Khoảng mười hai giờ trưa, Tô Lạc Lạc ở trong phòng điện ảnh của Dạ Trạch Hạo coi hết một bộ phim bom tấn, làm cho cô ấy cảm thấy như cô đang ở trong rạp chiếu phim, phim bom tấn nước ngoài hiệu quả chân thực lại kích thích, khiến cô có một khoảng thời gian thật thú vị.
Đợi cô xem phim bom tấn xong, mới phát hiện đã là mười hai giờ rồi, Tô Lạc Lạc nhanh chóng xuống dưới nấu cơm trưa cho Dạ Trạch Hạo, tuy bây giờ cô không phải là nhân viên của anh ta nữa rồi, cũng không cần phục vụ ba bữa cho anh nữa.
Mà ơn cứu mạng của anh tối qua khiến cô rất cảm kích và ghi tạc trong tim, không thể không báo đáp.
Dạ Trạch Hạo lúc này đang ở tầng trên cùng học thuộc kịch bản, tại vì ngày mai anh sẽ khởi quay bộ phim mới, khoảng thời gian tiếp theo đây anh sẽ rất bận, rất bận.
Tô Lạc Lạc vừa đến dưới lầu, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô kinh ngạc một cái, lúc này ai lại gọi điện thoại cho cô chứ?
Cô cầm điện thoại lên nhìn, bất giác khờ cả người, tại sao lại là Long Dạ Tước?
Anh ta không phải ở công ty làm việc sao?
Tô Lạc Lạc bất giác căng thẳng mà bắt máy, "A lô!"
"Ở đâu?"
"Tôi... tôi ở nhà đó!" Tô Lạc Lạc chỉ còn cách nói dối, vì người đàn ông này giống như là trời sinh cùng Dạ Trạch Hạo có thù vậy, nếu cô nói đang ở nhà Dạ Trạch Hạo, anh khẳng định lại không vui.
"Ở nhà? Ở nhà chỗ nào vậy?" Đầu dây bên kia đột nhiên cười nhạt dò hỏi, đồng thời, ngữ khí giống như đầy ấp sự phẫn nộ.
Sống lưng của Tô Lạc Lạc rợn lạnh, chỉ còn cách nói dối nói cho trót thôi, "Tôi ở thư phòng xem sách, anh có việc gì à?"
Và lúc này, thì nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông, tiếp đó là tiếng đẩy cửa, "Trong phòng? Tôi đang ở trước cửa phòng cô, đừng nói với tôi là cô biết ẩn hình."
Thì ra anh ta đang ở biệt thự của anh ta!
Ầm một tiếng, đầu óc nổ một cái, khuôn mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc lập tức đỏ lên, cái cảm giác nói dối nhưng bị bóc mẽ ngay thật sự rất là ái ngại, cô chỉ còn cách cười hí hí, "Tôi ở bên ngoài, anh làm gì ở nhà vậy! Anh không phải đang ở công ty sao?"
"Cô đang ở nhà của Dạ Trạch Hạo?" anh ta đột nhiên lạnh lùng hỏi dồn.
Tô Lạc Lạc lúc này không dám nói dối nữa, cô chỉ có thể nói một cách tự tin rằng, "Hôm qua anh vô duyên vô cớ đánh anh ta một đấm, mặt của anh ta bây giờ còn sưng nè! Tôi đến nhà anh ta chăm sóc anh ta thì làm sao chứ?"
"Tôi nói qua, tôi không thích cô gặp anh ta, cô định xem lời nói của tôi là gió thoảng bên tai hả?" người đàn ông nào đó không hề che đậy sự phẫn nộ.
"Gặp ai, cùng ai kết giao bạn bè, đó là tự do cá nhân của tôi, anh không có quyền xen vào." Tô Lạc Lạc chỉ có thể nói mạnh để giành lý lẽ, hơn nữa, đây vốn dĩ không phải chuyện anh nên quản.
"Tôi năm phút nữa đến, cô tự bản thân đi ra, hay là muốn tôi đi vào, cô tự mình chọn."
Tô Lạc Lạc muốn nổi điên, tức hồng hộc nói vào điện thoại, "Anh... Long Dạ Tước, anh đừng có ngang tàng không nói lý lẽ có được không?"
"Không được!" Một tiếng tức giận của người đàn ông trả lời, cúp điện thoại.
Tô Lạc Lạc tức đến nắm lấy điện thoại, nghiến môi, sau lưng, lạnh lùng truyền đến câu nói của người đàn ông, "Làm sao thế? Anh ta muốn qua đây?"
Tô Lạc Lạc xoay đầu, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo khoanh tay đứng ở đầu cầu thang, tất nhiên là nghe thấy hết những lời cô vừa nói.
"Đúng, anh ta đang trên đường đến nhà anh." Nói xong, Tô Lạc Lạc vẫn có chút tức giận vì bị uy Hi*p đến, "Dạ Trạch Hạo, anh có cần đi ra ngoài ăn cơm không! Tôi có thể không có thời gian nấu ăn cho anh rồi."
"Em không cần phải sợ anh ta." Dạ Trạch Hạo từng bước một tiến gần đến cô, ánh mắt sâu tỏa ra sự cỗ vũ nói, "Nếu như em đồng ý, anh có thể giúp em đối kháng với anh ta."
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, cô cười khổ một tiếng, "Tôi không có tính đối kháng với anh ta, dù gì anh ta cũng là cha của bọn trẻ."
"Vậy em thích anh ta?"Ánh mắt của Dạ Trạch Hạo càng thâm sâu hơn mấy phần.
"Tôi cũng không thích anh ta."Tô Lạc Lạc nhanh chóng minh oan.
Dạ Trạch Hạo nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cười, làm như không tin lời nói của cô, "Thật không?"
"Anh đây là đang nghi ngờ tôi?" Tô Lạc Lạc có chút không thoải mái, cô lúc nào biểu hiện ra vẻ thích Long Dạ Tước vậy?
Dạ Trạch Hạo cười nhẹ, nói "Tôi đương nhiên tin tưởng cô." chỉ là, có lúc, tình cảm của người với người lúc chưa rõ ràng, thật sự rất là dễ lâm vào hoàn cảnh người trong cuộc thì không hay biết.
Cho dù Tô Lạc Lạc trên miệng nói kiên dịnh như vậy, nhưng mà, giữa lời nói hành động của cô, lại biểu hiện ra sự phục tùng và tiếp nhận đối với Long Dạ Tước.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe, Tô Lạc Lạc có chút hoảng loạn nhìn Dạ Trạch Hạo một cái, "Tôi ra ngoài trước, tôi có thời gian sẽ qua thăm anh."
"Tô Lạc Lạc, cho dù em và anh ta sống chung, nhưng phải nhớ là không được thích anh ta." Dạ Trạch Hạo cũng đột nhiên nắm lấy cánh tay cô ra lệnh.
Tô Lạc Lạc bị sốc mà nhìn anh, hai người đàn ông này bị làm sao vậy?
Trời sinh là thù địch à!
Tô Lạc Lạc bất giác cảm thấy tức cười, cô giựt tay ra, "Được rồi, anh ăn cơm đúng giờ nhé, tôi đi trước đây." Nói xong, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi ra, nhìn thấy một chiếc xe Porsche thể thao màu đen dừng trước cửa, Tô Lạc Lạc từ cái cửa nhỏ đi ra, đi đến ghế phụ lái phía trước, cửa xe hạ xuống, một khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ đến nỗi trời đất cũng phải ganh tị xuất hiện, anh ta ngồi thượt ra, nhưng mà đôi mắt đen thẫm, có vẻ như đang hội tụ phong ba bão táp như vậy.
Tô Lạc Lạc giật cả mình, cô từ nhỏ đến lớn cũng chưa sợ qua ai, nhưng mà khí trường của người đàn ông này, vẫn làm cô cảm thấy sợ hãi, cảm thấy bản thân đứng trước mặt anh làm thế nào cũng không cứng rắn lên được, chứ đừng nói đến có cá tính.
"Chuyện là... anh về làm gì thế?" Tô Lạc Lạc tò mò hỏi, không lẽ anh ta bỏ quên giấy tờ gì rồi?
"Lên xe." Người đàn ông thấp giọng ra lệnh.
Tô Lạc Lạc lại cứ muốn làm ngược lại ý anh, "Tôi về nhà."
Nói xong, cô quay người hướng về phía nhà bước đi, nhưng chưa đi được đến mười bước, chỉ nghe thấy phía sau là tiếng sập cửa lớn, người đàn ông cao to từ ghế lái bước xuống.
Tô Lạc Lạc kinh hãi quay đầu, thì thấy người đàn ông dậm mạnh bước đến, Tô Lạc Lạc từ từ mở to mắt, nuốt nước miếng, có chút sợ sệt mà nhìn anh ta.
"Anh... anh muốn làm gì?"
Người đàn ông nhếch lông mày, ánh mắt sắc lạnh trừng trừng nhìn cô, góc miệng cười nhạt làm người khác lạnh cả người.
"Cô muốn tôi vác cô lên xe, hay là tự mình ngoan ngoãn lên xe?" Long Dạ Tước tâm tình hôm nay cực kì xấu, cái người con gái này lại dám lén chạy đến nhà người đàn ông khác để chăm sóc hắn ta.
Hôm qua anh cũng bị ăn một đấm, cũng không thấy cô có lương tâm mà chăm sóc anh vậy?
"Tôi..."
"Hoặc là... cô muốn tôi ở đây hôn cô?" Sự uy Hi*p của người đàn ông thăng cấp rồi.
Tô Lạc Lạc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch mấy giây, cô nhanh chóng chạy đến phía trước ghế phụ của anh, rất là không có cá tính mà mở cửa xe ra ngồi vào trong.
Nhìn thấy cô gái cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nghe lời, sắc mặt của Long Dạ Tước lại không hề dễ coi hơn, cái người con gái này như thể phải đợi anh kiếm lý do để uy Hi*p, cô ta mới chịu ngoan ngoãn thì phải.
Ngồi trong xe, Tô Lạc Lạc nghiến môi hứ nói, "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Ăn cơm trưa." Tô Lạc Lạc có chút không nói nên lời mà quay đầu sang nhìn anh ta, cái người đàn ông này chạy về nhà, lại ở đây bức ép ép buộc cô, chỉ vì muốn cùng cô đi ăn cơm trưa?
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc cắn răng muốn báo thù mà nói, "Tôi muốn chọn nhà hàng đắt nhất."
"Địa chỉ cô chọn."
"Tôi hôm nay muốn uống một chai Louis mười ba." Tô Lạc Lạc biết rằng cái anh có chính là tiền, nhưng mà, cô muốn chọc giận anh ta, để anh sau này không dám mời cô ăn cơm nữa.
"Cô có thể uống hết, tôi khui cho cô mười chai." Người đàn ông nhoẻn miệng, trả lời nhẹ nhàng.
Tô Lạc Lạc bất giác có chút phiền não, quả nhiên, giống như định sẵn vậy, chỉ có anh ta uy Hi*p được cô, còn cô thì lại không có cái năng lực uy Hi*p đến anh ta.
Đầu óc Tô Lạc Lạc đã nghĩ hết cách, cũng không biết trong thành phố này nhà hàng nào đắt nhất, nói chung nghĩ nhiều mệt đầu, cô chỉ còn cách chịu thua quay mặt hướng ra ngoài cửa, "Nhà hàng để anh chọn đó!"
Long Dạ Tước nở nụ cười tà mị, tao nhã cầm lấy vô lăng, dựa lưng vào ghế, cả mắt đều ánh lên sự vui thú, anh chính là thích cách người con gái này quy phục anh.
Điều này làm anh có cảm giác thành công.
"Nói cho cô biết một tin vui, Tô Ngữ Phù sẽ phải đối mặt với thời gian tạm giam một tháng, đợi vụ án bắt cóc tra xong, cô ta có thể có trên hai năm thi hành án."
Tô Lạc Lạc hơi sốc, Tô Ngữ Phù bị bắt rồi à? Nhanh vậy? Hai năm lao tù đối với một đại tiểu thư như cô ta mà nói, khẳng định khó mà chịu được!
"Đó cũng là đáng đời cô ta." Tô Lạc Lạc không hề thấy đồng tình gì.
Long Dạ Tước nhìn cô một cái, "Sau này ai dám ăn Hi*p cô, cứ nói tôi biết."
Tô Lạc Lạc biết là chuyện lần này của Tô Ngữ Phù, cũng là nhờ anh giúp đỡ, cộng thêm lần trước cứu cô khỏi vụ bắt cóc, không thể thiếu công lao của anh.
"Cám ơn." Tô Lạc Lạc nghiến môi, nhưng lại biểu thị cảm kích đối với anh.
"Tôi không thích lời nói cám ơn bằng miệng, tốt nhất là làm chút chuyện gì đó dùng sức lực cơ thể, tôi sẽ thích hơn." Lúc này, đang chờ đèn đỏ, anh ta nghiêng người qua, nụ cười trên mặt tựa như ác ma chuyên quyến rũ con gái vô tri.
Sử dụng khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của mình để làm cô bối rối.
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc ửng hồng, né mặt qua một bên nói, "Tôi ngoài biết nói cám ơn ra, cái khác không biết."
Long Dạ Tước cũng chỉ là đùa vui với cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy ửng hồng, anh không do dự mà nhân cơ hội còn chờ đèn đỏ, thư giãn mà tận hưởng.
Đèn vừa sáng lên, chiếc xe thể thao hoang dã như một con ngựa vậy xông đi.
Long Dạ Tước vẫn là dẫn cô đi đến chỗ nhà hàng đắt tiền lần trước, vì anh ta nhớ là cô thích ăn món ăn ở đó.
Tô Lạc Lạc đi vào nhà hàng này, thầm nghĩ, có lẽ đây là nhà hàng đắt nhất trung tâm thành phố này rồi!
Ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, Long Dạ Tước bắt đầu chọn món, Tô Lạc Lạc cầm lấy ly trà, trao quyền chọn món cho anh, mà anh ta cũng không khách khí, hình như chọn ít nhất mười mấy món ăn.
Tô Lạc Lạc hơi trơn to mắt, anh ta coi cô là heo con mà nuôi à? Sau này cùng anh ăn thêm hai bữa nữa, cô khẳng định sẽ lên thêm mấy cân thôi!
"Lấy rượu vang đỏ lần trước của tôi ra đây." Long Dạ Tước nói với người phục vụ.
Tô Lạc Lạc nghe thấy, lập tức thần kinh thắt lại, có chút ái ngại, vừa rồi cô trên xe cũng là ăn nói hồ đồ thôi.
Mà người đàn ông đối diện vẫn cho là thật, "Rượu vang đỏ mở rồi không nên để lâu, vì vậy, một chút nữa cô phụ trách uống hết phần còn lại."
Tô Lạc Lạc lập tức chớp chớp mắt, "Tôi không uống được nhiều như vậy."
"Tôi lái xe, không uống rượu." Long Dạ Tước đẩy phần của mình ra, cười híp mắt nhìn cô, "Vừa rồi ai nói sẽ uống cả một chai vậy?"
Tô Lạc Lạc lúng túng đến không biết giấu mặt vào đâu, cảm thấy ở cùng người đàn ông này, cô toàn không lấy được lợi ích gì, ngược lại lúc nào cũng bị chơi khăm.
Lúc đó, người phục vụ bưng chai rượu vang ra, còn dư nửa chai, Tô Lạc Lạc nhìn chai rượu thơm, cho dù uống ngon, cô cũng thật sự không dám uống hết một chai này á! Cô là người uống chút rượu là say ngay.
Long Dạ Tước giống quí ông mà đứng dậy, đổ vào cái ly chân dài nửa ly rượu, cũng đổ cho bản thân nửa ly, "Tôi uống cùng cô nửa ly."
Nói xong, anh nâng ly, muốn cùng cô cụng ly.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể phồng má, cầm ly rượu lên ᴆụng vào ly anh một cái, Long dạ Tước một bên uống, một bên hoài nghi đánh giá nhìn cô gái đối diện, Tô Lạc Lạc cầm lấy ly rượu vang đỏ, thủy tinh trong suốt hiện phản chiếu đôi môi căng mọng nõn nà của cô, một ngụm nhỏ, một ngụm nhỏ mà uống.
Long Dạ Tước thưởng thức rất thong dong, Tô Lạc Lạc không ngờ uống hết nửa ly rượu đó, cô nấc cục một cái, nhanh chóng che miệng lại.
Cô xấu hổ lông mi chớp liên tục, đôi ngươi trong vắt đó có vẻ đã nhuốm màu rượu, càng đê mê quyến rũ hơn, tựa như dòng suối trong dưới ánh trăng vậy. Long Dạ Tước bất ngờ cảm thấy cả người nóng lên, quần tây phía dưới thắt chặt dữ dội, cảm giác đối với người con gái này, anh trước đây đã rất rõ rồi, cô không cần phải giống những người phụ nữ khác dùng thủ đoạn, hoặc là làm động tác quyến rũ, như thể trên cơ thể cô có một loại ma lực hấp dẫn anh, quyến rũ sợi dây thần kinh nguyên thủy trong người anh vậy.
Cái này cũng không trách được năm năm trước, cho dù biết rõ là đang bị tính kế, lại vẫn không đẩy ra được người con gái chủ động bổ đến người anh, mới có một đêm hoang đường như vậy.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Dạ Tước đứng dậy, lại đổ cho cô nửa ly rượu vang đỏ nữa, cô lập tức cảm thấy cái người đàn ông này có động cơ bất chính, anh đây là muốn chuốc say cô sao?
Cô chỉ có thể không dám uống nữa rồi, lúc đó, món ngọt lên trước, Tô Lạc Lạc có chút đói rồi, ở cùng người đàn ông này, đầu óc cô cảm thấy thường không đủ dùng, có một loại cảm giác trống rỗng, vì vậy, cũng sẽ rất mệt, tiêu hao thể lực.
Tô Lạc Lạc gắp một miếng cho vào miệng, cảm nhận mùi vị, đại khái là vô cùng mỹ vị, làm đôi mắt lớn của cô bất giác sáng lên.
Mà Long Dạ Tước cũng ghi nhớ mấy món điểm tâm lần trước cô thích ăn, hôm nay anh chọn lại hết toàn bộ nhưng Tô Lạc Lạc lại không hề biết dụng tâm của anh.
Chẳng qua, món ăn tiếp theo đây, cô thật sự rất thích ăn, Long Dạ Tước đối với đồ ngọt không có hứng thú, chỉ là một bên tao nhã mà thưởng thức rượu vang đỏ, một bên nhìn cô ăn.
Giống như, chỉ cần như vậy, cũng đã thấy rất là thú vị.
Vốn dĩ hôm nay cũng không muốn về, nhưng mà, không biết tại sao, lúc xuống lầu, anh vẫn tính là về nhà đón cô đi, một là sợ cô một mình cô độc ở nhà ăn uống không được tốt, hai, cũng là muốn bổ sung dinh dưỡng cho cô, cô quá ốm rồi.
Nhưng mà, ai ngờ tới cái người con gái này lại ở nhà Dạ Trạch Hạo, anh có ý tốt muốn mời cô đi ăn cơm trưa, cô lại đi chăm sóc người đàn ông khác, anh sao không tức giận được cơ chứ?
Cái loại tức giận này, không thua cảm giác cô phản bội anh, chính là cảm giác người con gái này không để tâm đến anh, trái tim của cô có phải lớn đến nỗi trong đó có thể trú mấy người đàn ông sao?
Nghĩ đến cái này, Long Dạ Tước cảm thấy sau này nên để cô biết con tim của cô nhất định phải nhỏ hẹp đến chỉ có thể dung nạp người đàn ông là anh, người đàn ông khác tốt nhất đừng có mà ghi nhớ.
Tô Lạc Lạc vừa ăn vừa cảm thấy ánh mắt sắt bén của người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm bản thân, cô lập tức đưa món ăn còn giữ trong tay hướng đến chỗ anh, "Nè, cho anh ăn đó!"
Cô nghĩ là người đàn ông này chê cô ăn nhiều, Long Dạ Dước sau khi hiểu rõ, bật cười, mở miệng nói, "Đút tôi." Tô Lạc Lạc đỏ mặt, sau đó, nhanh chóng đứng dậy, miếng bánh cuối cùng cho vào miệng anh ta.