Lôi Lạc Thần không quan tâm đến người phụ nữ đang ngủ hay thức, anh tức giận lên tiếng.
- Dì về từ lúc nào sao không cho con biết?
Người phụ nữ nghe được giọng nói quen thuộc của Lôi Lạc Thần, cơn buồn ngủ dường như không cánh mà bay, cô cất giọng vui mừng.
- Lạc Thần là con?
Người phụ nữ im lặng vài giây, lập tức nói.
- Dì không hiểu con đang nói gì, dì đang ở New York cùng với ba mẹ của con cơ mà.
Sắc mặt của Lôi Lạc Thần lúc này còn đen hơn đáy nồi, khiến bốn tên quân nhân canh chừng trước cửa hốt hoảng, theo phản ứng tự nhiên họ nép người sang một bên nhường đường cho anh.
Lôi Lạc Thần với vẻ mặt hằm hằm cùng với Kỳ Sơn đi đến chiếc xe thể thao của anh, với chiếc chìa khoá thông minh Lôi Lạc Thần vừa đến gần xe, cửa xe lập tức mở.
Lôi Lạc Thần và Kỳ Sơn khom người ngồi vào trong xe.
Vừa ngồi vào vị trí láy, chân anh liền đạp xuống bàn đạp phanh, tay ấn vào nút start engine để khởi động xe.
Hệ thống Bluetooth lập tức được kết nối với điện thoại, Lôi Lạc Thần giận dữ quát.
- Dì còn gạt con, An Nhi hành sự năng động đã đành sao dì còn tiếp tay với em ấy?
Người phụ nữ vẫn cố chấp biện minh.
- Chuyện gì đã xảy ra với An Nhi?
Dì không hiểu con đang nói gì?
Lôi Lạc Thần nộ khí xung thiên, chân nhấn mạnh xuống cần ga như muốn trút hết cơn thịnh nộ trong lòng vào chiếc xe.
Chiếc xe tăng tốc lao nhanh về phía trước, chỉ trong chốc lát xe đã chạy ra khỏi phạm vi của quân trường Hùng Tâm.
Lôi Lạc Thần vừa lái xe vừa tức giận tra hỏi.
- Dì còn chối, ở trên thế gian này ngoài Dì ra con ai có khả năng dịch dung hay như vậy?
Người phụ nữ bật cười trong vẻ dương dương tự đắc đáp.
- Ha...ha...ha....
Còn phải nói tài dịch dung của dì đứng đầu thế giới, nếu dì mà nhận thứ nhì thì trên thế gian này không ai dám nhận thứ nhất.
Lạc Thần quả thật rất giỏi.
Lôi Lạc Thần tức đến không nói nên lời, cái dì Đường Tam này có hiểu vấn đề đang nằm ở đâu không?
- Dì có biết vì Dì mà An Nhi sắp gặp nguy hiểm hay không?
Âm điệu của Lôi Lạc Thần càng lúc càng băng lãnh hơn, nhưng cũng vô dụng.
Đường Tam là một người không sợ trời không sợ đất, đối diện với Lôi Lạc Thiên và Tần Gia Uy cũng không sợ huống hồ gì là Lôi Lạc Thần.
- An Nhi đã lên tiếng nhờ, thì Dì giúp thôi.
Có chuyện gì đâu mà to tát.
Nếu An Nhi gặp nguy hiểm thì con đi bảo vệ con bé, chỉ vậy thôi mà cũng làm lớn chuyện.
Đường Tam thật sự không hiểu lối suy nghĩ của bọn trẻ thời nay, sao lại khiến một chuyện vô cùng đơn giản trở nên phức tạp hẳn lên.
Bàn tay đang cầm vo lăng của Lôi Lạc Thần bắt giác siết chặt hơn theo lời nói của Đường Tam, siết chặt đến nỗi khớp xương tay cũng hiện lên rõ ràng.
Kỳ Sơn ngồi bên ghế phụ trong lòng cảm giác bất an, anh liếc nhìn sang dàn táp lô xe trong lòng kinh hãi.
Cái đồng hồ KM càng lúc càng gia tăng lên, 130km.......137km.... 150km.......167km.......
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi tốc độ đã lên đến 200km.
Kỳ Sơn nắm chặt tay cầm phía trên cửa, lo lắng nói.
- Lạc Thần...chậm lại.
Lôi Lạc Thần không vì lời nói của Kỳ Sơn mà giảm tốc độ của mình, anh phải đến Trung gia ngay lập tức.
Lôi Lạc Thần biết lần này Đường Tam một mình lén về Thành Phố S chơi, không cho chú Tề Phong biết.
- Con sẽ gửi cho chú Phong định vị của dì.
Miệng vừa nói tay đã ấn vào nút trên màn hình điện thoại, gửi vị trí của Đường Tam cho Tề Phong, Anh phải cho dì Đường Tam một bài học, cho chừa cái tội bao đồng.
Đường Tam vừa nghe nhắc đến cái tên Tề Phong liền hoảng hốt.
- Lạc Thần con không được.........
Đường Tam còn chưa nói xong, điện thoại đã truyền đến tiếng bíp.....Bíp........
Đường Tam tức giận quăng cái điện thoại di động xuống giường một cái bịch.
- Thằng nhóc này giỏi lắm!
Dì sẽ tín sổ với con sau.
Đường Tam biết Lôi Lạc Thần nói được thì sẽ làm được nên nhanh chóng rời giường, cô phải thu dọn đồ của mình để rời khỏi nơi này ngay lập tức, kẻo Tề Phong tìm tới.
Trong lòng tức giận, mới vừa trốn khỏi Tề Phong để về Thành Phố S, cô còn chưa chơi đủ cơ mà.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tề Phong sẽ bắt cô quay trở về cái thành phố New York buồn chán kia cùng anh, là Đường Tam đã cảm thấy ảo não trong lòng.
Nửa tiếng sau một người phụ nữ với dáng người mảnh mai, gương mặt xinh đẹp ánh mắt sắc bén tinh nghịch, mái tóc dài màu vàng kim xuất hiện tại phi trường Quốc Tế của Thành Phố S.
Đường Tam thay đổi hình đang của mình để che mắt Tề Phong, cô biết anh có tai mắt khắp nơi trên toàn thế giới nhất là ở Thành Phố S này, Thành Phố S là địa bàn của anh.
Trong lúc Đường Tam đang tung tăng đi vào cổng Hải quan, cô nhìn thấy một cô gái nhìn rất quen thuộc.
Bước chân của Đường Tam lập tức dừng lại, quan sát cô gái.
Mặc dù cô gái cố tình mặc đồ giản dị, đầu đội nón rộng vành, cặp kính râm màu đen che đi nửa gương mặt xinh đẹp của cô gái.
Nhưng cũng không thể qua được ánh mắt sắc bén của Đường Tam, cô gái sở hữu làn da trắng như tuyết, mái tóc màu đen óng ánh nỗi bật vô cùng.
Trong lúc cô gái bước vào trong đột nhiên bị ai đó nắm chặt cánh tay, không cho cô đi tiếp.
Cô gái nhíu chặt đôi mày thanh tú trong lòng hiện lên cảm gia kinh tởm, cô gái ghét nhất là người khác chạm vào mình.
Theo phản ứng tự nhiên cô gái chụp lấy bàn tay đang giữ chặt cô, xoay người 360 độ.
Người nào đó bị cô gái dùng sức quăng xuống mặt đất.
- Ayda................ đau ૮ɦếƭ dì......