Lúc này, đã là thời gian nửa đêm, bốn bề im lặng không tiếng động, Tô Lạc Lạc theo Long Dạ Tước vào phòng của anh, anh ấn cái đèn thủy tinh phát sáng, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu xuống.
Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước ngồi trên ghế sofa, cô ngồi xuống kế bên anh.
Long Dạ Tước đưa cánh tay dài cởi nút áo của anh, Tô Lạc Lạc bất giác có chút xấu hổ mà quay mặt qua chỗ khác, thân hình người đàn ông này làm người khác không cách nào nhìn trực diện.
Tại vì lo sợ nhìn nhiều hơn một cái sẽ sản sinh tà niệm.
Long Dạ Tước nhìn thấy cô xoay mặt đi, có chút không vui nói, "Nhanh chóng kiểm tra vết thương."
Tô Lạc Lạc chỉ có thể nghiêng người qua, nhìn cơ bắp của anh vừa săn chắc vừa cứng cáp, cô thật sự muốn dùng ngón tay đâm chọt, thử xem có phải giống như nhìn thấy sức lực cứng rắn như vậy.
Chẳng qua, cô không hề muốn làm ra những việc khiến người đàn ông này hiểu lầm, ánh mắt của cô rơi lên vết thương anh ta, cũng không thấy máu chảy ra nữa, cô nói với anh, "Tôi giúp anh thay một cái băng gạc, băng mới lại một cái vậy!"
"Uhm!" Long Dạ Tước đồng ý.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi lấy rương thuốc, từ bên trong cầm lấy một con dao, nhẹ nhàng mà cắt băng gạc ra, nhìn một cái, thấy hồi phục rất tốt.
"Không sao, vết thương của anh hồi phục không tồi, không còn ra máu nữa rồi." Tô Lạc Lạc nói với anh.
Một đôi ngươi đen sâu khóa chặt cô, nhìn thấy biểu cảm của cô vừa nghiêm túc vừa đáng yêu, cổ họng của anh chuyển động hai lần, Tô Lạc Lạc bắt đầu giúp anh băng bó, thủ pháp của cô không tồi, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.
"Được rồi, sau này chú ý một chút, nếu không là lại bị rách ra, anh như vậy, vết thương sẽ khó lành lắm."Tô Lạc Lạc khuyên nhủ, cúi người thu dọn đồ trên bàn.
Đột nhiên, trên đầu xuất hiện một bóng hình, Tô Lạc Lạc bất ngờ ngẩng đầu, hai cổ tay của cô phân biệt bị hai cánh tay người đàn ông khóa chặt, một giây sau.
Đến muốn vùng vẫy cô cũng ko làm được, bị người đàn ông ấn ép xuống ghế sofa.
"Long Dạ Tước, anh làm gì vậy! Bỏ tôi ra, không được lộn xộn." Tô Lạc Lạc lập tức tức giận mà kêu nhỏ.
"Cái gì là lộn xộn?" Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống đôi môi lấp lấy của cô, bình thản ép hôn một cái, sau đó, ngẩng đầu cười nhìn cô, "Cái này có tính là lộn xộn không?"
"Anh..."
Sao đó, tiếp đến, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông rơi vào chỗ xương đòn cô, cười hỏi cô, "Cái này là lộn xộn không?"
Tô Lạc Lạc cảm giác người đàn ông này vẫn muốn hướng xuống phía dưới hơn nữa, cô nhanh chóng kêu một tiếng, "Tính, đều tính là lộn xộn, anh bỏ tôi ra."
"Con gái mấy người không phải thích đàn ông lộn xộn à?" Long Dạ Tước nhếch miệng cười.
Tô Lạc Lạc lập tức nhìn anh cạn lời, "Mới không phải đó!"
"Tô Lạc Lạc, cô cũng hai mươi bốn tuổi rồi, cô nhất định cũng có yêu cầu về phương diện đó chứ, vừa may tôi cũng có, vì vậy, chúng ta sao không vui vẻ cùng nhau? Sống cuộc sống vợ chồng?" Long Dạ Tước nhẫn nại mà thuyết giáo.
Tô Lạc Lạc từ từ mở to mắt ra, tức hồng hộc trừng mắt nhìn anh, "Tôi mới không có, tôi cả đời này cũng không cần."
"Đó được coi là chuyện đẹp đẽ nhất trên thế giới này, cô xác định là không muốn thử?"
Tô Lạc Lạc nhìn anh giận dỗi nói, "Trong mắt của tôi, đó là chuyện ghê tởm, năm năm trước, anh đã làm cho tôi gặp ác mộng sâu sắc, anh đừng nghĩ tôi sẽ còn thích mấy chuyện này."
Long Dạ Tước lập tức nghĩ đến chuyện đêm đó năm năm về trước, anh như sói như hổ mà muốn cô hết lần này đến lần khác, bây giờ nghe cô nhắc đến như vậy, lại trở thành ác mộng của cô?
"Tôi có yếu đến vậy không?" Long Dạ Tước lại nghĩ rằng năng lực của bản thân không đủ làm cô thấy đủ.
Tô Lạc Lạc nghe ra được, lập tức má cô đỏ hồng, "Không liên quan đến chuyện này, nói chung, cả đời tôi cũng bị ám ảnh, toàn bộ là tại anh."
"Tôi có trách nhiệm xóa bỏ nỗi ám ảnh của cô, tin tưởng tôi, tôi sẽ làm cô mãn nguyện." Long Dạ Tước cảm thấy bản thân có trách nhiệm rất lớn.
Tô Lạc Lạc vùng vẫy vì bị anh khóa chặt bàn tay, "Bỏ tôi ra, anh tốt nhất cái gì cũng đừng làm, nếu không, cả đời này tôi đều hận anh."
Long Dạ Tước nghe ra quyết tâm của cô, anh thả cô ra, khuôn mặt có chút phức tạp mà nhìn chằm chằm cô, "Cô xác định cả đời này không cần đến đàn ông nữa à?"
"Xác định, rất là khẳng định luôn." Tô Lạc Lạc nói xong, đứng dậy rồi đi, cũng không dọn dẹp rương thuốc nữa.
Nhưng mà sau khi đi ra ngoài cánh cửa, Tô Lạc Lạc phát hiện tim đập có chút nhanh, không lẽ vì nụ hôn vừa rồi của anh ta? Không, cô làm sao có thể có phản ứng như vậy được?"
Tim Tô Lạc Lạc có chút rối mà quay về phòng, xoay qua xoay lại có chút ngủ không được, đều do người đàn ông quá đáng ghét, sau này không cho phép để anh ta có cơ hội được lợi nữa.
Buổi sáng.
Long Dạ Tước nhận được điện thoại của mẹ, nhà họ Tô bên đó nhận lời rồi, Long Dạ Tước vốn dĩ nghĩ rằng Tô Vỹ Khâm và Uông Nguyệt Dung xuất hiện để xin lỗi Tô Lạc Lạc, nhưng bây giờ cô không muốn đối diện với hai người đó, cái chuyện này thì bỏ qua trước, đợi Tô Ngữ Phù ngồi tù xong xuôi, mới qua đây xin lỗi cô.
Vợ chồng Tô Vỹ Khâm nghe nói Long Dạ Tước đồng ý miễn tội lao tù cho con gái, đều nhẹ nhõm cả người, còn bây giờ, chỉ bị bắt giam có một tháng, đối với con gái đó là sự trừng phạt nhẹ nhất rồi.
Buổi trưa, Long Dạ Tước đến công ty, Tô Lạc Lạc một mình ở nhà xem sách, đang xem, đột nhiên điện thoại cô vang lên, cô lấy lên xem, thì ra là chị Mai mấy ngày không liên hệ, chị ta sao lại điện thoại cho cô vậy?
"Alo, chị Mai." Tô Lạc Lạc vẫn rất là khách khí mà nhận điện.
"Lạc Lạc, cô ở nhà không?"
"Có ạ!"
"Cô có ở không qua xem Dạ Trạch Hạo được không? Anh ta bị thương rồi."
"Cái gì? Anh ta tại sao lại bị thương?"
"Hôm qua bộ phim mới anh khởi quay ngày thứ nhất, một cảnh quay ᴆụng xe, anh ᴆụng thương chân trái, sáng sớm vừa từ bệnh viện về nhà anh ta rồi, anh lại không cho bất kì ai đến thăm, tôi nghĩ, cô đi, anh ta nhất định sẽ hoan nghênh."
"Nghiêm trọng không?"
"Tuy là không bị thương đến xương, nhưng cũng coi là nghiêm trọng đó, cô nhanh đi xem xem anh ta đi!"
"Được! Tôi bây giờ sẽ đi xem anh ta."
"Tôi một chút nữa kêu trợ lý gửi một chút đồ ăn qua, cô nấu một chút canh dinh dưỡng cho anh ta uống, để anh ta bồi bổ thân thể."
"Được rồi! Tôi biết rồi." Tô Lạc Lạc nói xong, cúp điện thoại.
Một trái tim đã bay đến người của Dạ Trạch Hạo rồi, anh ta làm sao mà bị thương rồi?
Tô Lạc Lạc chạy đến cửa nhà Dạ Trạch Hạo, vươn tay nhấn chuông, mặt cô hướng đến ống kính camera nói, "Dạ Trạch Hạo, là tôi, mở cửa đi."
Cửa tách một tiếng mở ra, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đẩy cửa đi vào trong, đi đến cái ghế sofa ở đại sảnh, chỉ thấy một cái chân của Dạ Trạch Hạo bị bó bột thạch cao, ngồi ở đó nghe nhạc.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng ngồi vào kế bên anh, nhìn vào cái chân của anh, quan tâm mà hỏi han, "Nghiêm trọng không?"
Dạ Trạch Hạo lấy tai nghe ra nhìn cô,"Em sao lại qua đây rồi?"
"Chị Mai gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói anh không muốn ai đến chăm sóc anh, anh tại sao lại nhẫn tâm như vậy, anh bị thương đó!" Tô Lạc Lạc có chút giận nói. Góc miệng của Dạ Trạch Hạo nở nụ cười im lặng, anh biết là chị Mai sẽ làm như vậy, mà khi chị Mai cầu xin cô ấy, cô ấy sẽ động lòng mà qua đây chăm sóc anh.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thứ mà anh muốn chẳng qua là được một mình cô chăm sóc thôi.
“Vậy chị ấy còn nói cái gì nữa không?”
“Một chút nữa sẽ có trợ lý đem rau cải đến, tôi sẽ nấu chút canh dinh dưỡng cho anh để bổ thân thể.” Tô Lạc Lạc nói xong, lại nhìn chằm chằm cái chân của anh hỏi, “Rốt cuộc có nghiêm trọng không?”
“Khá nghiêm trọng đó, tôi phải xin nghỉ phép nửa tháng.”
“Anh làm gì mà không cẩn thận vậy?” Tô Lạc Lạc thở dài nói.
“Em tưởng rằng làm ngôi sao dễ lắm sao? Cảnh đánh đấm mà mọi người thấy trên phim ảnh, đó không phải là trò đùa đâu, mà là đánh thật đó.” Dạ Trạch Hạo nói ai oán.
Tô Lạc Lạc nghe vậy, trong lòng cũng biết được, ngôi sao đóng phim cũng không dễ gì, cô chỉ có thể nói, “vậy anh nghỉ ngơi cho tốt một khoảng thời gian đi! Trước khi chân chưa lành, anh không được đi đâu hết.”
Dạ Trạch Hạo bị mệnh lệnh bá đạo của cô như thế nhưng anh lại tâm trạng rất tốt mà đồng ý với cô, “Được, nghe em hết.”
Tô Lạc Lạc nghe thấy vậy, bất giác bồi thêm một câu, “Tôi cũng chỉ là nghĩ cho anh thôi.”
“Anh biết rồi, em quan tâm anh.” Dạ Trạch Hạo cười rất hấp dẫn người.
Tô Lạc Lạc có chút bó tay với anh, rõ ràng là chuyện không có gì yêu thương thả thính cả, mà cách nói của anh lại khiến nó trở nên đầy màu hồng vậy.
Một tiếng đồng hồ sau, trợ lí gửi rau cải đến, rất nhiều, Tô Lạc Lạc đem toàn bộ vào trong nhà bếp, sau đó chọn mấy thứ để bắt đầu nấu.
Dạ Trạch Hạo ngồi trên sofa, kế bên anh để hai cây nạng, để anh có thể chống đi khi muốn làm gì đó, vẫn có thể tự do mà hoạt động.
Tại tập đoàn Long Thị, Long Dạ Tước xem một bảng lịch trình tiệc cơm vô vị, nói với trợ lý, “Giúp tôi từ chối hết!”
“Vậy Long tổng ngài dự định đi đâu dùng cơm trưa?”
“Tôi tự mình biết sắp xếp.”
Long Dạ Tước nói xong, buổi chiều anh cũng không có chuyện gì quan trọng, bây giờ, không biết tại sao, anh chỉ có một cảm giác muốn bên cạnh Tô Lạc Lạc, giống như bất cứ chuyện gì, đều có thể nghĩ đến muốn cùng làm với cô đầu tiên.
Anh nghĩ, trong lúc này, cô chắc chắn vẫn đang ở nhà lo cơm trưa ăn cái gì đây! Lúc này đây, anh vừa may có thể về đó đưa cô ra ngoài, sau đó đi đến nhà hàng lần trước ăn một bữa.
Nếu như đã là dùng bữa, có người cùng ăn, sẽ càng thấy con tim dễ chịu hơn.
Long Dạ Tước cũng không gọi điện thoại thông báo trước, cầm lấy chìa khóa xe xuống lầu, anh lái chiếc xe màu đen thể thao, trực chỉ hướng về nhà.
Tại nhà của Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc đã chuẩn bị xong thức ăn rồi, bắt đầu xào cải.
Dạ Trạch Hạo nghe thấy động tĩnh trong bếp, rất mong chờ bữa cơm trưa được ăn gì.
Hơn nữa, cái loại cảm giác giống nhà này cũng rất tuyệt.
Điện thoại của Tô Lạc Lạc đột nhiên vang lên, do vì âm thanh không lớn, Tô Lạc Lạc trong nhà bếp không nghe thấy, Dạ Trạch Hạo cầm lấy cái túi của cô, tìm thấy điện thoại nhấn vào chế độ im lặng, rồi nhìn vào tên người gọi đến.
Anh nhoẻn miệng hứ một tiếng, bỏ điện thoại vào túi của cô, còn tiếng chuông điện thoại bị điều chỉnh thành im lặng.
Long Dạ Tước sắp về đến nhà, thấy cô ấy cứ không nghe điện thoại, khuôn mặt có vẻ khó coi, cái người con gái này làm sao rồi? Cố ý không nghe điện thoại của anh?
Xe thể thao Long Dạ Tước chạy vào trong con đường lớn vào biệt thự, chạy đến cửa đại sảnh, Long Dạ Tước xuống xe, vừa đi vào trong đại sảnh của biệt thự, anh liền có một loại dự cảm, cô ấy không ở nhà.
Sắc mặt Long Dạ Tước tối sầm xuống, cái người con gái này chạy đi đâu nữa rồi?
Long Dạ Tước lại lấy điện thoại ra tiếp tục gọi vào số của Tô Lạc Lạc, điện thoại thông rồi, nhưng vẫn không nghe máy.
૮ɦếƭ tiệt, cái loại cảm giác, làm người ta thấy tức và phiền não.
Long Dạ Tước lập tức híp mắt suy nghĩ, không lẽ cô ta đi kiếm bạn bè rồi? Đột nhiên, Long Dạ Tước nghĩ đến cửa lớn của anh có gắn máy quan sát, nhìn một cái không phải là biết rồi sao?
Long Dạ Tước đi đến thư phòng của mình, mở máy vi tính ra xem thì nhìn thấy không có ai đến đón cô cả, mà là cô tự mình chạy ra ngoài.
Không có công cụ giao thông, có thể đi đâu? Trừ nhà của Dạ Trạch Hạo, hình như gần đây cũng không có bạn bè nào của cô ta nữa.
Sắc mặt của Long Dạ Tước lúc này tối sầm đến cực điểm rồi, người con gái này buổi trưa dám ở sau lưng anh chạy đến nhà Dạ Trạch Hạo.
Long Dạ Tước tức đến nắm chặt quả đấm, có một sự thôi thúc muốn đưa cô ấy về ngay lập tức.
Anh ngồi vào trong xe thể thao, chiếc xe thể thao gầm lên, rất nhanh, anh lái ra khỏi biệt thự, tại một ngã rẽ đường, anh vốn muốn qua đó tìm cô nhưng một suy nghĩ khác lóe lên.
Anh tức giận rồi, hình như người con gái này căn bản không xem anh ra gì, nếu đã như vậy, anh cũng hà tất mặt dày mà cứ đi tìm cô ta?
Long Dạ Tước dù gì đi nữa cũng là người đàn ông có lòng tự tôn rất cao, không thể cứ mất mặt mà cứ bám theo cô.
Nhưng mà ૮ɦếƭ tiệt thật, cái loại cảm giác này thật sự không thoải mái chút nào.
Người con gái này một bên cự tuyệt anh đến gần, lại hết lòng mà leo lên người Dạ Trạch Hạo, xem ra cô không phải không cần, mà là người đàn ông đó không phải là anh thôi!
Long Dạ Tước tức đến cả иgự¢ như bị vật gì đè lên.
Tô Lạc Lạc làm cho Dạ Trạch Hạo một bàn cơm, còn nấu một phần canh xương rất dinh dưỡng, Dạ Trạch Hạo đã rất đói rồi, ngồi trước bàn, ăn món mà cô nấu, rất là mãn nguyện.
“Tài nghệ bếp núc của em lại tiến bộ rồi.”
“Đúng thế! Công việc hiện tại là mỗi ngày nấu ăn cho bọn trẻ, sau này, nói không chừng tôi có thể làm được bếp trưởng nhà hàng năm sao đó.” Tô Lạc Lạc cười ha hả.
Dạ Trạch Hạo cười, “Vậy em và Long Dạ Tước ở chung với nhau như thế nào rồi?”
“Vì con cái, tôi đồng ý cùng anh ta chung sống hòa bình.”
“Chỉ là chung sống hòa bình?”
“Không thì sao?”
“Nam nữ cùng chung một nhà, dù sao cũng có phát sinh một chút gì đó chứ!” Dạ Trạch Hạo đang moi thông tin từ cô.
“Nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là vì bọn trẻ mới ở cùng anh ta, anh nghĩ là tôi thích con người anh ta sao?”
Dạ Trạch Hạo có chút buồn cười, anh nghĩ, anh còn không làm gì được Tô Lạc Lạc, Long Dạ Tước cũng đừng mơ mà có được trái tim của cô, tại vì cô ta đối với tình cảm một chút hứng thú cũng không có.
Dạ Trạch Hạo ăn cơm cũng thấy ngon hơn, nghe cô ấy nói vậy, anh cũng yên tâm rồi.
“Sau này buổi trưa em có thể qua đây nấu cơm trưa cho anh được không?”
“Hai ngày nghỉ không được.”
“Đem bọn trẻ qua đây luôn.”
“Long Dạ Tước không cho phép tôi dẫn bọn trẻ qua đây.” Tô Lạc Lạc có chút phiền não.
“Bọn trẻ cũng là của cô mà, hơn nữa, tôi chỉ là đối tốt với bọn chúng, lại không hề bạc đãi bọn nó.” Dạ Trạch Hạo khuyên một tiếng.
“Nói sau đi! Tuy nhiên thứ hai đến thứ sáu buổi trưa tôi rảnh.”
Dạ Trạch Hạo cũng không cưỡng cầu, anh cười nói, “Được, vậy thì chúng ta nói chắc rồi đó.”
Ăn xong cơm trưa, Tô Lạc Lạc muốn lấy điện thoại, xem hình của bọn trẻ, nhưng khi cầm lên, thì thấy phía trên hiện năm cuộc gọi nhỡ, cô giật cả mình, nhấn vào xem, thì ra là Long Dạ Tước.
Anh ta tại sao lại gọi điện thoại cho cô? Có chuyện gì à?
Tô Lạc lạc nghĩ một hồi, cầm lấy điện thoại đến ngoài vườn, gọi vào điện thoại của Long Dạ Tước.
Trong phòng họp yên lặng.
Long Dạ Tước nhìn điện thoại reng lên, cái tên phía trên làm lông mày anh nhăn lại, nhưng lại không muốn nhấc máy.
Còn phía dưới hội nghị, các giám đốc cao cấp nhất thời đều im lặng, nhìn ông chủ. Long Dạ Tước đợi khi điện thoại vang lên tiếng cuối cùng, cuối cùng vẫn vớt lấy điện thoại, lạnh lùng bắt máy, “A lô!”