Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 92

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Tô Lạc Lạc ăn một hồi bèn cảm thấy quá buồn bực, liền tự nhiên tìm đề tài để nói chuyện, "Trước đây anh nói anh và Tô Ngữ Phù quen nhau năm năm nhưng lại chưa từng sống chung với nhau, tại sao vậy? Nếu anh không thích cô ta, tại sao lại quen cô ta năm năm chứ?"
Đũa của Long Dạ Tướng ngừng lại một lát, ngẩng đầu lên nhìn cô, "Cô không tin tôi ư?"
"Tôi tò mò, tại sao anh với Tô Ngữ Phù lại đến bước đính hôn luôn."
"Bà nội tôi trước một tháng đính hôn, lý do bà bị chứng bệnh không trị được đã giục tôi kết hôn."
"Vì vậy, anh muốn bà nội anh vui nên anh mới đính hôn với Tô Ngữ Phù ư?"
"Trước khi cô xuất hiện, tôi không có hứng thú với phụ nữ, đối với hôn nhân càng không coi trọng, nếu kết hôn có thể khiến người nhà tôi vui vẻ, chẳng qua cuộc sống có thêm một người phụ nữ, tôi không có ý kiến gì."
Vẻ mặt Tô Lạc Lạc tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh, "Trước đây có phải anh bị tình yêu tổn thương không! Cho nên đã làm anh tuyệt vọng với tình yêu."
Long Dạ Tước có chút tức giận trừng mắt nhìn cô, "Đừng nói bậy." Tô Lạc Lạc bỉu môi, "Đối với anh mà nói thì chỉ cần một người phụ nữ là đủ, bất kể có yêu cô ta không, có giá trị lợi dụng cho anh, anh sẽ lấy, Tô Ngữ Phù là người phụ nữ mà anh chuẩn bị cưới về để làm bà nội và người nhà anh vui, còn bây giờ, anh lại nói muốn cưới tôi, xem ra, đối với anh thì tôi là người có giá trị lợi dụng rồi."
Tuy Long Dạ Tước không thích câu nói này, nhưng cô phân tích suy nghĩ của anh đối với Tô Ngữ Phù trước đây rất đúng, chẳng qua là anh không thích câu nói này mà thôi.
"Nếu cô muốn ví mình như món đồ hàng, tôi cũng không có ý kiến, tốt thôi, giá trị lợi dụng của cô so với Tô Ngữ Phù tốt hơn đấy." Long Dạ Tước cất tiếng lạnh lùng.
Tô Lạc Lạc nghẹn lời lại một lúc, mặt đỏ bừng, "Tôi mới không phải món đồ hàng!"
"Tóm lại, cô chỉ cần biết rằng, tôi và Tô Ngữ Phù không hề có bất kỳ quan hệ nào là được, tôi không hy vọng cô có hiểu lầm gì."
"Vậy tiếc cho anh quá, Tô Ngữ Phù cũng khá xinh, anh có thể thừa lúc anh với cô ta đang quen nhau mà lợi dụng một xíu." Tô Lạc Lạc không khỏi cất giọng ranh mãnh.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước tối sầm xuống, "Cô tưởng tôi thiếu phụ nữ sao?"
"Anh đương nhiên không thiếu rồi! Vì vậy, phiền anh tìm mấy người con gái có hứng thú với anh tán tỉnh đi! Chúng ta làm bạn được rồi." Tô Lạc Lạc cười hì hì nhìn anh.
Long Dạ Tước sắp bị cô làm cho ngã gục, "Cô nói thêm một câu nữa thì đừng hòng ăn."
Tô Lạc Lạc còn chưa ăn no nữa mà! Nghe anh nói vậy, cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại rồi vùi đầu xuống ăn mì.
Ăn mì xong, Long Dạ Tước dọn dẹp mấy cái dĩa, Tô Lạc Lạc khập khiễng đi đến trước ghế sofa, nhìn chằm chằm vào ti vi, tiếp tục nghĩ về cô gái lúc nãy, cô nghĩ, nhất định chỉ là trùng hợp mà giống nhau vậy thôi!
Cục công an.
Từng là đại tiểu thư nhà họ Tô lại đột nhiên bị tạm giam một tháng, một tháng qua, Tô Ngữ Phù ăn không ngon ngủ không yên, cả người cũng bốc mùi hôi thối, bình thường thích dưỡng da đến nhường nào, giờ đây, cô đã trở nên vàng vọt gầy gò đi.
Lúc Uông Nguyệt Dung và Tô Vỹ Khâm đến đón cô đã đau lòng muốn ૮ɦếƭ, Tô Ngữ Phù ôm lấy mẹ liền khóc to một trận, nhưng sau bài học lần này, trong lòng Tô Ngữ Phù hận Tô Lạc Lạc đến cực điểm, nhưng, cô không dám làm chuyện gì ngu xuẩn nữa.
Ngay cả ở trên xe, Tô Vỹ Khâm ra sức dạy dỗ cô một trận, ông nghĩ, Long Dạ Tước hủy đơn đặt hàng của ông, tuyệt đối liên quan đến việc con gái đã làm, giờ đây, nhà họ Tô cũng đã sụp đổ trong thời gian ngắn ngủi, còn định hôm nay đưa công ty lên sàn, hết cả rồi.
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, Long Dạ Tước ném cho cô một cuốn sách để cô xem, Tô Lạc Lạc cầm lên, đang xem thì đột nhiên chuông cửa reo lên, Long Dạ Tước ở trong phòng làm việc nên không nghe thấy.
Tô Lạc Lạc khập khiễng đi đến trước màn hình quay phim để xem, chỉ thấy trước cửa có một cô gái vừa cao ráo vừa sành điệu đứng ở ngoài cổng, cô ta hướng về ống kính rồi cất tiếng rất ngọt, "Dạ Tước là em Tịnh Như nè, anh có nhà không?"
Tô Lạc Lạc nhìn cô gái trên màn hình quay phim, trong lòng không khỏi tỏ vẻ khinh bỉ người đàn ông nào đó, còn nói không hứng thú đối với phụ nữ, nhìn đi, giờ thì bạn gái anh ta đến gõ cửa tìm rồi đó!
Tô Lạc Lạc không muốn mở cửa lắm, cô đang do dự thì sau lưng, bóng dáng của Long Dạ Tước xuất hiện, thấy cô đang đứng trước màn hình máy quay, anh nhíu mày lại, "Không được mở cửa."
"Cô gái này là ai vậy? Bạn gái cũ của anh ư?" Tô Lạc Lạc xếch mày gặng hỏi.
"Không là ai cả." Long Dạ Tước trả lời với giọng nhạt nhẽo.
"Thật sự không để cô ta vào ư? Cô ta mà đi rồi, anh đừng có hối hận nhé!" Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh.
Long Dạ Tước vốn dĩ đứng cách cô rất gần, và chỉ một giây sau, thân hình cường tráng của anh đã sáp đến bên cô, Tô Lạc Lạc liền áp sát lưng vào tường, hơi thở nén lại, "Nói gì cũng từ từ nói, anh đứng sát vậy làm gì kia chứ?"
"Tô Lạc Lạc, cô nghe rõ đây, người phụ nữ bây giờ tôi muốn có được chỉ một mình cô thôi." Long Dạ Tước hết sức bình tĩnh cúi xuống ghé vào tai cô nói.
Tô Lạc Lạc né tránh hơi thở nóng bỏng của anh, mặt đỏ tận mang tai, người đàn ông này, thẳng thắng quá mà.
"Sau này, bất kỳ một người phụ nữ nào đến quấy rầy tôi, cô đều không được phép cho vào."
"Nói như vậy, những người phụ nữ mà anh tán tỉnh không chỉ một người? Nè, không ngờ anh lại đa tình đến vậy cơ đấy." Tô Lạc Lạc nhanh miệng nói ra.
Long Dạ Tước tức giận trừng cô, cắn chặt răng, "Nhưng tấm thân trinh nguyên của tôi đích thực đã bị cô ςướק mất."
"Cái đó là tôi … cũng là đêm đầu tiên của tôi mà! Anh cũng không thiệt gì." Tô Lạc Lạc đỏ mặt nói lại.
Long Dạ Tước sáp lại nhìn cô vài giây, "Xem ra cô đối với chuyện này cũng khá hứng thú, hay là, bây giờ chúng ta thử xem?"
"Không … không có hứng thú gì cả." Tô Lạc Lạc lập tức nói giọng cà lăm, phủi sạch chuyện này đi.
Long Dạ Tước nhìn người đứng ngây ngô ở ngoài cổng, thấy Lý Tịnh Như còn không muốn rời khỏi, anh liền lạnh lùng cảnh cáo cô, "Tôi còn có việc, tốt nhất là cô không được mở cửa."
Tô Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu, "Không mở cửa."
"Đợi tôi làm việc xong, buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm."
"Ồ! Mời tôi ăn tiệc lớn hả?"
"Ngoan một chút thì được ăn, không ngoan thì cho cô ở nhà." Long Dạ Tước giọng đầy uy Hi*p, xoay người bước đi.
Tô Lạc Lạc lè lưỡi một cái, "Xem mình như con nít mà ăn Hi*p không à! Mình có phải đứa bị hù dọa đâu."
Cô nhìn cô gái đứng ngoài cửa không chịu bỏ đi, định mặc kệ không lo nữa, cô cũng không muốn bên cạnh Long Dạ Tước có quá nhiều phụ nữ dây dưa, lỡ làm đau lòng một hai cô thì sao? Sau này, tốt nhất là anh không nên kéo cô nào về.
Nghĩ xong, Tô Lạc Lạc liếc mắt, suy nghĩ này, sao lại khiến cô giống như kẻ đang ghen kia chứ? Lý Tịnh Như ngoài cổng một lát sau thì bỏ đi, Tô Lạc Lạc đọc sách đến mười một giờ rưỡi, Long Dạ Tước bước ra, anh lấy chìa khóa xe trên bàn, Tô Lạc Lạc nhanh chóng nhảy cò cò đến kệ giày bên cạnh, một chân của cô đứng không vững, lúc cô chuẩn bị tìm cái gì đó đển bắt lấy thì Long Dạ Tước đến bên cạnh cô.
Cô liền ôm lấy eo của người đàn ông, cô kinh ngạc được vài giây, sau gáy liền phát ra tiếng cười đầy vẻ gian của người đàn ông, "Xem ra tôi đã trở thành chỗ dựa tốt nhất của cô rồi."
Tô Lạc Lạc bị cảm giác rợn cả da gà mà run người, cô cúi người xuống, lấy một đôi sandal màu trắng ra, mang vào, Long Dạ Tước thấy cô đi đứng khó khăn, liền cúi người xuống bế cô lên. Tô Lạc Lạc cảm thấy không còn sức lực nữa, giống như bị anh bế đến ghiền rồi.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Bị anh bế lên xe rồi chạy một mạch đến một nhà hàng cao cấp trong trung tâm, Tô Lạc Lạc đi theo anh, cũng xem như từng thấy qua sự đời, vì vậy, một nhà hàng cao cấp như thế, cô cũng không nhát lạ, nhưng, ở chỗ như vậy, cô không thể cứ để Long Dạ Tước bế được, cô đành lò cò từng bước bước nhẹ đi.
Long Dạ Tước đã đặt một phòng riêng có cửa kính ngắm nhìn toàn cảnh một trăm tám mươi độ, ngoài cửa sổ là một công viên cây xanh nhân tạo, tầm mắt khá là đẹp.
Tô Lạc Lạc đứng trước cửa sổ to như vậy, ngắm nhìn hồ nhân tạo ở gần đó, trong lòng thấy thật khoan khoái.
Nhân viên phục vụ tới nhận gọi món, Long Dạ Tước gọi luôn, cô thích ăn gì, trong lòng anh cũng đã biết trước.
"Tôi đi vệ sinh, cô không được chạy lung tung đấy." Long Dạ Tước nhìn cô nói.
Tô Lạc Lạc có chút buồn cười, "Chân tôi bị thương như vậy, tôi còn có thể đi đâu chứ?"
Long Dạ Tước nghĩ nghĩ cũng đúng, nếu cô không muốn chịu đau thì ngoan ngoan ở đây. Vóc dáng cao cao của Long Dạ Tước hướng về phía nhà vệ sinh bước đi, khi anh rời khỏi nhà vệ sinh nam, anh thấy có người con gái đang rửa tay ở tấm kính trước mặt, Long Dạ Tước thấy bóng dáng hiện trước tấm kính, anh nhíu mày lại rồi chợt bấu lấy tay cô gái, "Không phải dặn cô không được chạy lung tung sao?"
Cô gái kinh ngạc quay đầu lại, một khuôn mặt có chín phần giống Tô Lạc Lạc xuất hiện trước mặt Long Dạ Tước, anh lập tức nhận ra đây không phải Tô Lạc Lạc, anh nhanh chóng thu tay lại, có chút kinh ngạc nhìn dò xét cô gái, cất tiếng xin lỗi, "Thật xin lỗi!"
Lúc cô gái nhìn thấy khuôn mặt của anh cũng ngây người ra.
Hôm nay Long Dạ Tước mặt một bộ áo sơ mi đen phối với quần tây, tôn lên vóc dáng đầy vẻ hoang dã uy nghi, một khuôn mặt tuấn tú bất phàm càng làm cho phụ nữ mới thấy đã muốn rụng tim.
"Anh là … anh Minh đúng không! Thật trùng hợp, lại ở đây gặp được anh." Cô gái đột nhiên nhận ra anh, đây là người đàn ông trong truyền thuyết của giới thương gia.
Chỉ cần là người trong giới thương gia, sao lại không nhận ra được chứ? Ánh mắt của Long Dạ Tước vẫn còn dừng lại trên khuôn mặt rất giống Tô Lạc Lạc của cô gái này, bất kể là dáng người hay mắt mũi miệng, cô ta khác với Tô Lạc Lạc có lẽ là khí chất, cô gái này vừa nhìn đã biết là đại tiểu thư xuất thân nhà phú hộ giàu sang, còn Tô Lạc Lạc thì thấy rõ là một cô gái bình thường, toát lên vẻ chân thực và tự nhiên.
Cô gái bị ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn đến có chút mất tự nhiên, khuôn mặt có chút hơi thẹn thùng, ánh mắt của Long Dạ Tước lúc này đã làm cô ta hiểu lầm.
Cô tưởng Long Dạ Tước ngắm nhìn cô, dù sao, một người đàn ông nhìn một người cô gái mắt không chớp như vậy, tuyệt đối có cảm tình với cô rồi.
Còn cô gái này cũng tự cho vẻ đẹp của cô hơn người có thể thu hút được sự chú ý của Long Dạ Tước, cũng hợp tình hợp lý thôi.
Cô gái nháy mắt đưa tình hai cái, lúc này đây, ánh mắt của Long Dạ Tước liền thu lại, cúi đầu chào cô, bước đi rời khỏi.
Nhìn hình bóng tuấn tú đẹp trai của anh biến mất ở khúc cua hành lang, người con gái sau lưng thở dài một tiếng, khuôn mặt lóe lên vẻ kích động và mừng thầm, không ngờ cô vừa về nước lại có một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với người đàn ông giàu có đó, xem ra, sau này chỉ cần tìm cơ hội gặp anh thôi.
Anh nhất định không thoát khỏi bàn tay cô được, người đàn ông này, cô nhất định phải có được, cô tự tin nghĩ vậy.
Cô là Đơn Doanh, con gái độc nhất của đại gia đá quý.
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, cô lấy một quyển tạp chí ở bên cạnh xem, cửa mở ra, cô ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước bước vào.
Còn ánh mắt Long Dạ Tước thì nhìn cô chằm chằm.
Tô Lạc Lạc bị ánh mắt của anh nhìn đến nổi da gà, cô chớp mắt một cái, "Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Hôm nay từ sớm cô đã nói với tôi một câu, cô nói trên đời này có người giống hệt nhau, tại sao cô lại nói như vậy?" Long Dạ Tước ngồi bên cạnh cô, híp mắt nhìn cô hỏi.
"Tại vì sáng nay lúc tôi xem tin tức, tình cờ thấy được một thiên kim đại tiểu thư trông giống hệt tôi, đúng là rất giống." Tô Lạc Lạc nhớ đến khuôn mặt của thiên kim nhà giàu ấy, cô thật sự không thể tin được, gần như giống hệt nhau như đúc.
Tô mà đứng cùng với cô gái ấy, tuyệt đối sẽ được cho là cặp sinh đôi!
Long Dạ Tước nhớ đến cô gái vừa gặp ở nhà vệ sinh, có lẽ là thiên kim nhà giàu sáng nay cô thấy trên tivi rồi!
"Đúng là rất giống cô, lúc nãy tôi ở nhà vệ sinh, xém tí nhìn nhằm cô ta là cô." Đôi mắt đen láy như mực của Long Dạ Tước híp lại, sau đó, không đợi Tô Lạc Lạc kinh ngạc, anh hỏi ngay, "Mẹ cô năm đó có lẽ nào sinh một cặp sinh đôi không?"
"Đương nhiên không thể nào rồi! Mẹ tôi sinh có mỗi mình tôi." Tô Lạc Lạc lập tức phủ nhận.
"Nhưng mà, cô có thể sinh Tiểu Hinh, Tiểu Sâm một cặp long phụng thai như vậy, nói không chừng gia tộc cô có gen sinh đôi."
"Nhà anh không có sao?"
"Nhà tôi không có." Long Dạ Tước trả lời đầy vẻ xác định chắc chắn.
Tô Lạc Lạc lắc đầu nói, "Nhà tôi chắc không có đâu, mẹ tôi cũng là con gái một mà."
Long Dạ Tước chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, một lúc cũng không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc có chút hồng hào, trắng ửng hồng, khiến cho khuôn mặt nhỏ của cô càng yêu kiều thêm, tuy nét mặt cô giống như cô gái lúc nãy.
Nhưng ánh mắt của cô gái đó không được trong suốt xanh biếc như cô, cái nhìn của cô gái đó đầy vẻ thực dụng và dã tâm của những cô gái bây giờ.
Đặc biệt là lúc cô ta nhận ra anh, thấy ánh mắt lóe sáng của cô, thật giống hệt phần lớn những cô gái hám của vậy, khiến anh vừa nhìn đã sinh lòng chán ghét.
Tô Lạc Lạc bị ánh mắt của anh nhìn đến da đầu tê dại, đầu cô cuối cùng cũng bắt được lời anh vừa mới nói lúc nãy, cô kinh ngạc nói, "Nói như vậy, người con gái trông giống hệt tôi cũng ăn cơm trong nhà hàng này à?"
"Chắc vậy, cô muốn gặp cô ta?" Đôi môi quyến rũ của Long Dạ Tước nở một nụ cười.
Tô Lạc Lạc lắc đầu, tự giễu một câu, "Có gì đâu mà gặp nhau, cô ta là thiên kim đại tiểu thư, còn tôi chẳng qua là cô gái bình thường, chỉ là trông giống nhau thôi."
"Cô làm gì mà phải tự hạ thấp mình vậy? Chỉ cần cô nói với tôi muốn làm người phụ nữ của tôi Long Dạ Tước này, cô xem ai dám xem thường cô chứ?" Đôi mắt đen láy của Long Dạ Tước nhìn cô.
Tô Lạc Lạc nghe xong những lời này, ngẩng đầu nhìn anh, bất ngờ không kịp đề phòng bắt gặp ánh mắt sâu không đáy của anh, tim cô đập thình thịch.
Long Dạ Tước bắt được biểu cảm thẹn thùng ấy, anh nhít lại gần bên tai cô, nhếch môi khẽ cười, "Tôi cho phép khi ở ngoài cô có thể giới thiệu thân phận cô là bạn gái của tôi."
Tôi Lạc Lạc nuốt nước miếng, nhưng theo bản năng lắc đầu.
Long Dạ Tước sáp lại gần cô mới phát hiện làn da cô gái này thật nõn nà, trắng và sáng, với mái tóc đen bóng không nhuộm chất hóa học, càng hợp với con người ngọc ngà được nặn ra với khuôn mặt nhỏ của cô.
Tô Lạc Lạc bị anh nhìn đến đỏ cả mặt, ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm nóng bỏng, cô cảm giác giống như bị nướng trên lửa vậy. "Không được nhìn nữa, không được nhìn nữa …" Tô Lạc Lạc lập tức đưa bàn tay nhỏ xíu che mắt anh lại, người ông này cũng nhìn đủ rồi đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc