Nhìn thấy thái độ lạnh lùng cùng với cử chỉ hờ hững của Storm đối với lời giải thích của anh, lòng Lôi Lạc Thần hiện lên nỗi băn khoăn, kỳ thật ngoài An Nhi ra không một ai có thể khiến lòng anh bối rối.
Anh xoay người Storm lại, bất buộc cô phải đối diện với ánh mắt thiết tha của mình.
Storm không hề khuất phục, cô cụp mắt lẫn tránh ánh nhìn đắm đuối của anh, vì cô biết mình sẽ không tài nào làm ngơ được gương mặt anh tuấn này.
Lôi Lạc Thần vươn tay nâng cằm Storm lên, anh khom tới không nói gì, bá đạo phủ lên môi cô một nụ hôn sâu, nụ hôn dịu dàng, ấm áp mang theo tình cảm chân thành anh dành cho cô.
Đôi mắt tò tròn lấp lánh của Storm từ từ khép lại, cảm giác tê dại lan tỏa toàn thân cô.
Sau nụ hôn nồng nàng Lôi Lạc Thần từ từ buông đôi môi mềm mại của Storm ra, trước khi rời khỏi môi cô anh thản nhiên dùng đầu lưỡi ẩm ướt của mình lướt nhẹ trên cánh môi cô, tiếp theo sau anh dùng ngón trỏ dịu dàng lau đi nước bọt còn động lại trên môi cô.
Cô nhìn anh nở một nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ hấp dẫn này làm sao cô có thể cưỡng lại.
Mọi tức giận mà cô cố tình bày ra đều tan theo nụ hôn vừa rồi.
Đột nhiên Storm nhớ đến điều gì đó, cô ngồi thẳng người lại nhìn anh nói.
- Cao Huy không có cơ hội ở bên cạnh anh, thì lam sao có thể hạ độc?
Lôi Lạc Thần hừ lạnh một tiếng, tay theo thói quen choàng qua eo Storm.
- Hừ.... Cao Huy thì không nhưng ở trong tổ chức Soul thì có nội gián của hắn ta!
Storm ngẫm nghĩ lại lời nói của anh, cô thắc mắc hỏi.
- Với quyền lực của Ngọc Vũ Văn hiện giờ, em tin rằng hắn không có khả năng để thao túng người của tổ chức Soul.
Lôi Lạc Thần vươn tay vuốt ve mái tóc dài óng ánh của cô, cất giọng vui vẻ.
- An Nhi quả nhiên rất thông minh.
Ngọc Vũ Văn không có năng lực đó nhưng Hồ Kỳ Long thì thừa!
Storm gật đầu tỏ ra mình đã hiểu.
- Phải... sao em lại quên mất phía sau Ngọc Vũ Văn còn có Hồ Kỳ Long.
Hồ Kỳ Long này thân thế không đơn giản, chúng ta phải tìm cách mau chóng giải quyết chướng ngại vật này.
Không có Hồ Kỳ Long thì Ngọc Vũ Văn cũng chỉ là một con cọp giấy.
"Ha...ha...ha...."
Lôi Lạc Thần cười thật sản khoái, Storm đã thể hiện ra bản năng ứng biến của mình nên anh rất an tâm.
Vì anh biết nếu kẻ thù thật sự muốn đối phó với Storm, thì sẽ không dễ dàng gì làm hại được cô.
Gánh nặng trong lòng anh bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Lôi Lạc Thần hân hoang trong lòng, anh khom tới đôi môi mỏng phủ lên môi cô, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng tách đôi môi mềm mại của Storm ra, tiến vào bên trong.
Anh yêu thương ʍúŧ lấy mật ngọt thuộc về riêng cô.
Hai người hôn nhau say đắm, toàn thân cả hai cảm giác nóng hừng hực, bàn tay đang choàng qua eo cô vô thức siết chặt hơn khiến thân thể hoàng mỹ của Storm áp sát vào người anh, cặp иgự¢ căn tròn của Storm theo hơi thở nặng nề của cô mà phập phòng lên xuống, không ngừng mạt sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của anh.
Vật nam tính của Lôi Lạc Thần không biết từ lúc nào đã ¢ươиg ¢ứиg nhô lên dưới lớp quần, dường như muốn phóng thích ra bên ngoài.
Tay anh bất đầu không yên phận sờ soạng khắp nơi trên cơ thể gợi cảm của Storm.
Trong lúc hai người chìm đắm trong Dụς ∀ọηg, đột nhiên cánh cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy ra.
Storm hốt hoảng, theo phản ứng tự nhiên cô vội vàng đẩy Lôi Lạc Thần ra.
Du Bất Cần đứng ngây người tại cửa, ánh mắt khó tin nhìn hai người.
Nhìn thấy cử chỉ thẹn thùng cùng với gương mặt ửng hồng của Storm, anh biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Anh không ngờ lúc này hai người còn có tâm trạng muốn đối phương.
- Ah...ưm....
Anh ngại ngùng hắng giọng bước vào.
- Còn có chuyện tôi quên nói với cậu.
Du Bất Cần vừa nói vừa bước đến bên cạnh giường bệnh.
Lôi Lạc Thần nhìn Storm, lúc này hai gò má của cô đỏ như trái cà chua.
Đôi môi mỏng của Lôi Lạc Thần
hơn nhếch lên thành một nụ cười thích thú.
Nhìn Storm một lúc anh quay sang nhìn Du Bất Cần.
- Chuyện gì anh cứ nói!
Du Bất Cần hơi kinh ngạc, ánh mắt vừa rồi của Lạc Thần khi nhìn Storm thật dịu dàng, khiến anh không thể nào tin được đó chính là Lôi Lạc Thần lạnh lùng ngang tàng mà anh đã quen biết nhiều năm.
- Tôi quên nói với cậu rằng, mặc dù cậu không trúng kịch độc nhưng vì ở trong căn phòng đó quá lâu nên ít nhiều gì cũng đã hít vào một lượng nhỏ độc tố.
Hàm lượng quá ít nên không thể lấy mạng của cậu nhưng cũng không thể quá lơ là.
Nếu trong người cậu có chỗ nào không ổn thì phải nói cho tôi biết để làm kiểm tra ngay.
Nhìn bề ngoài dường như Lôi Lạc Thần đang lắng nghe Du Bất Cần nói, nhưng trên thực tế toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn hết vào gương mặt e ngại của Storm, anh chỉ lạnh lùng đáp.
- Tôi biết.
Storm ngồi bên cạnh cúi gầm đầu, dù sao Du Bất Cần cũng được xem như người bạn thân thiết của hai người, nên cô rất ngại khi anh nhìn thấy hai người âu yếm.
Du Bất Cần thừa biết Lôi Lạc Thần không để ý đến lời nói của anh, nên tức giận quát lớn.
- Biết thì tốt!
Nói xong anh bực bội xoay người lại bước ra khỏi phòng, miệng lẫm bẫm.
- Suốt ngày chỉ lo nghĩ đến tư tình nam nữ, đợi đến khi thực sự xảy ra chuyện thì đừng có mà tìm mình giúp đỡ.
"Đùng......."
Đùng một tiếng cánh cửa phòng bị Du Bất Cần đóng sầm lại.
Storm đang ngồi bên cạnh giường mặt cúi xuống nhìn vào bàn tay của mình, nghe được tiếng cửa đóng lớn cô ngước mắt lên nhìn về nơi phát ra âm thanh kia.
Nhìn thấy cánh của phòng khép chặt lại, cô đưa mắt nhìn Lôi Lạc Thần.
Storm kinh ngạc khi chạm phải ánh mắt yêu thương của anh nhìn mình.
Thần sắc bình thản của Lạc Thần nói cho cô biết anh thật sự xem Du Bất Cần là người tàn hình, nên anh ấy mới giận đến như vậy.
- Anh á, khiến anh ấy giận thật rồi.
Lôi Lạc Thần nhún vai tỏ thái độ bất cần.
- Ngoài An Nhi ra, người khác không liên quan gì đến anh.
Storm lắc đầu cười tươi, từ nhỏ đến lớn anh là như vậy đó, người khác nghĩ gì anh không quân tâm.
Storm ngồi bên cạnh anh cả đêm, tay không rời khỏi bàn tay ấm áp của anh.
Không biết vì quá mệt mỏi hay vì trong người không được khỏe, Storm thi*p đi từ lúc nào cô cũng không biết.
Lôi Lạc Thần đang ngồi trên giường bệnh nhưng không có ý định nghỉ ngơi, anh gọi cho Summer đem máy vi tính bản vào cho anh.
Anh phải xem lại thông tin của Hồ Kỳ Long.
Có câu " Biết người biết ta trâm trận trăm thắng."
Mười lăm phút sau, Summer cầm trên tay máy vi tính đẩy nhẹ cửa phòng bệnh bước vào.
Nhìn thấy Storm nằm trên giường bệnh đầu dựa vào иgự¢ Lôi Lạc Thần mà ngủ, Summer không đợi Lôi Lạc Thần lên tiếng đã cẩn thận bước đi rất nhẹ nhàng, sợ mình sẽ đánh thức Storm.
Summer đặt máy vi tính xuống cái bàn bên cạnh Lôi Lạc Thần rồi tự giác rời khỏi phòng.
Từ lúc Summer bước vào phòng bệnh cho đến khi cô rời khỏi phòng, hai người không nói với nhau một lời chỉ sợ tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức Storm.
Sau khi Summer rời đi, Lôi Lạc Thần mở máy vi tính ra truy cập vào kho dự liệu toàn cầu.
Bàn tay thành thạo thao tác trên bàn phím, chỉ trong tích tắc tầng tầng phòng bị đã bị Lôi Lạc Thần phá vỡ, môi anh hôi công lên. Cảm giác thỏa mãn khi dễ dàng đột nhập vào mạng lưới toàn cầu khiến tin thần của anh càng thêm phấn khởi.
Chắc có lẽ không một chương trình chóng xăm nhập nào có thể làm khó được anh.
Nhìn vào màn hình máy vi tính cả đêm mắt anh cảm giác cay cay, anh nâng tây ấn ấn vào mi tâm của mình, mắt mệt mỏi nhắm lại rồi mở ra.
Anh nhìn vào cái đồng hồ trước mặt, thời giản trôi qua thật nhanh mới đó đã là bốn giờ sáng.
Anh đã làm việc cả đêm, lúc này anh mới nhớ lại An Nhi vẫn còn ngon giác trên Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của mình.
Lôi Lạc Thần nhìn Storm, anh đau lòng vươn tay vuốt ve mai tóc dài của cô, đầu cúi nhẹ hôn lên tóc cô.
- Thật ngốc.
Nói xong anh đặt máy vi tính sang một bên, chỉnh lại tự thế nằm của mình và cô cho thoải mái hơn.
Một tay anh ôm cô vào lòng tay còn lại dịu dàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô.
Storm ngủ thật say, cảm giác mặt của mình hơi nhột nhột, cô vùi gương mặt xinh đẹp của mình vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh tay choàng qua eo anh, ôm anh ngủ tiếp.
Môi Lôi Lạc Thần hơi công lên, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.