Sân huấn luyện.
Trời cao trong xanh, không khí thoáng đãng xen lẫn cái se se lạnh của tháng 12.
Trì Ngưng đứng đối diện với Mĩ Lệ, tóc buộc đuôi ngựa, áo thể thao dài, chuẩn bị bước vào luyện tập.
"Hàn Thiết đâu?" Trì Ngưng thắc mắc hỏi thành lời, mọi hôm toàn là anh ta dạy cô, sao hôm nay lại đổi người rồi?
"Nếu muốn biết thì cô hãy hỏi lão đại. Bây giờ, chạy 5km cho tôi!" Mĩ Lệ nói, mặt không đổi sắc.
Trì Ngưng nhíu mày, "Được!"
Dứt lời, cô liền nhấc chân chạy. Vì đã duy trì cường độ luyện tập cao trong suốt thời gian dài nên việc này đối với cô cũng không đến nỗi nào.
Mĩ Lệ ngồi một bên quan sát Trì Ngưng, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đáng lẽ lúc nãy nên để cô chạy 10km."
Trì Ngưng chạy mãi, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Thể lực không đủ dù sao vẫn là thể lực không đủ, cộng thêm thương thế do luyện võ chưa khỏi, cô bắt đầu thấy rệu rã, bước chân không tự chủ được mà giảm đi vài phần tốc độ.
"Bộp... bộp..."
Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, Mĩ Lệ nhoẻn miệng nói với cô: "Tập trung tinh thần, cô vẫn còn 2km nữa!"
Trì Ngưng vừa chạy vừa thở, hai chân nặng như đeo chì, cơ tay, cơ chân dường như đang biểu bình. Mặc dù rất mệt nhưng cô vẫn cắn răng, cắm đầu cắm cổ mà chạy, không dám dừng lại một giây một phút nào.
Đến khi đã chạy xong, Trì Ngưng liền thả chậm tốc độ. Lúc này, cô mới khom người thở dốc, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, lưng áo ướt đẫm.
Mĩ Lệ ném cho cô một chai nước, Trì Ngưng nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, đoạn áp nhẹ lên má. Sự mát lạnh khiến cô cảm thấy dễ chịu, cánh môi hơi cong lên.
"Tiếp theo, tôi và cô sẽ đấu một trận!" Mĩ Lệ khoanh tay, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
"Đấu cái gì?!" Trì Ngưng khó hiểu.
"Tôi muốn xem xem cô đã tiếp thu tinh hoa võ học đến đâu. Nếu cô không đánh thắng được tôi thì thật là uổng công Hàn Thiết đã hao tâm tổn sức bấy lâu nay."
Mĩ Lệ nói xong cũng không thèm đợi, cô ta nhấc chân đi về phía phòng huấn luyện.
"Ấy, khoan đã..." Trì Ngưng với gọi, nhanh chóng tu cạn chai nước rồi đuổi theo.
Đứng trong căn phòng tối, Trì Ngưng không kìm được tiếng thở dài. Cô vén hai lọn tóc mai bết dính ra sau tai, lãnh đạm nhìn Mĩ Lệ. Không phải cô ấy vẫn còn tức giận vì lần trước cô công khai Ninh Diệp là bạn trai mình chứ?
"Tôi nhất định sẽ không nương tay!"
Mĩ Lệ nói, đáy mắt xẹt qua sự oán hận mơ hồ. Cô ta nghĩ mãi không thông, rốt cuộc người phụ nữ này có điểm gì hơn người mà lại được lão đại yêu thương và chiều chuộng đến vậy?
Trì Ngưng thu vào trong mắt mọi cảm xúc bất thường của Mĩ Lệ. Cô đeo bao tay, vẻ mệt mỏi tan biến trong nháy mắt, từ thờ ơ, không quan tâm chuyển sang dữ dội, quyết liệt.
Có lẽ mục đích của trận đấu này không chỉ dừng ở mức huấn luyện bình thường, mà Mĩ Lệ là muốn sống mái với cô một phen.
"Tôi cũng vậy, tôi sẽ khiến cô thua một cách tâm phục khẩu phục!"
Trì Ngưng nở nụ cười tự tin, đuôi mắt ẩn chứa vẻ sắc bén lạnh lùng.
Thấy người đối diện bày ra vẻ kiêu ngạo phách lối, Mĩ Lệ nghiến răng, nỗi giận thành công bị khơi lên. Cô ta siết chặt tay, dùng toàn lực vung nắm đấm hướng thẳng về phía Trì Ngưng.
Trì Ngưng híp hai con ngươi, cô túm lấy cổ tay Mĩ Lệ, bẻ ngược ra sau, chớp thời cơ co gối thúc mạnh vào bụng cô ta.
Mĩ Lệ ôm bụng giật lùi, cay đắng nhìn Trì Ngưng. Người phụ nữ này thực sự đã tiến bộ hơn rất nhiều, từ chiêu thức cho đến cách dùng lực, đơn giản mà тһô Ьạᴏ, đánh cú nào đau cú đó... Xem ra cô ta đã quá khinh thường Trì Ngưng!
"Hừ, cô đừng vội đắc ý!" Mĩ Lệ quát khẽ, nhanh như chớp phát động công kích.
Trì Ngưng luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, ngay khi Mĩ Lệ vừa ra chiêu, cô liền nghiêng người tránh sang một bên, giơ tay đánh vào sườn trái của cô ta.
Mặt Mĩ Lệ biến sắc, may mà phản ứng kịp thời, hơi uốn nhẹ người kéo giãn khoảng khách với Trì Ngưng. Ánh mắt cô ta lóe sáng, nhảy lên Ϧóþ chặt bả vai đối phương, gọn gàng, dứt khoát.
"Mẹ kiếp, cô muốn liều mạng hả?!" Trì Ngưng nóng nảy nói, lời như rít qua kẽ răng.
Cô thử nhúc nhích vai, tuy nhiên Mĩ Lệ giữ rất chặt, lực siết và nhấn khiến cô cảm thấy đau nhói, mặt mũi phút chốc trắng bệch.
"Tôi đã nói là tôi sẽ không nương tay, có bị thương thì cũng đừng trách." Mĩ Lệ cười lạnh, bấm mạnh vào vai cô, đoạn nhấc chân quét vào đùi phải Trì Ngưng.
Thoắt một cái, Trì Ngưng bị ép quỳ rạp xuống đất. Cô nghiến răng, tròng mắt dâng lên sự lạnh lẽo thấu xương, cô gồng mình hất cánh tay Mĩ Lệ ra, sau đó tát mạnh vào mặt cô ta.
"A!"
Tiếng rít khẽ vang vọng, Mĩ Lệ lãnh trọn cú tát trời giáng của Trì Ngưng, toàn thân tức khắc cứng đờ, vẻ mặt ngẩn ngơ, ૮ɦếƭ lặng. Cô ta có cảm giác lòng tự tôn đã bị người phụ nữ này giẫm đạp, nỗi hổ thẹn cùng với nóng giận đột ngột xông lên đại não...
Nhân lúc đối phương còn chưa kịp hoàn hồn, Trì Ngưng liền đẩy mạnh cô ta ra. Mĩ Lệ mất điểm tựa, không giữ vững được thăng bằng nên ngã ngửa ra sau. Ánh mắt Trì Ngưng lạnh nhạt, một cú đấm xé gió lao tới, chuẩn xác rơi vào giữa иgự¢ cô ta.
Mĩ Lệ ôm иgự¢ ՐêՈ Րỉ, bên má là dấu bàn tay rõ ràng. Sắc mặt cô ta đỏ lựng vì nhục nhã, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại, trong mắt thấp thoáng một tia tàn nhẫn điên cuồng.
Tại thời điểm cô ta có ý định bật dậy thì Trì Ngưng đã hành động trước. Cô thản nhiên ngồi trên người Mĩ Lệ, cố định hai tay cô ta ra sau lưng, không khách khí đè mạnh.
"Cô thua rồi!"
Trì Ngưng cười khẩy, gằn giọng nói.
Bị một lực nặng đè lên khiến Mĩ Lệ khó chịu, cô ta ngoái đầu lại, trợn trừng mắt: "Tôi không thua..."
"Cô thua!" Trì Ngưng dứt khoát ngắt lời, cô bây giờ rất mệt, thực sự không có thời gian nói dông nói dài hay tranh cãi gì cả.
Qua hành động của Mĩ Lệ vừa rồi, cô càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình là đúng. Có lẽ Mĩ Lệ không cam lòng chấp nhận việc cô là người phụ nữ của Ninh Diệp. Nhưng cô biết làm sao, ngoài cô ta ra, quá nửa Ninh gia đều chán ghét sự tồn tại của cô.
Nếu không phải Ninh Diệp luôn hết mực che chở, bảo vệ cô thì có lẽ đám người kia đã đuổi cổ cô đi rồi. Suy cho cùng, những người đó lễ phép với cô cũng chỉ vì họ trung thành với lão đại, chứ không phải vì phục cô.
Trì Ngưng biết mối quan hệ trong Ninh gia rắc rối hơn vẻ bề ngoài. Ninh gia không chỉ là nhà buôn bán νũ кнí hàng đầu thế giới mà còn là danh gia vọng tộc sở hữu khối tài sản tiêu mấy đời không hết. Những bô lão, thủ lĩnh của các gia tộc nhỏ đứng dưới chân Ninh gia càng ngày càng phát triển, thậm chí không có điểm dừng. Việc Ninh Diệp thức trắng đêm chỉ để giải quyết và xử lý công việc đến nỗi sức khỏe suy yếu đã góp phần chứng minh cho điều đó...
Chính vì vậy, người đứng bên cạnh Ninh Diệp, người ngồi lên chức vị nữ chủ nhân Ninh gia phải là một người hoàn hảo, có gia thế môn đăng hộ đối, đặc biệt người đó phải một tay tiếp sức cho sự phát triển của Ninh gia. Mà Trì Ngưng thì lại khác, cô không sở hữu đầy đủ những ưu điểm họ cần, cô không được công nhận là lẽ tất nhiên.