Cô quay người lại định bỏ chạy, nào ngờ chỗ này không phải chỗ đứng bằng phẳng, đôi giày cao gót trên chân cô móc lấy một cành trúc, cô liền bị té bổ nhào xuống đất vô cùng khó coi.
Hơn nữa, chỗ chân trần trở nên đau nhức khiến cô liền hít một hơi lạnh.
Long Dạ Tước không hề nghĩ đến, chưa đầy cái chớp mắt thôi mà người con gái này đã té xuống đường, anh liền bước bước lớn hai bước tới, nhập vào cô ở bên cơ thể cô, nhìn đôi tay của Tô Lạc Lạc che lấy chỗ vết thương ở chân bị té, đôi chân mày anh nhíu lại.
"Bị trật chân rồi à? Tôi xem sao." Long Dạ Tước nói xong rồi đưa tay nắm lấy bàn chân nhỏ bé của cô.
Tô Lạc Lạc liền cất tiếng to, "Không được tự ý hành động, đau lắm đấy …"
"Ai cho cậu chạy lung tung." Long Dạ Tước nhẹ nhàng nói một tiếng bình an.
Tô Lạc Lạc giận đến sôi cả máu lên, rõ ràng là anh ta đưa cô đến chỗ như thế này, sao lại trách cô?
Long Dạ Tược cúi người xuống, dễ dàng nhức cô ôm kiểu công chúa, Tô Lạc Lạc cũng nhanh chóng giơ tay khoác lấy cổ của anh.
"Trông cô cũng ăn giỏi lắm mà, sao lại nhẹ thế nhỉ? Long Dạ Tước nhíu mày lên tiếng nói.
"Tôi là đứa ăn không mập đó, không được sao?" Tô Lạc Lạc hít một hơi sâu, người khiến cô chịu đau vậy chính là anh.
Ở đây cách chỗ lấy xe vẫn còn một đoạn được nữa, ít nhất là một cây số nữa! Còn trên đường đi, cả quảng đường, Long Dạ Tước bế cô đi qua đám đông náo nhiệt, bên đường còn có không ít ánh nhìn của người khác, Tô Lạc Lạc thấy xấu hổ đến nỗi chỉ dám nép vào lòng иgự¢ anh, không dám lộ mặt ra.
Ánh sáng mập mờ, mọi người chỉ cảm thấy người đàn ông có thân hình cao lớn, khí chất bất phàm toát ra, còn mặt mũi anh cũng tuyệt đối làm người ta thán phục.
Người con gái trong lòng anh thật là hạnh phúc quá!
"Ồ! Đẹp trai quá!" Cô gái bên cạnh không kìm chế được mà thốt nên lời.
Long Dạ Tước như không hề nghe thấy, bế Tô Lạc Lạc bước đi vững chãi rời khỏi, còn Tô Lạc Lạc rõ ràng nghe thấy từ những tiếng thán phục kinh ngạc của những cô gái này, sự ngưỡng mộ đối với cô, giờ đây cô đau đến chỉ muốn khóc mà thôi.
Long Dạ Tước bế Tô Lạc Lạc đi thẳng một mạch đến chỗ xe, đặt cô ngồi vào buồng lái phụ xong, Tô Lạc Lạc nhấn mở đền, chỉ thấy bàn chân trần của cô đã đỏ sưng vù cả lên, bị trật khớp rồi.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện." Long Dạ Tước ngồi vào xe, nhanh chóng nổ máy xe, định đưa cô đi bệnh viện gần đó.
Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể đi bệnh viện, ai bảo cô xui vậy chứ?
Đến bệnh viện, Tô Lạc Lạc tính một mình khập khiễng bước đi tìm bác sĩ, nhưng khi chưa được vài bước, người đàn ông nọ đã cúi người xuống, theo quán tính mà bế cô vào lòng, Tô Lạc Lạc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm hút hồn mê người của anh, được anh bế giống như một loại cảm giác an toàn rất khác biệt.
Long Dạ Tước dường như biết cô đang nhìn cái gì, anh đưa mắt nhìn xuống, con ngươi đen như vòng xoáy đen thâm thúy và nguy hiểm, xếch một nụ cười, "Đừng quá cảm động."
Mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng, người đàn ông ngày còn có thể đáng ghét hơn sao?
Cô ý ta tới dẫn họ đến khoa ngoại khu băng bó, khi Long Dạ Tướng ra lấy số đã làm mê mẫn cả dàng y tá trực ca, họ chưa từng thấy người đàn ông đẹp trai đến vậy tới bệnh viện, hơn nữa người đàn ông này không chỉ đẹp trai! Nhìn anh có vẻ rất là giàu có.
Người con gái được anh đưa đến là bạn gái của anh sao?
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế, nhìn bác sĩ nam cầm rượu thuốc đến, trong lòng cô liền thắt chặc lại, cô nghĩ chẳng lẽ anh bác sĩ này muốn dùng sức thoa rượu thuốc cho cô!
Nghĩ vậy, chỉ thấy anh bác sĩ nói, "Chỗ này của cô bị máu bầm, tôi phải xoa Ϧóþ cho cô, một lát sẽ có chút đau, cô chịu đau một xíu nhé!"
Lúc này, Long Dạ Tước vừa bước vào, Tô Lạc Lạc liền thành khẩn xin bác sĩ, "Bác sĩ, có thể xức ít thuốc cho tôi được rồi!"
"Không được, nếu cô như vậy, máu bầm rất khó hết, có hơi đau, chịu đau một xíu." Bác sĩ kiên quyết xoa Ϧóþ cho cô.
Đôi mắt long lanh to tròn của Tô Lạc Lạc nhìn về phía người đàn ông cầu cứu, Long Dạ Tước nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, thật giống như một đứa trẻ không biết làm sao, anh nhịn cười, đưa cánh tay đến trước mặt cô. "Đau thì cắn."
Bác sĩ ở bên cạnh cười lên, "Cô gái, bạn trai cô tốt với cô quá."
Tô Lạc Lạc theo bản năng nắm chặc lấy cánh tay của Long Dạ Tước, còn lúc này, bác sĩ bôi một lớp rượu thuốc trên chân cô, bắt đầu dùng sức.
"A …" Tô Lạc Lạc đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vo thành cục, miệng cô cắn chặt cánh tay anh, dường như có thể giảm bớt sự đau đớn.
Sau khi bác sĩ xoa Ϧóþ chỗ máu bầm xong, Tô Lạc Lạc cũng đau đến mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh tóa ra đầy mặt, cô còn len lén quẹt đi nước mắt ở khóe mắt.
Bác sĩ băng bó cho cô xong, nhìn cô, "Tốt nhất hai ngày này không nên đi lung tung, sau đó trong vòng một tháng không được mang giày cao gót."
Tô Lạc Lạc gật đầu, Long Dạ Tước cầm đôi giày của cô lên, ném thẳng vào thùng rác.
"Ê! Giày của tôi." Tô Lạc Lạc trưng đôi mắt.
"Cô đã không cần nó nữa." Long Dạ Tước nói xong, cúi người xuống, lần nữa bế cô dậy.
Tô Lạc Lạc lúc này đau đến nổi mặt mày trắng bệch phờ phạc, cô cũng mệt rồi, đành dựa vào Long Dạ Tước, ngay cả nói cũng không có sức nữa rồi.
Long Dạ Tước cho cô ngồi vào trong xe, anh chạy xe về biệt thự, khi đến biệt thự thì đã mười giờ đêm rồi, Tô Lạc Lạc ngồi bên cạnh đã sớm chiềm vào giấc ngủ trên dọc đường rồi.
Long Dạ Tước dừng xe lại, nghiêng người sang chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, một lát sau, anh đi tới, bế cô gái đang ngủ dậy.
Khi Tô Lạc Lạc đang ngủ mà còn ôm lấy cổ anh theo bản năng rồi ngủ tiếp.
Long Dạ Tước bế cô lên lầu, lúc chuẩn bị bế cô về phòng của cô, anh chân chừ lại vài giây rồi bế cô gái này về phòng ngủ của anh.
Tô Lạc Lạc tưởng người đàn ông này bế cô về phòng của cô rồi nên đến cả mở mắt cô cũng lười nữa, rồi vẫn ngủ tiếp.
Long Dạ Tước mở nút áo sơ mi, cởi ra, chỉ thấy cánh tay phải của anh hằn rõ một vết cắn rất sâu, nhưng trong mắt anh, anh lại thấy xót xa cho sự đau đớn lúc nãy của cô, chỉ có đau đến cực điểm thì mới vô thức cắn ra vết cắn sâu như vậy.
Long Dạ Tước ϲởí áօ sơ mi ra, bước vào trong phòng tắm.
Tô Lạc Lạc nghiêng người ngủ, nửa tiếng đồng hồ sau, Long Dạ Tước gối đầu lên hai cánh tay nằm ở đầu còn lại, anh đưa mắt nhìn, anh biết, nếu muốn cô ngủ ở đây cả đêm thì tốt nhất không nên đánh thức cô dậy.
Nếu không người con gái này chắc chắn sẽ đòi về phòng.
Tô Lạc Lạc quay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với anh, cô gái ngủ say toát ra vẻ xinh đẹp không thể đỡ được, không giống vẻ giương nanh múa vuốt lúc cô còn thức, giống như chú mèo khó huấn luyện vậy.
Cô lúc ngủ, an tĩnh, dịu dàng xinh đẹp, khiến người khác không nhịn được mà muốn ôm vào trong lòng.
Nhưng anh không thể, bởi vì anh hy vọng đêm nay, cô nằm bên cạnh anh, an tĩnh như vậy, để anh có thể ngắm nhìn tùy thích, thưởng thức nét mặt lúc ngủ của cô.
Tô Lạc Lạc ngủ say, dường như vết thương ở chân ảnh hưởng đến cô, khuôn mặt nhíu mày lại, nhíu chặt đến nổi khiến người khác cảm thấy đau lòng. Long Dạ Tước đưa tay muốn giúp cô vuốt xuống, sau cùng do dự rồi thôi.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc mở mắt ra,
Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bị rèm cửa che lại nên chỉ còn một nửa, vẻ mặt của người đàn ông cũng bị bị nửa sáng, nửa tối, có khí chất kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ.
Vẻ mặt anh dường như được đấng trời phật khắc ra vậy, hoàn mỹ đến không tì vết, dù cho có ngủ thì cả người cũng toát ra sức mạnh hơn người, khiến người khác không dám tùy tiện gây sự.
Cô lập tức kinh ngạc mà che miệng lại, rồi mở to mắt quan sát xung quanh một vòng, cô ngủ trong phòng của anh ta, hơn nữa, còn ngủ trên giường của anh ta nữa.
Cô cẩn thận cúi đầu xuống và kiểm tra quần áo của mình, rất ngay ngắn, chứng tỏ tối qua giữa bọn họ không có phát sinh bất kỳ chuyện gì cả.
Một giây sau, Tô Lạc Lạc chợt nghĩ ra một ý tưởng, thừa lúc anh còn chưa thức, cô có thể len lén bỏ về phòng của mình, xem như không có chuyện như vậy xảy ra.
Cô đan chéo hai chân thon dài, chuẩn bị xuống giường, nhưng, cô quên mất mình có một chân bị thương rồi, để xuống đất một cái, cô đau đến nỗi hít sâu một cái.
Cô quay đầu lại, bất thình lình bắt gặp đôi mắt sắc bén, u ám, người đàn ông vẫn ung dung nhìn cô chằm chằm, "Muốn bỏ chạy à?"
"Gì mà bỏ chạy chứ? Có phải do tôi cố ý vào phòng anh đâu." Cô nhớ là tối qua hình như mình ngủ trên xe, chắc chắn là anh ta bế cô vào rồi.
"Tô Lạc Lạc, cô được nước tiến tới, cứ vậy leo lên giường của tôi rồi đấy, đã sớm vi phạm quy tắc năm xưa tôi đưa ra, giờ đây là tôi trừng phạt ngươi đấy." Long Dạ Tước híp mắt lại, ánh mắt quẹt qua một màu nguy hiểm.
Tô Lạc Lạc lập tức bị hù đến muốn bỏ trốn, cô đau đến nổi cả người đứng không vững, sau đó lộp bộp một tiếng té ngồi xuống rất nhếch nhác.
Long Dạ Tước mau chóng bước xuống giường, đi vòng qua đến trước mặt cô, lúc chân Tô Lạc Lạc không bị thương cũng không đánh lại được anh ta, bây giờ chân cô bị thương rồi, người đàn ông này muốn làm gì, không phải quá tiện rồi sao?
"Đi ra.. Không được ᴆụng vào tôi, đi ra …" Tô Lạc Lạc tưởng anh ta muốn gì, đẩy anh ra.
Long Dạ Tước đột nhiên nắm lấy đôi tay bé nhỏ của cô, có chút buồn bực tức giận mà vỗ một cái, " Tô Lạc Lạc, đừng có giở tính khí con nít nữa, để tôi xem vết thương trên chân của cô."
Tô Lạc Lạc vội vàng rút đôi tay về, nhìn Long Dạ Tước nhẹ nhàng đỡ chân bị thương của cô, nước mắt cô đã tràn trên khóe mắt.
"Bác sĩ bảo cô tốt nhất là hai ngày không nên chạm xuống đất, cô chạy gì chứ? Không lẽ tôi ăn thịt cô sao?" Long Dạ Tước tức giận trách mắng.
""Nhưng anh lúc nãy nói sẽ phạt tôi."
"Đúng vậy, tôi sẽ phạt cô cả đời này ở bên cạnh tôi, không được chạy trốn." Long Dạ Tước trầm mặt xuống nói.
Đôi mắt long lanh của Tô Lạc Lạc mở càng to hơn, "Anh … anh vừa mới nãy cũng tính nói câu này ư?"
"Nếu không thì câu gì? Cô tưởng tôi muốn Hi*p cô liền hay sao?" Long Dạ Tước cười nhạt nhìn cô, "Xem ra, suy nghĩ của cô còn bậy bạ hơn tôi."
"Tôi …" Tô Lạc Lạc bị mắng đến á khẩu không nói nên lời.
Long Dạ Tước cúi người bế cô đi xuống dưới lầu, hôm nay bọn nhỏ không ở nhà, người làm cũng không có đến, cả tòa biệt thự, chỉ hai người họ, cái chân này của Tô Lạc Lạc không thể ra ngoài, vì vậy, bữa sáng và bữa tối hôm nay phải ở nhà giải quyết.
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, "Bụng tôi đói meo, anh có thể làm gì đó cho tôi ăn không?"
"Để tôi xem trong tủ lạnh còn có cái gì." Long Dạ Tước trước giờ đều không hề ᴆụng mười đầu ngón tay làm gì cả.
Chân của Tô Lạc Lạc giờ đây đã sưng thành như vậy, tốt nhất là không nên nhúc nhích, nếu không, càng nghiêm trọng hơn.
Long Dạ Tước lấy ra một bịch mì Ý, còn có tương, anh nhìn về phía sofa mà Tô Lạc Lạc ngồi rồi nói, "Tôi biết làm mì Ý."
"Được đó! Tôi cái gì cũng thích ăn cả." Tô Lạc Lạc giờ đây cũng không kén ăn nữa, có ăn là tốt lắm rồi.
Long Dạ Tước nhìn dáng vẻ đáng thương bây giờ của cô, không khỏi nhỏen miệng cười, quả nhiên phải chịu tội một chút mới ngoan được một xíu.
Tô Lạc Lạc nhàm chán vô cùng, cô cầm đồ điều khiển lên, định bấm xem có gì hay trên Tivi xem không để Gi*t thời gian. Và lúc này, cô mở chương trình truyền hình lên thì đang phát bảng tin nhanh về tài chính, Tô Lạc Lạc định đổi đài ngay lập tức, bởi vì cô không hứng thú với ngành tài chính, nhưng, ngay lúc cô đổi đài thì nghe cô gái dẫn chương trình đang hứng thú nói, "Tin chắc rằng mọi người đều biết được tiếng tăm của nhà họ Đơn, nhà đứng đầu trong giới vàng bạc đá quý, nhưng, hôm nay còn có tin đại tiểu thư nhà họ Đơn sắp tiếp quản sự đá quý của nhà họ, tuổi còn trẻ lại có bản lĩnh như vậy, thật khiến cho người khác kinh ngạc khen ngợi."
Cùng với giọng của cô dẫn chương trình và khung cảnh thay đổi, chỉ thấy một cô gái trẻ mặc bộ lễ phục dạ hội cao cấp đang ở trong một khung cảnh là một khách sạn vô cùng hào hoa, đang mời rượu khách khứa.
Lúc này ống kính phóng lớn lên, khiến cho tay của Tô Lạc Lạc đang muốn động đậy liền chững lại, đồng thời, cô mở to mắt nhìn khuôn mặt chiếm gần nửa cái màn hình ấy, nụ cười và mặt mũi của cô gái ấy thật sự giống cô đến chín phần.
Tô Lạc Lạc nắm chặt đồ điều khiển, liền dừng lại.
Cô không dám tin mà nhìn vào màn hình, lúc này lại là vài cảnh của cô gái này, tuy cô ta ăn mặc sang trọng và trang điểm cầu kỳ, nhưng, khiến Tô Lạc Lạc kinh ngạc chính là mặt mũi của cô ta.
Trên đời này lại có thể có người giống nhau đến vậy sao?
Tô Lạc Lạc giơ tay vuốt mặt mình, còn lúc này, ti vi đổi một cái, đổi qua một khung cảnh khác, trong phút chốc sự sững sờ của Tô Lạc Lạc khó mà bình tĩnh lại được.
Người con gái đó họ Đơn ư? Còn là con gái của phú thương giới tài chính? Cô không khỏi cười trừ một cái, Có ai mà biết được trên đời này lại có ba người giống nhau như đúc như thế chứ?
Thế giới thật nhỏ bé, tất cả khuôn mặt ở châu Á này, cô và người con gái trên chín tầng mây này lại ở cùng một thành phố.
Tô Lạc Lạc bấm kênh phim truyền hình, tuy phim đang phát, nhưng trong lòng cô đã sớm trôi dạt về cuộc sống trước đây của cô và mẹ.
Mẹ quá lương thiện, với bà, gần như đều là sự cho đi mọi thứ, nhưng đến sau cùng, cô lại không thể cứu được bà.
Mắt của Tô Lạc Lạc sụp xuống, cả người đều là sự nhớ nhung.
Long Dạ Tước bưng hai đĩa mì Ý ra, thấy cô ngồi trên ghế sofa, cúi đầu ủ rũ, anh hơi ngẩn ra, anh đến trước mặt cô, nhíu mày hỏi, "Sao vậy?"
"Không có gì đâu!" Tô Lạc Lạc phùng má đáp lại một câu.
Long Dạ Tước cúi người xuống, khi bế cô lên, Tô Lạc Lạc nhìn anh rồi hỏi, "Anh có tin trên thế giới này, có người có dáng vẻ rất giống anh không?"
"Không tin."
Tô Lạc Lạc không khỏi nghĩ đến anh và Dạ Trạch Hạo có đến năm phần giống nhau! Còn cô lúc nãy thấy đại tiểu thư của nhà họ Đơn trên tivi đó, cũng rất giống cô không phải sao?
Tuy cô và Tô Ngữ Phù cùng một cha sanh ra, nhưng cô và Tô Ngữ Phù không có chút gì giống nhau cả.
Nghĩ đến Tô Ngữ Phù, chắc cũng đã một tháng trôi qua, cô ta cũng nên an phận một chút rồi! Ngồi trước bữa ăn, Tô Lạc Lạc cầm đũa lên thưởng thức món mì Ý xào của người đàn ông này, mùi vị không tệ chút nào, cô có chút kinh ngạc, người đàn ông này lại có tài nấu nướng như vậy.