Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 75

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Mấy người đàn ông ở bên cạnh vẫn tiếp tục mời rượu Tô Lạc Lạc, vì cô là bạn dự tiệc của Long Dạ Tước, bọn họ lẽ đương nhiên sẽ không dám thất lễ với cô.
Sâm banh trong tay Tô Lạc Lạc trong mấy lần cô luân phiên đáp lễ rượu mời đã gần đến đáy rồi.
Tô Ngữ Phù đứng ở nơi không xa lắm, ánh mắt lóe lên tia cười lạnh và đắc ý, sau đó, cô không biết là bên cạnh cô có một người.
Dạ Trạch Hạo vốn đang nhìn ngắm Tô Lạc Lạc, nhưng bất ngờ ánh mắt anh phát hiện Tô Ngữ Phù nhìn cô với nụ cười như thể mưu kế thành công vậy, anh lập tức cảm thấy không ổn, chỉ có thể bước sang đó, giữ chặt lấy tay cô ta, bức hỏi, “Cô làm gì rồi?”
Tô Ngữ Phù nhìn thấy là Dạ Trạch Hạo, cô bắt đầu cười kiêu sa, “Em có thể làm được gì chứ?”
“Tôi thấy cô rất không bình thường!” Dạ Trạch Hạo có chút dùng sức nắm lấy cổ tay cô ta, lạnh giọng ra lệnh, “Tốt nhất là cô thành thật nói ra đi.”
“Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc không phải là bạn gái anh sao? Bây giờ, cô ta công khai ở cùng Long Dạ Tước, chẳng lẽ anh không ghen à? Anh có phải đàn ông không thế!” Tô Ngữ Phù mỉa mai.
Sau đó, vốn dĩ đây là chuyện mà Dạ Trạch Hạo thù ghét nhất, anh lập tức ném tay cô ta thật mạnh, “Không liên quan đến cô.”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Ngữ Phù hơi biến sắc, quay người chuẩn bị tìm một vị trí xem kịch hay.
Tô Lạc Lạc sau khi uống sâm banh, đứng ở nguyên vị trí một lúc, cảm giác máy lạnh trong đại sảnh dường như dừng hoạt động rồi vậy, không đủ mát nữa, vì cô thấy cả người mình nóng ran, trong tim càng giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy vậy.
Cô rờ trán, cảm giác muốn dùng nước lạnh rửa mặt, cô nói với Long Dạ Tước, “Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến.”
Long Dạ Tước quay người lại thì Tô Lạc Lạc đã bước về phía phòng vệ sinh rồi, còn Dạ Trạch Hạo đứng ở phía không xa lắm xoắn mày lại, vừa rồi anh quan sát rất kỹ Tô Lạc Lạc và anh nhạy bén phát hiện là mặt cô có chút đỏ không tự nhiên.
Thấy cô đi về phía nhà vệ sinh, Dạ Trạch Hạo không yên tâm vội đi theo, lúc này Hạ Dung đã bị anh lãng quên rồi, còn cô ta thì cũng đã tìm được một ông chủ đài truyền hình, đang nói chuyện tạo mối quan hệ kìa!
Bước chân Tô Lạc Lạc đi về phía nhà vệ sinh có chút phiêu không vững, cô cũng không hiểu bản thân bị gì nữa, chẳng lẽ hai ly sâm banh là làm cô say đến thế rồi sao?
Nhưng mà bây giờ cảm giác trên người cô không chỉ là uống say, mà hình như còn có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy, mạnh mẽ đến độ sắp khiến cô ngất xỉu rồi.
Tô Lạc Lạc đến phòng vệ sinh, cô vội dùng nước lạnh vỗ vỗ vào mặt, nhưng cũng chỉ tạm thời chặn lại ngọn lửa bùng cháy trong tim thôi, Tô Lạc Lạc lại vỗ mặt vài cái, cô thấy rất không thoải mái, cô muốn đi ra kêu Long Dạ Tước đưa cô về.
她一出来,冷不丁的和什么男人撞在一起,当那个男人清冽的气息袭进她的鼻中,她立即浑身被一股奇妙的电流击打着,她舒服的颤了起来。她抬头,吓了一跳,她撞上的竟然是夜泽昊,她赶紧往后一退,哪知道头有些晕的她,立即伸手找什么地
Khi cô vừa bước ra, bất ngờ ᴆụng phải một người đàn ông nào đó, khi mùi vị mạnh mẽ của người đàn ông này sộc vào mũi cô, cả người cô như có một nguồn điện vậy chạy ngang người, cô thoải mái đánh một cái rùng mình. Khi ngẩng đầu, cô giật mình, người mà cô ᴆụng trúng là Dạ Trạch Hạo
Mặt đỏ đến đáng sợ, như màu của cà chua vậy đó.
“Em làm sao thế?” Dạ Trạch Hạo lo lắng, vội hỏi.
Tô Lạc Lạc lắc đầu, “Tôi không sao, tôi muốn về nhà.”
“Cơ thể em nóng lắm.” Dạ Trạch Hạo cảm thấy cơ thể cô nóng bừng.
“Đầu tôi có chút choáng, có chỗ nào có thể nghỉ ngơi một lúc không.” Tô Lạc Lạc không tỉnh táo hỏi anh.
“Có, trên lầu hai có phòng nghỉ, để anh dìu em lên.” Dạ Trạch Hạo bắt đầu lo lắng trong lòng, Tô Lạc Lạc nóng đến thế, có chút không được bình thường.
Tô Lạc Lạc gật đầu, “Được thôi, để anh dìu em lên vậy!”
Khi Dạ Trạch Hạo dìu Tô Lạc Lạc đi ra, Long Dạ Tước lúc này đang đứng cạnh một cây cột la mã khác, bên anh đang có vài vị khách người nước ngoài, cây cột lại che mất tầm nhìn của anh, không nhìn thấy Dạ Trạch Hạo dìu Tô Lạc Lạc lên lầu.
Tuy nhiên, có một người lại thấy rất rõ, Tô Ngữ Phù, cô ta chỉ cắm mắt vô phía phòng vệ sinh, cho đến khi cô thấy người dìu Tô Lạc Lạc đi ra lại là Dạ Trạch Hạo.
Tuy có chút không giống với người đàn ông mà cô nghĩ đến, cô vốn nghĩ Tô Lạc Lạc sẽ bị bọn đàn ông vừa già vừa háo sắc trong phòng nghỉ nhặt được và trực tiếp thịt luôn.
Không ngờ rằng Dạ Trạch Hạo lại đi làm sứ giả bảo vệ, nhặt lại Tô Lạc Lạc đã bị xuống thuốc, hơn nữa, bọn họ thật đúng là đang đi lên phòng nghỉ lầu hai.
Cô rất tin tưởng vào loại thuốc đã cho Tô Lạc Lạc uống nên cô tin rằng không lâu sau Tô Lạc Lạc sẽ khó chịu đến không kìm chế được, cuối cùng là chủ động trèo lên người Dạ Trạch Hạo, làm ra hành động xấu mặt.
Nhưng tiếc ghê, Dạ Trạch Hạo cũng đẹp trai đến thế, nhưng mà chuyện này sẽ không kết thúc như thế đâu!
Tô Ngữ Phù dĩ nhiên sẽ không để Tô Lạc Lạc ở lầu hai thuận lợi ngủ cùng Dạ Trạch Hạo đâu, cô cũng sẽ lựa chọn thời điểm thích hợp nhắc nhở người đàn ông khác, để anh ta đi tìm Tô Lạc Lạc, sau đó vừa hay chứng kiến cảnh đáng xấu hổ của bọn họ.
Và người đàn ông này đương nhiên là Long Dạ Tước rồi
Tô Ngữ Phù đang tính toán thời gian.
Còn trong phòng nghỉ ở lầu hai, Tô Lạc Lạc được Dạ Trạch Hạo dìu vào, bình thường cô rất giữ khoảng cách với Dạ Trạch Hạo, nhưng hôm nay không biết tại sao, khi bị Dạ Trạch Hạo ôm như thế cô cảm thấy rất thoải mái, không muốn buông tay.
“Lạc Lạc, em sao rồi? Có đỡ hơn không?” Dạ Trạch Hạo dìu cô ngồi vào ghế sofa.
Khi này thuốc đã phát tác, và mắt cô hơi híp lại, toát ra vẻ quyến rũ, khi Dạ Trạch Hạo chuẩn bị buông tay ra, cô cảm thấy có chút thất vọng.
Tại sao? Tại sao lại như thế chứ?
“Dạ Trạch Hạo, tôi thấy rất không thoải mái! Tôi … tôi cảm thấy… Ⱡồ₦g иgự¢ hình như có một ngọn lửa đang cháy …” Tô Lạc Lạc đặt tay lên иgự¢, cảm thấy rất đau khổ.
Dạ Trạch Hạo nghĩ ngay đến thần thái vô cùng đắc ý của Tô Ngữ Phù ban nãy, anh thầm kêu một tiếng ૮ɦếƭ tiệt, chẳng lẽ Tô Ngữ Phù bỏ thuốc gì cho cô ấy uống rồi? Nhìn gương mặt đỏ lựng của Tô Lạc Lạc, anh không cần nghĩ cũng biết là đã bỏ thuốc gì rồi.
Dưới lầu.
Tô Ngữ Phù cuối cùng cảm thấy thời gian chín muồi rồi, cô thấy Long Dạ Tước và khách hàng đang nói chuyện, ánh mắt thì lại không ngừng tìm kiếm Tô Lạc Lạc trong đại sảnh, cô nhoẻn miệng cười, bước lên phía trước mỉa mai một tiếng, “Long Dạ Tước, anh nhìn thấy bạn nữ dự tiệc của anh chưa?”
“Cút xéo.” Long Dạ Tước khá ghê tởm cô ta.
“Em nhìn thấy rồi, vừa rồi Dạ Trạch Hạo dìu cô ta lên lầu hai nghỉ ngơi rồi!” Tô Ngữ Phù nói một cách bóng gió.
Gương mặt anh tuấn của Long Dạ Tước lập tức căng lại, khuôn mặt cương nghị lạnh đi vài phần, anh không thèm nhìn Tô Ngữ Phù, mà bước thẳng về phía cầu thang lên lầu hai. Phía sau, Tô Ngữ Phù có chút căng thẳng nắm chặt nắm đấm, hi vọng trong phòng ở lầu hai, Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo đang làm gì đó, đây mới là kế hoạch hoàn mỹ của cô.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Trong phòng ở lầu hai, Dạ Trạch Hạo sau khi suy nghĩ thông suốt chuyện này, anh lập tức đưa tay ôm lấy, ôm Tô Lạc Lạc kéo vào lòng, "Lạc Lạc, anh đưa em đi bệnh viện."
Tô Lạc Lạc lúc bị Long Dạ Tước kéo vào trong lòng, cô cảm thấy sự khó chịu trong người dường như lập tức biến thành đầy niềm vui, cô có chút sốc, nhưng mà, lúc này lý trí của cô có chút không tỉnh táo..
Cô đột nhiên chủ động đặt tay lên cổ Dạ Trạch Hạo, cơ thể cũng dính sát vào anh ta.
Dạ Trạch Hạo nhìn thấy khuôn mặt mê hoặc quyến rũ đỏ hồng của cô, cổ họng anh cứ thắt chặt lại, vốn dĩ đây là cô gái trong tận đáy lòng anh luôn khao khát, vì vậy, trong tình huống như vậy, anh sao lại có thể kiềm chế được chứ?
Không lẽ, anh không nên đưa cô ấy đi bệnh viện, mà là trực tiếp giúp cô giải quyết à?
Hơi thở của Dạ Trạch Hạo có chút đứt đoạn, nhìn đôi môi đỏ hồng của Tô Lạc Lạc đóng mở ra khi hít thở, anh nuốt nước miếng một cái, có chút kiềm chế không được ôm lấy eo của cô, một tay choàng ra sau đầu cô, anh chầm chậm nghiêng người xuống, chuẩn bị hôn vào đôi môi đỏ của cô...
Mà chính tại lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị một người nào đó тһô Ьạᴏ đạp mạnh chân bật ra..
Dạ Trạch Hạo lập tức quay đầu lại.
Còn ở trước cửa, Long Dạ Tước với khuôn mặt đẹp trai đầy hàn khí, trong đôi ngươi đen sâu thẫm giao thoa sự lạnh lùng và sát khí, thật sự hơn cả mùa đông tuyết giá.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của anh kéo thành đường thẳng, toàn thân toát ra khí trường âm u, lạnh lẽo.
Hình ảnh Dạ Trạch Hạo và Tô Lạc Lạc ôm nhau lúc này, rất khó làm anh không nghĩ đến giữa bọn họ đang làm chuyện gì, bọn họ đang hôn nhau, bọn họ đang ôm nhau, ở sau lưng anh, không biết đã hôn được bao lâu rồi nữa!
Hay là, bọn họ chuẩn bị ở sau lưng anh, trong cái phòng này làm chuyện gì?
Long Dạ Tước lúc này có một loại cảm giác phẫn nộ khi bị phản bội, đó cũng lý do khiến anh đột nhiên mạnh mẽ tiến lên, một phát đẩy cô gái trong lòng Dạ Trạch Hạo ra, sau đó, một nắm đấm nặng nề tấn công vào khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo bị đánh vào một bên, sau đó, một giây sau Dạ Trạch Hạo cũng tung quyền, Long Dạ Tước không ngờ anh ta sẽ phản đòn, một bên mặt của anh cũng nhận lấy một quyền.
Tô Lạc Lạc khó chịu mà nhíu lông mày, nhìn hai người đàn ông đánh nhau, cô cố hết sức nói nhẹ một tiếng, "Đừng đánh nữa..."
Long Dạ Tước nheo đôi mắt lạnh đến thấu xương, quét một cái qua cô gái trên sofa, và mọi sự tức giận của anh bị kinh hãi thay thế.
Mặt của Tô Lạc Lạc rất đỏ, hơn nữa, sắc mặt cô lộ ra sự đau khổ, anh lập tức tiến về trước gọi nhẹ cô, "Lạc Lạc, cô bị làm sao vậy?"
"Anh không nhìn ra là cô ấy bị chuốc thuốc rồi à?" Dạ Trạch Hạo ở kế bên phẫn nộ gào lên một tiếng.
Long Dạ Tước lập tức vươn tay ra sờ vào trán của Tô Lạc Lạc, khuôn mặt, còn cả tay, quả nhiên nóng đến kinh người.
"Cô ấy như vậy bao lâu rồi?"Long Dạ Tước nhìn sang Dạ Trạch Hạo.
"Được một lát rồi." Khuôn mặt đẹp của Dạ Trạch Hạo vẫn còn dấu ấn của nắm đấm!
Mà mặt của Long Dạ Tước cũng thoáng thấy bị sưng đỏ lên, anh đưa thẳng cánh tay bế lấy Tô Lạc Lạc ra cửa.
Dạ Trạch Hạo xông theo bóng hình anh nói, "Anh tốt nhất đưa cô ta đến bệnh viện."
Câu nói này cũng đang cảnh cáo anh, không được thừa nước ᴆục thả câu, Tô Lạc Lạc bây giờ chỉ là bị chuốc thuốc thôi, không ở trạng thái tỉnh táo, vì vậy, anh ta tốt nhất không nên sử dụng kiểu chữa trị kia.
Long Dạ Tước dường như không nghe thấy, bế lấy Tô Lạc Lạc chạy nhanh ra cửa.
Tô Ngữ Phù nấp phía sau một cây cột, nhìn trong lòng của Long Dạ Tước bế lấy Tô Lạc Lạc phi nhanh ra ngoài, cô lập tức rất kinh ngạc, Long Dạ Tước tại sao không hiểu lầm cô ta vậy? Còn bế cô ta xuống.
Tô Lạc Lạc trong cơn mơ hồ, cảm thấy đang bị bế, cô biết là người bế cô ấy là Long Dạ Tước, và bị anh ôm như vậy, thân thể cô lại cảm thấy rất là vui, từ trước giờ không hề có ý muốn ở gần anh ta đến vậy, muốn cảm nhận sự ấm áp của anh ta.
Cô bị làm sao thế này?
Mặt của cô ửng hồng, hô hấp gấp rút.
Lại còn... rất nóng, rất nóng...
Toàn thân giống như bị ném vào trong chảo nóng vậy.
Tô Lạc Lạc được Long Dạ Tước nhanh chân bế vào trong xe, anh kêu vệ sĩ lái xe, còn anh ôm lấy Tô Lạc Lạc ngồi ở ghế sau, kéo miếng che xuống, phía sau ghế trở thành một nơi không gian riêng rất kín đáo.
Tô Lạc Lạc vẫn nằm trong lòng của Long Dạ Tước, cô cố gắng nắm lấy nắm đấm, muốn tỉnh táo chút, nhưng mà trong không khí toàn hơi thở hoocmon nam thanh khiết, cô không kiềm lòng được đưa tay ra ôm lấy anh.
Mắt cô đê mê, lưu luyến khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân của người đàn ông, bàn tay nhỏ của cô nhịn không được úp lên mặt của anh, "Giúp tôi.. tôi...rất khó chịu...Long Dạ Tước... giúp tôi..."
Nghe cô yêu cầu và nài nỉ một cách yếu ớt, trong miệng cô phun ra hơi thở cũng nóng hổi.
Khuôn mặt Long Dạ Tước thắt chặc, anh tiến gần đến cô, giọng khàn hỏi, "Cô chắc chắn là cần tôi giúp cô?"
"Uhm... thật khó chịu." Lý trí của Tô Lạc Lạc bị thuốc khống chế rồi, cô căn bản không cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ, chỉ là trong lòng cô, cô tìm kiếm sự giúp đỡ của Long Dạ Tước, là hi vọng anh tìm ra biện pháp làm cô dễ chịu hơn chút.
Nhưng mà dược tính phát tác, làm đồng tử của cô có chút giãn ra mất tiêu cự, cô phát ra âm thấp kèm theo sự quyến rũ.
Cái khuôn mặt tuấn tú như thể tuyệt tác khéo léo của ông trời của Long Dạ Tước, ở trước mắt cô, thật mơ hồ, và cô rất muốn gần gũi anh ta, rất muốn rất muốn hôn vào đôi môi gợi cảm của anh ta...
Tô Lạc Lạc lập tức ngồi lên chân anh ta, đưa tay móc lấy cổ của anh, khuôn mặt đem theo một sự thanh tú hơi có khí chất trẻ con, cô cứ thế mà chủ động hôn lên đôi môi của anh.
Cả người Long Dạ Tước chịu đựng đến cực điểm rồi, anh thật sự muốn nhân cơ hội này thưởng thức sự ngọt ngào của cô, nhưng mà, không đảm bảo rằng lúc cô tỉnh táo lại, sẽ không hận anh.
Thật không dễ gì cùng cô thiết lập được chút cảm tình, nếu như chỉ vì anh muốn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ lấy cô, mà lần nữa trở lại điểm xuất phát, cũng có chút không đáng, nói chung, anh có thể đợi được, đợi cô sau này yêu anh, cô sẽ là người của anh thôi.
Vì vậy anh không do dự cần hay không cần làm như vậy.
Mà bây giờ, người con gái này căn bản đang mồi lửa, Long Dạ Tước xem ra cần phải cho cô biết hậu quả rồi.
"Tô Lạc Lạc, cô tỉnh táo chút đi, cô bị hạ thuốc rồi, bây giờ, tôi cần cô nói tôi nghe, cô xác định là muốn tôi giúp cô chứ?"
"Cần...cần.." Tô Lạc Lạc khó chịu đến sắp muốn khóc ra rồi, mà anh vẫn không cứu cô
"Ý của cô là, cô muốn tối nay tôi ngủ với cô à?" Long Dạ Tước giọng nhẹ khàn khàn ghé vào tai của cô mà dò hỏi.
Tô Lạc Lạc đang lúc bị khống chế đầu óc thần kinh, vì câu nói này, giật mình mà tỉnh táo trong vài giây, cô lại kêu lớn, "Không muốn... không muốn...Long Dạ Tước, đưa tôi đến bệnh viện...cầu xin anh...đưa tôi đến bệnh viện được không?"
Long Dạ Tước không ngờ rằng người con gái này nóng đến như vậy rồi, mà chỉ mới nghe nói là muốn thịt cô ta, cô lại có thể duy trì một chút lý trí cự tuyệt anh.
Kì thật với tình huống như vậy, cho dù là có được cô, sau khi cô ta tỉnh, cũng không có gì mà nói được.
Rốt cuộc tình huống khẩn cấp. "Được, tôi đưa cô đi bệnh viện." Long Dạ Tước vẫn là bỏ qua cơ hội này, kéo tấm chắn xe ra nói với vệ sĩ phía trước, "Đi bệnh viện gần nhất."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc