Tô Lạc Lạc sau khi đút xong vội ngồi lại vào bàn, não trắng trơn. Trời đất! Cô lại có thể công khai ở nơi công cộng cùng anh ta có hành động tình tứ đến thế.
Nhìn lại người đàn ông ở phía đối diện, đang nhai rất nhã nhặn, cả khuôn mặt tỏa ra nét mãn nguyện, đôi mắt sâu lắng nhìn cô, toát ra vài ý cười.
Gương mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc đỏ dần lên, cô cầm ly trà lên, cắm đầu tự mình uống.
Món chính rất nhanh là được mang ra, Long Dạ Tước cắt thức ăn trong đĩa của mình, dáng vẻ rất công tử con nhà giàu, Tô Lạc Lạc mấy lần nhìn anh, cũng muốn trở nên nhã nhặn như vậy. Ăn xong cơm, Tô Lạc Lạc rất no, cả người có chút choáng, đại loại là vì uống rượu vang vào, gương mặt cô hơi ửng đỏ, tỏa ra nét mắc cỡ như của thiếu nữ, Long Dạ Tước cùng cô xuống lầu, đứng trước cửa thang máy, vừa hay trong đó có khách đi ra, Tô Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng thì ở phần eo cô đã có một cánh tay vòng qua, ôm cô vào lòng, nhường đường cho người bên trong đi ra.
Tô Lạc Lạc vốn có chút say sẫm mặt mày, bị anh kéo như thế, cả người cô đều dựa cả vào anh, Long Dạ Tước ôm cô vào thang máy, Tô Lạc Lạc mới ngại ngùng đẩy anh ta ra.
Long Dạ Tước nhìn cô nói, “Một lát chúng ta đi dạo mua đồ.”
“Mua gì cơ?” Tô Lạc Lạc có chút tò mò hỏi.
“Mùa hè đến rồi, nên mua quần áo thay mùa cho bọn trẻ rồi.”
Tô Lạc Lạc nghĩ trong lòng, đúng là thế thật, bọn trẻ hình như lại cao hơn rồi, bây giờ quần áo trong tủ tuy còn nhiều nhưng đều là áo tay dài cả, bọn trẻ cần sắm thêm áo mùa hè rồi. Ngồi vào trong xe anh, xe chạy đến một trong những trung tâm thương mại lớn gần đó, dừng xe ở bãi đậu xe, Tô Lạc Lạc xuống xe, cô vốn thích mang giày đế bằng nên khi đứng trước mặt anh ta chỉ cao tới vai, luôn cứ có cảm giác bị áp đảo về chiều cao. Đến trước cửa thang máy của bãi đậu xe, phía trong đã có một toán khách đứng khá đông, Tô Lạc Lạc nhanh chân bước vào, phía sau cô là vài người đàn ông trung niên, bọn họ đều có vẻ dùng ánh mắt dê xồm nhìn cô, Long Dạ Tước phát hiện, lập tức dùng hai tay ôm lấy cô, giữ cô trong lòng mình, lưng cô tì sát vào vòm иgự¢ anh, che lại hết mọi ánh mắt của những tên đàn ông xung quanh.
Đồng thời, ánh mắt anh quét ngang dọc, những người đàn ông trung niên đó lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, cảm nhận được người thanh niên này không dễ đối phó. Tô Lạc Lạc có chút mắc cỡ, và đến tầng một, lại đón vài người phụ nữ trung niên bước vào, bọn họ cố chen vào cho bằng được, Tô Lạc Lạc lại nhích chừa vị trí cho họ, lưng của cô đã không hề có khoảng cách gì với Long Dạ Tước, vì quần áo mặc hơi ít, cô thậm chí cảm nhận được vị trí nào đó của anh có phản ứng nóng rực lên….
Tô Lạc Lạc sắp ngất rồi mà, sao anh ta lại có thể như thế? Cô cảm thấy phía sau lưng có một ngọn lửa nóng đến bỏng người.
Cuối cùng cũng đến được tầng quần áo ở lầu sáu, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước bước ra, cô xoay đầu nhìn anh với ánh mắt hơi bất thường, và anh ta cũng biết ánh nhìn này của cô muốn nói gì, anh nhoẻn miệng cười rất bình thản, “Có gì kỳ lạ đâu? Tôi là đàn ông rất bình thường khỏe mạnh mà.”
Tô Lạc Lạc cứng họng, chỉ còn cách dẹp ánh nhìn đó đi, đi về phía tiệm bán quần áo trẻ em nhãn hiệu quốc tế đầu tiên.
Quần áo ở đây có dáng đẹp, lại cao cấp thời trang, Tô Lạc Lạc cũng rất thoải mái mua sắm quần áo cho con trai và con gái của mình, có người đàn ông này ở bên cạnh, cô cũng có thể hào sảng một lần, thử một lần không thèm nhìn giá mua đồ, cái cảm giác chỉ cần lựa quần áo thôi thật sự rất thích.
Tô Lạc Lạc một lần mua cho các con năm bộ quần áo, khi tính tiền, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh ta đưa ra một cái thẻ đen, người phục vụ cũng ngạc nhiên mà nhìn anh thêm vài cái, thẻ đen, đại diện cho tiền tài và thực lực của anh ta.
Mua xong tiệm thứ nhất, Long Dạ Tước xách quần áo, đi sang nhãn hiệu thứ hai, Tô Lạc Lạc chớp mắt nhìn anh ta hỏi, “Còn mua nữa sao?”
“Dĩ nhiên rồi, cô vào lựa thêm nữa đi, tùy ý chọn.”
Dù gì cũng là mua cho các con, Tô Lạc Lạc cũng không khách sáo nữa, sau khi cô đi vào, chọn mẫu mã mà con cô mặc được, Long Dạ Tước lại trả tiền, Tô Lạc Lạc cảm thấy đủ rồi, tuy anh ta có tiền nhưng cô cũng không muốn làm những việc lãng phí tiền như thế, nếu như không đủ thì sau này mua thêm cũng được.
Khu này là đồ trẻ em, đi lên một chút là khu vực nhãn hiệu thời trang quốc tế nổi tiếng của nữ, Tô Lạc Lạc tưởng mua xong đồ của các con là có thể rời khỏi rồi.
Không ngờ anh ta lại tiếp tục đi về phía trước, Tô Lạc Lạc vội đuổi theo kịp anh ta, nói “Không cần mua nữa, đã đủ dùng rồi.”
“Mua đồ của cô.” Long Dạ Tước nhếch nhẹ mày nói.
Tô Lạc Lạc ngơ ra vài giây, nhưng trong lòng lại không muốn nợ anh ta, chỉ có thể nói, “Tôi có quần áo mặc rồi, không cần mua nữa.”
Lần trước tiệm thời trang hàng hiệu của Dạ Trạch Hạo làm đại diện đã tặng cô năm bộ rồi, đủ cô mặc cả mùa hè này rồi.
Long Dạ Tước đương nhiên biết cô nói đủ là vì mấy bộ đồ Dạ Trạch Hạo mua cho, sắc mặt anh có chút không vui, “Quần áo của cô đều rất khó coi, mua lại hết.”
Tô Lạc Lạc trợn to mắt nhìn anh, có chút không phục đi đến trước mặt anh, cô đứng thẳng người nhìn anh nói, “Khó coi ở chỗ nào?”
Lúc này, Long Dạ Tước hướng ánh mắt về phía tiệm quần áo ở phía sau lưng cô, “Vào đó chọn mười bộ, không chọn đủ không được ra đây.”
Tô Lạc Lạc quay lại nhìn, hóa ra là tiệm quần áo đặt may của Chanel, đồng tử cô giãn to ra, “Tôi mua không nổi.”
“Tôi sẽ trả tiền, cô chỉ cần lựa quần áo là được.” Long Dạ Tước lên tiếng.
“Không muốn.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cô không muốn nhận lòng tốt của anh.
Nhận lợi ích từ người khác thì sẽ mắc nợ ân tình.
“Vậy tôi chỉ có thể tự mình chọn thôi.” Nói xong, Long Dạ Tước bước thong thả vào trong cửa tiệm.
“Này…” Tô Lạc Lạc vội theo sau, nhân viên phục vụ tức khắc nở nụ cười nghênh đón, “Chào mừng ghé thăm.”
Long Dạ Tước cũng không muốn chọn, anh nhìn cô nhân viên nói, “Chọn mười bộ đồ cho cô ấy mặc.”
Tô Lạc Lạc nghĩ nếu đã nhất định mua cho cô rồi, vậy thì để cô tự lựa vậy! Cô chỉ có thể nói, “Để tôi tự lựa vậy!”
Nhân viên phục vụ ở bên nở ngay nụ cười đi theo cô, dự tính lấy đồ cho cô.
Trang phục nữ ở đây thời thượng có cá tính, và mỗi một bộ đều là tác phẩm tâm huyết của nhà thiết kế hàng đầu, đồng thời, giá cả cũng không hề rẻ, Tô Lạc Lạc thích một chiếc áo, cầm lên xem, thầm hít một hơi, hai ngàn mấy tệ?
Mắc hơn cả vàng nữa.
Tô Lạc Lạc cắn răng nghĩ, nếu anh ta đã nhất định muốn mua rồi, vậy cô không nên õng ẹo làm dáng nữa, cô dứt khoát lấy bộ đồ trên kệ xuống đưa vào tay của cô nhân viên.
Tiếp đó, sau một hồi lựa chọn Tô Lạc Lạc chọn được mười bộ đồ, người phục vụ ôm một đống đến quầy thu ngân, người đàn ông đang ngồi đợi cô ở ghế sofa đứng dậy đi đến.
“Chào anh, tổng cộng là một trăm tám mươi chín ngàn sáu trăm tệ.” Nhân viên phục vụ báo giá tiền. “Sao chỉ chọn quần áo, không chọ giày và túi? Đi thêm một vòng đi.” Long Dạ Tước như ra lệnh cho cô gái ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Người phục vụ trẻ tuổi sắp ngưỡng mộ đến xỉu rồi, khách hàng hào phóng cô thấy qua không ít, nhưng anh ta lại còn đẹp trai nữa chứ! Rõ ràng là trai đẹp đẳng cấp đỉnh mà, nhìn thêm vài lần lại còn có cảm giác quen mặt, đợi người phục vụ đoán ra được anh ta là ai, lại phải thầm tặc lưỡi thêm nữa.
Thái tử gia tập đoàn Long Thị đó!
Cô gái này là ai của anh ta thế? Bạn gái sao?
Tô Lạc Lạc chỉ còn cách ở trong đống giày và túi xách lựa thêm một vòng, cuối cùng tính tiền, hơn năm trăm ngàn tệ, Tô Lạc Lạc đã không dám nhìn nữa.
Sau đó, anh ta dường như có chút chưa hài lòng cô chọn không đủ nhiều, “Tìm thêm một tiệm nữa.”
“Không cần không cần nữa, một lát cầm không nổi cho coi.”
“Vậy thì gửi ở đây trước, một lát để bọn họ đem xuống dưới.”
“Dạ được ạ, thưa ngài, có thể gửi ở đây trước ạ.” Nhân viên phục vụ tức khắc nhiệt tình nở nụ cười.
Tô Lạc Lạc không biết phải nói gì nữa, anh ta không được dùng tiền là không thoải mái sao? Cô thật sự không muốn tham nữa, kéo cánh tay anh ta lại, dùng ánh mắt ra ý, “Tôi thật sự không muốn mua nữa, đi về nhà thôi!”
Cách nói có vẻ đang cầu xin.
“Hôn tôi một cái thì tôi không mua nữa.” Long Dạ Tước cúi người, nói nhỏ bên tai cô.
Tô Lạc Lạc đỏ mặt, anh ta uy Hi*p cô thành thói quen rồi hay sao? Sao chuyện gì cũng uy Hi*p cô mới vui vậy nè.
Tô Lạc Lạc không có hành động, Long Dạ Tước nói với nhân viên phục vụ, “Quần áo gửi ở đây trước, chúng tôi còn phải đi dạo vài tiệm nữa.”
Tô Lạc Lạc thật sự không muốn mua nữa, lỡ như mua phải món đồ mấy triệu tệ, vậy thì tim cô sẽ vỡ mất.
Cô chỉ còn cách nhìn anh ta nói, “Cúi người xuống.”
Long Dạ Tước hơi cúi người, nghiêng mặt về phía cô, Tô Lạc Lạc còn phải hơi nhón chân, đôi môi đỏ in một nụ hôn lên má anh.
Anh ta hài lòng nhoẻn miệng cười, “Được rồi, vậy thì lần sau mua, hôm nay về nhà trước.”
Quần áo nhiều quá, nhân viên phục vụ rất tận tình giúp họ mang ra đến tận bãi đậu xe, cất vào xe, cả cái khoang sau của xe đều là các túi quần áo của họ.
Tô Lạc Lạc cám ơn người nhân viên một tiếng, ngồi vào ghế lái phụ của xe anh, cô nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rồi, mau về nhà, vừa kịp đón bọn trẻ nữa.
Tại đồn cảnh sát.
Tô Vỹ Khâm và Uông Nguyệt Dung làm xong một đống thủ tục, cuối cùng mới được gặp đứa con gái bị nhốt một đêm tại đây, cả người Tô Ngữ Phù tiều tụy xanh xao đứng ở bên kia của thanh sắt, nhìn thấy ba mẹ đến thăm, cô khóc ngay.
“Ba, mẹ cứu con, mau cứu con, con không muốn ở đây, một giây cũng không muốn ở thêm nữa.”
Nghe tiếng khóc của con gái, vợ chồng Tô Vỹ Khâm đau thắt trong lòng, nhưng Tô Vỹ Khâm bây giờ cũng rất giận cô. “Tại sao con có thể lén ba mẹ làm chuyện như thế, cho dù con ghét Tô Lạc Lạc thì cũng không nên tự ý đi hại con bé chứ.” Tô Vỹ Khâm thật sự giận vô cùng, vốn dĩ anh đã phải cầu xin Long Dạ Tước chuyện công ty rồi, bây giờ con gái lại hãm hại Tô Lạc Lạc, muốn lấy được đơn đặt hàng từ tay Long Dạ Tước sẽ càng khó khăn hơn nữa.
“Mẹ ơi, ba ơi, con biết con sai rồi, con cũng hối hận lắm, nhưng con thật sự không muốn ở trong này, cũng không muốn ngồi tù, hai người mau đi cầu xin Long Dạ Tước đi! Cầu anh ta bỏ qua cho con.”
“Vỹ Khâm, chúng ta đi cầu xin Long lão thái thái đi! Năm năm nay, Ngữ Phù đối với bọn họ tốt như thế, không có công lao thì cũng có khổ công rồi! Nói không chừng Long lão thái thái sẽ kêu Long Dạ Tước bỏ qua cho Ngữ Phù.” Uông Nguyệt Dung bây giờ cũng nóng lòng cứu con gái ra.
Hơn nữa, trên người con bé vẫn còn vụ án bắt cóc, lỡ như thật sự điều tra ra có liên quan đến con, vậy thì sẽ thực sự vướng vào vòng lao lý rồi.
“Tôi làm gì còn mặt mũi đi cầu xin người nhà họ Long chứ?”
“Tôi đi, cho là phải bỏ cả khuôn mặt này, tôi cũng phải đi khẩn cầu bọn họ.” Uông Nguyệt Dung bây giờ chỉ muốn con gái bình an vô sự, sĩ diện gì bà cũng không thèm quan tâm nữa.
“Được rồi, thời gian thăm nuôi hết rồi, mời hai vị rời khỏi đi ạ!” Một viên cảnh sát đi đến mời bọn họ ra ngoài.
“Ba, mẹ, hai người cứu con, cứu con đi!” Tô Ngữ Phù đưa tay ra, cả khuôn mặt khẩn cầu nhìn ba mẹ đang đi ra.
“Ngữ Phù, con yên tâm đi! Mẹ không để con phải ngồi tù đâu.” Uông Nguyệt Dung nói xong, cũng mắt đỏ hoe, con gái là cục vàng bảo bối trong lòng bà từ nhỏ đến lớn, sao có thể chịu đựng nỗi khổ này chứ?
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, khuôn mặt Tô Vỹ Khâm giận đến tái xanh, còn Uông Nguyệt Dung thì nói rất kiên định, “Đưa tôi đến nhà họ Long, tôi muốn đến khẩn cầu Long lão thái thái, nói thế nào cũng vẫn phải cứu con gái chúng ta.”
“Được thôi! Cũng chỉ có thể thử thôi.” Tô Vỹ Khâm cũng không hi vọng con gái bị tù tội, nếu lỡ phải ngồi tù, cuộc đời nó sẽ coi như lưu lại một vết nhơ không thể nào xóa được.
Xe của Tô Vỹ Khâm chạy về phía cửa lớn nhà họ Long, Uông Nguyệt Dung cũng không muốn chồng mình mất mặt, nên chỉ một mình bà đi vào trong.
Uông Nguyệt Dung ở trong vườn hoa nhìn thấy lão thái thái, bất ngờ quỳ xuống, Long lão thái thái kinh ngạc nhìn bà ta, “Tô phu nhân, bà đang làm gì thế?”
“Lão thái thái, tôi xin bà hãy cứu con gái tôi với, nó bị bắt rồi, nếu bà không cứu nó, nó sẽ phải ngồi tù mất.” Uông Nguyệt Dung tức khắc ép ra nước mắt.
Lúc này, từ trong đại sảnh ở phía sau bước ra bóng dáng của Tưởng Ân, “Tô muội muội, em đang làm gì thế? Mau đứng dậy nào.”
“Không, nếu hai người không đồng ý cứu Tô Ngữ Phù, tôi sẽ quỳ ở đây không đứng lên.” Uông Nguyệt Dung nói với gương mặt cố chấp.
“Bà cũng phải nói Ngữ Phù đã xảy ra chuyện gì chứ?” Long lão thái thái nhìn bà ta hỏi.
“Ngữ Phù tuổi trẻ nông nỗi, không hiểu chuyện, làm sai rồi, trước kia nó hồ đồ tìm một số người bắt cóc Tô Lạc Lạc, nhưng không ngờ người cũng không bắt cóc được, Tô Lạc Lạc đã báo cảnh sát bắt nó, bây giờ đang bị nhốt ở đồn cảnh sát đấy ạ!”
“Vậy bà cầu xin bọn tôi làm gì? Bà nên đi xin Tô Lạc Lạc chứ!”
“Vì chuyện này là Dạ Tước giúp Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc từ lâu đã hận cả nhà chúng tôi rồi, tôi cũng chỉ có thể cầu xin hai người tìm Dạ Tước, khuyên cậu ấy nói chuyện với Tô Lạc Lạc, bỏ qua cho Ngữ Phù nhà chúng tôi với!” Uông Nguyệt Dung khóc nhòe cả mặt.
“Vậy Tô Lạc Lạc có bị thương không?”
“Không có, cô ta rất khỏe mạnh, lão thái thái, Ngữ Phù nhà chúng tôi rất mực hiếu thảo với hai người, nó đã xem mọi người là người trong nhà từ lâu rồi, tôi chỉ hi vọng mọi người cứu rỗi nó, nếu chỉ là bắt giữ tạm giam một thời gian để cho nó học bài học thì cũng được rồi, chứ không thể bắt nó ngồi tù được!”
“Được thôi! Chuyện này chị sẽ gọi điện hỏi Dạ Tước, xem là như thế nào.” Tưởng Ân nói xong, dìu bà ta đứng dậy.
Uông Nguyệt Dung lại lau nước mắt, ấm ức cực độ, “Vậy thì tốt quá, vậy em đợi tin tốt của chị.”
“Được rồi, em về trước đi, có tin gì chị sẽ gọi cho em.” Tưởng Ân khuyên một tiếng.
Uông Nguyệt Dung rời khỏi, Long lão thái thái nhìn Tưởng Ân nói, “Gọi điện thoại hỏi xem!”
Tưởng Ân lấy điện thoại gọi cho số của Long Dạ Tước.
“Mẹ! Có việc gì sao?” Giọng của Long Dạ Tước truyền từ đầu dây bên kia.
“Dạ Tước, mẹ muốn hỏi con, chuyện Tô Ngữ Phù bị bắt nhốt, con có biết không?”
“Người nhà họ Tô đến khẩn cầu sự giúp đỡ của mọi người đấy à?” Giọng Long Dạ Tước không vui. “Vừa mới đến, nghe nói Tô Ngữ Phù có thể sẽ phải ngồi tù.”