Chín giờ ba mươi, Long Dạ Tước dỗ hai đứa nhỏ ngủ rồi đi xuống, Tô Lạc Lạc đã thu dọn chén đũa, còn chai sâm banh đó cũng bị cô uống như uống nước ngọt mất hơn nửa chai, loại sâm banh này thật sự là loại rất ngọt rất đậm vị, rất thích hợp cho phụ nữ.
Long Dạ Tước nhìn chai sâm banh chỉ còn nửa chai, anh hơi trợn to mắt, người phụ nữ không lẽ không biết, độ rượu của chai này là mười lăm phần trăm ư?
Tô Lạc Lạc ợ một tiếng, ngồi trên ghế sofa, thấy Long Dạ Tước đứng ở đó, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu cô đang giữ khư khư trong tay, Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt với vẻ dễ thương, "Thành thật xin lỗi! Em uống hết nửa chai sâm banh của anh rồi."
Sâm banh của anh ấy chắc hẳn là mắc lắm, vì vậy, cô vừa uống hết bao nhiêu tiền rồi thế nhỉ?
Thế nhưng, trong mắt của người đàn ông, rượu quan trọng sao? Đương nhiên không rồi, điều quan trọng là con người của cô, cô say rồi ư?
"Rượu của anh, em có thể uống sao cũng được, thế nhưng, độ rượu này khá cao, lát nữa có lẽ em sẽ rất say."
Tô Lạc Lạc chưa nói gì, bây giờ cô cũng có cảm giác lâng lâng chân không chạm đất rồi, cô chớp chớp mắt, đặt ly rượu xuống, sau đó đỡ lấy cái đầu nặng trĩu nói, "Em muốn đi ngủ."
Nói xong, cô muốn đứng dậy, nhưng chân vẫn còn hơi đau, cử động này làm cái chân bị thương của cô đập mạnh vào chân bàn, đau điếng người đến nỗi cô la lên một tiếng, Long Dạ Tước nhanh chóng chạy tới, có chút tức giận nói, "Say rồi còn cử động lung tung."
"Em không có say! Em còn đi được mà …" Bộ dạng này của Tô Lạc Lạc rõ ràng là đã say rồi, say đến nỗi như một người điên vậy.
Long Dạ Tước cúi người xuống bế cô dậy, Tô Lạc Lạc vùng vẫy được một lúc, sau đó chỉ ảnh cảnh cáo nói, "Long Dạ Tước, tôi cảnh cáo anh đó! Đêm nay anh không được lộn xộn … không được lợi dụng lúc người ta say."
"Anh thấy là em cố ý say để anh có cơ hội." Long Dạ Tước hừ nhẹ một tiếng.
Tô Lạc Lạc phùng má nhìn anh, "Anh nghĩ nhiều qua rồi, em không có nhé."
"Sau khi uống sau, em cũng sẽ muốn tôi, nếu em muốn, anh cũng không ngại thỏa mãn em." Long Dạ Tước nhìn xuống đôi má ửng đỏ của cô.
Tô Lạc Lạc ợ một tiếng, cô lắc đầu lia lịa, "Không muốn không muốn, em không có muốn." Nói xong, vừa đi lên đến trên lầu, cô vùng vẫy muốn đi xuống, không cần anh bế nữa, sau đó cô vung một cái, đẩy ra khỏi cái ôm của Long Dạ Tước, Long Dạ Tước lập tức liền ôm lại cô thật chặt, không để cô bị ngã, còn Tô Lạc Lạc khẽ mở miệng ra, không biết là để thở hay muốn cái gì.
Nhưng, Long Dạ Tước nghĩ đến tụi nhỏ vừa mới đi ngủ, cô phát ra bất kỳ tiếng kêu nào cũng sẽ làm ồn tụi nhỏ cả, vì vậy, anh liền dùng biện pháp trực tiếp nhất bịt tiếng của cô lại.
Đôi môi mỏng của anh đè mạnh lên miệng cô, áp sát cô vào một góc tường bên cạnh hành lang.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, nói rồi không cho người đàn ông này quấy rối mà, anh ta lại dám làm rối ngay lập tức, thật điên quá đi mất.
Long Dạ Tước không ngờ phụ nữ sau khi uống rượu, cái miệng nhỏ nhắn lại càng ngọt ngào hơn, anh liền mượn vị rượu ngọt của cô, muốn có nhiều vị thơm ngọt hơn nữa.
"Uhmm …" Tô Lạc Lạc một đằng muốn cự tuyệt nụ hôn của anh, môt đằng đưa tay nhỏ bé của cô đẩy anh ra, nhưng, bình thường thì cô còn sức chứ, giờ đây, cô chỉ cảm thấy cánh tay mềm nhũn, lực đẩy ra giống hệt như bông gòn vậy.
Đôi mắt đen láy của Long Dạ Tước thoáng nét cười, người phụ nữ này đêm nay còn cự tuyệt anh nữa không?
Long Dạ Tước giống như cố ý muốn khơi gợi suy nghĩ của cô, vì vậy, nụ hôn vô cùng nóng bỏng và kịch liệt, đôi mắt to tròn long lanh của Tô Lạc Lạc chỉ một lát đã ௱ôЛƓ lung đi, cô cũng là cô gái hai mươi bốn tuổi như ai, sao lại có thể chống cự được phản ứng cơ thể chứ?
"Ư …uhmmm…" Tuy đã rất say rồi, nhưng cô vẫn rất kiên định lập trường không dễ bị ức Hi*p của cô.
Cái hôn này, kéo dài đến không đầy năm phút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc đã đỏ bừng vì nụ hôn này, lúc người đàn ông buông cô ra, cô liền thở hổn hển, muốn hít thở thật nhiều khí oxi trong lành tươi mới.
"Khốn kiếp …" Cô nhỏ giọng chửi một câu, sau đó, đẩy anh ra, một mình đi về phía cửa phòng của cô.
Vừa đi đến cửa phòng cô, cô cảm thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng, cũng may là đằng sau, Long Dạ Tước vẫn trông theo cô, cô vừa đổ nhào vào cửa, bóng người anh liền nhanh chóng đến trước đỡ lấy cô, trở thành là cô ngã vào lòng anh.
"Anh … đi ra chỗ khác!" Tô Lạc Lạc nhìn anh giọng hạ xuống một cách tức giận.
"Anh không thể để em đêm nay ngủ một mình được." Long Dạ Tước híp đôi mắt cất tiếng.
"Tại sao?" Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn anh.
"Bởi vì em say quá say rồi, anh lo em nửa đêm sẽ xảy ra chuyện."
"Em có thể xảy ra chuyện gì chứ? Em … em rất tốt." Cái đầu của Tô Lạc Lạc thật sự không có gì cả, hơn nữa, cô rất tự tin bản thân mình sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Thế nhưng, Long Dạ Tước lại không dám nghĩ như vậy, rất nhiều người uống say xảy ra chuyện, anh đưa tay ôm lấy eo của cô rồi bế cô dậy, trực tiếp đưa cô đi thẳng vào trong phòng ngủ của anh, đóng cửa lại, đặt cô lên giường.
"Long Dạ Tước, em không muốn ngủ giường của anh … Để em về phòng của em." Tô Lạc Lạc cất giọng trầm oán trách, cô ngồi dậy định bước xuống giường.
Long Dạ Tước đành đưa bàn tay to của anh ra, nhấn cô xuống với vẻ bất đắc dĩ, "Tô Lạc Lạc, em ngoan ngoãn ngủ ở đây, không được đi đâu hết."
"Em không muốn…"
"Em yên tâm, dù anh có muốn em cách mấy, cũng không thừa lúc em uống say." Long Dạ Tước đành cắn răng bảo đảm, "Đêm nay anh sẽ không ᴆụng đến em."
Tô Lạc Lạc tiếp tục không muốn ở lại, cô không tin tưởng anh.
"Tô Lạc Lạc, em mà dám bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ muốn em ngay bây giờ." Long Dạ Tước đành phải dùng thủ đoạn uy Hi*p.
Tô Lạc Lạc liền bị dọa đến trợn to con mắt, "Anh … anh dám."
"Em mà dám bước ra khỏi phòng của anh, anh dám." Long Dạ Tước đột nhiên hy vọng bản thân anh cứng rắn hơn nữa, có được cô ấy bằng hết thảy, để cô trở thành người phụ nữ của anh lần nữa, để kiếp này của cô không thoát khỏi bàn tay của anh.
Quả nhiên Tô Lạc Lạc đã bị dọa, nhìn thấy đôi mắt hung dữ của người đàn ông này, cô chỉ đành ngoan ngoãn quay lại co người trên giường của anh, trợn tròn đôi mắt to long lanh nói, "Anh nói rồi đó, không được ᴆụng vào em, anh nói phải giữ lời."
"Đương nhiên giữ lời." Long Dạ Tước tức giận, người phụ nữ này không tin tưởng anh đến thế sao?
Tô Lạc Lạc ngoan ngoãn nghiêng người nằm xuống, lần này đầu cô thấy lâng lâng, nằm xuống đúng là có vẻ khỏe hơn.
Long Dạ Tước đã tắm gội xong, anh nhìn cô nép thân người nhỏ nhắn ở vào một góc, sau khi anh nằm xuống, lập tức kéo cô về bên mình, "Không được ngủ mép giường, em sẽ rơi xuống đó."
Trong hơi thở của Tô Lạc Lạc liền ngưởi thấy mùi nam tính mạnh mẽ nam tính, đầu cô lại trống rỗng nghiêm trọng hơn, cô chớp chớp đôi mắt ௱ôЛƓ lung, cô nhìn một lượt ngũ quan tuấn tú bất phàm của anh dưới ánh đèn, đặt biệt là đôi môi ấy, lúc này còn hôn cô một cách mãnh liệt nóng bỏng đó.
Lúc này đây, cô lại không cầm lòng được mà nuốt nước miếng.
Long Dạ Tước thấy dáng vẻ giống như có thể mặc cho anh ức Hi*p của cô, anh khẽ cười, nâng chiếc cằm của cô lên, muốn hôn cô, Tô Lạc Lạc lập tức đưa tay che miệng của anh lại, "Không được hôn…"
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Long Dạ Tước mặc kệ, bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hướng về phía đôi môi đỏ mọng của cô, hôn lên một cách bá đạo vô cùng.
Đầu óc của Tô Lạc Lạc bỗng như bùng nổ, người đàn ông này quá đáng ghét mà, đã nói không ᴆụng vào cô rồi, giờ mới chớp mắt qua lại không giữ lời.
Long Dạ Tước không phải không giữ lời, chỉ tại cô quá đẹp đi, đẹp đến nỗi khiến anh không thể không nghĩ ngợi được.
Sau khi đè cô ra hôn hết một lúc thật kịch liệt, Long Dạ Tước đã thách thức giới hạn của Tô Lạc Lạc, xém tí nữa đã vượt mức lạc đạn, hơn nữa, Tô Lạc Lạc bị ức Hi*p không chỉ có đôi môi.
Sau cùng, Tô Lạc Lạc giận đến nỗi dùng hết sức giữ cằm của anh cắn một cái, Long Dạ Tước đau điếng mới buông cô ra, Tô Lạc Lạc lúc này suy nghĩ cũng không được tỉnh táo lắm, tuy vậy, cô có giới hạn, người đàn ông này không được vượt quá giới hạn đó.
Long Dạ Tước ôm cằm nhìn ánh mắt say xẩm không có tiêu điểm của cô hiện lên vẻ kiên quyết và tức giận, anh chỉ đành bỏ cuộc mọi suy nghĩ, chỉ là đêm nay, thực sự anh có thể ngủ một giấc ngon không?
Người phụ nữ này thật sự là món ngon tuyệt vời ngay trước mặt khiến anh chỉ có thể nhìn không được thưởng thức.
"Không được ᴆụng em … không được …" Tô Lạc Lạc lúc sắp ngủ, trên miệng vẫn nói câu kiên quyết đó.
Long Dạ Tước khổ sở nhìn cô, nếu cô không nói ra câu nói kiên quyết ấy, lúc nãy anh xem tí nữa là đã vượt qua kết giới của cô, Tô Lạc Lạc ôm hai tay, làm hành động phòng thủ.
Long Dạ Tước cũng hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ muốn ᴆụng vào cô nữa, anh biết rằng, chỉ cần cho anh có thêm thời gian thì người phụ nữ này sẽ ngoan ngoãn tự nguyện đến bên anh, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
Anh không muốn vì hưng phấn nhất thời mà làm xóa hết tất cả tình bạn và sự tín nhiệm đã tạo dựng được với cô, đến bây giờ, nếu còn muốn tiếp cận cô ấy nữa, cô nhất định sẽ giống như một con mèo nhỏ chỉ muốn cắn người.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc nhức đầu muốn ૮ɦếƭ, cô ôm lấy trán rồi ngồi dậy, chờ đến lúc cô ý thức được mình đang ở trong phòng ngủ của Long Dạ Tước, cô nhanh chóng cúi đầu xuống kiểm tra cơ thể của mình, mọi thứ đền ổn không có mất mát gì, và cơ thể cũng không có cảm giác đau nhức.
Cô thở dài một tiếng, thật may, đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả.
Bên cạnh không thấy bóng dáng của Long Dạ Tước, anh ta đi đâu rồi?
Tô Lạc Lạc nhanh chóng ôm cái đầu sắp nổ tung của cô, vỗ nhẹ vào, còn lúc này, phía cửa phòng tắm nghe tiếng đẩy cửa ra.
Chỉ thấy mái tóc đen của Long Dạ Tước còn ướt, bên hông còn quấn lấy một tấm khăn lông bước ra, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú không còn có thể chê vào đâu được vẫn còn vài giọt nước.
Rồi Tô Lạc Lạc nhìn tiếp xuống dưới, thấy bộ иgự¢ săn chắc cường tráng của người đàn ông này, cùng với cơ bụng sáu múi đầy nam tính ấy, đầu của Tô Lạc Lạc càng căng hơn nữa, dường như máu huyết lập tức tăng xông lên não vậy.
Cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, quay đầu đi không dám nhìn nữa.
Long Dạ Tước bình thường chú trọng tập gym, vì vậy thân hình anh rất khỏe đẹp, hơn nữa, nếu là phụ nữ nhìn thấy thìcũng sẽ chảy nước miếng.
"Anh có thể đừng đi lại lung tung khi chưa mặc đồ không? Tô Lạc Lạc có chút tức giận.
"Trong lòng em hy vọng anh không mặc gì hết chứ gì." Long Dạ Tước nói một cách vô cùng tự tin.
Khuôn mặt của Tô Lạc Lạc lúng túng hết sức, cố gắng phản biện lại, "Em không có!"
"Em có!"
"Không có!"
"Có!"
"Không có! Anh có gì hay mà xem chứ?!"
"Thật không? Quay qua nhìn kỹ xem." Long Dạ Tước ra lệnh, Tô Lạc Lạc quay đầu qua, thấy tay của Long Dạ Tước chuẩn bị đang muốn cởi khăn tắm của anh ra, cô hết hồn vội che mặt lại, "Đồ lưu manh, khốn kiếp."
Long Dạ Tước thấy trêu chọc cô thành như vậy, anh không khỏi cười thành tiếng lớn, sau đó, anh bước vào phòng quần áo của anh, Tô Lạc Lạc tức đến nỗi nghiến răng, người đàn ông nay quá đáng lắm rồi, trêu chọc cô vui đến vậy sao?
Nếu để Long Dạ Tước trả lời câu hỏi này, vậy thì đương nhiên là rất vui rồi.
Mấy phút sau, thấy Long Dạ Tước mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần đen bước ra, người đàn ông này, vốn dĩ cao quý bất phàm, bộ đồ có cao cấp đến mấy cũng không thể lột tả được hết khí chất bản thân anh toát ra.
Cái sự nho nhã tôn quý ấy không thể miêu tả hết bằng lời được.
Trên cổ của Long Dạ Tước còn đeo một sợi cà vạt còn chưa thắt cho người khác cảm giác lười biếng, sau khi anh khâu nút cổ tay áo lại, anh mới từ từ nho nhỏ thắt cà vạt.
Tô Lạc Lạc nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, lại có chút mê mẩn, khi đợi cô phát hiện, cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy về hướng cổng.
Tụi nhỏ cũng đã tỉnh giấc, Tô Lạc Lạc đi vào trong chỉ tụi nhỏ tự mình mặc quần áo, đánh răng rửa mặt.
Khi Long Dạ Tước bước ra lần nữa, mái tóc đen như mực được chải gọn nhìn rất có tinh thần, rất chỉnh tề, rất có phong độ của người lãnh đạo tài ba.
Tô Lạc Lạc không khỏi liếc nhìn vài lần.
"Hôm nay em phải ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh dẫn mấy đứa nhỏ đi học, buổi trưa anh sẽ về đón em cùng đi ăn trưa." Long Dạ Tước sắp xếp ổn thỏa hết.
Tô Lạc Lạc gật đầu, "Ừ!"
"Bye bye mami." Hai đứa nhỏ rất là vui vẻ, bởi vì tụi nhỏ nhìn ra được, tình cảm của ba và mami có tiến triển thần tốc! Có lẽ thời gian không xa sắp tới, tụi nó có thể tham gia hôn lễ của họ nữa.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc sau khi tiễn anh rời khỏi, cô thở một hơi dài, có chút chán chường bản thân tối qua lại uống say đến vậy, tuy rằng không xảy ra chuyện gì cả, nhưng cũng quá liều, sau này tuyệt đối tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy nữa.
Tô Lạc Lạc nghĩ rằng Tô Vỹ Khâm tối qua chắc chắc đến tìm cô, sau đó, cô thật sự không muốn ở chung với gia đình này.
Còn vào lúc này, Tô Lạc Lạc nghe thấy tiếng điện thoại bên đầu giường, cô nhíu mày lại, không lẽ Tô Ngữ Phù lại đánh tới?
Cô nghĩ chắc thế, cô đứng dậy bước đến, nhấc máy lên, "A lô!"
"Tô Lạc Lạc, tại sao cô lại không qua thăm ba tôi? Đứa làm con như cô, một chút trách nhiệm cũng không có! Ba tôi đúng là sinh cô vô dụng quá rồi."
Tô Lạc Lạc nghe xong, chỉ muốn cười, may mắn cô không phải Tô Vỹ Khâm sinh ra, cô không có dòng máu của người nhà họ Tô, cô khẽ nói, "Buổi chiều tôi sẽ qua đó."
Buồi chiều, khi cô qua đó cô sẽ nói rõ ràng với bọn họ, sau này, nhà họ Tô của họ không được đến làm phiền cô nữa.
"Hứ! Đêm qua, cô dám để Dạ Trạch Hạo thay cô truyền máu, xem ra cô cũng hay lắm bắt cá được cả hai tay! Cô thật là có bản lĩnh! Long Dạ Tước biết không đó?" Tô Ngữ Phù cười chế giễu ở đầu dây bên kia.
"Chuyện của tôi không cần cô bận tâm, cô chỉ cần nhớ lấy, không được đến quấy rầy tôi là được, nếu không, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô." Tô Lạc Lạc cảnh cáo nói.
Lần này, Tô Ngữ Phù im lặng rồi, chỉ là hừ một tiếng qua điện thoại, "Có gì đắc ý chứ? Không phải có Long Dạ Tước chống lưng cho cô sao?"
"Đúng, anh ấy sẽ chống lưng cho tôi thì sao chứ?" Tô Lạc Lạc muốn tức ૮ɦếƭ cô ta.
Lần này, Tô Ngữ Phù thật sự tức ૮ɦếƭ đi được, ở đầu dây bên kia cô liền cúp máy, không muốn nghe Tô Lạc Lạc ở đầu còn lại đắc ý nữa, vốn dĩ Tô Lạc Lạc không muốn nói gì cả, nhưng, Tô Ngữ Phù thách thức trước, cô nói như vậy.
Cúp máy xong, Tô Lạc Lạc tự giễu cợt mình, cô thật sự được Long Dạ Tước chống lưng cho mới được địa vị như ngày hôm nay! Câu nói này dường như cũng không có sai. Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, đột nhiên trong đầu nghĩ đến người con gái trông giống hệt cô như đúc đó, nếu cô không phải con gái nhà họ Tô, không lẽ cô và người con gái đó có quan hệ máu mủ với nhau?