Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 99

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Bốn giờ rưỡi, Tô Lạc Lạc cũng cẩn thận chú ý thời gian, đến đúng bốn giờ rưỡi, điện thoại cô đặt kế bên bắt đầu nổi nhạc, trong tim cô lo lắng đánh thịch chệch một nhịp.
Đây là điện thoại mà Long Dạ Tước sẽ cố định gọi cho cô, giống như chuông báo thức trong lòng cô, lúc này lại trở nên ấm áp ngọt ngào trong cô.
Hạ Thấm kế bên thấy cô nhìn điện thoại, ánh mắt lộ ra nét cười ngọt ngào, cô thúc giục nói, "Cười khờ ra làm gì, còn không mau bắt máy, coi bộ dạng của cậu kìa."
Tô Lạc Lạc nhanh chóng suỵt một tiếng với cô ấy, sau đó bắt máy, "A lô!"
"Em vẫn ở chỗ trưa nay đó phải không?"
"Đúng, em ở tiệm cà phê kế bên."
"Anh sẽ nhanh chóng qua đó, mười lăm phút sau đến đó đợi."
"Được!" Tô Lạc Lạc đáp một tiếng, bên đầu kia cúp điện thoại trước.
Hạ Thấm đã chồm qua bên cô rồi, "Ái chà! Tiến triển thần tốc há! Xem ra ngài Long Dạ Tước của chúng ta thoát không khỏi lòng bàn tay của Tô Lạc Lạc tiểu thư chúng ta rồi."
Lúc này, mặt của Tô Lạc Lạc lại bị chọc cho đỏ lên, lời của Hạ Thấm làm cô có một loại cảm giác như cô và Long Dạ Tước thật sự dính chặt với nhau vậy.
"Không được nói bậy, tớ với anh ta còn chưa đến mức độ đó."Tô Lạc Lạc cười trừng mắt với cô.
Hạ Thấm thấy da mặt cô mỏng quá, chỉ có thể cười nói, "Được, không nói nữa, tớ chúc phúc hai người đó."
Tô Lạc Lạc nhìn thời gian, Hạ Thấm bất giác đứng dậy nói, "Đi, chúng ta tính tiền thôi!"
Tô Lạc Lạc gật đầu, hai người từ trong tiệm cà phê bên này hướng đến cửa công ty của Hạ Thấm mà đi đến, Hạ Thấm đẩy đẩy cô, "Cậu ở đây từ từ mà đợi há! Tớ lên trên trước đây, tớ vốn là trốn việc ra đây đó."
"Vậy cậu nhanh chóng đi đi! Cố lên!"Tô Lạc Lạc nói với cô.
Hạ Thấm nháy mắt với cô, nhanh chóng chạy vào thang máy của công ty.
Chưa đến vài phút sau, chiếc xe thể thao rất bắt mắt sang trọng màu đen của Long Dạ Tước chạy đến, Tô Lạc Lạc ngồi vào ghế phụ, quay đầu, cảm giác Long Dạ Tước đang nhìn cô, cô vội giữa chừng thu ánh nhìn về.
Long Dạ Tước thấy biểu cảm xấu hổ của cô đúng là hiếm thấy, bất giác mà nhìn thêm mấy giây, Tô Lạc Lạc nghiến môi nói, "Đừng nhìn nữa, chạy đi!"
"Được, về nhà xem."Long Dạ Tước thong dong khởi động xe, giống như đó là quyền của mình anh vậy.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng quay đầu nhìn sang kế bên, cái người đàn ông này nói cái gì vậy! Cô lại không phải sản phẩm. Xe chạy hướng đến trường học, lúc đến nơi, vừa đến kịp lúc trẻ được rước ra rồi, Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc xuống xe quẹt thẻ đi vào, hai đứa trẻ tự mình chơi ở cầu tuột, giáo viên đi qua, nói cho bọn họ một tin vui, ngày mai là là ngày cuối trước khi bọn chúng được nghỉ, sẽ có một buổi lễ, hai đứa nhóc đều có tiết mục, kêu bọn họ tham dự đúng giờ.
Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước tất nhiên sẽ đến, tiết mục của con trẻ, đó là sự kiện lớn.
Đón bọn trẻ ra rồi, Long Dạ Tước nói với bọn chúng, "Hôm nay ba sẽ mời mọi người đi ăn bữa thịnh soạn."
"Con muốn ăn bữa thịnh soạn." Cái miệng nhỏ của Tô Tiểu Hinh vui đến cong lên rồi.
Tô Lạc Lạc cũng mới biết tối nay anh muốn dẫn bọn họ ra ngoài ăn, cô nói với anh, "Đang bình thương như vậy tại sao lại phải ra ngoài ăn?
"Thay em chúc mừng một chút, bữa ăn tối hôm qua không tính." Long Dạ Tước nghiêng đầu nhìn cô, hôm nay mới là chính thức chúc mừng, chúc mừng cô thoát khỏi đám người nhà họ Tô.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy bọn trẻ vui mừng, cô cũng không có ý kiến gì, "Được thôi!"
"Ba thay mami chúc mừng cái gì vậy? Ba và mami bắt đầu yêu đương rồi hả?" Tô Tiểu Hinh hiếu kì hỏi.
"Đúng, chúc mừng mami con bắt đầu đồng ý bị ta theo đuổi."Lông mày sâu của Long Dạ Tước chứa hàm ý cười, nhìn con gái từ kính chiếu hậu.
"Yeah! Quá tốt rồi." Tô Tiểu Sâm cũng vui một cách lạ thường.
Chỉ có Tô Lạc Lạc cảm thấy cái da mặt của người đàn ông này càng ngày càng dày rồi, cô đồng ý khi nào chứ?
Đến nhà hàng sẽ ăn bữa lớn, Long Dạ Tước lấy một gian phòng riêng, cả gia đình cũng đặc cách hưởng thụ bữa ăn lớn trong yên tĩnh, Tô Tiểu Hinh thích món ngọt, mà Tô Tiểu Sâm lại không kén chọn, vì vậy về ngoại hình thìTô Tiểu Hinh vẫn là mập hơn Tô Tiểu Sâm một chút.
"Mami, mami ăn một miếng đi." Tô Tiểu Hinh dùng muỗng múc một thìa bơ sữa cho Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc cong mi cười, sờ vào cái đầu nhỏ của cô bé, cô lấy đũa gấp một miếng thịt tôm cho vào miệng cô bé.
Long Dạ Tước nhìn thấy mẹ con hai người đối diện thật ấm áp, nụ cười trong mắt cũng giấu không được.
Ăn xong cơm tối, ở công viên gần đó tản bộ một chút, đã là tối chín giờ rồi, hai người nhanh chóng cho hai đứa trẻ cả người mồ hôi đi tắm, sắp được nghỉ hè rồi, hai đứa trẻ đối với việc đi bãi biển ở nước ngoài chơi, rất là mong chờ!
Long Dạ Tước cũng đã sắp xếp hết rồi, đợi bọn chúng nghỉ hè, ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, bọn họ sẽ bắt đầu khởi hành đi nước ngoài du lịch.
Tô Lạc Lạc cũng rất trông chờ cùng bọn trẻ đi du lịch nước ngoài.
Ngày mai là ngày cuối rồi, buổi lễ lúc bảy giờ chiều bắt đầu, cho đến tối tám giờ, sắp đến thời gian nghỉ hè nên bọn trẻ vui mừng nhất.
Tối hôm nay cần một khoảng thời gian để dỗ hai đứa trẻ ngủ, sau khi đợi bọn chúng ngủ hết, cũng đã hơn mười giờ, Tô Lạc Lạc cũng mệt rồi, Long Dạ Tước sau khi tắm xong cho Tô Tiểu Sâm, thì xuống lầu đi làm việc.
Do các nước khác múi giờ họp, vì vậy, buổi tối Long Dạ Tước cũng thường hay tiếp nhận họp video.
Tô Lạc Lạc muốn vào phòng của mình, nhưng ngẫm nghĩ cái người đàn ông này còn đang làm việc, mấy ngày nay anh chăm sóc cô không ít, cô nghĩ, cô nên pha ly trà mang vào cho anh rồi mới đi ngủ vậy!
Tô Lạc Lạc nghĩ như vậy, bèn nhẹ bước xuống lầu.
Cô cầm lấy cái ly anh thường uống, đổ vào một chút lá trà, dùng nước sôi lọc qua một lần, rồi đổ mới vào, hương thơm của trà bay ra, Tô Lạc Lạc hít thở một hơi, cũng cảm thấy tinh thần thư thái.
Cô đi đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng mà gõ cửa.
"Vào đi." Giọng nói trầm thấp của Long Dạ Tước truyền tới.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy anh ngồi trên ghế dựa làm việc, không có mở video họp, mà là đang xem hồ sơ.
"Em pha ly trà cho anh, nếu mà anh khát, thì uống chút đi!" Tô Lạc Lạc để ly trà lên bàn của anh. Ánh mắt sâu phức tạp của Long Dạ Tước rơi lên mặt cô, trong đó toả ra một sự vui mừng.
Người con gái này bắt đầu biết quan tâm anh, đó là chuyện tốt.
"Không có việc gì, em đi ngủ trước đây."
"Đợi chút." Long Dạ Tước đương nhiên không muốn như vậy mà bỏ qua cho cô.
"Còn việc gì sao?"
"Qua đây." Long Dạ Tước đưa tay về phía cô.
Tô Lạc Lạc đờ ra một lát, không biết anh muốn cô qua đó làm gì, nhưng mà, cô có chút dự cảm không lành, vẫn là không muốn qua đó.
"Nhanh lên." Long Dạ Tước bá đạo ra lệnh.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể đi đến bên cạnh anh, mà một giây sau, người đàn ông đã kéo cô vào trong lòng anh, để cô ngồi lên đùi anh, và ôm vào lòng, "Anh..." Tô Lạc Lạc hai má đỏ lên, biết ngay là người đàn ông này không thể chín chắn mà, anh đây là ăn Hi*p cô đến nghiện rồi phải không?
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Long Dạ Tước đặt nhẹ cằm lên vai cô, “Đừng động đậy, anh mệt rồi, để anh ôm một chút.”
Câu nói này khiến cả người Tô Lạc Lạc đơ ra, xem cô là gối ôm hình người rồi hay sao?
Long Dạ Tước đúng là chỉ ôm cô vậy thôi, không có thêm hành động nào khác, gương mặt bên của anh áp sát vào dái tai mềm mại của cô, hơi thở nhẹ nhàng phà lên cằm cô, Tô Lạc Lạc chỉ thấy cơ thể căng ra, cảm giác thật mùi mẫn quá đi mà.
“Anh còn muốn ôm bao lâu nữa?” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi nhỏ.
“Ôm thêm một lúc nữa.”
Tô Lạc Lạc vốn đang ngồi trên đùi anh, bất ngờ cô cảm thấy một thứ khá rõ ràng ở phần bên đùi mình, cô vội tìm cách đứng dậy, “Em phải đi ngủ rồi.”
Long Dạ Tước nhìn thân hình rời khỏi của cô, cúi đầu nhìn mình, có chút cảm giác bất lực, rõ ràng cô ấy không làm gì cả, chỉ là ôm cô ấy thôi mà anh đã có phản ứng mãnh liệt đến thế rồi ư? Xem ra cơ thể anh dường như đã chọn cô ấy rồi.
Tô Lạc Lạc về đến phòng, thở nhẹ ra một hơi, nghĩ đến cảm giác chạm phải thứ đó, thật ngại mà, cô biết đây là phản ứng bình thường của đàn ông, nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Sáng sớm, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đưa bọn trẻ đến trường, chiều một giờ hơn là vào phòng biểu diễn của trường, tất cả các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đều bắt đầu biểu diễn, đừng xem các con nhỏ tuổi, thế mà bé nào cũng đều có gen văn nghệ cả, Tô Lạc Lạc nhìn thấy hai đứa con của mình vào đội hợp xướng, hơn nữa, Tiểu Sâm cũng có biểu diễn một bài diễn tấu piano, còn Tiểu Hinh thì nhảy một phân đoạn của vở Hồ Thiên Nga, cái thân hình nhỏ nhắn nhảy nhót làm dáng đó trông đáng yêu vô cùng, rất giống một con thiên nga xinh đẹp.
Buổi diễn kéo dài đến tám giờ tối mới kết thúc, hai nhóc con đều lãnh được một giải thưởng nhỏ, đây là cái cúp đầu tiên trong cuộc đời bọn trẻ rồi.
Đồng thời, cũng tuyên bố kỳ nghỉ hè của các con bắt đầu.
Hai nhóc tì vui khôn xiết, buổi tối hưng phấn đến mức đòi ngủ chung với ba mẹ, ngày trước Tô Lạc Lạc có chút phản kháng, nhưng bây giờ thì cô lại không thấy có vấn đề nữa, buổi tối cả bốn người cùng nằm trên chiếc giường rộng rãi của Long Dạ Tước, vô cùng ấm áp.
Vào lúc mười giờ, hai nhóc con nghịch phá thế nào thì cũng không địch lại được sự mệt mỏi của ngày hôm nay, hai đứa trông như chó con vậy, quay mặt vào nhau mà ngủ, còn Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước nhìn nhau một cái, giường đủ rộng, đủ để họ ngủ.
Ở giữa Long Dạ Tước là hai đứa trẻ ngăn cách chừng, khiến anh không thể ôm cô gái ấy vào lòng, không được, cánh tay thon dài của Long Dạ Tước đưa qua, nhẹ nhòm chạm một cái lên eo Tô Lạc Lạc.
“Đừng phá nữa, ngủ thôi.” Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn anh một cái, anh ta còn nghĩ đến việc ức Hi*p cô nữa chứ, cô không cho!
“Được thôi, nghe lời vợ.” Long Dạ Tước nhỏ giọng cười.
Gương mặt Tô Lạc Lạc dưới ánh đèn vàng mờ nhìn không ra sự ửng đỏ, nhưng lại tuyệt đối có thể khiến đầu cô nóng cả lên, một tiếng kêu vợ như thế khiến cô không dám nhận mà.
Cô không thèm đoái hoài đến anh, nhắm mắt lại, ngủ trước, ở cùng với bọn trẻ khiến cô rất dễ buồn ngủ.
Nửa đêm về sáng, chỉ còn một mình Long Dạ Tước còn thức ngắm nhìn ba mẹ con mà thôi, từ từ, Tô Tiểu Hinh ở bên cạnh anh xoay người một cái, đôi tay nhỏ ôm lấy cổ anh, Long Dạ Tước mỉm cười hôn con gái, nhìn con một lúc thì cũng bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ đến.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc bị hai đứa trẻ ở bên cạnh làm ồn tỉnh giấc, Tô Tiểu Sâm chồm đến bên mặt cô, hôn lấy vài cái, “Mami, dậy thôi nào!”
“Để mami ngủ thêm một lúc nữa! Năm phút thôi.” Tô Lạc Lạc có một giấc mơ đẹp, cô không muốn tỉnh, cô chỉ muốn ngủ bù.
“Được rồi, các con đừng làm ồn mami nữa, ba dẫn các con đi chạy bộ.” Giọng trầm thấp của Long Dạ Tước truyền đến tai cô.
Tô Lạc Lạc hơi hé mắt, nhìn thấy Long Dạ Tước đã tinh thần sảng khoái đưa bọn trẻ ra ngoài rồi.
Tô Lạc Lạc thầm cảm thán không công bằng, rõ ràng tối qua cô ngủ trước mà, anh ta ngủ sau mà, tại sao tinh thần của anh ta có thể tốt đến thế?
Tô Lạc Lạc tiếp tục ngủ lại, dù gì chân cô bây giờ cũng không thể chạy bộ được, Long Dạ Tước dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi biệt thự, ở một con đường nhỏ ở gần nhà chạy bộ, hai nhóc con đi theo ba, cũng chạy ra ngô ra khoai lắm.
Long Dạ Tước cũng vô cùng nhẫn nại, cùng bọn trẻ vừa chạy vừa giỡn suốt quãng đường, nhìn thấy mấy đóa hoa bên đường, thấy vài con chim hay vài con ếch đều có thể khiến họ vui nửa ngày.
Khi Tô Lạc Lạc tỉnh dậy, thím Lưu đã chuẩn bị bữa sáng rồi, Tô Lạc Lạc bận một bộ áo thun dài tay, đi dạo một lúc trong vườn thì nghe thấy tiếng cười của trẻ con truyền vào từ cổng trước, lanh lảnh trong trẻo, như chim non vậy.
“Ba ơi, mệt quá, ba ơi… con muốn được bế…” giọng của Tô Tiểu Hinh truyền đến.
Một lúc sau, Tô Lạc Lạc thấy con gái đã ngồi trong vòng tay của Long Dạ Tước rồi, còn con trai ở phía sau cũng chạy đến mặt đỏ ửng.
“Mami, tụi con về rồi.” Tô Tiểu Sâm đi đến trước mặt cô, ngẩng khuôn mặt đẹp trai lên, mái tóc đen tuyền ướt đẫm mồ hôi, có vài sợi dính bết trên trán cậu nhóc, Tô Lạc Lạc giúp con vén tóc ra, dưới ánh mặt trời, ngũ quan của Tô Tiểu Sâm càng lập thể có hình tượng hơn.
Sau này, có vẻ sẽ còn vượt xa cả ngoại hình của ba cậu.
“Anh hai, chúng ta rửa tay đi ăn sáng thôi.” Tô Tiểu Hinh đứng trước cửa la lớn.
Tô Tiểu Sâm tức khắc chạy qua đó, Tô Lạc Lạc cười mỉm theo sau, Long Dạ Tước dẫn bọn trẻ đi rồi, bữa ăn sáng vô cùng dinh dưỡng, nhìn các con khôn lớn trưởng thành từng ngày một, làm cha làm mẹ đều cảm thấy vui mừng.
Sau khi ăn sáng, Tô Lạc Lạc bị thương ở chân không được chạy nhảy lung tung, để hai đứa con vui chơi ngoài vườn, còn Long Dạ Tước thì làm việc trong nhà, vào thư phòng của anh rồi. Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, có chút vô vị, lấy Ipad ra xem. Cô bất ngờ có chút tò mò cô gái nhìn thấy lần trước, nên tìm kiếm trên mạng một lúc, lập tức xuất hiện một số đại gia ngành châu báu đá quý, cô biết cô gái đó hình như họ Đơn, cô nhìn thấy một người đàn ông tên Đơn Khởi Lương, nên bấm vào tìm kiếm thông tin về ông, quả nhiên trong phần giới thiệu là một trong những đại gia ngành châu báu đá quý, tài sản vượt hơn năm tỉ tệ, Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông có ngoại hình đoan chính này, khoảng ngoài năm mươi tuổi, trên phần thông tin cũng có ghi chú rằng ông có độc nhất một đứa con gái, và tiếp sau đó là thông tin của con gái ông.
Đơn Doanh, năm nay hai mươi bốn tuổi, là một trí thức có hai học vị cao học, chuẩn bị tiếp quản công ty của ba, người kế thừa duy nhất nhà họ Đơn.
Tô Lạc Lạc nhìn cô gái trong hình, đúng thật là ngũ quan gần như giống như đúc, ngay cả góc cong của mắt cũng giống nhau, đúng là giống quá đi.
Mũi Tô Lạc Lạc cay, ba mẹ ruột của cô rốt cuộc là ai chứ? Bây giờ mẹ cô đã qua đời rồi, chuyện năm xưa không có người thứ hai biết nữa rồi.
Tô Lạc Lạc đặt Ipad sang một bên, cô dự định không quan tâm đến cô Đơn Doanh này nữa, khuôn mặt giống nhau chắc chỉ là trùng hợp thôi mà! Nhất định là trùng hợp, không phải bây giờ có rất nhiều người giống ngôi sao đến kinh ngạc luôn sao? Những người đó chắc chắn cũng không phải anh chị em gì với ngôi sao rồi, thế nên, cô không cần vấn vương với điểm hai người trông giống nhau này làm gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc