Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 65

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Tên phỉ tặc cầm dao lập tức có chút sợ hãi, ngược lại cầm chắc con dao trong tay hơn, ánh mắt càng ác độc hơn. Tên thủ lĩnh phía trước càng nắm chặt nắm đấm kêu răng rắc, hắn muốn cho Long Dạ Tước biết sự lợi hại của hắn, lăn lộn trong giới xã hội đen, hắn còn có học qua mấy năm taekwondo, đánh nhau chưa bao giờ thất bại qua.
"Bây giờ không quan tâm quy tắc giang hồ nữa, cùng lên, xé xác hắn ta ra." Thủ lĩnh hạ lệnh xuống, lập tức bốn người đàn ông hình thành một vòng bao vây, vây lấy Long Dạ Tước ở bên trong.
Tim của Tô Lạc Lạc sắp sợ đến ngừng đập rồi, cô đang tranh đấu với tên đàn ông bên cạnh, tức giận đạp chân hắn ta, "Anh thả tôi ra."
Hắn tuy ốm, nhưng sức lực rất lớn, ghìm chừng cô, hung dữ nói, "Không được động đậy, nếu không, tôi sẽ Gi*t cô trước."
Câu này truyền đến tai của Long Dạ Tước, mặt anh trầm xuống, lúc đó tên thủ lĩnh phát lệnh tấn công, con dao trong tay hắn nhanh chóng đâm về phía иgự¢ Long Dạ Tước.
"Cẩn thận.." Tô Lạc Lạc lo lắng kêu một tiếng.
Mắt nhìn thấy con dao đang đâm tới gần иgự¢ Long Dạ Tước, chỉ thấy thân anh xoay một cái, bàn tay to phút chốc đoạt lấy con dao, một giây sau nghe thấy rắc một tiếng, và tiếng la hét của tên thủ lĩnh.
Cổ tay của hắn bị Long Dạ Tước bẻ gãy trong chớp mắt.
Nhìn thấy lão đại bị đánh, ba tên còn lại lập tức tấn công không theo kế sách gì, cầm con dao trong tay liền đâm tới tấp người Long Dạ Tước. Trong mắt của Long Dạ Tước lóe lên một ánh sáng lạnh lùng, chỉ nhìn thấy bàn tay lớn của anh kéo tên thủ lĩnh, ném về phía bọn đàn em của hắn, tiếp đến đôi chân dài của anh quét qua, một tên đàn em khác nằm đo đất, còn một tên cầm dao thấy vậy liền nhắm đến eo của anh mà đâm, bàn tay lớn bắt lại, tên này dùng hai tay cầm dao, còn Long Dạ Tước chỉ dùng tay không móc chặt bàn tay nắm chặt của hắn, mũi dao không thể đến gần được anh chút nào.
Khi tên này biết được anh có sức lực hơn người, tên khác thấy hắn ta không thoát thân được, nhanh chóng đánh lén vào иgự¢ anh để hỗ trợ, Long Dạ Tước dùng ánh mắt âm u lạnh lùng quét qua, cổ tay tên cầm dao bị anh khóa lại, hai con dao đối chuẩn vào mặt anh nhưng không tài nào làm anh bị thương.
Một giây sau khi Long Dạ Tước ra tay, một người quì trước mặt anh, còn tên còn lại còn thảm hơn, bị đôi giày của anh dẫm không thương tiếc lên vai.
Bốn tên bắt cóc thế là bị anh xử gọn.
Tô Lạc Lạc bị sốc khi nhìn thấy cảnh đó, thật sự không dám tin năng lực của người đàn ông này, một đấu bốn mà lại có thể thắng lợi nhẹ nhàng đến vậy, không hề tốn sức gì.
"Lão Ngũ, mày còn đứng đờ ra đó làm gì." Tên thủ lĩnh cầm lấy cổ tay bị gãy nóng giận la lớn.
Lão Ngũ lập tức trong tay có thêm một con dao, nhắm đến cổ của Tô Lạc Lạc đang bị hắn ta khống chế, "Không được cử động, mày mà còn dám cử động, tao sẽ Gi*t người phụ nữ của mày."
Ánh mắt Long Dạ Tước bỗng chốc như đông kết lại, lạnh băng nhìn người đàn ông ốm yếu nhỏ thó, "Nếu như mày dám động đến một sợi tóc của cô ta, mày thử đi."
Vừa rồi đã thấy được uy lực của anh ta, lúc này tên đàn ông uy Hi*p Tô Lạc Lạc bất giác nổi da gà, nhưng lúc này dùng Tô Lạc Lạc uy Hi*p là có lợi nhất.
Người đàn ông này, quá mạnh rồi.
"Mày đừng có qua đây, mày mà qua đây, tao sẽ Gi*t cô ta."Ánh mắt lão Ngũ có chút e dè, ngữ khí có chút không còn khí chất.
Tô Lạc Lạc cảm thấy cổ mình hơi lạnh, mà khổ nỗi hai tay cô bị trói phía sau, cô nhìn Long Dạ Tước, vừa hi vọng anh ta cứu cô, nhưng cũng không mong anh xảy ra chuyện gì.
Long Dạ Tước tựa như là tử thần vậy, từng bước một bước đến, chính vào lúc đó, phía sau lưng anh, tên lão đại thủ lĩnh dùng cái tay còn tốt cầm lấy con dao lập tức đâm lén Long Dạ Tước.
Ánh mắt Long Dạ Tước vì đề phòng Tô Lạc Lạc bị thương, lúc dao của tên thủ lĩnh lướt tới, anh không tránh, cũng không né, mà là để hẳn cho tên đó vạch một vết thương dài trên cánh tay. "Long Dạ Tước..." Tô Lạc Lạc kêu to.
Ánh mắt Long Dạ Tước nhìn ૮ɦếƭ trưng người đàn ông đang khống chế Tô Lạc Lạc, lúc này, anh cách bọn họ chưa đến một mét.
Lão Ngũ nhìn thấy lão đại đánh lén thành công, nhưng ánh mắt người đàn ông lại vẫn nhìn chằm chằm bản thân, như là ánh mắt của chim ưng vậy, nhìn trừng hắn đến nỗi phải rùng mình, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể không hề sợ hãi như vậy, dường như là tử thần bò lên từ địa ngục vậy. Hắn kinh hãi tuột tay, Long Dạ Tước chính là bắt lấy tâm lý của hắn, trong lúc hắn đang phát hoảng, cánh tay dài của anh đưa ra móc lấy tay cầm dao của hắn, Tô Lạc Lạc cũng ngay lập tức phối hợp, lập tức thoát ra khỏi tay còn lại của tên đàn ông, nhanh chóng đến phía trước Long Dạ Tước, một giây sau, trên người cô là một cánh tay mạnh mẽ bảo vệ che chắn cho cô.
Tô Lạc Lạc nghiêng đầu qua, nhìn xem vết thương đang chảy máu trên cánh tay anh, trong lòng rối thành một khối, vết thương này, anh là vì cô mà phải nhận lấy mà.
Tên thủ lĩnh thấy đánh lén thành công, lúc hắn chuẩn bị đâm bồi thêm phát nữa, mới phát hiện Tô Lạc Lạc được cứu rồi, và một giây sau, đôi chân dài của Long Dạ Tước mạnh mẽ đá một phát, tên thủ lĩnh bay xa đến hơn ba mét, đập vào mặt đất, té đến nỗi xém chút hộc máu.
Long Dạ Tước đi đến phía trước mặt tên đàn ông gần nhất, giày da thật mạnh mà dẫm lên bàn tay của hắn ta, anh lạnh lùng hỏi như hỏi cung, "Nói, là ai chỉ thị chúng mày bắt cóc cô ấy?"
"Không.. không có ai.."
Chân của Long Dạ Tước dùng sức, "Còn không nói? Muốn cái tay này phế luôn không?"
Đau đến tận tim, lúc này, sức đè của Long Dạ Tước, sắp khiến tên bắt cóc đau ngất đi rồi, hắn đau đến la oai oái, "Tôi nói.. tôi nói, là một đứa con gái bỏ tiền ra kêu chúng tôi bắt cóc cô ta."
"Đứa con gái đó tên gì."
"Tôi không biết... chúng tôi làm việc từ trước đến giờ không hỏi tên của khách hàng... chúng tôi chỉ biết người đó rất xinh đẹp, và là cô gái rất trẻ..."
"Cô ta muốn các người làm gì?"
"Cô ta muốn chúng tôi cưỡng Hi*p cô này.."
Sắc mặt Tô Lạc Lạc trắng bệch ra, ai có thể ác độc bỏ tiền ra để đối phó cô? Trong đầu của Tô Lạc Lạc rất nhanh đã có đáp án.
Là Tô Ngữ Phù
Cô ta nhẫn tâm đến vậy.
Có được đáp án như mong muốn, Long Dạ Tước kéo lấy Tô Lạc Lạc đi đến chỗ xe,Tô Lạc Lạc nhanh chóng xông đến xe thương vụ, cầm lấy túi của cô lên xe.
"Vết thương của anh."
"Chỗ này không phải là chỗ xử lý vết thương." Long Dạ Tước nói xong, anh không lo vết thương đang chảy máu, đạp ga xe, chiếc xe quay một vòng một trăm tám mươi độ quay đuôi chạy về hướng lúc đi đến.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc cứ nhìn chằm chằm vết thương của anh không ngừng chảy máu, hơi thở đứt đoạn, đôi mắt ướt long lanh toàn là sự đau lòng và nỗi lo lắng.
Xe của Long Dạ Tước sau khi xông ra một con đường nhỏ, tiếp tục chạy về phía trước, lúc nhìn thấy ngã tư đường thứ hai, anh chạy thẳng vào đó.
Long Dạ Tước cũng không dám bảo đảm, mấy tên bắt cóc còn có đàn em ở gần đó nữa, vì vậy anh phải rời xa chỗ đó rồi mới xử lý vết thương.
Xe dừng lại, Long Dạ Tước đưa tay bịt lại vết thương nói với cô, "Phía sau cốp xe có hộp thuốc, mau lấy ra."
Tô Lạc Lạc nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, từ phía cốp xe lấy ra hộp thuốc đến ghế phụ ngồi vào, cô mở ra, nhìn thấy bông băng cầm máu, cô nhanh chóng lấy ra đưa cho anh. Long Dạ Tước cầm lấy bông băng cầm máu phủ lên vết thương, nói với cô, "Lấy cái chai màu vàng, đổ một chút vào phía trên bông băng."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc vội đi làm ngay, sau khi đổ xong, cô thấy bông cầm máu có tác dụng rồi, máu trên tay anh chảy chậm hơn, cuối cùng thì hoàn toàn ngừng hẳn, còn trên ghế, nơi vị trí tay anh toàn là vệt máu, nhìn mà rùng cả mình.
Tô Lạc Lạc lấy miếng gạc quấn quanh vết thương cho anh, cô khịt khịt mũi.
Nước mắt xót xa đong đầy cả khoang mắt cô.
Trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh anh bị thương, lúc đó, anh chỉ nhìn chằm chằm về phía cô, không hề chớp mắt, cứ như là vết thương này không phải bị trên người anh vậy đó.
“Vừa nãy anh….tại sao lại không né đi? Anh rõ ràng có thể né mà…” Nhìn thấy qua thân thủ của anh rồi nên Tô Lạc Lạc tin là cái người đó hoàn toàn không thể phục kích anh được.
Long Dạ Tước nhíu đôi mắt sâu thẳm khó đoán lại, “Không muốn né.”
“Tại sao?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, trong miệng hỏi tại sao, nhưng trong tim lại hiểu rất rõ.
Anh là vì muốn bảo vệ cô, anh nhất định phải trông chừng cô, sợ cô sẽ bị tên đó đâm bị thương.
“Anh thật ngốc …” Tô Lạc Lạc có chút hoảng đôi mắt chớp liên hồi, miệng thì trách mắng.
Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, “Hôm nay cô có thông minh hơn rồi đấy, biết bấm số gọi cho tôi.”
Tô Lạc Lạc làm gì có thời gian gọi điện? Chỉ vì trong lúc cô đang gọi cũng đúng lúc cô bị dùng dao uy Hi*p, cô dĩ nhiên chỉ có thể thuận tay ném điện thoại vào trong túi thôi.
“Tại sao anh không cúp máy?” Tô Lạc Lạc hiếm khi dùng ngữ khí hòa bình ôn dịu như vậy nói chuyện với anh.
“Cô hi vọng tôi cúp máy?”
“Tôi…tôi dĩ nhiên là không hi vọng rồi, nhưng, anh đã đến cứu tôi rồi, sao lại không đem theo vệ sĩ? Lỡ như…”
“Hôm nay tôi chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, tôi hi vọng họ có thể ở bên bảo vệ hai đứa con của chúng ta, đưa bọn trẻ bình an về đến nhà họ Long, còn điện thoại của tôi vẫn luôn trong chế độ cuộc gọi với cô, cô nghĩ tôi có thể kêu ai được nữa sao?”
Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, “Nhưng mà…lỡ như người nhiều thì sao?”
Lỡ như bọn xấu ngày hôm nay đến hai mươi người thì sao? Anh có thể một người đánh lại hai mươi người không?
“Không có lỡ như, cho là tôi phải một mình đánh một trăm thì tôi vẫn phải đến, vì tôi không muốn các con tôi mất mẹ.” Khi nói câu này gương mặt anh tuấn của Long Dạ Tước chỉ cách cô có một gang tay.
Tô Lạc Lạc cảm nhận được hơi thở của anh đều phà lên mặt cô, trong lòng cô trào dâng cảm xúc phức tạp khó nói, người đàn ông tuy nói là vì các con, nhưng cuối cùng thì anh ta cũng là vì cứu cô mà.
Bất luận thế nào, anh không quản mạng sống có thể gặp nguy, chạy đến đây cứu cô, cô thật sự cảm động vô cùng, anh của vừa rồi cứ như là thiên sứ giáng trần vậy, nhen nhóm tia hi vọng và niềm tin được sống trong trái tim tuyệt vọng của cô.
Hơn nữa, nếu không có sự xuất hiện của anh, cô sẽ phải trải qua một khoảng thời gian sống không bằng ૮ɦếƭ.
Tô Lạc Lạc đang ngơ người ra, bất ngờ phát hiện gương mặt anh tuấn của anh càng ngày càng đến gần hơn, Tô Lạc Lạc lập tức biết ngay anh ta muốn làm gì.
Anh muốn hôn cô.
Cô phản xạ theo bản năng, né đầu về phía sau.
“Không được né, để tôi hôn một cái.” Anh ta ngang tàng lên tiếng.
Tô Lạc Lạc đơ ra vài giây, sau đó, cô lại ngoan ngoãn đưa đầu về lại vị trí ban đầu, anh ta nhìn cô, dưới ánh mắt sâu thẳm là ý cười hài lòng.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, nhìn gương mặt quá mức anh tuấn của anh, trong sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối, toát ra khí chất mê người.
Anh càng ngày càng đến gần hơn, đôi mi dài của cô hoảng loạn chớp liên hồi, đôi ngươi to xoay không ngừng, sau đó, trong khi cô mở to mắt như vậy đôi môi của anh ta chỉ chạm nhẹ lên môi cô.
Hơi thở của Tô Lạc Lạc như dừng lại, cảm nhận đôi môi dịu dàng của anh như ma sát trên môi cô, không ngờ lại có một cảm giác như dòng điện chạy dọc khắp người cô.
Dường như cảm nhận được phản ứng này của cô, anh ta nhếch mày, nhẹ giọng cười khì một tiếng.
Và trong đôi ngươi sâu thẳm, lướt qua nụ cười ma mị.
Tuy lúc này anh rất muốn nếm mùi vị ngọt ngào trong miệng cô, nhưng vẫn nên đưa người phụ nữ bị dọa ૮ɦếƭ khi*p này về nhà trước vậy.
Hơn nữa, trải qua chuyện ngày hôm nay, anh tin rằng sau này anh và cô ấy sẽ còn rất nhiều thời gian vui vẻ bên nhau.
“Vừa nãy ở trên xe, bọn chúng có động chạm vào đâu của cô không?” Anh bất ngờ rời khỏi môi cô, hỏi.
Đôi mắt Tô Lạc Lạc vẫn còn ௱ôЛƓ lung, cô vội lắc đầu, thành thật trả lời, “Không có!”
Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô một hồi, bèn tin tưởng cô.
Khởi động xe chạy ra khỏi đường rẽ, nhanh chóng lái về trung tâm thành phố, lại hướng đến phía biệt thự nhà anh.
Tô Lạc Lạc ở trên xe lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại vì vẫn luôn trong chế độ cuộc gọi nên đã hết điện rồi.
Lúc này cũng không biết Dạ Trạch Hạo có lo đến phát hoảng không nữa!
Long Dạ Tước thấy cô cầm điện thoại thở dài, gương mặt anh tuấn của anh tức khắc sa sầm, “Trên xe của tôi không được nghĩ đến người đàn ông khác.”
Tô Lạc Lạc tức khắc kinh ngạc nhìn anh ta, chẳng lẽ anh có đôi mắt nhìn xuyên thấu sao? Tại sao cô nghĩ gì anh ta vừa nhìn là đoán ra được ngay chứ?
Tô Lạc Lạc không hề phủ nhận, vì cô thật sự đang nghĩ đến Dạ Trạch Hạo. “Vừa rồi cô hứa với tôi chuyện đó, đừng quên nhé, sáng mai cô đưa ngay đơn từ chức cho Dạ Trạch Hạo, nói là cô không làm nữa.” Long Dạ Tước thực sự có chút hối hận, ban nãy trong tình huống đó, cho là anh yêu cầu cô gả cho anh, thì có lẽ trong khi nỗi sợ lấn át lý trí thì có thể cô ta cũng sẽ đồng ý. Nhưng mà việc mà anh muốn cô làm nhất lại là rời khỏi Dạ Trạch Hạo.
“Nhưng mà…nhưng mà tôi có ký hợp đồng năm năm với anh ta, tôi đột ngột nói không làm nữa, phải chi tiền bồi thường đó.” Tô Lạc Lạc cắn môi, cô nghĩ chuyện này hình như có vẻ khó hoàn thành?
“Đem bản hợp đồng mà cô ký với anh ta đến cho tôi xem, tôi sẽ đưa luật sư của tôi xem dùm cô, đánh giá xem cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ lo liệu dùm cô.”
“Hợp đồng ở trong tay Dạ Trạch Hạo.”
“Vậy thì kêu anh ta đưa, nếu anh ta gây khó dễ cho cô, tôi sẽ ra mặt cho cô.” Long Dạ Tước nhất định muốn cô rời khỏi.
Tô Lạc Lạc hơi ngơ, nhìn anh hỏi, “Tại sao anh nhất định muốn tôi rời khỏi anh ta?”
“Vì tôi không thích.” Ngữ khí Long Dạ Tước đầy sự chê bai.
Tô Lạc Lạc nuốt nướt miếng, chẳng lẽ anh ta vẫn nghĩ đến việc lấy cô làm vợ sao?
“Không ngờ Tô Ngữ Phù có thể máu lạnh đến thế.” Tô Lạc Lạc cắn răng, giận đến nắm chặt nắm đấm.
Sắc mặt Long Dạ Tước cũng thắt lại, đáy mắt lóe lên sát khí, món nợ này anh tuyệt đối sẽ trả lại gấp bội cho nhà họ Tô.
“Cô yên tâm, tôi sẽ khiến nhà họ Tô trả giá cho chuyện này.” Long Dạ Tước lạnh lùng lên tiếng.
Tô Lạc Lạc ngây ra, quay đầu nhìn anh.
Long Dạ Tước đồng thời nghiêng đầu nhìn cô, “Trừ khi cô nuốt trôi được cục tức này.”
“Tôi làm sao mà nuốt trôi được chứ!” Tô Lạc Lạc sao có thể nuốt được cục tức này? Tô Ngữ Phù ức Hi*p người quá đáng mà.
“Nếu đã vậy, cô cứ đợi mà xem kết cục của người nhà họ Tô đi!” Ánh mắt Long Dạ Tước toát ra sát khí.
Tô Lạc Lạc mím môi, không muốn nói thêm nữa, nhưng anh ta đã ra mặt cho cô như thế, cô thật sự rất kinh ngạc, và cũng rất cảm kích. Đến biệt thự, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại đi sạc pin, và cô cũng nhanh chóng đi tắm, gột rửa sạch tất cả những nơi mà bọn bắt cóc đã chạm vào người cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc