Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, Ninh Diệp nhìn cô trừng trừng. Bỗng, hắn xoay người thả cô ra, bước xuống giường rồi đá cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa gỗ phát ra tiếng va đập não nề, Trì Ngưng nhìn bóng lưng tràn ngập nộ khí của hắn dần biến mất sau vách tường, cô gân cổ gọi với theo: "Mọi chuyện không như anh nghĩ, anh nghe em giải thích! Ninh Diệp... em và hắn không có gì hết..."
Người đàn ông vẫn không quay lại, Trì Ngưng bất lực nằm ngửa trên giường, hai mắt thao láo nhìn trần nhà trắng toát.
"Giận dỗi cái gì chứ?! Còn không chịu cho người ta một cơ hội phân trần, thanh minh..."
Trì Ngưng lẩm bẩm, thâm tâm vừa tức vừa ấm ức. Sau chuyện này, cô phải công nhận Ninh Diệp chính là một hũ giấm, một hũ giấm khổng lồ.
Mắt nào của hắn nhìn thấy cô và Tinh Quân từng có tư tình?! Chỉ vì một cái ôm thôi sao? Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, chỉ cần người không mù, không mắc bệnh trí não thì đều biết trường hợp đó cô bất khả kháng, nếu không thì đã không bị bắt đi!
Mà lúc nãy cô cũng ở trước mặt hắn phủi sạch mọi quan hệ với Tinh Quân rồi, rốt cuộc Ninh Diệp có nghe, có để tâm hay không? Còn có thể hiểu lầm cô được... Dù cho ăn gan hùm mật gấu thì cô cũng không dám làm "hồng hạnh vượt tường", "đứng núi này trông núi nọ"...
Cô còn oan hơn cả Đậu Nga có được không?!
Nồi này cô nhất quyết không gánh, xem ra phải nghĩ cách mới được.
Trì Ngưng ôm một bụng tức vào nhà tắm. Cô nhìn chiếc váy rách bươm như xơ mướp trên người, càng nhìn lại càng giận.
"Đồ thối tha! Trí thông minh của anh đều cho chó ăn rồi, thế mà cũng ghen tuông được..."
...
Trong căn phòng trống rỗng trên gác mái biệt thự, người đàn ông ngồi trên chiếc sofa cạnh cửa sổ. Vẻ mặt Ninh Diệp chất chứa ưu tư, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt điếu thuốc lá, chậm rãi đưa lên miệng.
Rít vào một hơi, Ninh Diệp khép mắt cảm nhận mùi vị nicotin từ từ xâm chiếm phế quản. Lúc này đây, thứ hắn cần nhất đó chính là sự bình tĩnh. Bình tĩnh để đối mặt, để suy xét mọi chuyện.
Chỉ cần nhìn thấy cô, trong đầu hắn sẽ tự động nhảy ra hình ảnh khiến hắn chán ghét cùng với cái tên Tinh Quân.
Ninh Diệp là người có tính chiếm hữu cao, trước những tấm ảnh cùng với lời nói mà tên mặt sẹo cung cấp, hắn đã tự động nảy sinh nghi ngờ. Vì vậy vừa rồi hắn mới đột ngột đá cửa bỏ đi, bởi hắn sợ bản thân sẽ không khống chế được mà làm ra hành động tổn thương cô.
Cảnh vật ngoài cửa sổ đã trở nên mờ ảo, trong lòng Ninh Diệp là một mớ hỗn độn. Hắn bức bối vò đầu, tiếp tục hút thuốc để đè nén sự căng thẳng.
...
Ban đêm nhiệt độ giảm thấp, Trì Ngưng một mình độc chiếm chăn bông. Nhưng không có hắn, cô chẳng thể nào yên giấc.
Không biết giờ này Ninh Diệp đang ở đâu nữa. Chẳng lẽ hắn định chơi trò chiến tranh lạnh với cô, cho nên mới không chịu về phòng ngủ?!
Trằn trọc đến tận sáng, khó khăn lắm Trì Ngưng mới thi*p đi được một chút, ai ngờ cô lại nằm mơ thấy ác mộng.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá làm tan chảy màn sương đêm buốt giá. Trì Ngưng quệt mồ hôi trên trán, cô ngẩng đầu nhìn bản thân qua gương, những quầng thâm dưới mắt khiến cô không khỏi đau lòng.
Chỉ qua một đêm cô đã như vậy rồi, có khác gì phụ nữ thời kì tiền mãn kinh cơ chứ?!
Trì Ngưng hít sâu một hơi, ý chí chiến đấu đột nhiên dâng trào. Ninh Diệp không tìm cô thì cô sẽ đi tìm hắn. Nếu không sớm giải quyết chuyện này, chỉ sợ mối quan hệ giữa hai người sẽ xuất hiện vết nứt. Mà cô thì chắc chắn không cho phép nó xảy ra!
Trì Ngưng lật đật chạy quanh biệt thự cả buổi sáng, nhưng dù cô có lục tung mọi ngóc ngách thì kết quả chỉ có một: hoàn toàn không thấy người đâu.
"Ninh Diệp, anh trốn đi đâu rồi!"
Trì Ngưng nghiến răng nói, cũng chẳng thèm để ý mà ngồi bệt xuống sàn.
Đằng xa có tiếng bước chân vọng lại, theo bản năng Trì Ngưng liền ngước mắt lên nhìn. Hàn Thiết đang tiến về phía cô, bắt gặp cô đang nhìn mình, hắn nhanh chân rẽ sang một hướng khác.
Trì Ngưng thấy thế, cô lập tức đuổi theo, nhoẻn miệng cười với hắn: "Hàn Thiết, chào buổi sáng!"
Nụ cười của Trì Ngưng khiến Hàn Thiết lạnh gáy. Hắn ta gượng gạo gật đầu, muốn bước vòng qua cô.
Nhưng không để cho anh ta có cơ hội, Trì Ngưng đã giơ chân chặn lại. Cô híp mắt nhìn hắn, hỏi: "Lão đại của anh đang ở đâu?"
Hàn Thiết nhún vai, trấn tĩnh đáp: "Đáng lẽ cô phải là người biết rõ nhất chứ? Sao lại hỏi tôi?"
Trì Ngưng cau mày, khẽ nhếch môi: "Tôi biết thì đã không hỏi anh... Rốt cuộc anh có chịu nói không?"
"Lão đại đang rất bận, không muốn bị người khác làm phiền!"
Người khác? Cô mà là người khác?!
Hừ, Ninh Diệp là muốn đem cô chọc cho tức ૮ɦếƭ mà.
Trong lúc cô lơ đãng, Hàn Thiết đã thừa cơ chuồn mất. Trì Ngưng chớp chớp mắt, lững thững bước từng bước đến lan can. Cô chống cằm, buồn bã buông ra một tiếng thở dài.
Tinh khí của người đàn ông này còn thất thường hơn cả cô...
"Cô đứng đây làm gì?"
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, Trì Ngưng liếc mắt qua, thấy người tới là Mĩ Lệ, trong tích tắc cô liền điều chỉnh tư thế, lấy lại phong thái tự tin, xinh đẹp vốn có.
Kiểu gì thì kiểu, trước mặt tình địch cô tuyệt đối không được tỏ ra yếu kém.
"Còn có thể làm gì, tôi đang ngắm cảnh."
"Ồ.." Mĩ Lệ nhướn mày, khóe môi hơi cong lên, "Hai người cãi nhau?"
"Cô nghe ai nói?" Thần sắc Trì Ngưng lạnh nhạt.
"Mắt tôi nhìn thấy thì cần gì phải nghe ai nói. Hôm qua, lão đại đã rất tức giận khi nhìn thấy cái này."
Mĩ Lệ nói, đoạn đưa điện thoại sang cho cô.
Trì Ngưng trố mắt nhìn đôi nam nữ đang ôm ấp trong tấm ảnh, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Cái này muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội, chẳng trách... Được rồi, nếu cô mà tận mắt trông thấy Ninh Diệp ôm một cô gái khác, cô cũng sẽ ghen...
"Cãi nhau là chuyện thường tình, hắn giận, hắn ghen, chứng tỏ hắn yêu tôi. Cô... cũng đừng mong chúng tôi chia tay!"
Ngữ khí của Trì Ngưng vô cùng cứng rắn, ánh mắt trong suốt ẩn chứa tia kiên định.
Mĩ Lệ nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm tức giận, ngược lại rất bình thản: "Cô không cần lo, tôi đã dứt tâm rồi. Dù hai người có như thế nào, tôi cũng không can thiệp."
"Sớm như vậy thì trước đó tôi đã không phải nặng lời." Trì Ngưng chắt lưỡi, ngón tay gõ nhẹ lên lan can.
"Trước nay có ai từng nói miệng lưỡi cô rất sắc bén chưa? Từng câu từng chữ của cô như đâm thẳng vào tim tôi..."
"Xin lỗi, nhưng tôi không hề hối hận." Huống chi, khi đó cô nói cũng không sai.
Mĩ Lệ thản nhiên bước qua cô, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: "Có lẽ cô không biết biệt thự này còn có một gác mái trên cao nhỉ? Tôi không chắc lão đại sẽ ở đó, nhưng cô có thể thử tìm..."
"Cảm ơn!"
Trì Ngưng nhấp môi cười, hai mắt sáng quắc như đèn pha ô tô.