Trước khi hành động Lôi Lạc Thần thận trọng căn dặn.
- Cũng như lần trước, ai cứu được con tin trước sẽ thắng.
Các người hãy cẩn thận, người do Đại Tá phái đến đóng vai trò phản diện rất nguy hiểm, họ sẽ không nương tay với bất kỳ ai.
Lôi Lạc Thần nói xong, anh bước tới bên cạnh Storm nghiêm túc nói.
- Thắng thua không quan trọng, em nhớ đừng để mình bị thương.
Anh chỉ e là Storm quá háo thắng, nếu cô bị chút tổn thương gì anh sẽ rất đau lòng.
Storm nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn anh gật đầu một cái.
- Em biết, anh cũng vậy.
Lôi Lạc Thần nhìn sâu vào mắt cô, không hiểu vì sao trong lòng anh lại cảm thấy lo lắng đến như vậy.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần đứng trên đó nhìn Storm, Kỳ Sơn bắt đắc dĩ lên tiếng.
- Thiếu Tá.
Lôi Lạc Thần nắm tay Storm trầm giọng.
- Cẩn thận.
Sau khi nói xong anh xoay lại đi cùng với Kỳ Sơn và đội của mình.
Storm nhìn theo bóng lưng oai nghiêm của anh, đến khi anh khuất dần trước mắt, cô mới cùng đội của mình nhìn vào bản đồ bắt đầu lên kế hoạch giải cứu con tin.
Năm người đưa ra ý nghĩ của mình.
Nhất Minh ngẫm nghĩ một chút anh chỉ vào con đường dốc trên bản đồ nói.
- Theo tôi nghĩ, chúng ta nên đi đường này.
Nhìn vào địa đồ Storm chợt nhận ra, con đường Nhất Minh đề nghị chính là con đường dễ đi và nhanh nhất để đến mục tiêu, nhưng cô lại có suy nghĩ khác.
Storm nhìn mọi người giải thích.
- Nhất Minh hay chúng ta đi đường này, vì tôi nghĩ con đường anh đề nghị sẽ có người mai phục.
Storm chỉ vào con đường vòng nói.
Trần Sở Sở hiểu ý của Storm, cô gật đầu tán đồng.
- Phải, Storm nói đúng con đường anh nói quá dễ dàng, chúng ta nghĩ vậy thì bọn ςướק cũng sẽ nghĩ vậy.
Nghe Trần Sở Sở nói Nhất Minh, Thẩm Thanh và tên quân nhân thận trọng suy nghĩ, cuối cùng cả ba đều gật đầu đồng ý.
Năm người lập tức khởi hành đi theo con đường gập ghềnh Storm đề nghị.
Mặt trời lúc này đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chói chang rọi thẳng lên người họ, xung quanh không có bóng mát, nên ai nấy đều rất mệt, cảm giác như mình bị say nắng.
Trên tay mỗi người cầm một chai nước lộc, lúc này chỉ có nước mới giúp được cơ thể của họ vượt qua sự mệt mỏi do ánh nắng tạo ra.
Đột nhiên từ phía xa xa vang lên tiếng súng lớn, thu hút sự chú ý của năm người.
Ở trên ngọn đồi cao, họ nhìn xuống phía dưới, nơi truyền đến tiếng súng lớn.
Nhìn thấy hai nhóm người đánh nhau, Trần Sở Sở nhìn Storm bằng ánh mắt thích thú, đôi tay mềm mại vô thức lay lay cánh tay của Storm nói.
- Con đường đó quả thật có mai phục.
Vừa rồi khi họ quyết định đi con đường vừa khó vừa gập ghềnh, họ nhìn thấy đội màu đỏ đi về hướng con đường Nhất Minh nói.
Không cần suy nghĩ Storm cũng đoán được, đội màu đỏ đã thua cuộc, vì một đoạn trên con đường đó có rất nhiều tảng đá lớn, kẽ địch sẽ lợi dụng những tảng đá đó để ẩn mình và đột kích họ.
Nhất Minh nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Trần Sở Sở, trong lòng anh cảm thấy vui lay, môi anh bất chợt nở một nụ cười.
Nụ cười trên khoé môi của anh không giữ được bao lâu, khi anh bắt gặp ánh mắt thâm dò của Thẩm Thanh nhìn mình.
Nhất Minh ái ngại lạnh giọng nói.
- Thời gian đã không còn sớm, chúng ta phải đi nhanh, bằng không đội của
Thiếu Tá sẽ đến trước chúng ta.
Nhất Minh trầm mặt nhìn mọi người, rồi xoay người lại tiếp tục tiến về phía truớc.
Vẻ mặt hầm hầm của anh khiến Trần Sở Sở nhằm tưởng anh đang bực bội đến mình.
Trần Sở Sở trong lòng phẫn nộ, tung nắm đấm về phía bóng lưng của anh, miệng lẫm bẫm.
- Có ngày tôi sẽ cho anh biết tay.
Storm nhìn hai người cười tươi lắc đầu, hai người có ý với nhau nhưng lại không hiểu lòng mình.
Có dịp cô sẽ khiến hai người hiểu, trong lòng họ thật sự đang quan tâm đến ai.
Leo qua ngọn đồi cao mọi người mệt rã người, tay chân bị rướm máu vì mạ sát vào hòn đá.
Trần Sở Sở vươn tay cầm lấy bàn tay trắng như tuyết của Storm nói.
- Em có sao không?
Storm nhìn vào bàn tay đầy thương tích của mình, cô ngước mặt lên nhìn Trần Sở Sở.
- Chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại.
Gương mặt Trần Sở Sở lộ rõ sự lo lắng.
- Cái gì là vết thương nhỏ, lỡ Lạc Thần nhìn thấy sẽ trách chị.
Trước khi đi Lôi Lạc Thần đã tìm đến cô, căn dặn nhiều lần phải chăm sóc thật tốt cho An Nhi.
Nghe Trần Sở Sở nói vậy, trong đầu Storm chợt hiện lên gương mặt bảnh trai của Lôi Lạc Thần.
Nhìn thấy vẻ mặt ngọt ngào của Storm, Trần Sở Sở liền biết cô đang nghĩ gì.
Cô phải công nhận, tình yêu thật lợi hại, có thể khiến một con cọp hung hăng như Storm, tình nguyện trở thành một con mèo nhỏ đáng yêu.
Đột nhiên giọng nói của Thẩm Thanh vang lên, phá vỡ suy nghĩ của hai người.
- Còn bao lâu nữa đến đích?
Nhất Minh nghe vậy nhìn vào bản đồ trên tay, anh ngước mặt dùng tay chỉ về phía bên phải nói.
- Bên đó là nơi chúng ta cần đến.
Storm nhìn theo tay của Nhất Minh, không còn xa nữa họ nhất định sẽ đến trước.
- Đi.
Storm nói xong lập tức sải bước về phía trước.
Đứng trước một ngọn núi nhỏ, họ nhìn thấy cửa hang động rộng lớn.
Nhìn sâu vào bên trong họ không nhìn thấy gì cả, bên trong tối đen như mực, dù ánh sáng bên ngòai có rọi vào cũng không giúp được gì.
Không hiểu vì sao khi nhìn vào hang động, trong lòng năm người đều hiện lên cảm giác bất an.
Họ không biết ở bên trong hang động có những gì, hay những ai đang chờ đợi họ bước vào.
Năm người đứng chằn chờ ngoài cửa hang động không bước vào trong, do dự một chút Storm lên tiếng.
- Chúng ta đi vào trong, mọi người hãy cẩn thận.
Bốn người nhìn Storm gật đầu một cái rồi chậm rãi bước vào trong hang động.
Năm người bước từng bước thận trọng vào trong, đi được vài bước một cơn gió lạnh từ đâu thổi ngang qua người họ, khiến họ rùng mình một cái.
Xung quanh lúc này thật tối họ vốn không thể nhìn thấy được gì, chỉ có thể cảm nhận qua hơi thở và động tĩnh của từng người.
Storm chợt nhớ ra, cô nhỏ giọng hỏi.
- Các người có mang theo đèn pin không?
Nghe Storm nhắc nhỡ họ chợt nhớ ra.
Đúng rồi, đèn pin.
Sao họ lại không nghĩ đến.
Họ lập tức lấy từ trong cái ba lô ra cây đèn pin, chỉ trong tích tắc hang động tối đen như mực được đèn pin soi sáng.
Bước chân của mọi người chợt dừng hẳn lại, đứng im tại chỗ, trán toát đầy mồ hôi hột.
Thở họ cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ làm kinh động đến mấy con dơi.
Sắc mặt của mọi người khó coi chưa từng có, không một ai có mặt từng nhìn thấy qua tình cảnh này.
Ngước mặt lên trên cái họ nhìn thấy chỉ là dơi, mấy mươi, không nói cho chính sát là mấy trăm con dơi màu đen.
Từng con từng con nằm sát vào nhau, chúng đang treo ngược mình trên không trung mà ngủ.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình sẽ bị mấy trăm con dơi hút máu tranh nhau tập kích, cũng đủ khiến mọi người lạnh cả sống lưng.