Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 70

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước, đưa điện thoại cho anh, “Anh tự mà xem đi! Những người phóng viên này thật không có lương tâm nghề nghiệp rồi, tôi không đắc tội với bọn họ, tại sao bọn họ viết vậy về tôi?” Long Dạ Tước lấy qua xem, chỉ là nhìn thấy tựa đề, sắc mặt của anh tối sầm mấy giây, nhìn chi tiết tấm hình phía dưới sự miêu tả của câu từ, mấy tên kí giả rất biết điều khi tránh tên của anh, vì vậy tất cả phẫn nộ và tiêu điểm đều tập trung ở trên người Tô Lạc Lạc, tuy ngôn từ không hề có tính công kích, nhưng cả bài báo lại làm cho người đọc có một loại cảm giác là Tô Lạc Lạc bắt cá hai tay, tính lẳng lơ, hám tiền.
Tô Lạc Lạc là một người bình thường, lúc chưa quen biết Dạ Trạch Hạo, cô chỉ là trong nhóm con gái không ai quan tâm, nhưng mà bây giờ cô lại phải đón lấy những lời chửi như vậy, bảo sao cô có thể chịu nỗi chứ, lúc này toàn thân cô giận đến run cả lên.
Ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn thấy bình luận phía dưới bỗng chốc lên đến một trăm cái, anh bấm vào xem, chỉ mỗi cái nhận xét đầu tiên thôi đã là một câu chửi, “Vô sĩ, tiện nhân, dám phản bội nam thần của tao, đi ૮ɦếƭ đi ૮ɦếƭ…”
Và bình luận tiếp theo không có cái nào không là nhục mạ, đóng cô vào bệ đài chịu tội do vô sỉ thiếu đạo đức, tùy ý mà công kích.
Long Dạ Tước nắm chặt điện thoại, không hề trả cho cô, giọng trầm mở miệng nói, “Cô không cần phải quan tâm gì hết, tôi sẽ xử lý chuyện này.”
“Xử lý như thế nào?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, con mắt tức đỏ cả.
Long Dạ Tước nheo mắt, an ủi một tiếng, “Tôi có cách.” Nói xong, Long Dạ Tước đứng dậy đi vào trong thư phòng của anh, gọi thông số điện thoại riêng của trợ lý Sở Nghiêm, “Tôi không biết cô dùng biện pháp gì, tôi muốn trên mạng tất cả những bài báo và tin tức bên lề liên quan đến Tô Lạc Lạc đều biến mất, còn nữa, cái tòa soạn phát ra tin tức này đầu tiên, tôi muốn nó trước ngày mai biến mất.” “Vâng, ông chủ.” Ở đầu dây bên kia, âm thanh của Sở Nghiêm truyền đến câu trả lời rất rõ ràng.
Tô Lạc Lạc ngồi trên sofa, ôm lấy đầu gối, trong đầu toàn là bài báo vừa rồi, khả năng chịu đựng nội tâm của cô không đủ mạnh, cô cũng không phải nghệ nhân, chỉ với vài tấm hình thôi mà cô đã bị nhà mạng tấn công mạnh mẽ, cô thật sự có chút sợ hãi.
Mỗi người phụ nữ đều rất chú trọng danh tiếng của bản thân, một khi dán mác dâm phụ, bị kí nhận là lẳng lơ, cả con người đều muốn phát điên. Long Dạ Tước đi ra, thấy trên ghế sofa, cô gái đang co ro lại, trong đáy lòng anh đau thắt một cái, để cái điện thoại của cô trên mặt bàn, anh ngồi kế bên cô, Tô Lạc Lạc đột nhiên giật mình một cái, dường như trong lý trí muốn tránh né anh ta, nhưng anh vẫn bá đạo mà ôm gọn cô, anh nhẹ nhàng dùng sức, đầu của Tô Lạc Lạc hướng vào lòng anh mà dựa vào, Long Dạ Tước đưa tay vuốt mái tóc của cô, đôi môi ở phía trên hôn nhẹ một cái, “Được rồi, rất nhanh tin tức của cô sẽ biến mất trên mạng thôi.”
Tô Lạc Lạc biết anh nhất định có cách giải quyết, nhưng mà, cô làm phiền anh như vậy, cô thật sự thấy không quen, vì người đàn ông này đối với cô, cô nợ anh ta quá nhiều rồi.
“Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.” Tô Lạc Lạc nói nhỏ.
Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, hôn lên mái tóc của cô, “Vốn dĩ chính là tôi đã đem cô vào rắc rối này.”
Tô Lạc Lạc co rút lại một chút, cuối cùng vuốt lại mái tóc ngồi dậy, xem thời gian cũng nhanh đến giờ rước bọn trẻ rồi, cô lên tiếng nói, “Hôm nay anh đi đón bọn trẻ đi! Tôi mấy ngày này không muốn ra khỏi cửa.”
Long Dạ Tước thấy cô vẫn khó buông bỏ được chuyện này, vỗ vào vai cô, “Đừng nghĩ nhiều quá, những người đó căn bản không hiểu rõ cô, bình luận trên mạng, cô không cần phải để tâm.”
Tô Lạc Lạc mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Long Dạ Tước sâu lắng nhìn cô vài giây, “Sau này không được phép nói hai chữ cám ơn với tôi.”
Tô Lạc Lạc hơi sốc, có chút buồn cười nói, “Vậy tôi nên nói cái gì?”
“Cái gì cũng không cần nói, cô chỉ cần nhớ, tôi nguyện vì cô làm tất cả những chuyện có thể, và cô chỉ cần im lặng mà tiếp nhận là được.” Long Dạ Tước nói xong, chỉ để lại bóng lưng đẹp mà rời khỏi.
Ở phía sau, trong đầu Tô Lạc Lạc nhất thời chỉ lưu lại câu nói bá đạo vừa rồi của anh ta, đến chuyện bản thân bị công kích cũng quên mất rồi.
Lúc đó, điện thoại trước mặt Tô Lạc Lạc vang lên, làm cô giật cả mình, cô cầm lấy xem, là Hạ Thấm gọi đến, cô lập tức nghe, “A lô.”
“Cậu có xem thấy chuyện liên quan đến cậu trên mạng không vậy? Thật là độc ác mà, mấy tên phóng viên quá là hiểm độc rồi, cái gì với cái gì á! Tùy tiện viết một đống, cũng không quan tâm là cậu chịu được hay không.”Hạ Thấm bất bình thay cô.
Tô Lạc Lạc than một hơi, “Tớ cũng không biết bọn họ sao lại viết cái thứ như vậy, nhưng mà, tớ không để trong lòng đâu.”
“Tớ biết cậu không quan tâm, nhưng có lạc quan vô tư đến mức nào thì nhìn thấy mấy thứ này cũng sẽ bị nghẹn á! Hơn nữa, fan hâm mộ của Dạ Trạch Hạo mạnh mẽ như vậy, lần này cậu thật sự nổi tiếng rồi, tuy nhiên cậu yên tâm đi, những thứ phun ra trên mạng, trên miệng thì chửi cậu, trong lòng thì nhất định đang đố kị thôi.”
“Được rồi, cậu đừng tức nữa, đừng để ý mấy thứ đó.”
“Ai dà! Tớ thật sự rất tức giận á! Vừa nãy tớ thấy người đồng nghiệp kế bên đang nói chuyện này, tớ nhịn không được mắng luôn qua đó.”
“Ai dà! Cậu đừng vậy chứ! Cậu vì tớ mà đắc tội với đồng nghiệp thì sao? Thấm Thấm, cậu hả giận đi, hả giận có được không!” Tô Lạc Lạc lúc này ngược lại phải khuyên bảo cô ấy.
Cái này làm cho Hạ Thấm không biết nên khóc hay cười, “Được, tớ không tức nữa, tuy nhiên tớ sớm đã không thuận mắt tên đồng nghiệp đó rồi, oán giận một chút cũng không sao.”
Tô Lạc Lạc cười nhẹ một tiếng, “Được rồi, mấy ngày nữa tớ chắc trốn ở nhà, qua mấy bữa nữa sẽ kiếm cậu chơi.”
“Được, vậy tớ làm tiếp đây.”
“Đi đi!”
Tô Lạc Lạc cười một cái, sau khi cúp điện thoại, có được sự khích lệ và bảo vệ của người bạn tốt như vậy, trong lòng cô thật sự không thấy khó chịu nữa, đang suy nghĩ, điện thoại trong tay cô lại reo lên, cô lại bị giật mình một cái.
Thì ra là của Dạ Trạch Hạo.
Cô hít một hơi thật sâu rồi nhấc máy, “A lô!”
“Thật xin lỗi, làm cô chịu phải ấm ức như vậy.” Dạ Trạch Hạo âm thanh rất là nhỏ và khàn.
“Dạ Trạch Hạo, anh đừng tự trách nữa, tôi không sao.” Tô Lạc Lạc cười mỉm, an ủi anh.
“Tôi không biết là danh tiếng của tôi sẽ đem lại sự tổn thương như vậy cho cô.”
“Dạ Trạch Hạo, anh đừng như vậy.” Tô Lạc Lạc nghe ra trong giọng nói của anh có ý tự trách.
“Ngay cả khi cô không phải là nhân viên của tôi, vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn được mà phải không?”
“Đương nhiên rồi!” Tô Lạc Lạc cười lên.
“Được, sau này, tôi sẽ cảnh cáo bọn báo chí, không được viết bậy bạ chuyện của cô.”
“Cám ơn.” Tô Lạc Lạc cười trả lời một tiếng.
Lúc đó, Tô Lạc Lạc nghe thấy tiếng xe, cười nói, “Bọn trẻ về rồi, tôi đi đón tụi nó, lần khác nói tiếp.”
“Được.” Dạ Trạch Hạo có chút không nỡ mà cúp điện thoại. Tô Lạc Lạc bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn thấy từ trong xe bước ra hai tiểu thiên sứ bảo bối, oán khí trong lòng cô tạm thời tan biến, cô nở nụ cười nghênh đón.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Mami…” Hai đứa trẻ tranh nhau chạy đến bên cô, Tô Lạc Lạc một bên ôm một đứa, hôn mỗi đứa nhỏ xong, cô ngẩng đầu nhìn thấy thân hình đẹp trai hấp dẫn đang đi đến, đôi mắt sâu thẳm khóa lấy người cô, khiến cô phải né tránh ánh nhìn đó.
Không dám nhìn trực diện.
“Mami, ba nói sau này mami không đi làm nữa, sau này mami sẽ ở bên tụi con suốt phải không?”
“Đúng vậy! Sau này công việc của mami là chăm sóc các con và cái nhà này.”
“Cũng phải chăm sóc ba nữa.”
“Sau này, chúng ta là người một nhà rồi.”
“Vậy các con còn muốn một người ba mới không?” Bất giác một giọng nói hơi nổi giận chen vào.
Đột ngột, hai nhóc con rời khỏi vòng tay của Tô Lạc Lạc, mỗi người ôm một chân của Long Dạ Tước, “Không cần nữa, tụi con cần ba thôi.”
Tô Lạc Lạc bị cảnh tượng này làm cho khóc không ra nước mắt, nhưng nhìn thấy bọn trẻ phấn khởi như thế, cô thật sự cảm thấy vui.
“Vừa hay nhà chị Trương có việc khẩn, có thể chị ấy sẽ từ chức, nên từ hôm nay trở đi, cô phụ trách một ngày ba cử của tôi và các con, không có vấn đề chứ!”
“Chỉ cần mọi người không chê món tôi nấu không ngon, tôi dĩ nhiên là không có vấn đề gì.” Tô Lạc Lạc nhếch mày, trả lời vô cùng tự tin.
“Không chê, mami nấu ăn là ngon nhất rồi!” Tô Tiểu Sâm tức khắc cổ vũ mami.
“Được rồi, các con chơi ở đây đi! Mami vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối đây.”
“Ba ơi, cùng chơi đá banh với bọn con nhé!” Tô Tiểu Sâm đeo theo Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước nở ngay nụ cười với con, “Được thôi, ba sẽ chơi cùng con.”
Tô Lạc Lạc bất ngờ nhớ đến gì, vội nhìn anh ta căn dặn, “Cẩn thận tay của anh.”
Long Dạ Tước vừa dắt Tô Tiểu Hinh đi, quay đầu và nhoẻn miệng cười quyến rũ, “Còn nói không quan tâm tôi.”
Tô Lạc Lạc có chút mắc cỡ quay người đi, cô về đến nhà bếp, bọn trẻ thích ăn gì, trong lòng cô vô cùng chắc chắn, nghĩ đến sự ngại ngùng hồi trưa, lần này, cô tuyệt đối không thể quên thêm muối nữa.
Một tiếng sau, Tô Lạc Lạc đeo tạp dề bông bưng thức ăn lên, Long Dạ Tước sau khi dắt hai đứa trẻ đi rửa tay thì ngồi lên bàn, Tô Lạc Lạc nấu món khoai tây chưng mà bọn trẻ thích ăn nhất, mở nắp ra, hai đứa nhỏ đều ồ lên một tiếng, lộ ra biểu hiện của chú mèo con ham ăn.
Ánh mắt Long Dạ Tước rơi trên người cô, cũng đặc biệt sâu lắng, cô gái này thật sự có khí chất của người mẹ hiền vợ đảm, vô cùng phù hợp yêu cầu chọn vợ trong lòng anh.
Bữa tối đầu tiên do Tô Lạc Lạc chuẩn bị vô cùng thành công, bọn trẻ vừa ăn vừa cười, không khí vô cùng vui vẻ, ngay cả khuôn mặt trước giờ không hề để lộ bất cứ biểu cảm gì của Long Dạ Tước khi đối diện với các con cũng lộ ra tình yêu của cha vô cùng nồng thắm.
Tiếp sau đó, lại là những chuyện rất có quy luật, đó là tắm cho bọn trẻ, sau đó, kể chuyện, dỗ bọn trẻ ngủ, trong khi Tô Tiểu Hinh sắp ngủ say rồi, đôi mắt to chớp chớp hỏi, “Mami, tối nay mami ngủ cùng với ba được không?”
“Tại sao?”
“Vì ba ngủ một mình sẽ sợ đó, có quái vật.”
Tô Lạc Lạc thấy buồn cười, “Thực tế cuộc sống không có quái vật, quái vật đều chỉ có trong truyện cổ tích thôi.”
Sau khi hôn mỗi đứa con, Tô Lạc Lạc vén chăn cho bọn trẻ, hai đứa trẻ liền ngoan ngoãn ngủ.
Tô Lạc Lạc ngồi bên cạnh hết mười mấy phút, cô mới đẩy cửa đi ra, nhìn về phía phòng ngủ chính, Long Dạ Tước ăn tối xong thì vào thư phòng của anh ngay, có thể thấy rằng công việc của anh rất bận, buổi tối còn phải làm việc.
Tô Lạc Lạc về đến phòng, cô bây giờ sẽ không chạm vào điện thoại nữa, cũng sẽ không chạm vào máy laptop, cũng không muốn xem Ipad, nhưng bây giờ cô lại chưa ngủ được, cô nhớ ra trong thư phòng của Long Dạ Tước có rất nhiều kệ sách, có lẽ cô có thể chọn được một quyển có thể xem được.
Nếu chỉ ngồi ngây ra Gi*t thời gian, cô càng dễ nghĩ bậy bạ hơn, nghĩ thế, Tô Lạc Lạc vẫn cứ đến chỗ anh chọn sách.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng bước xuống lầu, đến cửa thư phòng ở lầu một, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nam trầm thấp truyền đến.
Tô Lạc Lạc vặn nắm xoay cửa, đưa đầu vào hỏi, “Tôi có thể vào tìm một quyển sách đọc không?”
“Được.” Long Dạ Tước gật đầu, chỉ thấy anh đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trước mặt đặt một cái laptop, ngón tay thon dài đang bận rộn gõ chữ.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó, cô đi đến bên cạnh nơi đặt hai cái kệ sách to đùng, xem ra anh ta vô cùng thích xem sách, không ngờ lại đặt hai cái kệ sách to như thế trong nhà.
Tô Lạc Lạc nhìn qua, có rất nhiều sách tiếng anh, tuy tiếng anh của cô vẫn được xem là hơi khá, nhưng cô không muốn thử thách bản thân đi xem một quyển sách tiếng anh, cô cắn môi, lại thấy một số quyển sách tiếng Pháp, Tô Lạc Lạc nghĩ thầm, anh ta tinh thông ngôn ngữ của bao nhiêu quốc gia thế này?
学霸啊!
Học bá mà!
Cuối cùng, Tô Lạc Lạc tìm thấy sách tiếng trung, chắc là loại sách mà anh không thích xem rồi! Tô Lạc Lạc thấy các quyển sách có tiếng hơi thiên về văn nghệ đều bị anh đặt ở góc cao nhất của kệ sách, khiến cô chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
Làm sao đây?
Cho là cô nhảy lên thì hình như cũng với không tới, chẳng lẽ cô phải ra ngoài bưng một cái ghế sao?
Tuy có thể mời người đàn ông kia giúp đỡ, nhưng hình như anh ta đang rất bận mà!
Tô Lạc Lạc nghĩ như thế, vẫn cứ cắn môi đưa tay nhảy lên lấy sách, nhưng cứ bất lực là người thấp không thể nào lấy được, và chỉ có thiếu chút xíu nữa là chạm tới, cô lại không chạm vào được.
Sau đó, tuy cô nhảy rất nhẹ, nhưng vẫn kinh động người đàn ông đang viết email kia, ánh mắt của anh rơi lên kệ sách phía sau, tiếp theo đó anh đứng lên, đi đến. Đang không cam tâm, muốn lấy cho bằng được quyển sách thuộc về văn học kia, Tô Lạc Lạc đang chuẩn bị lấy cho bằng được, đợi cô dùng đủ sức nhảy một cú thật cao, khóe mắt nhìn thấy anh ta quẹo đến, cô giật mình dùng sức không vững, cả người rơi xuống, cả người sắp va phải kệ sách phía sau.
Lúc này, không sớm không muộn, một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, tránh được hậu quả cô ᴆụng đầu vào kệ sách, và giây sau đó, cả cái đầu cô ᴆụng rất mạnh vào иgự¢ anh.
Mùi hoocmon nam đậm đặc xộc vào mũi cô, gương mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc phút chốc đỏ ửng lên.
“Không sao chứ!” Trên đầu truyền đến một câu hỏi trầm thấp.
Tô Lạc Lạc bất ngờ ý thức được việc gì đó, vội bước ra sau một bước, nhìn về phía cánh tay mà anh vừa cứu bản thân, não cô ong lên, đó rõ ràng là cánh tay bị thương của anh.
“Anh… để tôi xem nào…” Tô Lạc Lạc vội bước đến, nhẹ nhàng xắn tay áo anh lên kiểm tra, vừa nhìn thì đầu cô đơ ra vài giây, chỉ thấy vết thương mà anh đã băng bó hoàn hảo lại đang thấm vệt máu ra.
“Lại chảy máu rồi.” Tim Tô Lạc Lạc thắt lại, hình như đau trên người cô vậy đó. “Không có gì.” Long Dạ Tước rút tay lại, sau này, anh đưa cái tay khác ra, lấy một quyển sách mà cô muốn lấy để đưa cho cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc