Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo đi ra, ngồi vào xe, đợi một lúc nhưng Dạ Trạch Hạo vẫn không nổ máy xe, anh nghiêng qua nhìn Tô Lạc Lạc không nói một lời nào, biết rằng tâm trạng cô lúc này nhất định rất khó chịu, bởi vì cô không phải con gái nhà họ Tô, cô khó chịu bởi vì cô không phải con gái ruột của mẹ.
"Sao lại có thể như vậy chứ? Tại sao tôi lại không phải con ruột của mẹ chứ?" Tô Lạc Lạc cắn chặt đôi môi, đôi mắt đẫm lệ.
Dạ Trạch Hạo thở nhẹ một tiếng, "Có lẽ nào lại có gì đó không? Năm đó mẹ em chắc chắn biết em không phải con ruột, nhưng bà vẫn nuôi dưỡng em như con gái ruột, tình yêu em đủ lớn rồi."
Tô Lạc Lạc hít mạnh một hơi, gật gật đầu nói, "Đúng vậy! Mẹ tôi rất yêu tôi, mẹ dành hết tình yêu cho tôi, nhưng tôi … tôi lại không phải con ruột của mẹ, vậy đứa con năm đó của mẹ đi đâu rồi kia chứ?"
"Có lẽ không còn nữa!" Dạ Trạch Hạo chỉ có thể đoán mò, không có người mẹ nào lại không yêu thương con cái mình cả.
Lần này, trái tim của Tô Lạc Lạc bị thắt chặt lần nữa, năm đó mẹ mất đi đứa con trong bụng, đau lòng khó chịu xiết bao?
"Lạc Lạc, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, sau này em và nhà họ Tô không có chút quan hệ gì rồi, em không phải con cái nhà họ Tô, người nhà họ Tô cũng không có chút quan hệ nào với em nữa rồi."
"Đúng vậy, điều này thật sự làm tôi rất mừng, tôi không phải con gái của người đàn ông lạnh lùng đó, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với họ cả." Nước mắt của Tô Lạc Lạc hiện lên nét tươi cười, điều này thật sự khiến cô cảm thấy được an ủi vô cùng.
Thì ra bao nhiêu năm cô hằng mong thà là người lạ còn hơn, một người không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với cô cả, lúc này đây, đột nhiên cô không còn hận nữa, những oán hận đều bỏ xuống cả, cô chỉ còn thấy tức giận, giận sự tuyệt tình của Tô Vỹ Khâm đối với mẹ năm đó.
Khó trách năm đó lúc mẹ cô nuôi dưỡng cô, chưa từng xin xỏ Tô Vỹ Khâm một đồng nào cả, thì ra, nguyên nhân là mẹ biết cô không phải là con ruột của ông ta, vì vậy, mẹ không đòi tiền ông ta.
Tô Lạc Lạc ôm иgự¢, cơn đau đau đến nỗi làm cô rơi cả nước mắt.
Dạ Trạch Hạo đưa tay vỗ nhẹ lên vai của cô, "Đừng thương tiếc quá."
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh, nghĩ đến ánh mắt của anh lúc nhìn ba của Long Dạ Tước, cô liền nhìn chằm chằm vào anh một lúc. Dạ Trạch Hạo bị cô nhìn đến có chút khó hiểu, "Em nhìn anh có gì không?"
Tô Lạc Lạc biết anh nhất định biết ba ruột của anh là ai rồi! Vì vậy, cô to gan nhìn anh và hỏi, "Dạ Trạch Hạo, ba của anh có phải là … ba của Long Dạ Tước không?"
Dạ Trạch Hạo trong nháy mắt bị làm giật mình, anh có chút bối rối và nắm chặt bàn tay lại, "Ai nói với em như vậy?"
"Anh yên tâm, việc này, từ trước đến giờ tôi chưa nói với ai cả, tôi chỉ cảm thấy anh và bác Long rất giống nhau, hơn nữa, ánh mắt của anh khi nhìn ông ấy còn hiện lên vẻ oán hận! Thật xin lỗi, tôi không cố ý hỏi lung tung đâu ạ." Tô Lạc Lạc vội cúi đầu, tự trách bản thân, "Tôi rút lại lời nói này, anh không cần bận tâm đâu ạ."
Dạ Trạch Hạo đêm nay biết cô có một bí mật, lúc này, vẫn có thể giữ bí mật với cô, nhưng không phải không thể, anh mím chặt môi. "Không ngờ lại bị em phát hiện ở đây, đứng vậy, anh chỉ là con trai của người đàn ông ấy, ông ấy là ba của anh mà anh chưa từng quen biết."
Tô Lạc Lạc thấy anh lại thừa nhận trực tiếp đến vậy, cô nhìn anh, trong đầu toàn hình trái tim, lần này, ngược lại là cô an ủi anh rồi, "Dạ Trạch Hạo, anh đừng đau lòng nữa, ít nhất anh biết ba của mình là ai!"
"Biết thì sao chứ? Dù sao đi nữa anh cũng không thể nhận mặt ông ta!"
"Tại sao?" Tô Lạc Lạc trợn tròn mắt, "Bởi vì mẹ tôi không cho tôi nhận mặt ông ta, bà không muốn sự tồn tại của chúng tôi làm chia rẽ gia đình của ông ta, gia đình họ hạnh phúc biết mấy? Nếu tôi xuất hiện, em cảm thấy họ vẫn sẽ hạnh phúc như vậy sao? Long Dạ Tước sẽ là người đầu tiên ghét anh đến ૮ɦếƭ, bởi vì mẹ anh làm hại qua mẹ của anh ta." Dạ Trạch Hạo cười phát ra đau khổ.
Hơi thở của Tô Lạc Lạc liền nín lại, cô biết sự đau khổ và bất lực của một người con riêng, bởi vì sự ra đời của bọn họ không được sáng sủa, không được người khác chấp nhận, càng không được phép lộ diện ở dưới ánh sáng mặt trời.
"Dạ Trạch Hạo, xin lỗi nha."
"Không trách em, em biết rồi thì lại càng tốt thôi, trong lòng anh giống như nhẹ đi hẳn."
Tô Lạc Lạc suy nghĩ, đột nhiên cười trừ một tiếng. "Nói vậy, mấy đứa nhỏ của tôi phải kêu anh là chú thiệt rồi."
"Đúng nhỉ! Đây cũng là nguyên nhân tại sao anh lại thích tụi nhỏ đến vậy, bởi vì anh và chúng nó có quan hệ máu mủ đây mà!" Dạ Trạch Hạo cảm thấy có chút vui mà bật cười, nghiêng đầu qua nhìn Tô Lạc Lạc, "Em cũng không được bi thương quá, em phải vui vẻ lên, vì đã thoát khỏi những người của nhà họ Tô rồi."
"Vâng! Trong lòng tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm hẳn." Tô Lạc Lạc và anh nhìn nhau rồi bật cười.
"Anh chở em về." Dạ Trạch Hạo nói xong, khởi động xe chạy đi.
Tô Lạc Lạc thấy anh vừa hiến máu xong, cô nói rất nghiêm túc, "Dù thế nào đi nữa, hôm nay anh đã thay tôi hiến máu rồi, rất cảm ơn anh."
"Không có gì, nếu em thật sự muốn cảm ơn anh, vậy ngày mai em đến nhà anh, làm cơm cho anh ăn, để anh bồi bổ cơ thể."
Tô Lạc Lạc gật gật đầu, "Được, tôi sẽ qua."
"Em không sợ bị Long Dạ Tước phát hiện rồi tức giận hả?"
Tô Lạc Lạc biết Long Dạ Tước biết rồi chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng cô và Dạ Trạch Hạo đều giữ bí mật của nhau, cô đối với Dạ Trạch Hạo vẫn còn rất quan tâm.
"Vậy để anh ta nổi giận một lúc vậy!"
"Hai người như vậy là đang quen nhau sao?"
Mặt của Tô Lạc Lạc ửng đỏ lên, "Không có mà!"
"Hơ! Đừng tưởng anh không nhận ra, anh và anh ta giống nhau như vậy, sao em lại chỉ thích mỗi anh ta chứ? Không thích anh sao?" Dạ Trạch Hạo giận hờn trách móc.
Tô Lạc Lạc bật cười, cô nhìn anh, "Tôi và anh trước giờ có nổi lửa được đâu mà nói! Hơn nữa, tôi đối với anh trước giờ đều như một người bạn."
Dạ Trạch Hạo bỉu môi, "Được thôi! Anh thừa nhận, lúc đầu anh tiếp cận em là vì quan hệ của em với Long Dạ Tước, sau khi anh biết em sinh hai đứa con cho anh ta, anh muốn tiếp cận em, sau đó, tiếp cận người nhà họ Long."
Tô Lạc Lạc trợn to mắt, "Bởi vì, anh đối xử tốt với tôi trước giờ đều có mục đích cả?"
"Lúc đầu là có mục đích, nhưng sau này, đều là anh đối xử thật lòng với em cả." Dạ Trạch Hạo nhếch miệng cười.
Tô Lạc Lạc liền thấy hết biết mà bật cười, "Lúc đó tôi cũng cảm thấy lạ, sao tôi lại có thể may mắn đến thế, lại may mắn có thể thay anh làm việc, thì ra, đều do anh sắp xếp cả rồi, thật buồn cho tôi lúc đó lại cảm kích anh nữa chứ!" "Anh cũng có lợi dụng em làm việc xấu đâu nào! Vì vậy, chuyện trước đây, em đừng để trong lòng nữa, sau này chúng ta trở thành bạn tốt của nhau nhé! Hơn nữa bí mật của anh, em phải giúp anh giữ bí mật đến cùng đó." Dạ Trạch Hạo giờ đây đối với cô cũng không có bất kỳ tơ tưởng quá đáng gì cả, bởi vì, anh sẽ không đi ςướק phụ nữ của Long Dạ Tước nữa.
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh giữ bí mật đến cùng." Tô Lạc Lạc gật gật đầu nhận lời.
Dạ Trạch Hạo nghiêng đầu qua nhìn cô, cũng tin tưởng cô, xe đua hướng phóng thẳng về phía biệt thự, Tô Lạc Lạc tiếp sau đó nghĩ mãi về chuyện thân phận của mình.
Cô là ai? Ba mẹ cô lại là người nào? Tô Lạc Lạc đối với người mẹ quá cố càng cảm thẩy thấy có một nỗi đau bi thương, bí mật này mẹ cứ giữ kín mãi, tại sao chứ?
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Dạ Trạch Hạo đưa Tô Lạc Lạc về nhà, xe đưa trước cửa biệt thự của Long Dạ Tước, Tô Lạc Lạc cảm ơn anh một tiếng rồi bấm mật mã đẩy cửa bước vào trong, xe của Dạ Trạch Hạo một lúc sau cũng mất hút ở hướng khác.
Tô Lạc Lạc xem lại thời gian, đã hai mươi giờ hơn rồi, cô đi đi về về cũng còn chưa ăn tối, giờ có hơi đói bụng.
Cô bước vào phòng khách, thấy cảnh Long Dạ Tước ngồi trên ghế sofa ôm hai đứa con, thân hình anh cao to ngồi ở giữa, một bên ôm lấy con trai, một bên ôm lấy con gái, ba cha con rất là ấm lòng.
"Mami, mami về rồi! Mami ăn cơm chưa?" Tô Tiểu Sâm vội nhảy xuống sofa đón cô.
"Mami còn chưa ăn cơm nữa."
"Nhưng thím Lưu tan ca về mất rồi!"
"Không sao, mami có thể tự nấu mà." Tô Lạc Lạc cười cười xoa đầu đứa con trai, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt tối sầm của Long Dạ Tước đang nhìn về phía cô, Tô Tiểu Hinh cũng chạy đến bên cạnh cô, rồi hỏi, "Mami, mami đi đâu rồi thế ạ?"
Tô Lạc Lạc cười cười nhìn hai đứa con, "Mami không phải về rồi sao? Đừng lo lắng nữa."
Long Dạ Tước nhìn hai đứa con rồi nói, "Hai đứa về phòng chơi nào."
Tuy hai đứa bé còn nhỏ, nhưng tâm trạng hôm nay của ba hình như không được vui lắm!
"Ba ơi, ba không được ức Hi*p mami đâu đấy ba nhé?" Tô Tiểu Sâm nhiều về phía ba.
Long Dạ Tước nhìn con trai, bảo đảm, "Không ức Hi*p mami."
"Mami, mami và ba yêu nhau thật tốt nhé, tụi con bảo đảm sẽ không làm phiền hai người, tụi con sẽ ngoan ngoãn đi ngủ." Tô Tiểu Hinh cũng mỉm cười.
Khuôn mặt của Tô Lạc Lạc ửng đỏ lên, trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ nhiều chuyện, "Mau đi về phòng đi."
Hai đứa nhỏ vội tay nắm tay đi lên lầu, không quấy rối không gian riêng tư của ba và mami nữa.
Sau khi tụi nhỏ lên lầu, Long Dạ Tước liền bước đến gần, nhíu mày với vẻ không vui, "Tại sao lại nhờ anh ta đưa đi, không nhờ anh?"
"Tụi nhỏ ở nhà, anh phải ở lại trông nhà chứ!" Tô Lạc Lạc chớp mắt giải thích.
"Thím Lưu có ở nhà, sẽ thay chúng ta chăm sóc tụi nhỏ, anh thấy em cố ý muốn để anh ta đưa đi!" Long Dạ Tước hằn học một tiếng, lòng oán trách vẫn còn đầy bụng.
Tô Lạc Lạc nhìn anh với vẻ bất đắc dĩ, "Anh đừng tức giận nữa, em đói rồi, em có thể đi ăn trước không?"
Long Dạ Tước biết cô vừa nãy mới hiến máu trở về, anh chỉ đành nén sự tức giận xuống, nhìn cô nói, "Em ngồi trên sofa nghỉ ngơi đi, anh giúp em hâm nóng thức ăn."
"Không cần đâu, em có thể tự làm." Tô Lạc Lạc cười khan một tiếng, cô không quen được anh chăm sóc như vậy.
Long Dạ Tước trừng mắt nhìn cô, "Em vừa hiến máu xong, không được cử động bừa bãi."
Tô Lạc Lạc giờ đây mới hiểu ra, thì ra anh cảm thông cho cô vì cô hôm nay đi hiến máu! Cô vội trả lời, "Em không có hiến máu."
Long Dạ Tước quay đầu lại nhìn cô, xe tiếp máu của anh rõ ràng sau đó mới tới bệnh viện, không lẽ người nhà họ Tô không bắt cô hiến một ít sao? Nhưng mà vậy lại tốt, bởi vì cô đã ốm như vậy, hơn nữa lại sắp đến cái đó, hiến máu rất nguy hiểm.
Tô Lạc Lạc thấy anh không hỏi tiếp nữa, còn cô còn tính đem chuyện cô không phải con ruột nhà họ Tô kể cho anh nghe!
"Không lẽ anh không hỏi em tại sao em không hiến máu sao?" Tô Lạc Lạc nhìn anh nói.
Long Dạ Tước nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ phức tạp, "Anh hy vọng em không hiến."
"Vốn dĩ lúc xe tiếp máu của anh chưa đến, em đã được lấy máu đi xét nghiệm rồi, nhưng mà, em không thể hiến được."
"Tại sao?" Bây giờ, trái tim của Long Dạ Tược lại thấy lo lắng.
Tô Lạc Lạc giờ cũng đã cười rồi, cô cười rất là vui vẻ, "Bởi vì, nhóm máu của em và Tô Vĩ Khâm không hợp nhau, hơn nữa, em biết được một bí mật, em không phải con gái ruột của Tô Vỹ Khâm và mẹ em, em được mẹ đem về nuôi hồi còn nhỏ."
Trái tim Long Dạ Tước lại tiếp tục trùng xuống, nghe xong việc này, anh cũng ngạc nhiên hơi mở to đôi mắt ra, "Em nói gì? Em chắc chứ?"
"Rất chắc chắn, cô y tá nói, nhóm máu của ba mẹ em không thể nào sinh ra một đứa cón nhóm máu O như em được, vì vậy, chắc như đinh đóng cột rồi." Tô Lạc Lạc cười lại cười vui vẻ.
Long Dạ Tước cũng không khỏi cảm thấy mừng cho cô, "Xem ra em rất vui." "Em đương nhiên vui mừng rồi! Em không phải người nhà họ Tô, vì vậy, nỗi hận với Tô Vỹ Khâm bao nhiêu năm qua, tan biến rồi, ông ta vốn dĩ không phải ba em, vì vậy, sự lạnh nhạt của ông ta đối với em, cũng có thể hiểu được." Tô Lạc Lạc nói xong, thở dài một tiếng, "Mẹ em lại không hề nói với em chuyện này."
"Bà ấy không nói với em cũng là vì muốn tốt cho em, nếu để Tô Vỹ Khâm biết đứa con bà ấy nuôi dưỡng không phải con ông ta, mỗi năm còn phải cấp dưỡng, ông ta chắc chắn sẽ kiếm em tính sổ."
Tô Lạc Lạc nhíu mày lại, cảm thấy anh nói đúng, vì vậy, đây là bí mật mà mẹ cô trước khi qua đời cũng không nói cho cô nghe.
"Em đang nghĩ, tìm một lúc nào đó, em phải nói chuyện với người nhà họ Tô, em không muốn cứ dây dưa gì với họ nữa."
"Được! Anh sẽ đi với em." Long Dạ Tước không yên tâm cho cô đi một mình, nghe được tin này, Tô Vỹ Khâm còn hận cô đến ૮ɦếƭ nữa.
"Thật là vui, vui quá đi, em muốn chúc mừng một chút." Tô Lạc Lạc vui như một đứa trẻ vậy.
Long Dạ Tước không khỏi nở nụ cười nhìn cô, bị sự vui vẻ của cô lây sang, anh cười nói, "Được đó! Lát nữa anh sẽ tặng em một chai sâm banh, để em uống một ly xem như chúc mừng."
"Thiệt không? Vậy được, đêm nay em sẽ uống hai ly." Tô Lạc Lạc quyết định uống rượu.
"Chân em còn chưa khỏe, đừng đứng lâu quá, ngồi xuống sofa nào." Long Dạ Tước ra lệnh một tiếng, anh liền bước xuống nhà bếp.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, mặc dù bị anh ra lệnh như vậy, nhưng mà, tại sao trong lòng cô lại không hề có chút tức giận, ngược lại, cô còn cảm thấy có chút ngọt ngào sao ấy?
Cô thật sự bắt đầu phát hiện người đàn ông này càng ngày càng không đáng ghét nữa, ngược lại còn có chút ấm áp.
Long Dạ Tước lấy thức ăn đã hâm nóng trong lò vi sóng ra, đặt xuống bàn, anh đi đến quầy rượu của anh, chọn một chai sâm banh vị ngọt đem qua, bắt đầu, anh ngồi đối diện với cô, anh rót vào ly rượu cổ cao của anh một nửa ly.
Tô Lạc Lạc còn chưa ăn gì, anh đã nâng ly trước, "Nào, cạn ly, chúc mừng em."
Tô Lạc Lạc nâng ly lên, cụng ly với anh một cái, khuôn mặt có chút ửng đỏ, "Cảm ơn."
Lúc hai người uống rượu, đột nhiên trên lan can lầu hai, hai đôi bàn tay vỗ rất nhiệt tình.
"Ồ! Ba và mami thương nhau quá!" Tô Tiểu Hinh vừa nói vừa cười.
Tô Lạc Lạc vừa uống rượu xong, nghe thấy câu này, liền đơ người ra, Long Dạ Tước quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ còn chưa đi ngủ, anh ra vẻ nghiêm khắc nói, "Mau về phòng đi."
Hai đứa nhỏ vội chạy đi, như sợ bị ba bắt được vậy.
Khuôn mặt của Tô Lạc Lạc có chút ửng đỏ, cô đặt sâm banh qua một bên, vội cúi đầu xuống ăn cơm.
"Anh đi dỗ tụi nhỏ ngủ trước, em ăn đi" Long Dạ Tước đứng dậy rời khỏi. Tô Lạc Lạc gật đầu, ừ một tiếng, nhìn anh đi lên lầu, còn cô, đói quá rồi, ăn trước rồi nói.