“ Ha Ha, anh đói.”
“ Quản gia Đinh mang đồ ăn đến rồi đó, Tống Dương anh ăn trước đi không cần đợi em.”
Ha Ha vẫn dán mắt vào điện thoại hoàn toàn không quan tâm gì đến anh.
“ Ha Ha, tay anh...”
Ha Ha lúc này mới sực nhớ ra cả hai tay của Tống Dương đều bị băng bó hết rồi.
“ Tống Dương, tay bên này do anh rạch tay nên phải băng bó thì em không nói đi, nhưng mà còn tay bên kia anh làm gì để bị thương luôn vậy.”
“ Anh đấm vào tường.”
Cô thực sự sợ anh luôn, từng tuổi đó rồi mà vẫn dám làm liều như vậy.
“ Tống Dương, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn cư xử như đứa con nít vậy. Anh không thấy đau sao...em vừa nhìn thấy đã cảm thấy đau lòng ૮ɦếƭ mất.”
“ Dù gì cũng không phải em bị thương, em đau lòng cái gì chứ?”
“ Anh còn dám nói, Tống Dương anh có biết mỗi lần nhìn thấy anh bị thương lòng em xót cỡ nào không. Tống Dương sau này cầu xin anh làm ơn biết quý trọng bản thân mình chút đi.”
Hai người cứ như hoán đổi vị trí cho nhau, Ha Ha hôm nay lại dám lên giọng mắng Tống Dương, mà anh dường như không có chút gì gọi là giận dữ, vô cùng ngoan ngoãn nghe cô giáo huấn.
“ Ha Ha, em cho anh ăn trước rồi mắng anh sau được không, anh đói lắm rồi.”
Tống Dương nắm chặt tay cô, gương mặt vô cùng đáng thương nhìn cô, anh vừa làm nũng một cái Ha Ha liền mềm nhũn ra, muốn mở miệng mắng anh cũng khó. Đây thực sự là Tống tổng mà cô từng quen biết sao, nếu bây giờ người trong công ty mà nhìn thấy cảnh này Tống Dương sau này còn mặt mũi nào mà ra đường đây. Hình tượng anh vất vả gây dựng bao lâu nay đều vì cô mà sụp đổ hết rồi.
“ Được rồi, chúng ta ăn trước rồi từ từ tính sau.”
“ Cháo của anh đây.”
“ A...”
Anh há miệng ra tưởng rằng cô sẽ biết ý mà đút cho anh, ai dè lại bị cô phũ phàng đánh vào đầu một cái.
“ Tự ăn đi, trước giờ em chưa từng đút thức ăn cho người khác.”
“ Ha Ha, anh mà tự ăn được thì anh có cần phải ngồi chờ em đến giờ này không?”
“ Được rồi, em đút cho anh. Làm liều cho cố vô rồi để giờ ra nông nỗi này.”
Ha Ha vụng về đút cháo cho anh, xém chút nữa làm anh phỏng cả lưỡi, Tống Dương vừa ăn vừa nhìn cô rồi lại cười ngây ngốc.
“ Ha Ha, nhìn anh bây giờ tây giống một người.”
“ Ai?”
“ Vợ anh.”
Ha Ha vừa nghe anh nói thì mặt đỏ bừng lên. Vợ...ai thèm làm vợ của tên điên như anh chứ.
Bữa ăn ngọt ngào rất nhanh chóng kết thúc, Tống Dương dường như chỉ muốn sống trong thế giới ngọt ngào này mãi thôi, biết vậy kêu quản gia Đinh chuẩn bị nhiều hơn rồi.
“ Ha Ha, chúng ta ăn xong rồi hay là ra ngoài đi dạo vận động một lát đi.”
“ Đi dạo cái gì chứ, mệt ૮ɦếƭ đi được. Tống Dương đi ngủ thôi.”
Ha Ha vô cùng tự nhiên leo lên giường bệnh của anh nằm, vốn anh đã cho người chuẩn bị giường riêng rồi nhưng cô lại không thèm.
“ Tống Dương, anh còn đứng ngơ ra đó để làm gì mau lại đây ôm em.”
Cô đã quen với việc được anh ôm ngủ rồi, một tháng qua không được anh ôm cô thực sự không tài nào ngủ ngon giấc được.
Tống Dương nghe cô nói vậy vội vàng chạy lên giường ôm chặt lấy cô, hóa ra bị thương lại được hưởng ưu đãi lớn đến vậy, biết thế anh làm sớm hơn rồi.
“ Tống Dương, nhớ đó anh chỉ được ôm thôi chứ không được phép làm việc gì quá đáng đâu đó.”
“ Anh biết rồi mà.”
Được ôm cô ngủ như vầy đối với anh là quá đủ rồi. Cô ngủ không biết mơ thấy gì mà miệng cứ cười cười, Tống Dương không kiềm được mà phủ xuống môi cô một nụ hôn.
“ Ha Ha, anh yêu em.”
Bao giờ anh mới đem được đồ ngốc này về nhà đây, cứ như vầy riết anh làm sao kiềm chế nổi nữa.
Sức khỏe của Tống Dương không có gì đáng lo ngại sáng hôm sau là được xuất viện. Anh còn chưa vui vẻ bao lâu thì Anna lại chạy đến làm phiền bọn họ.
“ Tống Dương.”
Anna vừa tính chào hỏi anh theo cách của người nước ngoài thì lại bị cô chặn lại.
“ Xin lỗi, đây là bạn trai tôi, sau này phiền cô tránh xa bạn trai tôi ra một chút.”
Ả ta bị cô nói như vậy không khỏi xấu hổ. Muốn ςướק bạn trai của cô sao? Nằm mơ đi.
Ả ta cố gắng quay sang bắt chuyện với anh.
“ Tống Dương, em nghe nói anh phải nhập viện nên đến đây thăm anh, anh không sao chứ.”
“ Tôi vẫn khỏe.”
Tống Dương lạnh lùng nhìn ả ta, anh đã nói đến vậy rồi mà cô ta vẫn không chịu buông tha cho anh nữa.
“ Chúng tôi đi trước.”
Tống Dương nắm tay Ha Ha bỏ đi, Anna cho dù có tức tối cũng không thể làm gì được. Ả ta lấy điện thoại gọi cho ai đó.
“ Kế hoạch chia rẽ bọn họ thất bại rồi, không lẽ chúng ta cứ như vậy nhìn bọn họ hạnh phúc.”
“ Đương nhiên là không. Anna tối nay đến khách sạn gặp tôi.”
Ha Ha, tôi tuyệt đối không buông tay em, em chỉ có thể trở thành người phụ nữ của tôi.