“ Ha Ha, cậu ra ngoài gặp tôi một lát được không?”
“ Tôi...Tôi...”
“ Ha Ha, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu”
“ Thôi được rồi.”
Ha Ha không chút đề phòng gật đầu đồng ý lời đề nghị của cậu ta mà không hề biết cậu ta đã giăng sẵn bẫy chờ cô.
Cô tính vào trong báo cho Tống Dương một tiếng nhưng mà thấy anh đang bận rộn công việc nên cô không dám làm phiền, lẳng lặng rời đi.
Thanh Diệp lái xe đến gần khu nhà cô, cô không chút ghi ngờ lên xe của anh ta.
“ Thanh Diệp, cậu có chuyện gì thì nói mau đi.”
“ Ha Ha, bình tĩnh tôi đưa cậu đến một nơi.”
Cậu ta lái xe đến một đoạn đường vắng người, cô có chút sợ nên lén lấy điện thoại gửi định vị cho Tống Dương nhưng mà anh vẫn còn đang họp nên không phát hiện ra tin nhắn của cô.
Cậu ta dừng xe ở gần một khu nhà hoang.
“ Thanh...Thanh Diệp, cậu tính làm gì?”
Cửa xe bị cậu ta khóa lại cô có muốn bỏ chạy cũng không được.
“ Ha Ha, cho tôi một cơ hội được không...tôi yêu em.”
Thanh Diệp tiến lại gần cô, cô sợ hãi đẩy cậu ta ra.
“ Thanh Diệp, cậu biết rõ rồi mà, tôi và cậu không thể nào...”
“ Ha Ha, là do em ép tôi.”
Thanh Diệp đến lúc này liền lộ bản chất thật của mình, không còn dáng vẻ ôn nhu như trước cậu ta lúc này giống như một con quỷ đội lốt người thì đúng hơn. Cô bị cậu ta chụp thuốc mê, lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trong căn nhà hoang tay chân bị cậu ta trói lại.
“ Thanh Diệp, cậu tính làm gì?”
“ Ha Ha, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh thôi.”
“ Ưm...”
Cô vùng vẫy cố gắng thoát khỏi nụ hôn của cậu ta nhưng không thể. Một lúc sau trợ lý của cậu ta đến dẫn theo một người đàn ông lạ mặt đến.
“ Làm tốt chuyện này tôi sẽ thưởng thêm cho các người.”
“ Vâng, Chu tổng.”
Thanh Diệp quay lưng rời đi mặc kệ cô đang la hét.
“Các người tính làm gì...mau thả tôi ra.”
[……]
Tống Dương sau khi hoàn thành xong công việc, mở điện thoại ra phát hiện tin nhắn của cô, anh lo lắng tính chạy đi tìm cô thì cô lại quay trở về.
“ Ha Ha, em không sao chứ?”
“ Không sao.”
Cô lạnh lùng gạt tay anh ra, hành động của cô khiến Tống Dương không khỏi ngỡ ngàng.
“ Ha Ha, em làm sao vậy?”
“ Em cảm thấy hơi mệt thôi, em lên phòng trước.”
Từ sau khi trở về Ha Ha trở nên rất kì lạ, điều này khiến Tống Dương không khỏi nghi ngờ, anh đã cho người đi điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả.
“ Ha Ha...”
Tống Dương theo thói quen cũ chạy lại ôm cô nhưng lại bị cô đẩy ra.
“ Tống Dương, chúng ta...chia tay đi.”
“ Ha Ha, em lại lên cơn à.”
Tống Dương sợ hãi ôm chặt lấy cô. Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì tại sao bây giờ cô giống như biến thành người khác vậy.
“ Tống Dương, cái này trả lại cho anh.”
Ha Ha cởi nhẫn trả lại cho anh, rồi bỏ đi.
“ Ha Ha, khuya rồi em còn muốn đi đâu.”
Tống Dương giữ chặt tay cô lại, đôi mắt đã đỏ ngầu.
“ Tôi đi đâu cũng không liên quan tới anh.”
Ha Ha đẩy ngã Tống Dương rồi bỏ đi.
“ A....”
Tống Dương phát điên lên hất đổ mọi thứ trong phòng.
Cô bỏ đi hơn 3 ngày, trong ba ngày đó Tống Dương đóng chặt cửa không tiếp xúc với ai, cả ngày không ăn uống gì chỉ toàn chìm đắm trong men rượu không có giây nào anh tỉnh táo.
“ Ha Ha, đem tôi ra chơi đùa em cảm thấy vui lắm sao?...Ha Ha đã bao giờ em thật lòng yêu tôi chưa...dù chỉ một lần cũng được.”
Tống Dương nhắn cho cô rất nhiều tin nhắn nhưng cô không có phản hồi.
Trương Ha Ha, yêu em tôi nhận lại được gì? Đau khổ, tổn thương. Em từng đem đến hạnh phúc cho tôi nhưng rồi cũng chính em ςướק đi tất cả. Ha Ha, nếu có thể quay lại tôi tuyệt đối không yêu em.
“ Tống Dương, mở cửa ra cho tôi.”
An Bằng chạy đến nhà anh làm loạn. Anh thực không hiểu giữa Tống Dương và Ha Ha đang xảy ra chuyện gì nữa, mấy hôm trước vẫn còn hạnh phúc lắm mà, tại sao bây giờ con bé lại nhất quyết đòi kết hôn với Thanh Diệp, mọi chuyện tại sao chỉ trong một thời gian ngắn mà đã đảo lộn hết lên.
“ Tống Dương, cậu nhốt mình trong đó thì làm được gì chứ. Tống Dương không lẽ cậu tính trơ mắt nhìn hai người đó kết hôn à.”
An Bằng cuối cùng cũng có thể thuyết phục anh mở cửa ra, cánh cửa vừa mở ra sộc vào mũi An Bằng là mùi rượu nồng nặc không biết anh đã uống bao nhiêu rượu rồi.
“ Tống Dương, rốt cuộc cậu và Ha Ha đã xảy ra chuyện gì, tại sao bây giờ con bé lại...”
“ Tôi thực sự không biết, rốt cuộc đêm đó cô ấy đã đi gặp ai, tại sao khi trở về cô ấy lại trở nên như vậy.”
Anh tức giận quát lên, nếu anh biết được lý do thì anh có cần phải ngồi đây đau khổ không.
“ Là Thanh Diệp...đúng rồi nhất định là do cậu ta giở trò.”
“ Tống tổng, chúng tôi đã điều tra được một chút manh mối rồi.”
Đúng lúc này người anh thuê đi điều tra đã tìm được manh mối. Cũng may ở gần ngôi nhà hoang đó có gắn camera an ninh. Mọi suy đoán của An Bằng đã đúng đêm đó người đi cùng cô là Thanh Diệp, nhưng mà người đàn ông thần bí bước vào căn nhà hoang đó là ai. Ha Ha đột nhiên thay đổi như vậy có phải là do bọn họ.