Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 77

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Tô Vỹ Khâm và Uông Nguyệt Dung nghe xong cảnh sát tuyên bố, đều bất ngờ đến đứng hình, Tô Vỹ Khâm bước vội đến kéo Tô Ngữ Phù đứng sau ông, nói với cảnh sát, “Các người không có chứng cứ, không được bắt con gái tôi đi.”
“Xin lỗi Tô tiên sinh, chúng tôi có nhân chứng, đồng thời chúng tôi cũng cần Tô tiểu thư phối hợp, nếu cô ấy không phối hợp, chúng tôi sẽ sử dụng biện pháp cưỡng chế.”
“Các người muốn làm gì con gái tôi?” Uông Nguyệt Dung lo đến mặt tái mét.
“Dĩ nhiên là xử lý theo pháp luật, tình tiết nghiêm trọng như chuyện của cô ấy, phải ngồi tù là chuyện không tránh khỏi.
“Không muốn, con không muốn ngồi tù, con không muốn ngồi tù, ba ơi, mẹ ơi, cứu con….con không muốn ngồi tù.” Tô Ngữ Phù bị dọa đến mất hết lý trí, ngồi tù đối với cô mà nói đồng nghĩa với việc cuộc đời bị hủy hoàn toàn.
Cô không ngờ rằng hành động hồ đồ nhất thời của bản thân lại đổi lại kết quả như thế.
“Con gái, không phải sợ, con đi trước đi! Ngày mai ba sẽ qua thăm con, làm rõ chuyện này, đừng sợ, có ba.” Tô Vỹ Khâm chỉ có một đứa con gái ở bên cạnh thôi, ông đương nhiên sẽ không mở trừng mắt nhìn con ông đi ngồi tù.
Tô Ngữ Phù gương mặt không còn giọt máu, cả người run rẩy theo cảnh sát đi ra, ngồi vào xe cảnh sát, nghe tiếng còi hú vang lên, tim cô khủng hoảng bất an.
Long Dạ Tước dẫn Tô Lạc Lạc về đến biệt thự, bọn trẻ không có ở nhà, cả cái biệt thự đều có vẻ đặc biệt im lặng, hôm nay Tô Lạc Lạc lại bị hạ thuốc, bị tiêm qua, bây giờ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, cô dự định tắm xong là đi ngủ luôn.
Khi cô bước vào đại sảnh, bước lên hai bậc thang mà toàn thân đều lắc lư không vững, Long Dạ Tước ở kế bên tức khắc dùng cánh tay rắn chắc ôm cô vào lòng, “Sao thế? Rất mệt sao? Hay là tác dụng của thuốc vẫn chưa qua hết?”
Tô Lạc Lạc vội đẩy anh ta ra, “Không có, chỉ là hơi mệt thôi, tôi lên lầu đi nghỉ đây.”
“Tôi dìu cô đi lên.”
Tô Lạc Lạc không quên chuyện anh ta làm với cô trên xe, gương mặt nhỏ của cô hơi ửng đỏ, “Không cần đâu, tôi tự có thể đi lên được.”
Nói xong, gắng vực dậy tinh thần bước lên lầu, đẩy cửa bước vào phòng, cô đã say sẩm mặt mày, úp người lên giường, cũng chả buồn tắm, chỉ muốn nhanh chóng ngủ một giấc thôi.
Long Dạ Tước theo lên lầu, khi anh chuẩn bị bước vào phòng mình, vẫn có chút không yên tâm cô gái này, dù gì anh cũng không biết sau khi bị hạ thuốc như vậy có tác dụng phụ gì hay không.
Anh vặn mở cửa phòng ra, nhìn thấy cô ấy ngay cả lễ phục dự tiệc cũng không thay, úp mặt ngủ ngon lành trên giường, dưới bộ lễ phục màu đen, đôi chân dài thon thả đặc biệt quyến rũ.
Long Dạ Tước ngồi bên cạnh giường, gọi nhỏ, “Tô Lạc Lạc?”
Tô Lạc Lạc trả lời mớ ngủ một tiếng, nhưng lại không tỉnh dậy, Long Dạ Tước định sờ kiểm tra nhiệt độ trán cô, tay vừa chạm vào trán, Tô Lạc Lạc theo bản năng dùng tay gỡ bàn tay của anh ra, sau đó, vì ngủ quá say, cô kéo tay anh ôm vào lòng.
“Cô làm vậy là đang quyến rũ tôi phải không?” Long Dạ Tước nhoẻn miệng thấp giọng cười.
Sau đó, Tô Lạc Lạc làm gì biết bản thân đang làm vậy là đang tạo điều kiện cho anh? Cô chỉ cố chấp giữ tay anh lại, không cho anh sờ mó lung tung. “Cũng không thèm tắm.” Long Dạ Tước nhếch mày, rút tay ra, đứng dậy đi về phía phòng tắm của cô, lấy một cái khăn ấm nóng ra, ngồi xuống cạnh giường, cúi người lau mặt cho cô, khuôn mặt của Tô Lạc Lạc vốn rất sạch sẽ, dưới hơi nóng của khăn lông, gương mặt trắng càng hồng hào hơn, như thể mỗi một lỗ chân lông đều tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Long Dạ Tước nuốt nước miếng, sức hấp dẫn của cô gái này với anh càng ngày càng lớn, giống tối nay vậy, anh hiểu rõ mình phải tự kiềm chế bản thân đến mức nào mới có thể khống chế hành động của mình được.
Nếu anh xấu xa thêm chút nữa, nói không chừng ở trên xe đã có thể ăn tươi nuốt sống cô rồi.
Sau khi lau mặt xong cho Tô Lạc Lạc, cô quay người sang một bên, và chỗ trống bên cạnh như thể cố ý chừa ra cho anh vậy đó.
Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, nếu cô muốn anh ngủ trên giường cô đến thế, vậy anh chắc chắn sẽ không từ chối rồi.
Long Dạ Tước tắm xong mới quay lại, Tô Lạc Lạc vẫn ngủ rất ngon lành, dưới ánh đèn, bộ lễ phục màu đen tôn lên nước da trắng ngần mọng nước của cô, và cái tà dưới vốn dĩ đã hơi ngắn, vì cú xoay người của cô nên đôi chân dài càng không được che chắn.
Đáy mắt anh ta lướt qua tia sáng nguy hiểm, anh nằm nghiêng người, đưa tay kéo cô gái cách anh có hơi xa vào trong lòng, Tô Lạc Lạc dường như trong giấc mơ có chút không đồng tình, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được sức của đàn ông, thế là cô nằm gọn trong lòng anh.
Long Dạ Tước cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó, nén xuống mọi suy nghĩ, chỉ ngủ cùng cô.
Sáng sớm!
Trong phòng ngủ phụ, một giọng nữ cao vang lên.
“Á…….”
Là hét lớn.
Khi Tô Lạc Lạc mở mắt ra, bất ngờ bị khuôn mặt anh tuấn ở trước mắt làm cho ngơ người, sau đó, theo bản năng mà hét lớn lên.
Long Dạ Tước ngủ trên giường cô thì không nói đi, lại còn chỉ mặc mỗi một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ.
Khi cô tỉnh dậy, cô và anh đang ôm nhau rất tình cảm, chiếc đầm đen của cô bị xê dịch đến phần bụng dưới, nơi cần che chắn lại không hề che chút nào.
Tối qua Long Dạ Tước trằn trọc đến nửa đêm, khó khăn lắm mới ngủ được vài tiếng, không ngờ lại bị một tiếng hét lớn làm cho giật mình tỉnh giấc, anh hơi mở mắt ra, nhìn thấy cô gái đang vội dùng chăn che lại cơ thể, anh nheo mắt lười biếng nói, “Kêu cái gì thế?”
“Long Dạ Tước…anh…sao anh lại ngủ trên giường tôi thế.” Tô Lạc Lạc giận dỗi hỏi, anh ta sao lại không ngủ ở phòng anh ta chứ?
Long Dạ Tước bị cô làm cho tỉnh giấc, nhất thời cũng không ngủ được nữa, anh chỉ có thể lười biếng dựa vào thành giường, nghiêng người chống cằm hỏi ngược lại cô, “Vậy thì phải hỏi cô rồi, tối qua làm gì, cô quên rồi sao?”
Tô Lạc Lạc thấy anh ta nói rất nghiêm túc, mặt đỏ ngay, “Tôi… tối qua tôi làm gì rồi sao?”
“Tối qua cô kéo chừng tay tôi, không cho tôi rời khỏi, nhất định muốn tôi ngủ trên giường cô.”Long Dạ Tước nhìn cô, vẻ như đang cười, lại có vẻ như không cười, anh thích nhất là chọc ghẹo cô như thế.
“Gì cơ? Không thể nào… tôi tuyệt đối không làm chuyện như thế.” Tô Lạc Lạc cắn răng phản bác, nhưng mặt cô lại tự nhiên đỏ đến cả mang tai.
Long Dạ Tước nheo mắt nói, “Vậy cô còn nhớ khi ở trên xe, chuyện cô chủ động hôn tôi không?”
Đó là vì tôi bị thuốc… tác dụng của thuốc khống chế, không phải tôi muốn mà.” Tô Lạc Lạc lại nhớ rất rõ chuyện này, chỉ là khi đó đầu óc mê muội, làm gì cũng không phải là ý của cô.
Long Dạ Tước cười nụ cười thâm sâu, “Nói không chừng miệng cô nói không thích tôi, nhưng cơ thể cô lại thích tôi thì sao.” “Anh nói bậy… không thể nào.” Nói xong, Tô Lạc Lạc cúi đầu kiểm tra ngay quần áo và cơ thể mình, sau đó liếc anh ta, “Tối qua… anh… không có làm gì tôi chứ?”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Tôi có hay không có làm gì, không phải trong lòng cô biết rõ sao?” Long Dạ Tước hỏi ngược lại.
“Tôi… tôi làm sao biết được?” Tô Lạc Lạc muốn phát điên mà, tốt nhất là không có gì xảy ra cả, nếu không, cô chỉ muốn ૮ɦếƭ mà thôi.
“Nếu tôi thật sự ᴆụng vào cô, cô không có cảm giác à? Kích cỡ của tôi cô không rõ nữa sao?”
Mặt Tô Lạc Lạc thoắt cái đỏ ửng, ૮ɦếƭ tiệt mà, anh ta đang khoe khoang đó sao?
“Cũng không lớn đến thế…” Tô Lạc Lạc tức khắc đả kích anh ta.
Anh ta vốn đang cười rất đáng ghét, nghe thấy câu này, khuôn mặt anh tuấn lập tức hầm hầm, “Thật sao? Có cần phải thử không?”
Tô Lạc Lạc hết hồn vội xuống giường ở phía còn lại, “Không cần, tốt nhất là anh đừng có ᴆụng vào tôi, nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ không buông tha anh.”
Nói xong, Tô Lạc Lạc cảm nhận thân dưới, quả nhiên không có cảm giác khó chịu, xem ra tối qua cô vẫn an toàn.
Cô đi vào trong phòng tắm, đóng cừa thật chặt.
Long Dạ Tước cũng mất hết cơn thèm ngủ, anh ngồi dậy đi về phòng mình.
Khi Tô Lạc Lạc đi ra, nhìn thấy anh ta rời khỏi rồi, cô vội lấy quần áo đi tắm rồi mới xuông lầu.
Trên ghế sofa trên lầu, anh ta mặc một bộ đồ vest chỉnh tề ngồi ở đó, có vẻ hôm nay anh sẽ đến công ty.
“Một lát tôi phải đến công ty, cô tự chuẩn bị bữa sáng đi nhé!” Long Dạ Tước đứng dậy, cầm lấy chìa khóa trên bàn.
“Yên tâm, tôi lớn thế này rồi, còn có thể để bản thân bị đói sao?” Tô Lạc Lạc trả lời một tiếng, sau đó, không muốn thấy anh, cũng không muốn nói chuyện với anh nữa.
Nghe tiếng xe anh rời khỏi, Tô Lạc Lạc thở phù một tiếng, và đúng lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên.
Cô cầm lên xem, là Dạ Trạch Hạo gọi đến, cô nhớ đến việc tối hôm qua Long Dạ Tước đánh anh ta một quyền, trong lòng đang thấy có lỗi,
“A lô!” Cô nhanh chóng bắt máy.
“Là anh, Dạ Trạch Hạo, tối qua em không sao chứ!” Đầu dây bên kia, giọng đầy quan tâm của Dạ Trạch Hạo truyền đến.
“Tối qua cám ơn anh, tôi không sao cả rồi. Tôi được Long Dạ Tước đưa đi bệnh viện rồi.” Tô Lạc Lạc cũng nhấn mạnh câu này. Dù gì khi cô xảy ra chuyện như thế cũng khiến anh hiểu lầm.
“Vậy thì được! Lần sau em phải cẩn thận cái cô Tô Ngữ Phù đó.” Dạ Trạch Hạo căn dặn một tiếng.
“Chuyện này Long Dạ Tước đã giao cho cảnh sát xử lý rồi, Tô Ngữ Phù sẽ nhận được hình phạt đáng có thôi.” Nói xong, cô hỏi han, “Mặt anh… không sao chứ!”
“Em ở biệt thự à?”
“Đúng vậy.”
“Mặt anh sung rồi, hôm nay anh không đi đâu được cả, có chút buồn, em qua đây chơi với anh đi.” Đầu dây bên kia giọng Dạ Trạch Hạo truyền đến.
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi, dù gì cô cũng ở một mình, không thì hôm nay nấu cơm cùng ăn ở nhà anh ta vậy.
“Được thôi! Tôi đem thức ăn qua, buổi trưa ăn ở nhà anh vậy!”
“Duyệt.”
Tô Lạc Lạc lấy vài loại rau trong tủ lạnh, cầm trên tay đi đến phía biệt thự nhà Dạ Trạch Hạo, cô vừa đến cửa đã mở ra rồi, Tô Lạc Lạc hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào, đóng cửa cẩn thận.
Đi vào trong đại sảnh, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo ngồi trên ghế sofa, Tô Lạc Lạc đến gần, thấy được rằng cú đấm tối qua không hề nhẹ tay, nửa gương mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo đã bị sung đỏ rồi.
“Xin lỗi, anh đều vì tôi mới bị đánh như thế.” Tô Lạc Lạc tự trách bản thân, thở dài một tiếng.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn cô đầy sâu lắng, nhoẻn miệng cười, “Không có gì, tôi cũng trả lại anh ta một đòn rồi.”
“Anh ta đúng ra không nên đánh anh cơ.” Tô Lạc Lạc cắn môi, bất bình dùm anh.
Dạ Trạch Hạo nhìn cô, cô nhất định không biết là tối qua khi ôm cô, trong đầu có nảy ra ý xấu rồi, anh thật ra không kìm chế được bản thân cái khao khát muốn hôn cô.
Chỉ là, sau này, Long Dạ Tước xuất hiện ngăn lại, nếu không, tối hôm qua anh có thể khống chế được bản thân hay không, anh cũng không biết được.
“Tô Lạc Lạc, lần sau cẩn thận hơn nhé.” Dạ Trạch Hạo chỉ có thể nhắc nhở cô, vì dáng vẻ sau khi trúng thuốc của cô thật sự rất khó để đàn ông kiềm chế bản thân.
“Tôi biết rồi.” Tô Lạc Lạc gật đầu, “Tôi lấy đá chườm cho anh vậy!”
“Được thôi!” Dạ Trạch Hạo để cô tùy ý, cảm giác này không tệ.
Tô Lạc Lạc tìm được đá cục và khăn lông, sau khi gói xong đi đến bên anh, đặt lên bên mặt hơi sưng của anh, Dạ Trạch Hạo rít lên một tiếng, lạnh đến nỗi anh có chút không quen.
“Thật ra anh không cần phải vì tôi mà đi đính chính đâu, anh làm như thế ngốc quá.” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta trách móc.
“Nếu anh không làm như thế thì danh tiếng của em sau này sẽ bị hủy hết đấy.”
Tô Lạc Lạc nói với thái độ không sao cả, “Tôi không quan tâm lắm, dù gì sau này tôi cũng chỉ là một nhân vật tiểu tốt thôi, không ai nhớ tôi đâu.”
“Ai nói thế?” Dạ Trạch Hạo không nghĩ vậy.
“Là anh kìa, bây giờ trên mạng có rất nhiều người đang mắng nhiếc anh rồi phải không!”
“Anh cũng không quan tâm.” Dạ Trạch Hạo lắc đầu, anh vào ngành này thì đã không sợ những thứ như thế rồi.
Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, nhất thời không biết phải nói gì.
“Xem ra em và Long Dạ Tước ở bên nhau vui vẻ lắm phải không, em có suy nghĩ qua sẽ gả cho anh ta vì bọn trẻ?” Dạ Trạch Hạo bất ngờ lên tiếng hỏi.
Tô Lạc Lạc ngây người, vì bọn trẻ mà kết hôn với Long Dạ Tước? Cô hình như xưa giờ chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này bao giờ.
“Tôi không biết, dù gì tôi cũng chưa từng nghĩ qua chuyện như vậy.” Tô Lạc Lạc lắc đầu nói.
“Vậy em có từng nghĩ qua việc tìm một người ba mới cho các con không? Người giống anh vậy, vừa đẹp trai vừa đối tốt với bọn trẻ thì sao?” Dạ Trạch Hạo mặt dày tự đề cử mình.
Tô Lạc Lạc không kìm được bật cười ra, “Nếu anh đồng ý làm ba nuôi của bọn trẻ, bọn chúng nhất định là rất thích.”
Dạ Trạch Hạo lập tức không vui, nói “Ai bảo anh muốn làm ba nuôi của bọn trẻ, vậy không bằng anh làm chú của bọn chúng, nghe có vẻ thuận tai hơn.”
“Không biết tại sao mà bọn trẻ thích anh đến thế, nói thật thì tôi cảm thấy anh và Long Dạ Tước thật sự rất giống nhau!” Tô Lạc Lạc chỉ thuận miệng nói cho vui.
Khuôn mặt anh tuấn của Dạ Trạch Hạo phút chốc biến sắc, anh có chút căng thẳng hỏi, “Giống lắm sao? Sao anh không cảm thấy thế! Chắc chắn là em nhìn hoa mắt rồi.”
Tô Lạc Lạc tiếp tục nói, “Anh và con trai tôi cũng có điểm giống nhau nữa!”
“Em…” Dạ Trạch Hạo tức khắc quay đầu nhìn trừng cô, “Em đang dùng cách khác để ức Hi*p anh phải không?”
Tô Lạc Lạc hiểu ngay, sau đó, lại phụt cười ha hả lần nữa, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.”
Dạ Trạch Hạo cắn cắn đôi môi mỏng, “Sau này đừng nói những lời như thế nữa, anh không giống người nhà họ Long đâu.”
Tô Lạc Lạc vội dỗ ngọt một tiếng, “Được rồi, không nói nữa, sau này tôi sẽ không nói nữa, tôi đi nấu bữa sáng đây! Đói quá rồi!”
Nhưng mà Tô Lạc Lạc lại nhìn anh ta tỉ mỉ hơn, cô muốn nói, thật sự rất giống mà!
Dạ Trạch Hạo đang đắp mặt nạ ừ một tiếng, nhìn dáng người cô bước vào nhà bếp, còn khuôn mặt anh lại lộ ra sự oán hận rất sâu đậm, khuôn mặt này của anh thật sự giống người nhà họ Long đến thế sao?
Không, anh hận người nhà này, và cũng tuyệt đối không muốn giống bọn họ. Tô Lạc Lạc đương nhiên không biết rằng một câu nói thuận miệng của cô lại nói ra được một chân tướng bị che giấu bấy lâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc