Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 88

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Cứ thế không rõ không ràng là lại bị anh ta cưỡng hôn một lần nữa, Tô Lạc Lạc trốn khỏi anh ta chạy về phòng, đôi môi đỏ đã sưng tấy cả lên, đáng ૮ɦếƭ mà, anh ta là sói hay là chó thế, ở đâu có chuyện hôn nhau mà cũng ngang tàng như thế chứ?
Tô Lạc Lạc lau mùi hương của anh còn lưu lại trên môi, tim lại không thể bình tĩnh lại được, cứ thế đập thình thịch, trong căn phòng im lặng, nghe rõ mồn một.
Tô Lạc Lạc có chút phiền lòng nằm úp lên giường, che lại trái tim không nghe lời đập thình thịch của mình, sao lại có thể vì một kẻ xấu xa mà đập rộn ràng đến thế chứ?
Trong đầu cô lại không ngừng nổi lên những câu nói anh ta vừa nói ra ban nãy, cả đời này anh ta sẽ chỉ ở cạnh bảo vệ cô và hai đứa con thôi, ở bên thì ở bên vậy! cô không có ý kiến gì cả. Nhưng tại sao phải thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh ta chứ? Anh ta nếu thực sự muốn tìm người con gái khác thì cô cũng không để tâm mà, hơn nữa, anh ta còn nói không cho phép cô tìm người đàn ông khác, điểm này cô tự bản thân hiểu rất rõ, dù gì thì cả đời này cô đối với đàn ông đã triệt để mất hết hứng thú rồi.
Đêm hôm đó vào năm năm trước đã triệt để lưu lại nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa trong tim cô, thế nên cái chuyện được người đời ví von là chuyện tuyệt diệu nhất trên thế giới đó, cô không hề muốn trải qua thêm lần nữa.
Cô cầm máy vi tính lên, chuẩn bị viết chút gì đó, nhưng trong đầu chỉ toàn khuôn mặt của tên xấu xa Long Dạ Tước mà thôi, cô chỉ có thể viết lại những xấu xa của nam chính, còn nữ chính thì lại đem bản thân viết vào.
Hoàn toàn là kịch bản tổng tài bá đạo ức Hi*p thỏ trắng mà.
Viết xong hai ngàn từ, cô nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ tối rồi, cô phải ngủ rồi, buồn ngủ đến mức nằm xuống là cô ngủ say luôn.
Sáng sớm.
Hai đứa nhỏ đển trường học, cô chín giờ mới quẹt thẻ vào công ty, bình thường Long Dạ Tước đều dùng bữa sáng ở nhà hàng sang trọng, Tô Lạc Lạc không muốn trở thành người vừa mới đi làm là đã đi trễ về sớm.
Long Dạ Tước vừa dẫn cô đến cửa nhà hàng ăn sáng là đã tám giờ rưỡi rồi.
Tô Lạc Lạc vừa xuống xe là nói ngay dự định của mình ra, “Anh ăn một mình đi! Tôi phải vội đến công ty quẹt thẻ nữa.”
“Vậy bữa sáng của cô thì sao?”
“Không ăn cũng được mà!” Tô Lạc Lạc nói xong, vẫy tay với anh, “Tôi đến trạm buýt đón xe đây.”
Thân hình cao lớn của Long Dạ Tước đơ ra vài giây, cái cô gái này nghiêm túc thế làm gì nhỉ? Vốn dĩ anh để cô vào công ty là để cô trải nghiệm cuộc sống, để cô chơi mà.
Thế nhưng Tô Lạc Lạc lại không hề nghĩ như thế.
Nhìn cô chen lên xe buýt, rõ ràng chiếc xe đã bị chen chúc đến sắp biến dạng rồi, sắc mặt Long Dạ Tước lướt qua sự lo lắng, bây giờ trên xe buýt có rất nhiều kẻ háo sắc, cô ấy lại có ngoại hình hấp dẫn như vậy, lỡ gặp phải mấy tên háo sắc thì sao?
Long Dạ Tước đột nhiên cũng không còn ý định ăn sáng nữa, anh lập tức gọi cho Tô Lạc Lạc, lúc này Tô Lạc Lạc đang chen chúc không kịp thở nữa, cô gái đứng bên cạnh tốt bụng lên tiếng nhắc cô, “Tiểu thư, điện thoại của cô reo lên kìa.”
Tô Lạc Lạc vội khó khăn kéo túi lên trước иgự¢, lấy điện thoại ra xem, là Long Dạ Tước, anh ta không ăn sáng của anh ta đi, gọi điện thoại cho cô vào lúc này làm gì chứ? Đã nói là tiền tài không lộ ra ngoài mà, bây giờ trên tay cô đang cầm Iphone đời mới nhất đó.
Cô vội bấm nút nghe, “A lô!”
“Ngã tư kế tiếp xuống xe, tôi ở phía sau xe buýt, tôi đưa cô đến công ty!”
“Hả! Không cần đâu, tôi đã chen lên buýt rồi.”
“Nhanh lên, không thì tôi sẽ chặn đầu xe buýt đó.” Anh ta ngang tàng buông ra câu nói đó rồi cúp máy.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn cạn lời, cô nhón chân muốn nhìn ra phía sau, có phải xe Long Dạ Tước đang đi theo không, nhưng mà chỉ nhìn thấy một đám hành khách chen chúc đến đỏ mặt tía tai mà thôi, lúc này, tiếng báo đến trạm của xe buýt vang lên, trạm kế tiếp sắp đến rồi.
Tô Lạc Lạc nói với mấy người đứng chặn phía trước, “Xin cho qua cái ạ, tôi phải xuống xe!”
Trước mặt Tô Lạc Lạc bất ngờ chen lên hai người đàn ông trung niên cao to, trên người họ có một mùi khói thuốc rất nồng khiến cô rất khó chịu, cô che miệng lại, muốn tránh xa, nhưng trên xe lại chật chội đến thế, cô hoàn toàn không biết hai người này sớm đã dòm ngó điện thoại của cô rồi.
Một tên che lại tầm nhìn của người khác, còn một tên thì động thủ, dưới hoàn cảnh chen chúc như thế, cho dù ba lô có cảm giác lạ thường gì thì Tô Lạc Lạc cũng không cảm nhận được, cộng thêm bọn chúng đã rất chuyên nghiệp, cái điện thoại để trong túi phụ của Tô Lạc Lạc chỉ trong vài giây đã trở thành của người khác rồi.
Còn Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng khó khăn lắm mới chen xuống xe được, cô nhìn quanh quất thì thấy một chiếc xe Rolls Royce sang trọng màu đen dừng ở phía không xa lắm, Tô Lạc Lạc vội chạy về phía chiếc xe, thở hổn hển ngồi vào ghế lái phụ, cô mới kinh ngạc nhìn người đàn ông ở kế bên.
“Sao anh không ăn sáng nữa?”
“Không có khẩu vị.” Long Dạ Tước trả lời lạnh tanh, không muốn để cô đắc ý quá.
Tô Lạc Lạc thở phù một hơi, xe chạy hết mấy giây thì cô mới nghĩ đến nhắn tin báo cho Hạ Thấm biết việc cô đi làm, khi cô mò túi xách, theo lẽ thường thì chỉ cần mò một cái là sẽ tìm thấy điện thoại của cô, nhưng mà lần này mò hoài vẫn không mò ra.
Cô vội kéo hết dây kéo túi xách ra, nhìn vào trong, trong cái khoang túi rỗng tuếch làm gì còn bóng dáng cái điện thoại của cô nữa?
“A!” Tô Lạc Lạc trợn to mắt, phát ra âm thanh chát chúa.
Người đàn ông ở kế bên giật cả mình, lập tức đạp thắng, tưởng cô xảy ra chuyện gì rồi, một chiếc xe điện chạy phía sau anh cũng theo đó mà thắng không kịp nên ᴆụng lên.
Người đi đường ᴆụng phải xe anh vừa nhìn thấy hiệu xe liền hú hồn đến run chân, anh ta vội chạy xe đến hướng ghế lái, người chuẩn bị đón khoản tiền bồi thường kếch xù này là một người nhân viên giao hàng đang vội.
“Tiên sinh, xin lỗi, tôi vô ý ᴆụng phải xe của ngài rồi.” Anh ta sợ đến toát mồ hôi lạnh.
“Không sao, anh đi đi!” Long Dạ Tước kéo cửa xe xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
Người đó vội rời đi, Tô Lạc Lạc bây giờ mới phát hiện tiếng la của mình khiến xe anh ta bị ᴆụng một cái, cô lần nữa lại bị dọa đến ngây người.
“Cô rốt cuộc bị sao vậy?” Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô, nheo mắt.
“Điện thoại…điện thoại của tôi vừa bị mất trên xe buýt rồi.” Gương mặt Tô Lạc Lạc đầy khổ sở, “Vừa nãy anh không nên gọi điện cho tôi mà, để bọn trộm vặt đó biết điện thoại của tôi để ở bên Ϧóþ nhỏ, tôi rõ ràng ôm ở trước иgự¢ đó, sao lại bị trộm được cơ chứ?”
Long Dạ Tước còn tưởng người cô bị thương gì rồi, nghe cô nói chỉ là điện thoại bị trộm thôi, bất giác vừa thấy bực vừa thấy buồn cười, anh sa sầm mặt nói, “Chẳng qua là một cái điện thoại thôi mà phải không? Trong điện thoại có phải có hình ảnh khiếm nhã gì không?”
“Gì chứ!” Tô Lạc Lạc chớp mắt.
“Chính là hình ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ của cô.” “Không có!” Tô Lạc Lạc vội lắc đầu, cái thể loại như vậy cô cũng không dùng điện thoại chụp làm gì, và trong đó cũng không có nhiều số liên lạc, chỉ là điện thoại mắc tiền lắm đó!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Vậy cô lo lắng cái gì?”
“Đó là cái điện thoại mà tôi tốn hết bảy ngàn tệ mua về, nửa năm đều chưa hề dùng đến.” Tô Lạc Lạc tức vì điều này.
“Thích loại phong cách nào?” Người đàn ông dò hỏi một tiếng.
“Ớ?” Tô Lạc Lạc nhìn về anh ta, không biết anh muốn nói gì.
“Nếu như là tôi hại cô làm mất điện thoại, tôi sẽ đền cô một cái.” Long Dạ Tước tao nhã mà chuyển động vô lăng, sự việc có thể dùng tiền để giải quyết, đối với anh mà nói, đó không phải là việc.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc mấy giây, sau đó, cô lắc đầu nói, “Bỏ đi, tự bản thân tôi đi mua, chuyện cũng không thể trách anh, hơn nữa, tôi vừa rồi hù anh phanh gấp, hại anh bị đâm xe, lần ᴆụng xe này, đủ cho tôi mua mười mấy cái điện thoại rồi.”
Long Dạ Tước nhìn cô còn nói đạo lý, anh vẫn kiên trì nói, “Tôi sẽ đền cho cô.”
“Thật sự không cần.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cũng rất kiên quyết.
Long Dạ Tước quay đầu nhìn vào mắt cô, khuôn mặt nhỏ của cô rõ ràng vẫn đang vì mất điện thoại mà chán nản, có lẽ đối với cái loại con gái như cô, mất một cái điện thoại, thật sự rất đau lòng.
Long Dạ Tước thấy qua điện thoại của cô, vậy thì chiếu theo nguyên bản mà mua lại cho cô.
Tô Lạc Lạc vẫn là kịp giờ đến làm việc, cô đến nơi làm việc, Phương Phương có chút lo lắng đi tới vị trícủa cô nói, “Cô hôm qua sao không xin phép mà đi rồi?”
“Tôi có việc gấp.”
“ Cô không sợ qua không được kì thực tập một tháng này sao?”
“Ờ! Hi vọng có thể qua.” Tô Lạc Lạc gượng cười một tiếng, kéo cô ta nói, “Cùng tôi đi nhà vệ sinh có được không!”
“Được thôi!”
Hai cô gái cùng tuổi, hình như có một loại từ trường tự nhiên thân, hai người từ nhà vệ sinh ra, thì đến phòng trà nước, Tô Lạc Lạc uống một ly nước, cảm giác có chút đói, cũng chỉ có thể nhịn đợi đến lúc ăn cơm thôi.
Về đến chỗ ngồi làm việc, trên bàn của Tô Lạc Lạc, tự nhiên nhiều ra một cái hộp, kế bên còn có một cái bánh bao và sữa bò tinh tế.
Tô Lạc Lạc đứng hình vài giây, lúc này, điện thoại bàn trên bàn cô vang lên, cô nhanh chóng ngồi xuống nghe điện, “Alo, chào anh!”
“Nhìn thấy điện thoại và bữa sáng rồi chưa?” đầu dây bên kia, tiếng đàn ông trầm đầy từ tính vang lên.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, nhanh chóng kinh ngạc mà che lại miệng, “Anh tặng hả?”
“Ăn cơm cho đàng hoàng vào, cái điện thoại giống với cái trước đây của cô, sau này chú ý một chút.” Nói xong thìanh ta cúp điện thoại.
Tô Lạc Lạc một lúc sau mới có thể phản ứng lại được, quả nhiên là máy iphone, Tô Lạc Lạc sau khi mở ra, cùng cái trước giống y như nhau,, nhưng dung lượng lại là loại lớn nhất, cô bất giác thấy cảm động, đương nhiên, còn vì một túi đồ ăn sáng và sữa bò kế bên.
“Oa! Lạc Lạc cô thật là hạnh phúc á! Bạn trai cô tặng à?” Phương Phương cầm cái ly đi qua cười híp mí mà hỏi.
Tô Lạc Lạc huơ tay, “Không phải bạn trai, chỉ là một người bạn.”
“Điện thoại mới á! Oa! Bạn của cô đối với cô thật tốt! vừa tặng điện thoại, lại gửi đồ ăn sáng, anh ta cũng là người trong công ty mình à?”
“Đúng á! Công ty chúng ta.”
“Tôi đoán là đàn ông.”
“Đúng.” Tô Lạc Lạc gật đầu, cầm lấy bánh mì nói với cô, “Chúng ta đi đến phòng trà nước cùng ăn nào.”
Tô Lạc Lạc nói rảnh, kì thực cũng không rảnh, vì cô bao hết phần in ấn, photo, chạy vặt cho đồng nghiệp cả phòng, Phương Phương cũng như cô, chỉ là cô ấy đã quen rồi, còn Tô Lạc Lạc cảm thấy những người này rõ ràng có thời gian để trò chuyện, nhưng lại để toàn bộ công việc nhàn rỗi đó ném cho bọn cô đi làm.
Trong lòng cô có chút bực bội, đặc biệt là, cái mà bọn họ nói là công việc quan trọng, chẳng qua chính là xem tạp chí thời trang, nói chuyện về làm đẹp, đâu có làm chuyện quan trọng gì đâu?
Trước máy photo, Tô Lạc Lạc và Phương Phương đang bận photo tài liệu cho cuộc họp, cả một buổi sáng, đến một ngụm nước cũng không có thời gian uống.
“Phương Phương, như vậy đối với chúng ta rất không công bằng, chúng ta cũng có công việc của bản thân phải làm mà!tại sao lại giúp bọn họ in ấn?”
“Tuy đây không phải công việc mình phải làm, nhưng mà, trong công ty là như vậy, không quyền không thế, lại vừa mới vào, thì không phải chịu bị ăn Hi*p rồi sao?” Phương Phương than thở, cô cũng đã làm hết một năm.
Nhưng ở đây đại đa số đều là nhân viên lâu trên bảy tám năm còn có người thậm chí lâu hơn, do vì tập đoàn Long thị chính là nơi mọi người đều muốn xin vào làm việc, tự thành một bộ hệ thống hoàn chỉnh, vì vậy, khi làm việc ở đây, căn bản là một loại hưởng thụ.
“Vậy không được á! Không phản kháng thì cứ bị ăn Hi*p tiếp, lại còn giúp họ tăng thêm ngọn lửa ăn Hi*p.”
“Vậy còn có thể làm gì?’
“Phản ánh với lãnh đạo cấp cao.”
“Lãnh đạo mới không để ý đó! Bọn họ chỉ cần chúng ta làm tốt công việc là được, lại nói, bọn họ là làm việc đối ngoại, chúng ta chỉ là công việc văn phòng, khi so sánh sẽ biết ai quan trọng hơn rồi.”
Tô Lạc Lạc hít một hơi, chân đứng đến đau rồi, mà còn ngửi mùi mực in làm cho cô có một chút choáng, chưa đến một lúc, Phương Phương và cô ôm một mớ tài liệu đi đến phòng hội nghị, từng phần một mà phát ra.
“Các người làm việc như thế nào vậy? Tại vì các người photo không kịp, hội nghị của chúng tôi phải dừng lại mấy phút, các người có hiệu suất làm việc không thế!” một trong số nữ nhân viên rất là bực bội mà lên tiếng trách cứ.
“Đây vốn dĩ chính là thứ các người cần chuẩn bị trước khi họp mà, cũng không phải trong phạm vi công việc của chúng tôi!” Tô Lạc Lạc tức đến mở miệng phản bác.
“Ái dà! Mới đến làm, mà muốn trốn việc rồi à! Ai thuê thứ nhân viên như cô vào đây vậy!”
“Lạc Lạc, đừng nói nữa, chúng ta ra ngoài đi!” Phương Phương kéo Tô Lạc Lạc ra ngoài.
Mà phía sau lưng còn truyền lại một trận cười và nhạo báng, “một nhân viên văn phòng cỏn con, mà khẩu khí lớn như vậy, không muốn làm rồi.”
Tô Lạc Lạc bị Phương Phương cứng rắn mà kéo về chỗ ngồi, cô nhìn Tô Lạc Lạc nói, “Lạc Lạc, cô đừng để trong lòng, cô không thể đấu lại bọn họ đâu.”
“Tôi chỉ là nói sự thật.”
Lúc này, điện thoại trên bàn của Phương Phương vang lên, cô nhanh chóng đi về bắt máy, “Alo.”
“Phương Phương à! Kêu cái người mới, đi đến cửa hàng lân cận công ty giúp mỗi người chúng tôi mua một ly cà phê lên đây, chúng tôi ở đây có mười hai người, các người nhanh lên nhé!”
“Ờ! Được rồi.” Phương Phương trả lời một tiếng, đi đến trước mặt Tô Lạc Lạc, nói với cô, “Lạc Lạc, bọn họ nói muốn uống cà phê, kêu chúng ta đi mua cho bọn họ…”
Tô Lạc Lạc đang lúc chán nản, nghe thấy câu nói này, muốn nói gì đó, nhưng Phương Phương đã ngăn cô lại, “Không sao đâu! Đừng để trong lòng, giữa đồng nghiệp với nhau chung sống hòa thuận cũng rất quan trọng.” Tô Lạc Lạc cùng cô xuống lầu đi mua cà phê, hai người mỗi người bưng sáu ly lên lầu, sau khi một ly một ly mà phân phát ra, vị nữ đồng nghiệp vừa rồi trách cứ bọn họ cố ý nói với cô một cách kén chọn, “Lần sau cà phê của tôi không bỏ đường biết chưa? Còn nữa làm việc lanh lợi tí, cái loại mới ra trường như cô, không cần cù một chút, không có công ty nào cần đâu.”
Tô Lạc Lạc nghẹn một cái, cái cô gái này còn được nước làm tới nữa.
Phương Phương rất nhanh mà kéo cô ra ngoài. Bận xong một bữa trưa, điện thoại Tô Lạc Lạc reo lên, cô nhìn vào xem số gọi đến, đó là chữ số rất là bá khí, không phải là số điện thoại của Long Dạ Tước sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc