Từ nghĩa trang trở về thì đã tối, Long Dạ Tước gọi điện cho ba mẹ, nói muốn đi đón bọn trẻ, ba của anh Long Sở Hùng nói vừa đúng lúc muốn ra ngoài, ông sẽ đưa bọn trẻ về. Với lại đã trên đường về rồi.
Tô Lạc Lạc liền cảm thấy có dấu hiệu chuyện hàng tháng tới rồi, cô để Long Dạ Tước dạo một vòng trung tâm mua sắm kế bên biệt thự, chân cô cũng xem như đã có thể đi lại được rồi, chỉ cần đi chậm một chút thì sẽ không ảnh hưởng lắm.
Lúc cô đứng trước quầy bán hàng chọn từng gói từng gói đồ dùng cho nữ, cô cũng thấy ngại không dám nhìn vẻ mặt của người đàn ông kế bên, ngược lại Long Dạ Tước rất bình tĩnh, chỉ là anh có chút tò mò, cơ thể nhỏ bé của cô chảy máu đến bảy ngày, cô sẽ trở nên yếu ớt không.
Sau khi Tô Lạc Lạc chọn xong rồi mua thêm một số đồ ăn vặt hay ăn cho bọn nhỏ, đồ không nóng, Long Dạ Tước cũng để cô mua, bọn nhỏ cũng cần một số món ăn chơi.
Đi đến chỗ xếp hàng để thanh toán, Tô Lạc Lạc còn tìm thẻ ở trong túi xách, trên đầu cô đã có một cánh tay đưa ra, một tấm thẻ vàng đưa tới trước mặt nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lại là một cô gái trẻ, cô ta liền đỏ mặt lên tận mang tai nhận lấy tấm thẻ của anh.
Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng, quay lại nói, "Em có mang tiền rồi."
"Của anh là của em, em chia ra rõ ràng nhiều quá làm gì?" Long Dạ Tước đột nhiên nói giọng khiển trách của một người bạn trai.
Những cô gái xung quanh nghe thấy đều rối rít quay đầu lại, nhìn Tô Lạc Lạc, thật sự đúng kiểu ngưỡng mộ đố kỵ luôn! Thật đúng là một người bạn trai đẹp trai và bá đạo.
Lần này làm cho Tô Lạc Lạc mặt đỏ bừng cả lên, thế nhưng, trong lòng cô lại có trỗi lên hương vị ngọt ngào, cảm giác này làm sao vậy? Không lẽ đây là cảm giác tốt đối với người đàn ông này ư?
Lúc hai người ra khỏi trung tâm mua sắm, chạy hướng về cổng biệt thự, rất nhanh, Long Dạ Tước đã bắt kịp một chiếc xe, đó là chiếc xe của tài xế Long Sở Hùng, chắc chắn hai đứa nhỏ cũng ở trong đó.
Long Dạ Tước huýt sáo, khi hai chiếc xe chạy thẳng hàng, cửa sổ phía sau xe, hai đứa nhỏ đã mừng lắm rồi.
Mấy tiếng gọi ba mẹ thật lớn, Tô Lạc Lạc thấy dáng vẻ mừng rỡ của hai đứa nhỏ, trong lòng cô cũng thấy vui mừng.
Long Sở Hùng cũng nhìn cô gái ngồi ở ghế lái phụ trên xe của con trai qua màn cửa kính, tướng mạo khá không kém sắc, hơn nữa, nhìn thấy nụ cười của cô nhìn cháu trai cháu gái ông, ông có thể cảm nhận được đây thật sự là tình mẹ con.
Xem ra suy nghĩ của con trai không tệ, bây giờ quan trọng nhất là tương lai của hai đứa nhỏ, nếu có mẹ ruột bên cạnh, sự trưởng thành của bọn chúng cũng sẽ rất hoàn chỉnh, còn người phụ nữ khác, rốt cuộc cũng sẽ đối đãi không tốt với mấy tụi nhỏ.
Xe của Long Dạ Tước chạy trước một bước, khi Long Dạ Tước chạy đến bãi đất bằng ở trước biết thự, con đường xe kế bên, một chiếc xe đua màu xanh dương rất nổi bật đậu ngay đó, Tô Lạc Lạc vừa nhìn đã nhận ra là xe của Dạ Trạch Hạo.
Trái tim Tô Lạc Lạc liền nhói lên, đã mười mấy ngày không thấy anh ta rồi, từ lúc cô mất điện thoại, cô và anh đã không liên hệ được.
"Dừng xe lại một lát được không?" Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông bên cạnh nói.
Long Dạ Tước có chút không vui nói, "Không phải đã nói không để em gặp anh ta sao?"
"Em qua chào một tiếng, dù gì cũng là bạn." Tô Lạc Lạc xin anh.
Xe của Long Dạ Tước cũng không dừng lại, ngược lại chiếc xe đằng sau lại dừng lại, sau đó thì thấy hai hình dạng nhỏ xíu đã chạy về hướng xe đua màu xanh dương đó.
Thì ra hai đứa nhỏ cũng nhận ra xe của Dạ Trạch Hạo, biết anh ta ở trong xe.
Xe của Long Dạ Tước liền thắng xe nghe tiếng két ở cách đó mười mấy mét, xe vừa dừng lại, Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc đều mở cửa xuống xe.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng bước thật nhanh qua đó, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo bước xuống từ buồng lái, anh ta mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản, sáng sủa đẹp trai, giống như vẻ ấm áp của người anh trai hàng xóm vậy.
Anh cũng không nghĩ là hai đứa nhỏ sẽ xuống xe tìm anh, anh cười rồi ngồi chồm hổm xuống, nhìn ngang tầm mắt với hai đứa nhỏ, Tô Lạc Lạc cũng cười rồi bước tới gần, "Sao anh lại ở đây đợi vậy?"
"Anh gọi điện thoại của em mấy lần nhưng không gọi được, anh lo nên tính ở đây đợi em, xem có thể gặp được em không." Dạ Trạch Hạo ôm Tô Tiểu Hinh dậy, cười cười với cô bé, đồng thời, ánh mắt của anh đưa về phía người đàn ông cao lớn tuấn tú đang bước tới, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Xin lỗi, điện thoại của em mấy hôm trước bị trộm mất, em đổi điện thoại rồi." Tô Lạc Lạc xin lỗi với vẻ áy náy.
Trong lúc đó, ở hàng ghế phía sau chiếc xe màu đen bên cạnh, cửa sổ xe vẫn đóng kín, vì vậy Dạ Trạch Hạo không biết trong đó còn có người, đến lúc này, cửa xe mới mở ra, bóng dáng uy nghiêm của Long Sở Hùng mới từ trong xe bước xuống.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo vừa đưa lên, thấy ông già uy nghiêm đi về hướng anh ta, vẻ mặt tuấn tú của anh trong phút chốc liền biến sắc, gần như trở nên trắng bệch, Tô Lạc Lạc đang nhìn anh, cô nhìn thấy khoảnh khắc biến sắc rõ mồn một của Dạ Trạch Hạo.
Cô quay đầu lại nhìn Long Sở Hùng một cái, đột nhiên cô mở to mắt ra, cô cũng là lần đầu tiên gặp ba của Long Dạ Tược, điều làm cô cảm thấy kích động chính là ngoại hình như hai cha con của Dạ Trạch Hạo và ông, Long Dạ Tước cũng không giống ba anh đến vậy.
Nếu gặp lần đầu, thật sự có thể tưởng nhầm Dạ Trạch Hạo là con trai của ông nữa, ánh mắt của Tô Lạc Lạc nhìn về khuôn mặt của Dạ Trạch Hạo lần nữa, chỉ thấy đôi mắt cười của anh, lúc này, đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, có chút bối rối, có chút không biết phải làm sao.
Trong lòng Tô Lạc Lạc liền thấy thắt chặt lại, cô không biết tại sao Dạ Trạch Hạo lại có nét mặt như vậy, ba của Long Dạ Tước, tại sao lại khiến anh cảm thấy bối rối chứ?
"Người này là?" Ánh mắt của Long Sở Hùng cũng có chút kích động khi nhìn Dạ Trạch Hạo, có chút không thể tin được, người con trai này lại cho ông một cảm xúc đặc biệt.
"Hàng xóm của con." Giọng của Long Dạ Tước giải thích qua loa một câu.
"Chú là chú Dạ của chúng cháu." Tô Tiểu Hinh cũng vui vẻ trả lời một câu.
Ánh mắt của Long Sở Hùng tiếp tục nhìn Dạ Trạch Hạo, còn lúc này, ông thấy người trai trẻ này nhìn ông vài giây với đôi thoáng chút oán hận lạ lùng, anh ta cúi người đặt Tô Tiểu Hinh xuống, nhìn hai đứa nhỏ nói, "Chú Dạ còn có công chuyện, chú phải đi trước đây, khi nào rảnh tới nhà chú chơi."
Hai đứa nhỏ liền gật đầu, "Dạ! Chúng cháu sẽ đến ạ."
Dạ Trạch Hạo nhìn Tô Lạc Lạc, "Đưa số của em cho anh."
Tô Lạc Lạc vội vàng cúi đầu xuống tìm điện thoại trong túi, mở khóa đưa cho anh ta, Dạ Trạch Hạo nhanh chóng gọi qua số của mình, sau đó, anh mở cửa xe ngồi vào trong, anh nhìn qua cửa sổ, thấy Long Sở Hùng, còn ánh mắt Long Sở Hùng cũng nhìn anh suốt.
Chiếc xe đua nhanh chóng lùi về phía sau, chạy nhanh về một con đường khác.
Tô Lạc Lạc thấy rõ ràng Dạ Trạch Hạo phóng xe đi với tốc độ giận dữ, cô không hiểu, tại sao anh lại kích động mãnh liệt như vậy? Lúc này, cô nhìn khuông mặt nghiêng một bên của Long Sở Hùng, tuy đã có tuổi, nhưng nét mặt vẫn rất có góc cạnh, lại có vẻ ngầu giống hệt Dạ Trạch Hạo đến kỳ lạ. "Ba, đây là Lạc Lạc." Long Dạ Tước ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc lúc này mới hoàn hồn, vội vàng quay về hướng ông lão lễ phép nói, "Con chào chú."
"Chào cô, cứ nghe Dạ Tước nhắc đến cô, lần sau mời cô về nhà ngồi chơi!" Long Sở Hùng nhìn cô mỉm cười.
Tô Lạc Lạc không dám không nghe theo, cô gật gật đầu, "Dạ vâng ạ!"
"Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, ông nội phải về trước rồi, lần sau còn đến chơi với ông bà nội không? Mi một cái nào." Long Sở Hùng khum xuống, nhìn hai đứa cháu xinh xắn nói.
Hai đứa nhỏ mỗi đứa liền hôn một bên má của ông, Tô Lạc Lạc thấy mối quan hệ ông cháu như vậy, trong lòng cô cũng bất chợt thấy ấm áp, xem ra, trước đó do Tô Ngữ Phù ảnh hưởng tới cô quá lớn, cô không biết được là hai đứa nhỏ ở nhà họ Long lại được hoan nghênh đến vậy!
Long Sở Hùng rời khỏi, Tô Lạc Lạc dắt hai đứa nhỏ về nhà, Long Dạ Tước thì lái xe vào trong nhà xe, Tô Lạc Lạc nghe tụi nhỏ kể về những chuyện thú vị ở nhà họ Long.
"Mami, lỗ tai của bà cố nội tụi con nghe không rõ, con và anh lúc nói chuyện với bà đều phải nói rất là lớn tiếng luôn!" Tô Tiểu Hinh nói lại với cô.
"Vậy hai con có thích ông bà nội và bà cố nội không?" Tô Lạc Lạc cười hỏi.
""Tụi con thích lắm, ông bà là người nhà của tụi con, mami à, ông bà còn nói lần sau mami đi chung với tụi con về nữa! Ông bà rất mong được gặp mami đó!" Tô Tiểu Hinh cười vui vẻ.
Long Tiểu Sâm cũng gật đầu, "Mami, mami lần sau đi với tụi con nha!"
"Xem sao đã!" Tô Lạc Lạc cười đáp lại một tiếng. Hai đứa nhỏ ôm lấy một trái bóng ra sân chơi, Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế thư giãn nhìn bọn trẻ chơi bóng, nhưng trong đầu lại bất giác nghĩ về sắc mặt biến đổi của Dạ Trạch Hạo và ánh mắt phức tạp của anh ta lúc nhìn Long Sở Hùng, nghĩ mãi nghĩ mãi, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên làm cô cũng giật cả mình.
Cô nhớ Dạ Trạch Hạo từng nói với cô, ba của anh ta là một người quyền cao chức trọng, là người rất có địa vị, như vậy, ba của Long Dạ Tước là người vô cùng thích hợp, không lẽ, ba của Dạ Trạch Hạo là ba của Long Dạ Tước?
Suy nghĩ này làm chính bản thân cô cũng bị làm hết hồn, không thể nào! Nếu là đúng như vậy, vậy thì Dạ Trạch Hạo là con riêng của nhà họ Long rồi, nếu như vậy, sự đả kích của Long Dạ Tước và mẹ anh sẽ không thể tưởng tượng được.
Trong lòng Tô Lạc Lạc không khỏi có chút hoảng.
Vào lúc này, Long Dạ Tước từ nhà xe đi tới, buổi hoàng hôn, bóng dáng anh kéo dài ra, nhưng lại rất đẹp trai mê người, tựa như vị hoàng tử của thế kỷ vậy, cao ngất bất phàm.
Tô Lạc Lạc nhìn khá lâu, cảm thấy nhịp tim của mình giống như bất chấp đập loạn cả lên.
Cô cúi mắt nhìn xuống, không muốn nhìn anh nữa.
Thế nhưng, tâm tư mỏng manh hiện trên khuôn mặt cô sao có thể thoát được khỏi người đàn ông đang bước tới chứ, ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên nét cười không khó để phát hiện được.
Anh cảm thấy đã có sự tự tin đối với người phụ nữ này.
Anh ngồi kế bên cô, đối với hành động cô đưa số điện thoại của cô cho Dạ Trạch Hạo, anh cảm thấy không vui.
"Tại sao em lại đưa số điện thoại cho anh ta? Em muốn liên lạc với anh ta đến thế sao?" Long Dạ Tước nhíu mày với vẻ không vui lắm, anh ngồi bên cạnh cô.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến suy đoán vừa rồi của mình, nếu Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo là anh em cùng cha khác mẹ, vậy thì, anh không thích anh ta đến vậy, xem ra không phải chuyện tốt.
"Em và anh ta thật sự chỉ là tình bạn mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều vậy được không?" Tô Lạc Lạc chỉ đành giải thích.
Long Dạ Tước rất tự tin đối với sức hút của mình, nhưng, không thể phủ nhận, Dạ Trạch Hạo cũng có sức hút riêng của anh ta, là kiểu đàn ông càng làm cho phụ nữ yêu thích.
"Cho dù có số điện thoại của anh ta cũng không được liên lạc thường xuyên." Long Dạ Tước cắn răng ra lệnh một tiếng.
"Em biết rồi." Tô Lạc Lạc ngoan ngoãn nghe lời, cô mà còn đỡ lời cho Dạ Trạch Hạo thêm vài câu, chắc chắn lại làm người đàn ông này không vui.
"Chân của em sao rồi?" Long Dạ Tước cúi đầu nhìn cái chân sưng tấy của cô.
Tô Lạc Lạc lắc đầu, "Không có gì đáng ngại cả."
"Ngày mai em không được đi làm nữa, nếu em muốn đi, anh sẽ cho em đi, nhưng, em phải ở nhà nghỉ ngơi một tuần rồi tính tiếp."
"Vậy em không đi." Tô Lạc Lạc cười cười, "Em sợ em cứ gây rắc rối cho anh mãi, có lẽ em có thể tìm được công việc khác."
Long Dạ Tước lập tức gắt giọng một tiếng tức giận, "Ngoài việc ở bên anh, em không được đi đâu hết."
"Vậy được rồi! Em sẽ nghĩ ngơi một thời gian trước." Tô Lạc Lạc nở nụ cười không biết phải làm sao.
Long Dạ Tước cũng không trông mong cô làm việc kiếm tiền, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh và tụi nhỏ.
Nhà họ Tô. Tô Ngữ Phù sau khi được nghỉ ngơi vài ngày, tâm trạng cũng đã hồi phục không ít, chỉ là sự oán hận đối với Tô Lạc Lạc thì cô thật sự không can tâm, Tô Lạc Lạc ςướק mất Long Dạ Tước như vậy, hơn nữa, lại làm cho cô chịu hết khổ cực, giờ đây, Long Dạ Tước cắt đứt đơn hàng của nhà cô, tài chính công ty nhà cô cũng bốc hơi đi không ít, bây giờ, mỗi ngày ba mẹ đều vò đầu bứt tóc lo nghĩ về tương lai của công ty.
Đương nhiên, vẫn còn con đường khác, đó chính là đám cưới thương mại, thiếu gia nhà họ Lâm đó rất thích cô, chỉ là trong lòng cô không thích anh ta tí nào.
Cô đang xem mấy cuốn tạp chí thời trang, đột nhiên điện thoại để bên cạnh cô reo lên, cô lấy lên xem, không ngờ lại là trợ lý của ba cô gọi tới, cô nhíu mày, "A lô!"
"A lô! Đại tiểu thư phải không? Không xong rồi, lão gia vừa bị người ta đâm một nhát, cô cùng phu nhân mau đến bệnh viện đi!"
"Cái gì? Ba tôi bị người ta đâm ư?"
"Bởi vì việc phát lương mà cãi nhau với công nhân, bây giờ chúng tôi nhanh chóng đưa ông đến bệnh viện, tình thế rất nguy hiểm, cô mau chạy tới bệnh viện đi!" Đầu dây bên trợ lý nói rất gấp gáp.
Tô Ngữ Phù hết hồn đến nổi nhanh chóng bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng xuống giường, hướng về vừa hoa dưới nhà kêu to, "Mẹ, mẹ ơi … ba xảy ra chuyện rồi, ba bị người ta đâm rồi."
Uông Nguyệt Dung đang chỉ người làm làm việc ở vừơn hoa vừa nghe câu này, bà bị dọa đến nỗi bệnh tim muốn tái phát, bà nhanh chóng cùng với Tô Ngữ Phù chạy tới nhà xe, Tô Ngữ Phù lái xe cô, chở bà đến bệnh viện gần công ty.
"Trời đất ơi! Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Có nghiêm trọng không?" Trái tim của Uông Nguyệt Dung như muốn trào ra khỏi cổ họng.
Thật là nhà dột còn gặp mùa mưa liên miên nữa, bây giờ nhà họ Tô thê thảm vô cùng, chồng còn bị đâm nữa. Khi mẹ con Tô Ngữ Phù nhanh chóng đến bệnh viện, Tô Vỹ Khâm đang được cấp cứu, còn bác sĩ tranh thủ khuyên người nhà chuẩn bị trước, lúc nào cũng sẽ phải hiến máu cho bệnh nhân, bởi vì bệnh viện biết trong kho máu đã không còn máu dự trữ nữa, hơn nữa, bệnh viện bên cạnh lại rất thiếu thốn, có người nhà truyền máu sẽ càng nhanh hơn, hơn nữa nhóm máu của con cái lại phù hợp.
"Mẹ, dạo này con thiếu máu trầm trọng, sao con có thể truyền máu được!" Tô Ngữ Phù sợ đến nắm chặt tay mẹ, "Mẹ, con sợ không đủ máu!"
"Vậy phải làm sao?"
"Kêu Tô Lạc Lạc qua đây, cô ta là con gái của ba, kêu cô ta hiến máu! Ba cũng sắp mất mạng rồi, cô ta nhất định không thể thấy ૮ɦếƭ không cứu." Uông Nguyệt Dung bây giờ không muốn gặp nhất chính là Tô Lạc Lạc, đó là bằng chứng việc chồng ngoại tình sinh ra con hoang, bà gặp một lần là đau một lần, nhưng bây giờ mạng của chồng bà đang nguy cấp, bà không thể vì oán hận này mà không cứu được!