Tô Lạc Lạc ngủ trưa rồi, tỉnh dậy, chậm rãi nấu một tô mì, những ngày tháng nhàn nhã như thế cô vẫn chưa thấy quen lắm!
Nghĩ tới tối hôm qua đâm một cái vào Long Dạ Tước, cô liền nhịn không được cười, người đàn ông này hôn không đúng lúc, đáng đời phải chịu trận.
Tô Lạc Lạc bây giờ không coi điện thoại, không xem máy tính, chỉ coi sách.
Quyển sách hôm qua đọc không vô, hôm nay cầm trên tay hóa ra lại đọc được rồi, hơn nữa, càng xem càng thích.
Tô Lạc Lạc đang đọc sách, bất ngờ điện thoại cô để ở bên cạnh reo lên, Tô Lạc Lạc cầm lên xem, là Hạ Thấm gọi đến.
“Alô!” Tô Lạc Lạc nghe máy.
“Lạc Lạc, cậu xem tin tức nóng sốt nhất hôm nay chưa?” Đầu dây bên kia giọng Hạ Thấm có chút lo lắng hỏi.
Tô Lạc Lạc trả lời, “Tớ đã không xem điện thoại và máy tính rồi, xảy ra chuyện gì sao?”
“Dạ Trạch Hạo công khai thừa nhận anh và Hạ Dung đang yêu nhau rồi, anh còn mở một lễ công cáo báo chí, thừa nhận bản thân là người thay lòng đổi dạ trước, trong chuyện yêu đương của hai người thì cậu là người vô tội, anh ấy không tiếc phá hoại danh tiếng mình để bảo vệ cậu đó.”
Tay cầm điện thoại của Tô Lạc Lạc run rẩy, đầu óc trống rỗng, Dạ Trạch Hạo đang làm gì thế? Làm chuyện dại dột gì thế?
“Bây giờ toàn bộ fan hâm mộ của anh đều phát cuồng lên, chuyện này khiến anh mất rất nhiều fan, trên mạng những câu chửi mắng anh ngày càng dữ dội, phải làm sao bây giờ! Tớ biết anh là vô tội mà!" Hạ Thấm thay mặt thần tượng của mình lo lắng sợ hãi.
Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, cả người đứng hình, Dạ Trạch Hạo tại sao lại làm như vậy?
"Được rồi, Lạc Lạc, cậu gọi điện thoại cho anh ấy đi! Tớ thấy anh ấy hiện tại cũng không dễ chịu gì đâu."
"Được! Tớ sẽ làm." Tô Lạc Lạc trả lời một tiếng, đợi Hạ Thấm cúp điện thoại.
Tô Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, vẫn là cầm lấy điện thoại gọi điện cho Dạ Trạch Hạo.
"A lô!"giọng khàn và không có lực.
"Anh tại sao lại làm như vậy? Anh biết hậu quả khi anh làm như vậy không? Danh tiếng của anh sẽ bị tổn hại đó." Tô Lạc Lạc trách cứ.
"Anh nguyện để danh tiếng bị tổn thương, cũng phải bảo vệ sự trong sạch của em, em yên tâm, em chắc chắn không bị khốn đốn vì fan của anh nữa.
"Dạ Trạch Hạo, anh..." Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại nhưng lại không biết phải nói gì.
"Không cần quá cảm động, đây vốn dĩ chính là phiền phức anh mang tới cho em, bây giờ để anh giải quyết mới là tốt nhất."
"Nhưng mà, anh thật sự không cần làm như vậy, tôi không quan tâm trên mạng mắng chửi tôi đâu." Tô Lạc Lạc thở dài, bây giờ anh cũng đã làm rồi, cũng không cứu vãn được gì nữa.
"Tô Lạc Lạc, anh cam tâm làm vậy vì em." Bên kia đầu dây, âm thanh của Dạ Trạch Hạo chứa đầy tình cảm và khàn đặc.
Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, chặt thật chặt, một câu cũng không nói ra được, rõ ràng chỉ tiếp xúc với anh không tới hai tháng, nhưng đối với anh, cô lại rất cảm động và cảm kích.
"Dạ Trạch Hạo, cám ơn anh." Tô Lạc Lạc chân thành mà nói.
"Có thời gian dẫn bọn trẻ qua nhà anh chơi, anh cũng nhớ bọn chúng lắm."
"Được!" Tô Lạc Lạc nhoẻn miệng cười.
Đầu dây bên kia cúp điện thoại trước, Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, nhất thời không biết phải làm gì, cô nghĩ, bây giờ trên mạng chắc chắn đều là tin tức tiêu cực của Dạ Trạch Hạo rồi!
Khoảng sáu giờ, tiếng xe đúng giờ từ bên ngoài vang lên, Tô Lạc Lạc từ ghế nằm trong vườn hoa đứng dậy, cô nghe thấy hai đứa nhóc vừa hát nhạc vừa đi vào.
Tô Lạc Lạc vừa cười vừa bước ra từ bên cạnh, hôm nay cô mặc một bộ đầm trắng, mái tóc dài gội vào ban sáng buông xõa ra sau, dưới ánh hoàng hôn, như thể tiên khí tỏa ra vậy thuần khiết trong sáng.
"Ma mi..."
Tô Lạc Lạc sau khi đón lấy bọn trẻ, ngẩng đầu, thì nhìn thấy phía sau người đàn ông đi đến, áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây đen, thong dong bước, nhưng khí trường lại rất mạnh mẽ, làm người khác có cảm giác nể phục sùng bái.
Bên cạnh Tô Lạc Lạc là hai đứa con vây lấy, ngẩng đầu lên, cơn gió mát của xế chiều hất mái tóc trên иgự¢ cô, từng lọn từng lọn tung bay, đầm cô cũng bị gió thổi ra một thân hình dịu dàng đáng yêu, vai tròn mềm mại tinh tế, nhẹ nhàng lộ ra phần xương đòn gợi cảm. Long Dạ Tước thầm cảm thán, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Tô Lạc Lạc, không hề có một nét nào giống ba cô, Tô Vỹ Khâm, vậy là cô nhất định giống mẹ rồi, nhưng mà, tấm hình của mẹ cô, anh có thấy qua trên mặt dây chuyền rồi, tuy là hình nhỏ, nhưng mà ngũ quan của hai người lại cũng chẳng giống đến vậy.
Rốt cuộc người con gái này giống ai? Không giống ba, cũng không giống mẹ, hình như không phải con của bọn họ vậy.
Bởi vì hai đứa con mà anh và cô sinh ra đã tập hợp những gien tốt nhất của bọn họ mà!
"Tối nay không cần nấu ăn rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi, cô cần thay trang phục chứ?" Long Dạ Tước hỏi cô
Tô Lạc Lạc cúi đầu nhìn, không có vấn đề gì, lắc đầu nói, "Không cần thay, đi đâu ăn?"
"Ba mời chúng ta ăn bữa thịnh soạn."
"Cứ ăn bữa thịnh soạn suốt, hai đứa không sợ biến thành heo con mập ù à?"
"Không sợ." Hai đứa nhóc có bữa ăn lớn, còn lo vấn đề mập ốm gì nữa?
Tô Lạc Lạc phát hiện con trai cũng không giống như lúc trước bình tĩnh rồi, xem ra, bọn trẻ có ba mẹ cùng yêu thương, tuổi thơ thật sự của bọn chúng mới thể hiện ra được, hình như cũng không phải chuyện xấu gì.
"Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, đặt cặp sách của các con vào đây."
"Dạ, được rồi, ba."
Hai đứa trẻ vừa đi, Long Dạ Tước đi gần đến Tô Lạc Lạc một chút, ánh mắt thâm sâu mà khóa chặt cô nói, "Gần đây nếu như ba cô gọi điện cho cô, cô không cần bắt, nếu như ông ta đến nhà để kiếm cô, cô cũng không cần gặp ông ta."
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên, "Ông ta tại sao muốn tìm tôi?"
"Ba của cô lúc trước cùng công ty của tôi có chút nghiệp vụ qua lại, hiện tại, tôi đã cắt đứt toàn bộ các nghiệp vụ với công ty của ông ta, tôi lo lắng là ông ta sẽ qua đây tìm cô để thỉnh cầu." Long Dạ Tước không thể không quan tâm điểm này, vì phần lớn lợi nhuận của công ty Tô Vỹ Khâm đều phụ thuộc vào công ty của anh mới kiếm được.
Tô Lạc Lạc từ từ mở to mắt ra, sau đó, ánh mắt lướt qua một sự oán hận nói, "Tôi mới không thèm thay ông ta cầu xin."
"Khi tôi không có ở nhà, nếu ông ta đến nhà tìm, không được mở cửa gặp ông ta." Long Dạ Tước nhẹ giọng nhắc nhở một tiếng, anh cũng không muốn cô và người nhà họ Tô vướng bận không rõ ràng.
Tô Lạc Lạc gật đầu, cho dù anh không nói, cô cũng sẽ làm như vậy thôi, tại vì cô đối với người ba này không hề có một chút thiện cảm, có thể nói, trong lòng cô rất hận ông ta.
Cơm tối bọn trẻ ăn rất là vui vẻ, về đến nhà đã là khoảng chín giờ rồi, Tô Lạc Lạc dụ dỗ con trai để cô tắm, Long Dạ Tước đứng kế bên nhìn, hai đứa trẻ ngồi trong bồn tắm, bụ bẫm, nõn nà, quả thật rất đáng yêu.
Tô Lạc Lạc cho bọn trẻ mặc áo ngủ vào, Long Dạ Tước dẫn bọn chúng về phòng đi ngủ, Tô Lạc Lạc dọn dẹp đồ trong bồn tắm, sau khi làm xong chạy đến phòng của bọn trẻ, chỉ thấy Long Dạ Tước cầm lấy quyển sách cổ tích, đang kể chuyện.
Tô Lạc Lạc hơi bị sốc, người đàn ông này cũng biết kể chuyện sao, đôi ngươi đen tuyền của Long Dạ Tước liếc cô một cái, tiếp tục đọc tiếp phần chuyện. Vốn dĩ không khí rất yên ắng, hai đứa trẻ nằm ngay ngắn, đôi mắt to rất nghiêm túc nhìn ba, nghe anh kể chuyện Bé ngón tay cái, giọng nhỏ nhẹ trầm trầm tựa như âm thanh của đàn, êm dịu dễ nghe, đừng nói bọn trẻ nghe rất là hăng say, Tô Lạc Lạc đứng trước cửa cũng cảm thấy người đàn ông này có giọng nói rất là mê hoặc, dường như đem đến một loại ma lực không nói nên lời. Kể xong chuyện, Long Dạ Tước vuốt ve hai cái đầu nhỏ của bọn trẻ, dỗ bọn nó ngủ, hai đứa trẻ dưới sự vuốt ve của ba, từ từ mà chìm vào giấc ngủ, cái miệng nhỏ từ từ nâng lên.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đóng cửa phòng bọn trẻ, Tô Lạc Lạc cũng vô thức nhìn về phía phòng của mình, phía sau, một giọng nói trầm thấp gọi cô lại, “Đợi một chút.”
Tô Lạc Lạc có chút căng thẳng quay người nhìn anh, “Có việc gì không?”
“Tối mai tôi có một buổi tiệc rất quan trọng, tôi muốn mời cô làm bạn nữ cùng dự tiệc với tôi.”
“Tôi.. sợ là mình không có tư cách này.” Tô Lạc Lạc chỉ còn cách tự đánh giá thấp bản thân mà thôi.”
Long Dạ Tước thấy cô ngay cả lý do như thế cũng nghĩ ra được, nhoẻn miệng cười, “Dù gì tôi không chê bai là được, ngày mai tôi sẽ kêu ba mẹ tôi đón hai đứa trẻ về nhà họ Long, khoảng năm giờ tôi sẽ về đón cô.”
Tô Lạc Lạc thấy lí do từ chối của mình vô hiệu, chỉ còn cách nói sự thật, “Tôi không muốn tham dự dạ hội lắm, tôi cũng không thích môi trường như thế.”
Long Dạ Tước hơi nhếch mày, thẳng thừng ra lệnh, “Nhất định phải đi.”
Tô Lạc Lạc nuốt nước miếng, nói “Chẳng lẽ tôi không có quyền từ chối sao? Anh kêu đi thì tôi nhất định phải đi sao?”
Long Dạ Tước vô cùng thẳng thắn nói cho cô biết, “Không có!”
Tô Lạc Lạc bây giờ thì hiểu rồi, trong nhà này, người đàn ông này là trời, cô là đất, anh nói gì thì là gì, cô chỉ có phận sự phục tùng thôi sao?
Tô Lạc Lạc dựa người vào tường, bắt đầu nỗ lực phản kháng, tranh đấu cho địa vị của mình trong căn nhà này, “Anh không sợ tôi đi rồi sẽ làm anh mất mặt?”
Còn anh ta thì híp mắt, cười rất kiên định, “Da mặt tôi dày, đủ để cô làm mất rất lâu.”
Tô Lạc Lạc hết biết nói gì, nên nói đắc ý, “Nếu anh nhất định phải cầu xin tôi đi, vậy thì tôi miễn cưỡng nể mặt anh vậy!”
Phút chốc thì thân phận cao cao tại thượng của anh bị đạp thẳng dưới chân, trở thành anh đi cầu cạnh người khác.
Long Dạ Tước không ngờ cô lại mồm miệng sắc bén đến vậy, anh nhíu mắt, có chút không vui chỉnh sửa lại, “Không phải tôi cầu cạnh cô, mà là mệnh lệnh cô.”
“Vậy nếu tôi không đi sẽ như thế nào?” Tô Lạc Lạc cũng không phải người ngoan ngoãn chịu trận.
“Không đi sẽ không như thế nào.” Anh ta nói nhạt.
Tô Lạc Lạc vừa nghe, lập tức cười, “Vậy thì tôi không đi nữa.”
“Nếu mai cô muốn cả buổi tối chỉ ở nhà với riêng tôi thì tôi cũng sẽ không để phí, tôi sẽ làm những việc mà tôi thích làm.”
Tim Tô Lạc Lạc lập tức cảnh giác, việc mà anh ta thích làm? Sống lưng cô bất giác rợn lạnh, cảm giác có một dự cảm không tốt.
“Đi hay không, cô tự mình quyết định.” Long Dạ Tước không thèm quan tâm tâm tư đang tranh đấu của cô, bước về phòng anh trước.
Tô Lạc Lạc đuổi theo bóng lưng anh ta, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, “Tôi đi là được chứ gì.”
Tô Lạc Lạc về đến phòng, có chút u sầu, chẳng lẽ sau này địa vị của cô trong cái nhà này thấp đến thế à? Thật không công bằng mà.
Trong biệt thự nhà Dạ Trạch Hạo, chị Mai đến thông báo anh một chuyện, và đây lại là một tin xấu, thời gian trước anh có ký một cái hợp đồng, vốn đã bàn đến giai đoạn cuối cùng rồi, vì sáng nay Dạ Trạch Hạo công khai trên báo chí tự hủy hình tượng, khiến cho công ty quảng cáo cũng quyết định hủy hợp tác với anh. Chị Mai giận dữ nói hết, nhìn sang Dạ Trạch Hạo đang nằm trên ghế sofa, giận là không uốn nắn được anh ta, “Anh là một tay tôi dẫn dắt ra, sao có thể không biết nặng nhẹ đến thế chứ? Tô Lạc Lạc cũng không phải người nổi tiếng gì, tin tức của cô ấy rất nhanh thôi sẽ biến mất mà, thế mà anh lại phải ôm cái tội danh thay lòng đổi dạ lên người mình, điều này có lợi gì cho anh chứ?”
Khuôn mặt Dạ Trạch Hạo khá u ám, “Đây là chuyện của tôi, tôi tự biết xử lý.” “Anh là nghệ sĩ tôi dẫn ra, tôi không thể đứng nhìn anh tự hủy hoại tương lai của mình đâu, tôi có xem qua một ít, trên mạng vẫn có không ít fan hâm mộ tiếp tục ủng hộ anh, thế nên anh hãy lấy lại tinh thần, sau này cũng không được có dính líu gì đến Tô Lạc Lạc nữa, cho là anh muốn tiếp cận nhà họ Long, thì cũng có thể chọn phương thức khác, vào buổi dạ tiệc tối mai, tôi hi vọng anh tham dự, để Hạ Dung làm bạn dự tiệc của anh, không được từ chối.”
Dạ Trạch Hạo không đồng ý cũng chẳng từ chối, tâm trạng anh vô cùng tệ.
Chị Mai thở một hơi dài, “Anh thích mẫu người như Tô Lạc Lạc vậy, trong giới giải trí có đầy ra.”
“Bọn họ hoàn toàn không có tư cách so sánh với cô ấy.”
“Vậy anh càng phải nhớ rõ một sự thật, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước ở cùng nhau, nếu sau này bọn họ kết hôn thì trên lý thuyết, anh là em chồng của cô ấy.”
“Nói xong rồi thì chị có thể đi.”
Phía sau, chị Mai tức đến nghiến răng, quay người bỏ đi.
Ở nhà họ Tô.
Tô Vỹ Khâm vì chuyện của công ty, cứ chau mày suốt ngày, Tô Ngữ Phù ở ngoài chơi hết mấy ngày rồi mới ngoan ngoãn về nhà, vừa về đến nhà, lại chịu một trận quở mắng của Tô Vỹ Khâm, Tô Ngữ Phù ấm ức ngồi trên ghế sofa, còn Uông Nguyệt Dung thì đang cố gắng khuyên can chồng.
“Chuyện của công ty có liên quan gì đến Ngữ Phù đâu, ông trút giận lên người nó làm gì?”
“Chính vì bà suốt ngày bênh nó, khiến nó trở nên vô phép vô tắc như thế, nếu như năm đó nó không có bậy bạ với tên đàn ông khác thì tôi đã không cần để Tô Lạc Lạc thay nó rồi.”
Tô Ngữ Phù mắc cỡ đến mặt đỏ ửng, nhưng lại không thể phản bác gì.
“Ngày mai có một buổi tiệc quan trọng trong giới thương chính trường, ta đã giới thiệu con cho Lâm thiếu gia, con sẽ là bạn dự tiệc của cậu ấy, con ngoan ngoãn gầy dựng quan hệ với cậu ấy cho ta, con đã lãng phí năm năm trên người Long Dạ Tước rồi, nắm lấy cơ hội với Lâm thiếu gia đi, cậu ta đối xử với con cũng không tệ.”
“Cái tên lùn một mét bảy đó à?” Tô Ngữ Phù lộ ngay gương mặt chê bai.
“Nhưng nhà cậu ta ở thành phố chúng ta là gia tộc lớn thứ hai, và cậu ta còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm, con có gì mà chê nữa?”
“Con không thèm đâu!”
“Không tới phiên con quyết định, tối mai, nếu con không tham dự, ta sẽ đóng băng tất cả thẻ ngân hàng của con.”
Tô Ngữ Phù bị uy Hi*p ngay, cô giận đến Ⱡồ₦g иgự¢ trồi lên xẹp xuống liên hồi, “Đi thì đi, dù gì con cũng sẽ không gả cho anh ta.” Nói xong, cô tức hồng hộc chạy lên lầu.
Uông Nguyệt Dung nhìn chồng, cũng có chút bất mãn, “Ông muốn con gái chúng ta thành đôi với Lâm thiếu gia đó?”
“Nếu như Long Dạ Tước tiếp tục không chừa đường sống cho nhà họ Tô chúng ta thì chúng ta tự mình phải tìm con đường khác thôi, Ngữ Phù cũng lớn rồi, nó là đứa con gái duy nhất của nhà họ Tô chúng ta, nó phải gánh lấy tương lai của cả nhà họ Tô chúng ta.” Tô Vỹ Khâm nói một cách vô tình.
“Ngày mai tên Long Dạ Tước đó nhất định cũng có mặt, ông kêu Ngữ Phù qua đó, không phải sẽ chạm mặt với anh ta sao?” “Long Dạ Tước sẽ đi, hơn nữa cậu ta có lẽ sẽ dẫn theo Tô Lạc Lạc, ngày mai tôi cũng sẽ tham gia, và tìm cơ hội nói chuyện với đứa con riêng này, tôi buộc phải thử một lần, nói không chừng nó sẽ tha thứ những hành vi trước kia của tôi, dù gì thì trên thế gian này tôi là người thân duy nhất của nó mà.”
Uông Nguyệt Dung có chút không vui trong lòng, nhưng đã cố gắng nén xuống không phát ra.
Còn trên lan can lầu hai, Tô Ngữ Phù nghe thấy Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc cũng sẽ tham gia, cô vốn còn muốn xuống lầu lý luận với ba, thì ý nghĩ đó biến mất ngay.
Tô Lạc Lạc sẽ xuất hiện? Đây đúng là một cơ hội tốt mà! Khóe miệng Tô Ngữ Phù nhếch lên một tia cười lạnh lùng đầy oán khí, ngày mai cô sẽ khiến cho Tô Lạc Lạc lộ hết bản chất xấu xa.