Lúc này hai nhóc con vừa chơi xong, bị vệ sĩ đứng ở bên cạnh bế xuống, hai nhóc nhìn quanh một vòng, không thấy ba đâu, chỉ có mấy chú vệ sĩ ở quanh ba xem chừng bọn chúng
“Chú ơi, ba con đâu?” Tô Tiểu Sâm thắc mắc.
“Vừa rồi ba cậu nhận được điện thoại khẩn cấp vội rời khỏi rồi, bây giờ chúng tôi sẽ phụ trách đưa hai cô cậu về nhà ông bà nội.”
“Nhưng mà con vẫn muốn chơi.” Tô Tiểu Hinh vẫn chưa chơi đã.
Tô Tiểu Sâm nhìn em gái, nói “Lần sau đi, chúng ta cùng mami đến đây chơi, được không? Chúng ta đến nhà ông bà nội trước nhé!”
“Được thôi!”
Hai nhóc con bị vệ sĩ bế về phía xe của bọn họ.
Còn Long Dạ Tước sau khi lên xe, lập tức chuyển sang tai nghe blutooth, trong không gian im lặng, càng nghe được rõ ràng hơn.
Vào lúc này, anh nghe thấy giọng Tô Lạc Lạc lớn tiếng hỏi, “Các người muốn dẫn tôi đến vịnh Thạch Lựu làm gì? Đó là nơi nào?”
Long Dạ Tước nghe được cô ấy cố ý nói lớn tiếng, anh nhận ra ngay Tô Lạc Lạc nhất định là biết điện thoại của cô có gọi thông với điện thoại của anh, nên cô ấy đang cố gắng truyền thông tin cho anh biết.
Xem ra cô cũng không phải ngốc, biết dùng cách như thế cầu cứu anh. Long Dạ Tước bật phần mềm chỉ đường, vịnh Thạch Lựu thuộc về khu ngoại ô hẻo lánh, nhưng may thay cả cái thành phố A chỉ có một nơi gọi là vịnh Thạch Lựu, Long Dạ Tước và nhóm bắt cóc đó xuất phát gần như cùng lúc, khi chúng bắt Tô Lạc Lạc lên xe, Long Dạ Tước cũng đến được xe trong năm phút sau.
Bây giờ, điều Long Dạ Tước không rõ nhất là hôm nay Tô Lạc Lạc đã ở địa điểm nào.
Không biết bọn bắt cóc cách vinh Thạch Lựu gần đến cỡ nào, phần mềm chỉ đường của Long Dạ Tước cho biết anh cần ít nhất nửa tiếng mới có thể đến được.
Nếu bọn bắt cóc chỉ ở gần đây, vậy thì chỉ cần anh đến trễ mười phút thôi thì cô ấy sẽ bị ném trong một đám đàn ông đói khát, tùy ý chà đạp ђàภђ ђạ.
Nghĩ đến đây, tim Long Dạ Tước thắt lại, đập nhanh liên hồi, máu huyết cũng không ngừng dồn ngược lên.
Anh tuyệt đối không cho phép cô bị bất cứ tên đàn ông nào chạm vào
Tại sao.
Vì cô đã được định sẵn là người phụ nữ của Long Dạ Tước rồi.
Đang ở trong xe thương vụ, Tô Lạc Lạc cũng kinh sợ đến tim sắp nhảy ra ngoài, cô không dám hướng ánh mắt quá nhiều về phía túi của mình, và cô cũng không biết cuộc gọi đó có thành công hay không, có bị cúp ngang hay không.
Cô nỗ lực cầu nguyện Long Dạ Tước đừng cúp máy, đừng cúp máy, vì ban nãy khi anh vừa nhận điện thoại, cô không có cách nào lên tiếng, nếu anh ta không nghe thấy tiếng gì, vội vã cúp máy thì sao?
Sắc mặt Tô Lạc Lạc tái mét, hai tay bị cột chặt, lúc này cô như một con cừu non chờ lên bàn mổ vậy, hoàn toàn không hề có cơ hội trốn chạy.
Nghĩ đến tiếp theo sau phải nhận sự đối đãi như thế nào, não Tô Lạc Lạc muốn vỡ tung, cô đang nghĩ đến tất cả các khả năng có thể xảy ra.
Đồng thời, cũng nảy sinh một tia hi vọng nhỏ nhoi, nếu Long Dạ Tước không cúp máy, anh nhất định nghe được giọng của bọn đàn ông này, nhất định biết là cô bị bắt cóc rồi.
Nhưng mà anh có cúp máy chưa?
Tô Lạc Lạc vẫn đang dùng sự am hiểu của mình đối với anh ta để đoán hành vi của anh, nhưng nghĩ một hồi, cô hình như chỉ mới biết bề ngoài của anh ta thôi, tuy nhiên, tâm tính vui buồn thất thường của anh thì cô có biết rõ.
Hôm nay cô không cùng bọn trẻ đi khu vui chơi giải trí, lỡ như anh ta giận rồi thì sao? Lỡ như anh ta trực tiếp cúp điện thoại luôn thì sao?
Tô Lạc Lạc càng nghĩ thì sợi dây thần kinh trong đầu càng căng lên, còn cô thì sắp sợ hãi đến phát khóc rồi.
“Trông thật non, không ngờ tùy tiện trên đường tìm một người mà cũng tìm được hàng loại ưu như thế.” Một tên cười hí hửng.
Bọn chúng cũng đang diễn, diễn cho Tô Lạc Lạc xem, để con biết rằng cô bị bắt cóc chẳng qua là do trùng hợp chúng bắt trúng cô mà thôi, chứ không phải vì bất cứ người nào chi tiền.
Dù gì thì bọn chúng cũng sẽ không Gi*t cô, nên sau này lỡ như cô ta báo cảnh sát gì đó thì cũng sẽ không liên lụy đến khách hàng của bọn chúng, cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.
“Các người thả tôi đi, tôi đồng ý chi cho các người rất nhiều tiền.” Tô Lạc Lạc nhìn bọn chúng, chỉ cần thoát được một lần, cô có thể mượn tiền Dạ Trạch Hạo.
“Ta nói rồi, anh em bọn ta không thiếu tiền, mấy người anh em của ta vừa mới ra tù, không muốn ấm ức bọn chúng, nên chúng ta phải tặng hàng tươi ngon sạch sẽ, và đó sẽ là cô.”
“Các người….” Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng nước mắt đầm đìa, nỗi sợ hãi to lớn vây lấy cô, vận mệnh bất an đang ở phía trước vẫy tay với cô.
Cô giống như bất cứ người bình thường nào khác vậy, khi đôi mặt với nỗi sợ, vẫn có sự phản xạ bản năng.
Nhưng mà với mấy tên xấu xa trên xe mà nói, cô có thể chịu đựng đến bây giờ mới khóc đã là không tệ rồi, bọn chúng làm qua rất nhiều việc như thế, mấy cô gái kia vừa lên xe là đã khóc ૮ɦếƭ đi sống lại rồi.
Tô Lạc Lạc bị nước mắt làm cho ánh nhìn nhòe đi, hướng về phía túi xách của cô, trong lòng cô đang rất đau khổ, chỉ còn nỗi bất lực to lớn.
Tiếng khóc của cô thông qua điện thoại dĩ nhiên là truyền thẳng đến tai của Long Dạ Tước rồi, anh chau mày, nghe ra được sự bất lực và khủng hoảng trong giọng khóc của cô.
Cô ấy nhất định không biết anh đang vội trên đường đi cứu cô đâu!
Long Dạ Tước đạp ga chân đến cùng, siêu xe màu đen của anh như ngọn gió vậy phóng ào ào trên đường, liên tiếp vượt bao nhiêu cái đèn đỏ anh cũng không rõ nữa, nhưng mà nghĩ đến người con gái đang đợi anh đến cứu, bị phạt bao nhiêu tiền anh cũng không có ý kiến.
Tô Lạc Lạc từ kẽ hở của rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy nhà cửa ở xung quanh trở nên thưa thớt hẳn, cuối cùng là những khoảnh đất không hề thấy bóng người, trong lòng Tô Lạc Lạc sợ hãi đến đỉnh điểm, cô sắp sợ đến ngất đi rồi.
Cô không ngừng cố gắng thoát ra khỏi sợi dây cột tay, nhưng mà dây cột chặt quá, cho dù cô dùng sức thế nào thì cũng không rút ra khỏi sợi dây được, sinh mạng Tô Lạc Lạc bây giờ giống như là mở trừng mắt nhìn bản thân rơi vào địa ngục vậy, và hoàn toàn không thể làm gì để tự cứu mình.
Cái cảm giác sợ hãi này đối với người thường mà nói hoàn toàn không thể nào chịu đựng được.
Hi vọng cuối cùng của Tô Lạc Lạc chỉ còn là cái điện thoại trong túi cô mà thôi, nếu như ngay cả cái hi vọng này cũng vụt tắt thì cả đời này của cô thật sự bị hủy ở đây rồi. Long Dạ Tước đi theo sự chỉ dẫn của phần mềm chỉ đường, xe của anh cũng đi vào khu vực hoang vắng không bóng người, anh luôn chú ý xe cộ xung quanh, thông thường các vụ án bắt cóc đều xảy ra trên xe thương vụ có không gian lớn và bít bùng. Tiếp đó, trên đường đích thị có không ít xe, nhưng lại không có chiếc xe thương vụ nào có hành tung đáng ngờ.
“Phía trước một trăm mét, quẹo trái, góc cua hẹp, chú ý cẩn thận lái xe.” Giọng chỉ đường máy móc phát ra âm thanh.
Long Dạ Tước nhìn một cái, cách nơi phải đến còn khoảng năm cây số, Long Dạ Tước lo lắng vịnh Thạch Lựu quá lớn, chỉ cần đi nhầm một cái ngã rẽ thôi là có thể mất ngay thời gian cứu người. Trong lúc anh đang tính toán, một chiếc xe thương vụ màu đen đi từ phía sau chạy ngang qua anh, xe thương vụ che chắn kín mít, gần như không hề do dự, lập tức lái về phía ngã rẽ, Long Dạ Tước nhìn chằm chằm chiếc xe mất hút đó, anh gần như có thể khẳng định là Tô Lạc Lạc đang ở trong xe đó.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Anh lập tức xoay vô lăng, vội đi theo, nhưng xe thương vụ ở phía trước chạy quá nhanh, chỉ lưu lại khói xe phía sau, xe Long Dạ Tước phải tăng tốc rất nhiều để đuổi kịp.
Trong xe thương vụ, ba người đàn ông thấy sắp đến nơi rồi, và sẽ rất nhanh thôi bọn chúng sẽ được hưởng thụ cô gái ngon ăn ở phía sau kia, cảm giác phiêu phiêu khoái trá lắm.
Một trong mấy tên đó đã nhịn không được mò mẫm mặt Tô Lạc Lạc rồi, “Ta sắp đợi không được nữa rồi.”
Tô Lạc Lạc tức khắc oán hận liếc hắn, “Đừng có động bàn tay dơ bẩn của người lên ta.”
“Ai dà! Cô gái khá cay đấy nhỉ, một lát ta không những phải động vào mặt cô, mà còn sẽ động đến cả người cô.” Tên đàn ông cười nhếch mép, cái chuyện vừa kiếm tiền nhanh, lại được hưởng thụ như vậy, bọn chúng đều vô cùng thích làm.
Lúc này, xe dừng ngay trước một cái xưởng phế nát, đây thường là nơi hành sự của bọn chúng, bình thường nơi đây luôn có người canh gác động tĩnh.
Nghe thấy tiếng xe, hai tên đã đợi sẵn ở đây tức khắc kéo cửa ra quở trách.
“Sao mà lâu thế.”
Tô Lạc Lạc được gỡ ra sợi dây cột dưới chân, một tên thô lỗ kéo cô xuống xe, Tô Lạc Lạc vừa xuống xe thì dùng hết sức vùng vẫy khỏi sợi dây trên tay, miệng thì hét lớn cầu cứu.
Có đến năm tên đàn ông vây quanh cô, một trong số đó cười khà khà, “Nha đầu, cho là cô có hét đến vỡ giọng thì cũng không có ai đến cứu cô đâu, cả vùng này đều là địa bàn của bọn ta, không ai dám đến cả.”
Câu nói này khiến cho khuôn mặt vốn trắng bệch của Tô Lạc Lạc càng trắng toát đến đáng sợ, cô dùng sức cắn môi, đến nỗi đôi môi đỏ bị cô cắn đến tứa máu.
Sau đó, đúng lúc này, phía sau bãi cỏ sậy yên lặng là tiếng gầm rũ của động cơ xe, nhanh đến nỗi bọn chúng không hề có sự chuẩn bị gì.
Một chiếc Rolls Royce màu đen tựa như con dã thú phẫn nộ phóng thẳng đến.
Năm tên đàn ông chuẩn bị chén bữa ngon lành tức khắc trợn to mắt, có người dám cả gan xông vào đây? Tô Lạc Lạc nhìn thấy bảng số xe quen thuộc, trái tim tuyệt vọng của cô lập tức sống lại, cô vui đến phát khóc.
Long Dạ Tước đến rồi!
Anh ta đến thật rồi!
Tô Lạc Lạc mở to mắt, và nước mắt ướt cả khoang mắt.
Ngay lúc này, cả chiếc xe dừng lại phát ra âm thanh ma sát rất lớn.
Cửa ghế lái mở ra, người đàn ông cả người đầy sát khí bước ra, Long Dạ Tước dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt thấy quần áo Tô Lạc Lạc vẫn còn nguyên vẹn, nhưng hai tên kia dùng tay giữ chặt cổ tay mảnh mai của cô, mắt anh lập tức lướt qua tia lạnh lẽo.
“Buông cô ấy ra.” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo đầy phẫn nộ vang lên.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy anh đến rồi, thực sự rất vui, nhưng, tại sao anh ta lại đến đây có một mình vậy? Vệ sĩ của anh ấy đâu?
Bọn bắt cóc có đến năm người lận cơ! Tô Lạc Lạc bất giác có cảm giác bất an và sợ hãi, cô nghĩ đến hai đứa trẻ, nếu như cô thật sự bị làm ô nhục, cô thà ૮ɦếƭ quách cho rồi, nhưng cô không muốn bọn trẻ sau này không có ba bên cạnh che chở.
“Long Dạ Tước, anh mau đi đi! Anh đánh không lại bọn chúng đâu.”
Trong mắt Tô Lạc Lạc người đông thì sẽ có lợi thế, hơn nữa người nhiều thì sẽ thắng thôi.
Long Dạ Tước nghe thấy câu nói ngốc này của cô, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhạt, “Cô đang không tin tưởng tôi đấy à?”
“Anh chăm sóc tốt cho bọn trẻ đi, mặc kệ tôi đi.” Tô Lạc Lạc cắn môi, vội nhắc nhở anh.
Nếu anh ngồi vào xe rời đi ngay tức khắc thì vẫn còn hi vọng.
Và trong lòng năm tên bắt cóc thì lại không nghĩ vậy, người đàn ông bước từng bước một về phía bọn chúng toàn thân toát ra khí trường cực mạnh mẽ, khiến người ta không dám ngó lơ.
Tên thủ lĩnh trong năm tên nói với một tên ốm yếu trong nhóm, “lão Ngũ, canh chừng cô ta.”
Tô Lạc Lạc tức khắc bị tên đàn ông ốm yếu nhỏ thó ghìm chặt lại, trong lòng cô lo lắng cho Long Dạ Tước đến nỗi quên cả hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cô nhìn thấy tên thủ lĩnh dẫn theo ba tên còn lại tiến đến Long Dạ Tước đầy sát khí.
Đồng thời, bọn chúng mỗi người đều lấy từ trong người ra một cái dao găm, ánh sáng phản chiếu chói vào mắt cô.
“Bọn chúng có dao…”Cô vội hét lớn nhắc Long Dạ Tước.
Thân cao to thằng người của Long Dạ Tước không hề khựng lại, vẫn hiên ngang tiến về bốn tên đàn ông đó, hôm nay anh mặc bộ áo thun màu đen, gương mặt như điêu khắc ung dung tự tại, ánh mắt nhìn bọn thổ phỉ đang tiến về phía anh tối sầm như vực sâu, toát ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Bọn chúng hành nghề bấy lâu nay gặp qua không ít đối thủ nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải đối thủ có khí thế dữ dội đến thế, cả người anh ta toát ra khí trường kinh người, mặc dù chưa bắt đầu đánh nhưng đã khiến bọn chúng có chút hoảng trong lòng rồi.
Cho dù bọn chúng có năm người, nhưng hình như cũng không bằng khí thế của một mình anh ta.
“Ngươi là ai? Dám đến đây phá bĩnh chuyện tốt của bọn ta.”
“Cô ấy là người của ta.” Long Dạ Tước nhếch môi, âm sắc trầm lạnh, không chút đắn đo.
Tô Lạc Lạc đang bị khống chế, vẫn bị ngây ra, anh ta vào lúc thế này mà vẫn còn tâm trạng nói chuyện phiếm sao? Anh ta còn không mau rời khỏi đi.
“Long Dạ Tước, tôi không cần anh cứu tôi, anh mau rời khỏi đi! Mặc kệ tôi đi được không?” Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước, giận dỗi kêu lớn.
Trong tay anh không một tấc sắt, còn bốn tên đối diện anh thì ai nấy đều lăm lăm một con dao trong tay, anh hoàn toàn không thể nào đối phó nổi mà.
“Tô Lạc Lạc, tôi nói rồi, chuyện của cô tôi quản chắc rồi.” Long Dạ Tước vòng tay trước иgự¢, nhìn cô gái phía đối diện cười.
Tô Lạc Lạc muốn tức ૮ɦếƭ mà, anh ta đến đây để cứu cô hay là để nạp mạng vậy thế?
“Không cần, anh đi đi.” Tô Lạc Lạc mở to đôi mắt đầy nước, tiếp tục đuổi anh đi.
Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô, “Tô Lạc Lạc, nếu hôm nay tôi cứu cô thành công, cô phải đồng ý một chuyện với tôi nhé, được không?”
“Gì cơ?”
“Nếu tôi cứu cô rồi, cô phải rời khỏi Dạ Trạch Hạo.”
“Anh…” Tô Lạc Lạc đơ ra, anh ta đang nói tầm phào gì thế, bây giờ mạng sống còn không giữ nổi nữa rồi, anh ta còn tâm trạng nói chuyện này?
“Có đồng ý hay không?” Long Dạ Tước nheo mắt hỏi dồn.
Tô Lạc Lạc dĩ nhiên là hi vọng anh ta tự mình bảo vệ bản thân, rời khỏi trước cơ, nhưng xem ra anh ta có vẻ sẽ không bỏ lại cô mà đi một mình.
“Có phải tôi đồng ý rồi anh sẽ đánh thắng bọn chúng?” Tô Lạc Lạc cũng chỉ muốn cổ vũ anh thôi.
“Nếu cô đồng ý, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Long Dạ Tước giả bộ bản thân đơn thân độc mã khó thắng địch.
Tô Lạc Lạc thở hắt, gần như không hề suy nghĩ, nói ngay “Được, tôi hứa với anh, chỉ cần anh đánh thắng bọn chúng, tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.”
Bọn thổ phỉ ở bên cạnh sắp tức ૮ɦếƭ rồi, giọng điệu của tên này cũng ngông quá đi mà! Dù gì thì bọn họ cũng có đến năm người to lớn ở đây, mà trong mắt hắn, họ như thể không tồn tại vậy.
“Hừ! Muốn thể hiện lấy uy trước mặt người phụ nữ của ngươi à, một lát nữa thôi sẽ cho ngươi nếm đủ.” Tên thủ lĩnh cười nhạt, hắn ghét nhất là người khác làm ra vẻ anh hùng.
Tô Lạc Lạc nghe xong, tim lập tức muốn nhảy khỏi miệng luôn.
Và lúc này đây, người đàn ông ban nãy còn đang nhìn cô, bây giờ đã chuyển ánh nhìn sang bốn tên bắt cóc. Âm u, đầy sát khí cứ như một con thú hung hãn chuẩn bị xé toạt người ta ra vậy.