“ Thanh Diệp, con đi ra ngoài trước đi cô ta để cho mẹ xử lý.”
“ Vâng.”
Cánh cửa vừa kép lại người đàn bà đó liền tới gần cô giúp cô cởi trói cô cứ nghĩ mình sắp được cứu rồi nhưng không ngờ người đàn bà đã ngoài năm mươi đó còn độc ác hơn cả Thanh Diệp.
“ Chắc mày đói lắm rồi phải không...ăn đi.”
Bà ta đem đống đồ ăn thừa đã bốc mùi hôi thối đổ hết xuống đất.
“ Những thứ này đến cả chó cũng không thèm ăn.”
Cô ngẩng đầu lên lườm bà ta. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt cô bà ta lại nhớ đến con hồ ly tinh đó. Đúng là mẹ con nhìn giống y đúc nhau.
Lần đầu nhìn thấy gương mặt cô bà ta đã nghi ngờ cô có mối quan hệ không bình thường với người đàn bà kia. Bà lén cho người đi thu thập mẫu tóc của cô để đem đi xét nghiệm ADN, kết quả cô ta đúng là nghiệt chủng của chồng bà và ả hồ ly kia. Không ngờ Trương gia lại dám che dấu để thứ nghiệt chủng này sống đến giờ phút này.
“ A...”
Bà ta nhìn thấy cô cơn giận lên tới đỉnh điểm, bà ta cầm lấy cây roi da liên tiếp vụt vào lưng cô.
“ Con khốn nạn mày đi ૮ɦếƭ đi.”
Cô bị bà ta đánh thừa sống thiếu ૮ɦếƭ cũng may lúc này Thanh Diệp chạy vào can ngăn bà ta.
“ Mẹ! Mẹ bình tĩnh lại để cô ta ૮ɦếƭ như vậy không phải quá dễ dàng rồi sao.”
“ Thanh Diệp, đừng ngăn cản mẹ, mẹ phải Gi*t ૮ɦếƭ thứ nghiệt chủng này.”
“ Mẹ, loại rác rưởi này chỉ làm dơ tay mẹ. Để con xử lý cô ta được rồi.”
“ Được rồi, Thanh Diệp con nhớ xử lý cẩn thận đừng để ba con phát hiện ra.”
“Vâng.”
Bà ta nghe theo lời khuyên của Thanh Diệp rời khỏi đây trước khi đi bà ta còn không quên đạp đầu cô một cái.
Nhìn cô nằm thoi thóp trên vũng máu trong lòng hắn cũng cảm thấy xót lắm chứ. Nhưng mà cứ mỗi lần nghĩ tới mẹ hắn và đứa em chưa kịp thành hình đã mất của hắn, hắn không có cách nào buông tha cho cô.
Năm đó mẹ hắn vì biết chuyện ba muốn cho người đàn bà đó một danh phận mà sốc đến mức sảy thai. Trước kia hắn tin rằng ông trời có mắt nên mới để loại hồ ly tinh đó ૮ɦếƭ đi, không ngờ ông trời lại để thứ nghiệt chủng của ả và ba sống sót.
“ Người đâu, gọi bác sĩ đến cấp cứu cho cô ta.”
“ Không cần...Thanh Diệp anh để tôi ૮ɦếƭ đi..Gi*t tôi đi...Thanh Diệp, cầu xin anh.”
Ánh mắt cô tràn đầy bi thương. Đau...khắp người cô đều đau nhức, cuộc sống còn tệ hơn cả địa ngục này cô không thể nào chịu đựng nổi nữa, hắn ta ђàภђ ђạ cô cả về thể xác lẫn tinh thần.
Rốt cuộc ai mới thực sự là gia đình của cô? Ba mẹ cô là ai? Cô là ai? Tại sao mọi người đều biết rõ chỉ có mình cô không biết gì hết.
Những chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi, cô buông xuôi hết tất cả rồi...giờ phút này cô chỉ muốn được gặp Tống Dương lần cuối.
Tống Dương, em mệt rồi. Tống Dương nếu như có kiếp sau...em mong chúng ta có thể êm đềm cùng nhau trải qua một kiếp. Kiếp sau em sẽ trở thành cô dâu của anh, hai chúng ta sẽ mãi mãi...hạnh phúc.
Đôi mắt cô tôi sầm lại, cô dần dần rơi vào trạng thái hôn mê.
*Choang*
Tấm hình của cô đột nhiên rơi xuống đất vỡ toang. Tim anh như xiết lại. Linh cảm của anh giống như mách bảo cô gặp chuyện không hay rồi.
Trương Ha Ha....cầu xin em đừng bỏ cuộc. Chờ anh...anh đến cứu em ngay.
“ An Bằng! Phía cảnh sát điều tra được gì chưa.”
“ Vẫn chưa, Thanh Diệp hành động quá kín kẽ rất khó để tìm ra sơ hở. Cậu kiên nhẫn chờ thêm một thời gian đi.”
“ Chờ... các người còn tính bắt tôi chờ đến bao giờ đây...chờ đến khi cô ấy chỉ còn lại là một cái xác à.”
Tống Dương giống như phát điên lên, mọi thứ trên bàn đều bị anh gạt đổ, căn phòng tối truyền đến những âm thanh đổ vỡ khiến người khác run sợ.
“ Tống Dương, cậu bình tĩnh lại đi. Cậu có phát điên cũng không giải quyết được gì.”
“ Tống tổng, người của văn phòng thám tử đến.”
“ Cho họ vào.”
Cũng may vào phút này có người đến cứu nguy.
“ Điều tra được gì chưa.”
“ Tống tổng, chúng tôi cũng không chắc nữa nhưng mà hành tung của Chu phu nhân gần đây có chút đáng nghi. Có nhiều hôm bà ta ra ngoài từ rất sớm, mỗi lần chúng tôi bám theo đều chỉ được nửa đường liền mất giấu.”
“ Vậy không có cách nào để biết được bà ta đã đi đâu.”
“ Không thể.”
“ Các người...đúng là lũ vô dụng.”
Tống Dương tức giận đập bàn. Thời gian càng kéo dài cô lại càng gặp nguy hiểm nhiều hơn. Tống Dương không biết nghĩ gì mà nở một nụ cười rửa nham hiểm.
“ An Bằng! Cậu có một người bạn là ông trùm hắc bang đúng không.”
“ Đúng vậy...Tống Dương cậu tính làm gì?”
“ Dùng cách của cậu ta để đối phó với cậu ta.”
Thanh Diệp cậu dám bắt người của tôi, tôi chỉ có thể dùng cách hạ lưu nhất để đối phó với cậu. Nghe nói cậu thương mẹ lắm đúng không...vậy tôi chỉ có thể dùng bà ta trao đổi với cậu.
“ Nhờ bạn của cậu cho người bắt Chu lão gia và Chu phu nhân đến đây cho tôi.”
“ Tống Dương! Cậu điên rồi.”
“ Nghe theo lời tôi. Nếu như có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Trương Ha Ha! Em ráng chờ anh thêm chút nữa thôi. Để cứu em cho dù có bắt anh trả giá đắt cỡ nào anh cũng chấp nhận hết.