Trong căn phòng VIP sang trọng tại quán bar Night Angel, ngồi bốn người đàn ông ưu tú, còn được gọi là Tứ đại tài phiệt, một thời làm mưa làm gió tại Thành Phố S.
Theo bên cạnh họ là bốn thuộc hạ cận thân, Tề Phong, Việt Vũ, Trần Siêu và Tạ Chánh.
Bốn người cung kính đứng nghiêm trang sau lưng họ chờ lệnh.
Bar Night Angel thuộc quyền sở hữu của bang Phi Long, một trong những bang hội hùng mạnh nhất thế giới ngầm hiện nay.
Lúc trước nơi này còn được gọi là thiên đường của sự tự do, một nơi thư giản dành riêng cho những người có quyền lực trong xã hội.
Bây giờ bar Night Angel được Nam Cường tiếp quản, Nam Cường còn độc ác hơn ba mẹ của mình gấp mười lần.
Nam Cường đã ra ba quy định, cho những kẻ bước vào nơi này.
Một, không mãi dâm.
Hai, không ma tuý.
Ba, không gây náo loạn.
Ai phạm phải một trong ba quy định trên, sẽ bị anh trừng trị thẳng tay, dù người đó có thân phận gì cũng vậy.
Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc êm ả cùng với hương vị rượu mạnh, thoang thoảng tỏa ra từ trong chai rượu Whisky lâu năm, khiến tâm tình của bốn người đàn ông sảng khoái vô cùng.
Mạnh Hùng, Nam Liệt, Lôi Lạc Thiên và Tràn Hạo, mỗi người mang trong người phong thái riêng của mình.
Nam Liệt vẫn ngông cuồng như xưa, Lôi Lạc Thiên lành lùng bá đạo, sự nguy hiểm tỏa ra từ trên người Mạnh Hùng không hề giảm đi theo thời gian, còn về phần Tràn Hạo.
Tuy trên mặt Tràn Hạo vẫn là nụ cười bất cần đời, nhưng trong ánh mắt của anh lại lộ rõ sự thâm sâu khó đóan.
Thời gian thấm thoát trôi qua đã bao nhiêu năm, thế nhưng tình bạn giữa họ càng lúc càng mặn nồng hơn.
Bốn người vẫn giữ lời hứa của mình, cứ đầu tháng sẽ gặp mặt tại bar Night Angel.
Lôi Lạc Thiên nhìn ba người bạn chí cố, trong lòng vui vẻ, mặc dù công việc luôn khiến anh bận bịu, nhưng mỗi khi hàn huyên cùng đám bạn thân, sự căn thẳng mệt mỗi trong lòng dường như không cánh mà bay đi.
Mạnh Hùng tao nhẫn lấy hộp cigar trong túi áo vest ra, đưa cho mỗi người một điếu.
Sau khi Nam Liệt, Lôi Lạc Thiên và Tràn Hạo lấy xong, anh tiện tay đặt hộp cigar xuống cái bàn cafe truớc mặt, nhìn Nam Liệt nói.
- Liệt, tôi nghe nói bây giờ Nam Cường đã chính tức ngồi vào vị trí của cậu và Hàn gia.
Nam Liệt ngồi thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, tay thản nhiên mân mê điếu cigar đáp.
- Phải tôi đã già rồi, cũng đến lúc nhường đường lại cho bọn trẻ.
Nghe Nam Liệt nói vậy, ai cũng gật đầu đồng ý.
Nếu có thể Mạnh Hùng cũng muốn giao lại bang Bạch Hổ cho An Phong cai quản, chỉ có điều tính tình của An Phong quá háo thắng, khiến anh không an tâm.
Nghĩ đến An Phong, Mạnh Hùng cảm thấy đau đầu, anh phải tìm cách khiến An Phong hiểu cái đạo lý,
" Cao nhân tất hữu, cao nhân trị."
Nam Liệt bây giờ thảnh thơi chưa từng có, cuối cùng gánh nặng trên vai anh và Hàn Mạc cũng đã buông xuống.
Nam Liệt nhìn ba người bạn thân, cất giọng trầm trầm.
- Các cậu cũng biết Mạc Mạc lo lắng nhất, chính là chuyện người thừa kế Bang con Rồng Vàng.
Anh nói đến đây, thở dài một cái rồi mới nói tiếp.
- Mạc Mạc vì muốn huấn luyện Nam Cường tiếp nhận ngôi vị thủ lĩnh nên em ấy rất nghiêm khắc với thằng bé, nhiều lúc người là ba như tôi cũng cảm thấy xót xa.
Từ nhỏ đến lớn chưa có một ngày Mạc Mạc lơ là với con.
Vào ngày sinh nhật bảy tuổi của Nam Cường, các cậu có biết Mạc Mạc làm gì không?
Lôi Lạc Thiên và Mạnh Hùng nghiêm tức suy nghĩ, Tràn Hạo cười tươi nói.
- Thì mở tiệc sinh nhật, mời rất nhiều bạn bè của thằng bé đến góp vui.
Nghĩ đến lần sinh nhật bảy tuổi của đứa con gái, Gia Duyên mở một buổi tiệc sinh nhật lớn nhất, mời tất cả bạn bè của con đến tham dự.
Nam Liệt lắc đầu, nâng điếu cigar trong tay đến mép môi hít vào một hơi thật sâu, rồi từ từ nhã ra làn khói xám dầy đặt.
- Thay cho tiệc sinh nhật hay lời chúc phúc, Mạc Mạc lại nói với Nam Cường rằng.
"Con trai, con sinh ra đời đã mang trong người trọng trách, là người thừa kế của Bang con Rồng Vàng và cả bang Phi Long.
Nên trách nhiệm con gánh trên vai rất lớn.
Đừng trách mẹ quá nghiêm ngặt với con."
Nhiều lúc anh cảm thấy Nam Cường lạnh lùng như bây giờ, cũng vì Hàn Mạc và anh mà ra.
Nghĩ đến Hàn Mạc trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng, đôi môi hấp dẫn chợt cong lên.
Nghe Nam Liệt nói vậy, ba người không hề kinh ngạc chút nào.
Khi quen với Hàn Mạc, họ đã biết cô là một người phụ nữ khác thường, sự mạnh mẽ độc đoán của cô, có hơn chứ không kém đàn ông.
Nhiều lúc Tràn Hạo cho rằng thà đắt tội với Nam Liệt, còn có con đường sống.
Chứ đừng đắt tội với Hàn Mạc, vì đắt tội với Hàn Mạc chỉ có con đường ૮ɦếƭ mà thôi.
Nhắc đến Nam Cường, Mạnh Hùng chợt nhớ đến điều gì đó.
Anh nhìn Lôi Lạc Thiên và Nam Liệt nói.
- Thiên chuyện giữ Nam Cường và Lạc Tuyết ra sao rồi?
Lôi Lạc Thiên hơi bất ngờ khi nghe Mạnh Hùng hỏi.
- Ha...ha...
Cậu không nhắc, tôi cứ ngỡ Lạc Tuyết vẫn còn là một đứa bé.
Tràn Hạo ngồi bên cạnh nhâm nhi ly rượu mạnh trong tay, ánh mắt thích thú nhìn Nam Liệt rồi nhìn sang Lôi Lạc Thiên.
- Thiên cậu đừng nói rằng, cậu vẫn chưa nói cho Lạc Tuyết biết về chuyện hôn ước giữa con bé và Nam Cường?
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Lôi Lạc Thiên và Nam Liệt, Mạnh Hùng và Tràn Hạo đoán hai người vẫn chưa nói với bọn trẻ.
Mạnh Hùng ung dung lắc lắc ly rượu mạnh trong tay, chất lỏng màu hổ phách theo hành động của anh xoay tròn trong ly rượu.
Anh nheo mắt nhìn Nam Liệt và Lôi Lạc Thiên nói.
- Chuyện này hơi căn à.
Nam Cường và Lạc Tuyết đều là những đứa trẻ cứng đầu, không dễ gì chịu sự dàn xếp của người lớn.
Nam Liệt nhếch môi cười nguy hiểm, anh nhìn ba người trầm giọng nói.
- Không chịu cũng phải chịu.
Nam Liệt biết, dù Nam Cường không muốn nhưng nếu đó là điều Hàn Mạc và anh quyết định thì Nam Cường nhất định nghe theo.
Nam Liệt khom tới cầm lấy chai rượu mạnh trên bàn, rót thêm cho Lôi Lạc Thiên một ly, anh thận trọng nói.
- Về phiá Nam Cường cậu không cần phải lo, tôi chỉ sợ Lạc Tuyết không đồng ý.
Lôi Lạc Thiên cầm lên ly rượu Nam Liệt vừa mới rót cho anh, trút hết chất lỏng màu hổ phách trong ly vào miệng.
Chất lỏng nóng ran khiến cổ họng của anh hơi khó chịu, anh nhăn mặt nuốt xuống, sau vị đắng chát là vị nồng nàn, ngọt ngào và êm diệu đáng nhớ của rượu mạnh lâu năm.
Lôi Lạc Thiên cảm thấy khoan khoái trong lòng, đột nhiên giọng nói trầm trầm của anh vang lên.
- Lạc Tuyết sẽ đồng ý thôi.
Tràn Hạo nghe Lôi Lạc Thiên và Nam Liệt nói một cách chắc chắn như vậy, thế nhưng trong lòng anh cảm thấy không mấy gì khả quan.
- Thiên, từ lúc Nam Cường bảy tuổi, Hàn Mạc đã không cho Nam Cường tiếp xúc với bất kì ai, vì muốn bảo vệ thiếu chủ tương lai của Bang con Rồng Vàng.
Kể cả An Nhi và An Phong, em họ cũng không được gặp mặt, nếu đã vậy sao cậu dám chắc Lạc Tuyết sẽ đồng ý?
Lôi Lạc Thiên nhìn Tràn Hạo nói một cách đầy quả quyết.
- Thành tích mấy năm gần đây của Nam Cường, đã chứng minh rằng nó là một người đàn ông xuất sắc.
Tôi tin rằng trên thế gian này, không ai xứng với Lạc Tuyết hơn Nam Cường cả.
Nam Liệt, Mạnh Hùng và Tràn Hạo đều đồng ý với lời nói của Lôi Lạc Thiên, so với họ trước đây Nam Cường mạnh mẽ, cương quyết hơn nhiều.