Cơn mưa mùa hạ vừa ngớt, không khí tản mát ra một loại hương thơm dễ chịu. Những nhành hoa héo úa như được tưới thêm sức mạnh, cứ thế tươi tỉnh hẳn sau chuỗi ngày nắng nóng kéo dài.
Trì Ngưng bước đi nhẹ nhàng trên vỉa hè, khéo léo tránh khỏi những vũng nước ᴆục ngầu. Nghĩ đến vẫn còn có người đang chờ ở nhà, cô khẽ mỉm cười, ngón tay nắm chặt túi xách, bước chân dường như có lực, đi nhanh hơn mấy phần.
Căn nhà cấp 4 ọp ẹp đã nằm gọn trong tầm mắt, Trì Ngưng thò tay vào túi lấy ra một chùm chìa khóa. Đột nhiên có người níu tay cô lại, Trì Ngưng bất ngờ quay sang, tươi cười hỏi: "Dì Hoa, có chuyện gì vậy ạ?"
Dì Hoa nhìn về phía sau lưng cô, nói nhỏ, "Tiểu Ngưng, khoan hãy vào, dì để ý thấy có người đỗ xe trước cửa nhà cháu cả chiều nay rồi. Không biết có phải kẻ xấu không?"
Lúc này, Trì Ngưng mới nhận ra đúng là trước cửa nhà mình có một chiếc ô tô màu đen thật. Chỉ trách trời quá tối, cô lại không nhìn kĩ. Trì Ngưng nghĩ nghĩ rồi nói với dì Hoa: "Chắc không có gì đâu, để cháu đi xem thế nào."
Trì Ngưng chậm rãi lại gần chiếc xe, cúi xuống nhìn vào bên trong. Không thấy gì, chỉ thấy một màu đen sì. Thế là cô đưa tay gõ lên cửa kính xe, thấp giọng gọi.
"Có ai ở trong không?"
"Mở cửa ra đi!"
Tiếng ồn bên tai khiến Đô Kiệt giật mình tỉnh dậy. Hắn lim dim nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt là gương mặt xinh đẹp có phần giận dữ của cô gái. Nhấn nút mở cửa xe, Đô Kiệt thò đầu ra ngoài, khinh miệt nói: "Cô muốn gì?"
Trì Ngưng á khẩu vài giây, không nghĩ nhiều liền cho Đô Kiệt một bạt tai: "Tôi mới là người nên hỏi câu này?"
Đã đỗ xe chặn trước cửa nhà cô thì thôi đi, lại còn bày ra thái độ thiếu tôn trọng người khác như vậy. Anh ta đáng đánh!
"Lại giở trò này à?" Đô Kiệt xoa xoa má, dường như tức quá hóa cười "Không có tác dụng đâu, loại như cô tôi gặp nhiều rồi."
Đô Kiệt hắn loại con gái nào mà chưa từng gặp qua. Định dùng cách này để thu hút sự chú ý của hắn, muốn một bước leo cao, cô gái này đúng là mơ tưởng hão huyền.
Trì Ngưng không phải lần đầu gặp loại người tự luyến, nhưng tự luyến đến độ như anh ta thì đúng là lần đầu. Cô nghiến răng, giơ chân đá mạnh vào cửa xe: "Tôi không muốn nói nhiều với anh, dời xe đi, ngay bây giờ."
"Tôi thích đỗ ở đâu thì đỗ, liên quan gì đến cô?" Đô Kiệt cho là đương nhiên.
"Sao lại không liên quan? Anh đang chặn mất đường đi của tôi."
Đô Kiệt bình thản châm điếu thuốc, trên mặt lộ ra nụ cười cợt nhả: "Trước khi ông đây nổi nóng, cô biết điều thì mau cút đi."
Nắm tay Trì Ngưng cuộn chặt, cô cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã bị người đàn ông trước mặt đốt hết. Hít thở sâu, Trì Ngưng lùi ra sau, lấy đà, một bước nhảy lên mui xe, bò lên nóc xe rồi trượt xuống, thành công đáp đất an toàn.
Cô phủi bụi trên quần áo, nhếch miệng cười lạnh, giơ ngón giữa với Đô Kiệt: "Anh không đi thì để tôi, đồ con rùa!"
Trì Ngưng nhanh chóng mở cửa nhà, trước ánh mắt cay cú của Đô Kiệt đóng sập cửa lại.
"Con mẹ nó, cô dám giẫm lên xe của ông!"
Tiếng chửi của Đô Kiệt văng vẳng bên tai, Trì Ngưng khoan khoái nhảy chân sáo đi qua khoảng sân nhỏ, sau khi tháo giày mới vặn tay nắm cửa bước vào trong.
Căn nhà sáng đèn nhưng trống rỗng, Trì Ngưng hơi hốt hoảng. Quăng túi xách sang một bên, cô vội vàng chạy vào trong, tìm hết một lượt từ phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm đến phòng bếp. Thấy người đàn ông đang ôm chai rượu ngồi trên bàn, cô vuốt иgự¢ thở phào một hơi, trái tim đang treo lơ lửng cũng dần dần hạ xuống.
"Ninh Diệp, anh lại uống rượu hả?"
Trì Ngưng ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay ngăn lại hành động của Ninh Diệp, có chút tức giận hỏi.
"Tiểu Ngưng, rượu này rất ngon..." Ninh Diệp mặt mũi đỏ bừng, nhét chén rượu vào tay cô.
Mùi rượu từ hơi thở của Ninh Diệp phả thẳng vào mặt Trì Ngưng khiến cô bất giác nhíu mày, phì cười nói: "Ngon cũng không được uống nhiều."
Lỗi tại cô, để cho tên ngốc này uống thử một lần, giờ bị nghiện luôn rồi.
"Tiểu Ngưng... Tiểu Ngưng..."
Ninh Diệp gọi tên cô, âm thanh dịu dàng như ánh trăng sáng ngoài kia, từng bước từng bước khiến Trì Ngưng chìm đắm trong mật ngọt.
Xúc cảm lành lạnh trên môi làm Trì Ngưng giật mình, cô đẩy nhẹ Ninh Diệp ra, thở gấp gáp. Thoáng thấy vẻ thất vọng lướt qua trên mặt người đàn ông, cô cắn cắn môi, kéo lấy cổ áo hắn, chủ động đặt một nụ hôn lên đó. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn rụt rè Lเế๓ láק khóe miệng người đàn ông, chần chừ không biết có nên tiếp tục nữa hay không.
Mặc dù đã ở bên nhau hai năm nhưng đây mới là lần thứ hai họ hôn nhau.
Ninh Diệp đỡ lấy gáy cô, đảo khách thành chủ, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau, đưa đẩy, trong hơi thở thoang thoảng mùi rượu thơm.
Trì Ngưng say đắm trong nụ hôn ngọt ngào, hai bàn tay trắng nõn siết lấy áo Ninh Diệp, gò má chậm rãi hiện lên màu sắc ửng hồng.
Mãi đến khi cả hai cảm thấy khó thở thì mới buông ra, tiếng phì phò vang lên rõ mồn một trong không khí. Ánh mắt Trì Ngưng phủ một tầng nước mỏng, cô mỉm cười nhìn hắn, trong người thấy hơi nong nóng.
Ninh Diệp đột nhiên đứng dậy, bế bổng cô lên, một đường đi thẳng vào trong phòng. Trì Ngưng ngượng ngùng ôm chặt cổ hắn, cô biết tiếp theo đây bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì...
Hai thân ảnh nhẹ nhàng ngã xuống chiếc giường êm ái, Ninh Diệp khóa hai tay cô trên đỉnh đầu, đặt một nụ hôn lên môi Trì Ngưng, vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt. Nụ hôn ướƭ áƭ мơи тяớи dần sang cần cổ non mịn, cơ thể Trì Ngưng hơi run nhẹ, cô mím môi nhìn hắn.
Ninh Diệp nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, cất giọng trầm khàn: "Tiểu Ngưng, cho anh...?"
Bầu không khí dần dần nóng lên, sự ám muội lan tỏa. Đã đến bước này rồi, Trì Ngưng còn biết nói gì nữa, dù sao đây cũng là người đàn ông cô yêu. Vì vậy, cô chấp nhận...
Trì Ngưng gật gật đầu, hai đám mây hồng rực rỡ tố cáo cô đang rất xấu hổ. Cô không nhịn được, đưa hai tay che mặt nhưng lại bị Ninh Diệp ngăn lại. Hắn chầm chậm hôn cô thêm một lần nữa, bàn tay di chuyển lên иgự¢ cô, cởi từng nút áo một. Cảnh xuân thấp thoáng hiện ra, ánh mắt Ninh Diệp tối lại, cảm thấy nơi nào đó của mình đang căng trướng khó chịu. Hắn không chịu được nữa, mạnh tay giật phăng chiếc áo ra, ngay cả chiếc quần bò bên dưới cũng không bỏ qua.
Ninh Diệp cầm lấy tay cô đặt lên иgự¢ mình, cười nói: "Em có nghe thấy không? Trái tim của anh... đang đập nhanh vì em."
Trì Ngưng cảm động, cô không biết nói gì, chủ động vòng tay ôm lấy hắn, lại giúp hắn cởi bỏ từng lớp quần áo. Nếu còn ngại ngùng nữa, người đàn ông này sẽ chạy mất...
Bàn tay thô ráp của Ninh Diệp chạm vào phòng tuyến cuối cùng của Trì Ngưng, bên trên vẫn không ngừng hôn cô, bên dưới nhanh chóng cởi chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ. Thân thể nõn nà của người con gái hiện ra, Ninh Diệp một tay xoa nắn bầu иgự¢ căng tròn, một tay lại khẽ khàng chạm vào nơi tư mật ướƭ áƭ...
"Anh..."
"Hửm?"
"Anh nhẹ thôi..." Giọng Trì Ngưng mềm nhũn, đây là lần đầu của cô, vậy nên cô có hơi sờ sợ.
"Ừm, anh biết rồi."
Ngón tay Ninh Diệp vào bên trong cô, nhẹ nhàng khuấy động. Trì Ngưng bị bất ngờ, cơ thể tự động cong lên, ngón tay căng thẳng nắm chặt ga giường, cắn chặt bờ môi để không phát ra tiếng kêu.
Thấy phản ứng của Trì Ngưng, Ninh Diệp nở nụ cười tà mị, rút ngón tay ra. Lúc này hắn mới chậm rãi đưa con quái thú nóng rực của mình vào, cố gắng không làm cô đau. Hắn xoa xoa vành tai cô, nhỏ giọng thì thầm: "Không sao, đừng sợ..."
"A..."
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng Trì Ngưng vẫn cảm thấy đau, cô không nhịn được khẽ kêu lên nỉ non, ngón tay bấu chặt vào tấm lưng trần của người đàn ông.
Dòng máu đỏ rỉ ra, Ninh Diệp cúi đầu cắn nhẹ vào иgự¢ cô, bên dưới nhanh chóng luật động. Khoái cảm kì lạ dào dạt dâng lên như con sóng đánh chìm cả hai người. Mọi xấu hổ, đau đớn đều tan biến, chỉ có hai linh hồn dường như đang hòa làm một, đem lại cho nhau vui sướng, dễ chịu...
"Tiểu Ngưng, hãy nhớ là... anh rất yêu em..." Ninh Diệp thủ thỉ, âm thanh khàn khàn quyến rũ mang theo bao yêu thương.
Hắn yêu người con gái này, rất yêu, rất yêu... Dù sau này có ra sao, hắn vẫn sẽ một lòng với cô...
Trì Ngưng đáp: "Em cũng vậy, em yêu anh!"
Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, trong căn phòng chật hẹp vang lên tiếng ՐêՈ Րỉ của người phụ nữ cùng với tiếng thở nặng nề của người đàn ông, còn cả tiếng ɠเασ ɦợρ khiến cho người nghe phải đỏ mặt tía tai.
Một đêm hoan lạc nồng cháy...