốt cuộc có thương em hay không?
- Thương! Thương ૮ɦếƭ đi! Thương vậy mới đánh em! – Hắn tức giận nhìn bộ mặt ủy khuất của nàng rống to.
- Tại sao đánh em a?
- Bởi vì anh thương em! – Hắn trừng mắt.
- Có ai lại đi nói như vậy chứ?! – Tiểu Vy không phục bĩu môi.
- Có anh! – Hắn lại trừng mắt.
- …
Trận thứ n+1 , Lạc Lãnh Phong toàn thắng!!!
* * *
- Này! Này, rốt cuộc muốn cái gì?! – Du Tâm tức giận nhìn người đàn ông đi đằng trước.
- Tôi hiện tại đã 30 tuổi, em cái gì mà xưng hô “này”? – Hải Từ dừng cước bộ, xoay người đối mặt với cô.
Du Tâm cứng họng.
Ôi trời ơi, đại soái ca này đã 30 tuổi! 30 tuổi nha!
Cô như thế nào lại bị mất nụ hôn đầu bởi một ông già??!!
(Kelly: *chỉ chỉ* Ông già! Ông già! =)))
- Khụ khụ! Chú.. Chú đưa cháu.. đi đâu? – Du Tâm cố nén kinh hãi, ấp úng hỏi hắn.
- Em gọi tôi là gì? – Hắn siết chặt tay nàng, âm lượng trầm xuống.
- Chú! – Du Tâm không vì ảnh hưởng của hắn mà sợ hãi, kiên định nhìn hắn nói.
- Sao lại gọi tôi là chú?
- Tại vì chú hơn tôi 9 tuổi. – Du Tâm chỉ hắn nói.
Hải Từ sắc mặt đanh lại, một tay kéo nàng bế xốc lên.
Nữ nhân đáng hận! Xem ra hắn không trị cô thì không phải là hắn nữa.
“Rầm!”
Hắn mở cửa, đẩy nàng vào trong, rất nhanh liền тһô Ьạᴏ đóng cửa lại.
Du Tâm bị đẩy vào, ngẩng đầu lên. Bụng sẽ nghĩ nói cho hắn một trận, ai ngờ lại bị khung cảnh trong nhà hắn làm miệng cô nhất thời im bặt.
Hắn thật là bị hiện đại hóa rồi nha! Nơi này, chỉ có hai màu chủ đạo là trắng và đen, đúng kiểu cách nhà của nam nhân.
Cô nhớ có lần xem một tờ báo chí có nói qua về nhà Lạc Lãnh Phong, cô quả thực rất hâm mộ, nhà hắn quả như cái cung điện. Sàn nhà hắn không phải lát đá cẩm thạch bình thường, mà ở dưới nhà bể cá thủy tinh khá đẹp.
- Cái kia, là hồ bơi sao? – Cô hỏi.
Hải Từ nhìn lên trần nhà theo hướng nàng chỉ, gật đầu.
- Ách! Nhà anh thật đẹp nha! – Du Tâm vỗ tay khen ngợi.
Màu trắng và đen, đúng hai màu cô thích… trong tất cả các màu còn lại. Bất quá, cô thích mà!
- Tuy không bằng nhà của Lạc Lãnh Phong. Nhưng em thích là được rồi! – Hải Từ cười, rót một cốc nước trái cây đưa cho nàng.
- Lạc Lãnh Phong? – Cô khó hiểu nhìn hắn.
- Em không biết Lạc Lãnh Phong?
- Có! Anh ấy rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc lại có vị hôn thê rồi. Hơn nữa cô ấy rất xinh đẹp, hai người đó nhìn rất đẹp đôi! – Du Tâm nhún vai.
- Em là giả ngu hay không biết thật chuyện tôi là anh ruột của tiểu bảo bối?! – Hải Từ mặt đầy hắc tuyến nhìn cô.
Hắn đặt ly rượu xuống, đi đến gần chỗ cô.
- Sao? Không còn gọi tôi là chú nữa?
Du Tâm giật mình lùi về phía sau, hắn càng bước cô càng lùi. Kiên cường nói:
- Nếu muốn, tôi sẽ gọi..
- Ah? Không cần, thứ tôi cần, lại là thứ khác? – Hắn cười ác ma.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc