Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 62

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Đứng trước biệt thự lớn nhà Dạ Trạch Hạo, Hạ Thấm ồ lên, “Thần tượng của tớ thật là có tiền mà!”
“Anh ta thực sự rất có tiền.” Tô Lạc Lạc cười.
Hạ Thấm lập tức tim đập nhanh hơn, Tô Lạc Lạc nhấn chuông cửa, cửa lập tức tách một tiếng mở ra.
Tô Lạc Lạc không quên cầm theo cả hộp quà, còn Hạ Thấm theo cô vào vườn hoa với gương mặt vui vẻ đầy kích động. Đại sảnh ở trong tầm mắt rồi, Tô Lạc Lạc bước vào, thấy Dạ Trạch Hạo mặc một bộ đồ thoải mái ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm Ipad, vừa nhìn là biết đang chơi game.
Hạ Thấm lập tức kìm nén hét lớn thành tiếng, dùng tay bụm miệng lại, đôi mắt cô cười đến nỗi thấy lợi không thấy mắt luôn rồi. Trời hỡi, là thần tượng đó!
Dạ Trạch Hạo bây giờ đang ở trước mặt cô đó, sao lại không kích động cho được.
Dạ Trạch Hạo đặt Ipad xuống, đôi mắt mê người nhìn lên, nhìn Tô Lạc Lạc xong, lại nhìn về cô gái đầy kích động đang nhìn anh, nhoẻn miệng cười, chào hỏi, “Xin chào.”
“Chào anh chào anh… Tôi là Hạ Thấm, rất vui được gặp anh…Anh trông còn đẹp trai hơn cả trên phim nữa.” Hạ Thấm tức khắc mặt đỏ đến mang tai mở lời, hoàn toàn không còn chút gì sự lý trí bình tĩnh hằng ngày.
Tô Lạc Lạc lén kéo cô ấy, ra ý không nên mất hình tượng quá.
Hạ Thấm lập tức hít một hơi sâu, tay và chân không biết phải để ở đâu luôn.
Tô Lạc Lạc đưa thức ăn mang về đến trước mặt anh ta, “Mau ăn đi thôi!” Nói xong, cô lại mang trái cây đến nhà bếp, rửa sạch rồi mang lên.
“Hạ Thấm, đừng có đứng như thế! Ngồi đi.” Tô Lạc Lạc kéo bạn thân ngồi xuống ghế sofa, đôi ngươi có thần của Dạ Trạch Hạo nhìn bọn họ, nói “Tôi ăn cơm trước, hai người ăn trái cây đi.”
Nói xong, anh ta mở hộp cơm ra ăn, Hạ Thấm ngồi ở bên cạnh đơ cả người, cô không ngờ bản thân lại có may mắn nhìn thần tượng của mình ăn cơm.
Tô Lạc Lạc hái một trái nho nhét vào miệng cô, vì Hạ Thấm đã vui đến nỗi quên không khép miệng lại.
Tô Lạc Lạc vừa ăn trái cây vừa nhìn Dạ Trạch Hạo đang ăn rất tao nhã, cảm kích nói, “Cảm ơn pháo hoa của anh tối hôm qua, rất đẹp đó.” Nói xong, lại đỏ mặt nhìn anh ta, “Sao anh biết được hôm qua là sinh nhật tôi vậy?”
“Mỗi một nhân viên trong công ty anh đến ngày sinh nhật đều được tặng một món quà, còn quà của em thì do đích thân anh chọn, thích không?” Dạ Trạch Hạo nở nụ cười hỏi.
Tô Lạc Lạc nhắc đến quà, vội lấy trong túi ra hộp quà hôm qua anh tặng đưa trả anh ta, “Món quà này của anh tôi không thể nhận, anh lấy lại đi!”
Dạ Trạch Hạo cắn đũa chớp mắt nhìn cô, “Tại sao em không thể nhận?”
“Đắc quá, tôi không thể nhận.” Tô Lạc Lạc nói nghiêm túc.
“Không đắc mà! Chỉ là món đồ trăm mấy ngàn tệ thôi, anh vẫn có thể tặng được mà.” Dạ Trạch Hạo không nghĩ vậy.
Tô Lạc Lạc cảm thấy may là tối qua có dò giá của nhãn hiệu này rồi, cũng biết giá tiền cụ thể của sợi dây chuyền này, không ngờ Dạ Trạch Hạo lại lừa cô.
Còn Hạ Thấm ở bên cạnh cũng biết giá cụ thể, lúc này, nghe Dạ Trạch Hạo nói như thế, cô nhìn Dạ Trạch Hạo một cái, lại quay sang nhìn cô bạn thân, lần này chắc chắn là có gì đó rồi đây.
“Nói chung tôi không thể nhận, pháo hoa tối hôm qua đã là món quà tốt nhất rồi, nên, trả cho anh nè.”
Dạ Trạch Hạo cũng đã ăn khá no rồi, anh cầm một trái táo lên cắn một miếng, vừa nhai vừa nhìn cô, “Mua cũng đã mua rồi, tại sao em không thể nhận, công ty anh đều tặng quà cho mỗi một nhân viên, đâu phải chỉ tặng cho mỗi mình em.”
“Vậy… chẳng lẽ công ty anh cũng sẽ tặng sợi dây chuyền kim cương hai triệu mấy tệ cho mỗi người nhân viên sao?” Tô Lạc Lạc không còn cách nào khác phải nói trắng giá tiền ra.
Động tác cắn trái táo của Dạ Trạch Hạo khựng lại, có chút buồn cười nhìn cô, sau đó, lại dùng sức cắn một miếng, vừa nhai một cách ngon lành, vừa chớp mắt nói hơi nhột, “Sao em biết sợi dây chuyền này giá hai triệu mấy tệ?”
Hạ Thấm nhìn anh ta, thấy sao mà dễ thương đến thế, cô muốn cười nhưng nhất định phải kìm lại.
Tô Lạc Lạc thở ra một hơi dài, “Nhãn hiệu nổi tiếng như thế, lên mạng tra một cái là biết ngay ấy mà, thế nên, anh nhận lại đi!”
Tô Lạc Lạc để dây chuyền trên bàn, đứng dậy, dọn hộp cơm anh vứt ở bên cạnh.
Dạ Trạch Hạo nhìn cô có chút phát hoảng, “Tô Lạc Lạc, quà đã tặng ra rồi đời nào có kiểu đòi về cơ chứ? Hai triệu thì hai triệu, anh còn không có khả năng đó sao?”
“Nhưng tôi nhận không nổi!” Tô Lạc Lạc cười khổ sở.
“Vậy thì anh không quan tâm, em nhất định phải nhận lấy.” Dạ Trạch Hạo ép buộc.
Tô Lạc Lạc đã trải qua một lần nhận quà bị ૮ưỡɳɠ éρ rồi, cô buộc phải nói thật nghiêm túc, “Tôi nói không nhận là không nhận.”
Dạ Trạch Hạo có chút phải chịu thua cô rồi, “Được thôi, em không nhận cái này không sao, vậy chiều nay anh tặng bù một sợi khác không đắc lắm, được không?”
“Không cần đâu.”
“Tô Lạc Lạc, em như thế thì sau này chúng ta làm sao làm bạn bè đây? Hơn nữa với người ngoài thì em là bạn gái của anh, nếu em cứ không trưng diện gì như thế, ngay cả một sợi dây chuyền hàng hiệu cũng không có, người mất mặt là anh đó, cho là em không nhận đi, vậy anh cho em mượn đeo, vậy được rồi chưa!”
Hạ Thấm ở cạnh bên càng bất ngờ hơn, cô là người ngoài cuộc, cô có thể thấy rất rõ ràng là Dạ Trạch Hạo hình như thật sự thích Tô Lạc Lạc rồi.
“Này, Hạ tiểu thư, cô nói tôi nói có lý không?” Dạ Trạch Hạo đột nhiên hướng ánh nhìn về phía Hạ Thấm.
Hạ Thấm giật thót mình, việc làm đắc tội thần tượng, cô làm không được, nên tức khắc khuyên bảo, “Có lý, Tô Lạc Lạc, cậu bây giờ có thân phận là bạn gái của Dạ tiên sinh, sau này cậu đi ngoài đường, nói không chừng còn có người chụp lén cậu, cậu phải đeo dây chuyền quý giá một chút, là việc cần thiết đó.”
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, hỏi ngược lại, “Thật sao?”
“Đúng vậy! Em ngày nào cũng ở bên cạnh anh, chẳng lẽ muốn giới truyền thông viết rằng Dạ Trạch Hạo ngay cả tiền mua cho bạn gái một sợi dây chuyền cũng không có à? Nên em mà không nhận, vậy anh cho em mượn đeo một năm, đeo xong một năm này em trả cho anh, cứ cho như là em đang tạo sĩ diện cho anh vậy.”
Tô Lạc Lạc cắn cắn môi, vẫn còn do dự.
Hạ Thấm tức khắc đi lên trước kéo tay cô, nói “Lạc Lạc, đừng nghĩ nữa, nếu đã là cho mượn, vậy thì cậu đeo đi!
Tô Lạc Lạc gật gật đầu nói, ‘Được thôi! Vậy thì tôi đeo một năm vậy, một năm sau trả cho anh.”
Dạ Trạch Hạo rất hài lòng, gật đầu, “Được, đeo một năm.”
Anh nghĩ trong lòng, đợi giờ này năm sau, cô nhất định trở thành bạn gái thật sự của anh, khi đó, anh sẽ mua món đồ mắc hơn đẹp hơn cho cô ấy nữa.
“Nào, bây giờ tớ đeo lên cho cậu nhé!” Hạ Thấm cười híp mí cầm sợi dây chuyền lên đeo lên cổ Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc hơi ngại, nhưng cô cũng không tiện từ chối sự giúp đỡ của bạn thân, chỉ có thể đứng im để Hạ Thấm đeo giúp cô.
Sau khi đeo xong, Hạ Thấm khen nức nở, “Rất đẹp, thật sự là đẹp, phối với làn da trắng nõn của cậu, đẹp xuất sắc luôn.” Tô Lạc Lạc mò sợi dậy một cái, quay đầu nhìn Dạ Trạch Hạo, “Vậy tôi sẽ đeo một năm.”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc không ngờ rằng từ việc đem quà đi trả lại thành cho cô mượn đeo, ở đâu ra cái đọa lý này vậy chứ, nhưng mà lời thỉnh cầu của Dạ Trạch Hạo, cô không nỡ cự tuyệt.
Đây là tâm ý của anh ta.
Hạ Thấm nhờ Tô Lạc Lạc chụp vài tấm của cô với Dạ Hrạch Hạo, và Hạ Thấm cũng lén chụp được vài tấm hình đẹp trai của Dạ Trạch Hạo.
Hôm nay, Dạ Trạch Hạo cho Tô Lạc Lạc nghỉ phép, Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm khoảng hai giờ là đi ra rồi.
Lúc đi ra, cô về biệt thự Long Dạ Tước một chuyến, để giấu hộp dây chuyền của anh ta vào phía dưới tủ, cuối cùng cũng nhẹ nhõm rồi.
Hai chị em tốt đã lâu không đi shopping rồi, bèn kiếm một tiệm cà phê, tán chuyện của bản thân, nhẹ nhàng mà trải qua thời gian buổi chiều.
Bất giác Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, bốn giờ rưỡi rồi, tim cô lập tức thắc chặt.
"Làm sao thế?" Hạ Thấm hiếu kì hỏi một câu.
Tô Lạc Lạc nghiến môi nói, "Mỗi ngày qua bốn giờ rưỡi, Long Dạ Tước sẽ gọi điện cho mình đi rước bọn trẻ, mình sắp bị ám ảnh luôn rồi."
Đang nói, điện thoại Tô Lạc Lạc quả nhiên reo lên, cái tên trên màn hình, không phải Long Dạ Tước thì còn là ai?
Tô Lạc Lạc chỉ còn biết nhấc nghe, có chút không vui, "A lô!"
"Ở đâu!" giọng thấp của người đàn ông vang lên.
"Cùng bạn của tôi ở ngoài ngồi chơi."
"Cùng tôi đi đón bọn trẻ."
Nghĩ đến bọn trẻ, oán khí củaTô Lạc Lạc dồn ép xuống, cô nghiến môi nói, "Được! Anh đến rước tôi, tôi sẽ phát định vị cho anh."
Cúp điện thoại, Hạ Thấm chớp mắt nhìn cô, "Lạc Lạc, cậu trả lời thành thật đi, Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo cậu thích ai hơn?"
Tô Lạc Lạc đang uống một ngụm trà sữa, sặc một cái thật mạnh, cô che miệng ho một tiếng, nhìn sang Hạ Thấm, "Cậu nói cái gì?"
"Tớ nói, bên cậu vây quanh hai người đàn ông cực phẩm cho cậu chọn, cậu thích ai hơn?"
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi nói, "Dạ Trạch Hạo đối với tớ rất tốt."
"Vậy cậu thích Dạ Trạch Hạo?"
"Không phải như cậu nghĩ cái loại thích đó, Dạ Trạch Hạo là ông chủ của tớ, cũng là bạn tớ, tớ với anh ta không hề sản sinh cái thích của tình cảm nam nữ, cũng không có khả năng đó." Tô Lạc Lạc trả lời rõ ràng.
"Cậu không lẽ thật sự tính cả đời không gả, cô độc đến già chứ! Rất đáng sợ đó." Hạ Thấm lo thay cho cô.
"Có gì mà đáng sợ chứ, tớ có hai đứa con ở cùng tớ mà!" Tô Lạc Lạc không một chút lo lắng.
"Vậy Long Dạ Tước thì sao? Lỡ như sau này anh ta tìm một người mẹ mới cho bọn trẻ, vậy cậu không lo lắng à!"
"Anh ta rất thương con, tớ tin tưởng anh ta sẽ chọn một người phụ nữ tốt với bọn trẻ." Tô Lạc Lạc cười.
"Nếu như anh ta thật sự rất yêu thương bọn trẻ, tớ cảm thấy Long Dạ Tước sẽ suy nghĩ lấy cậu."
Tô Lạc Lạc lại lần nữa bị sặc nước trà sữa, suy đoán của Hạ Thấm thật sự là đúng vậy, lần trước Long Dạ Tước nói như vậy với cô mà.
"Vậy tớ cũng sẽ không thể nào chọn anh ta." Tô Lạc Lạc kiên định như sắt nói.
Qua khoảng hơn hai mươi phút.
Điện thoại của cô lại reo lên, Tô Lạc Lạc cầm lên xem, Long Dạ Tước đến gần đây rồi.
"Thấm Thấm, tớ đi trước đây."
"Uhm, lần sau lại hẹn." Hạ Thấm huơ tay với cô.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng từ quán cà phê đi ra, thì nhìn thấy xe của Long Dạ Tước đậu ngay đối diện.
Tô Lạc Lạc đi qua đường đến bên cạnh xe, kéo cửa ghế lái phụ của xe ngồi vào trong, nghĩ đến hành vi của anh lúc trưa.
Tô Lạc Lạc không muốn nói chuyện với anh ta.
"Dây chuyền đâu? Ném thiệt hả?" Long Dạ Tước híp mắt dò hỏi.
"Không có, để ở nhà." Tô Lạc Lạc lạnh lùng trả lời một tiếng.
Ánh mắt thâm sâu của Long Dạ Tước dấy lên một ý cười, nói vậy là cô ấy đã nhận lấy rồi.
Anh chỉ là không có phát hiện dưới cổ áo của Tô Lạc Lạc, cũng đang đeo sợi dây chuyền của Dạ Trạch Hạo! Trên đường không nói gì nhưng không khí không hề u ám, Long Dạ Tước tâm trạng rất tốt, mở cả âm nhạc, trong cái hộp nhạc cao cấp phát ra nhạc nhẹ rất hay.
Tô Lạc Lạc cũng đang dưới sự tẩy lễ của âm nhạc, tâm trạng yên tĩnh lại, thỉnh thoảng xoay đầu liếc nhìn người đàn ông đang lái xe.
Nếu như anh ta không đáng ghét đến vậy, thật ra, cô cũng có thể cùng anh ta sống hòa hợp với nhau.
Rốt cuộc như vậy cũng có lợi cho việc giáo dục bọn trẻ, nhưng mà, anh lại cứ là một người rất khó để hòa hợp. Hôm nay là thứ sáu, hai đứa trẻ đều được một cái hoa đỏ, màu vàng kim lấp lánh dính trên trán, rất là vui.
"Mami ơi, ngày mai không cần phải đi học rồi, con và anh hai rất muốn đi khu vui chơi giải trí á!" Tô Tiểu Hinh chu môi tội nghiệp nói.
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi, công việc của Dạ Trạch Hạo không phân biệt ngày nào, cô hướng qua phía người đàn ông lái xe hỏi, "Anh có thời gian dẫn bọn trẻ đi khu vui chơi giải trí không?"
"Đương nhiên là có thời gian."
"Mami, mami cũng đi cùng đi!"Tô Tiểu Sâm hỏi.
"Mami xem ngày mai có thời gian không đã mới tính, vì mami chưa có xác định được." Tô Lạc Lạc không dám bảo đảm.
Tô Tiểu Hinh có chút thất vọng nói, "Được rồi! Ba dẫn tụi con đi thôi vậy!"
Ở một quán ăn góc khuất trong trung tâm thành phố, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa, từ trong xe, bước xuống hai người con gái, đều đeo kiếng đen.
Trong đó một người đối với hoàn cảnh vừa dơ bẩn vừa loạn này, nheo lông mi lại, "Xác định những người này tin tưởng được không?"
"Đương nhiên là tin được, cậu yên tâm, chỉ cần cậu ra tiền, bảo đảm bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Cái người con gái này là Tô Ngữ Phù, kế bên là bạn thân của cô Tiểu Băng, cô gái bình thường rất hay qua lại với xã hội đen, vì vậy đối với chuyện này, đã rất là thông thạo. Tô Ngữ Phù mấy ngày nay rất là đau khổ, lúc cô thật sự nhận ra bản thân thực sự đã đánh mất Long Dạ Tước, thế giới của cô như sụp đổ vậy, sự chờ đợi và công sức bỏ ra trong năm năm, lại hóa thành hư vô. Mà người tạo thành tất cả chuyện này chính là Tô Lạc Lạc, chính là sự xuất hiện của cô ta gây nên.
Hoàn cảnh bi thảm của cô bây giờ.
Cô còn vọng tưởng gả cho Long Dạ Tước, cô nằm mơ rồi.
Vì vậy cô bất luận trả cái giá như thế nào, cô đều muốn diệt cô ta, hủy hoại cả đời cô.
Khiến cô ta trở thành đồ chơi cho bọn đàn ông, để cô ta đau khổ cả đời.
Tô Ngữ Phù đi theo Tiểu Băng vào một gian phòng ở trong đó, chỉ thấy có năm người đàn ông đang ngồi ở đó, mùi khói thuốc nồng nặc, năm người đàn ông trên cánh tay, trên lưng, đều xăm trổ hoa văn đáng sợ, rõ ràng là người lăn lộn trong giới hắc đạo mà.
"Anh Lưu, đây là vị khách hôm nay của mọi người, tiếp đãi tốt cô ấy nha!"
"Tiểu thư, chúng tôi không biết thân phận của cô, cũng không biết cô là ai, vì vậy, cô có thể yên tâm giao nhiệm vụ cho chúng tôi, chúng tôi bảo đảm cho cô một kết quả thỏa mãn." Người tự xưng là anh Lưu là đầu lĩnh của nhóm đàn ông.
Tô Ngữ Phù có chút căng thẳng nhìn anh ta, "Thật sao? Việc gì cũng có thể làm được?"
"Đương nhiên, chỉ cần cô trả được giá, chúng tôi tuyệt đối không thất thủ, cũng sẽ không làm cô thất vọng."Anh Lưu cười lên, lộ ra cái răng vàng to. Tô Ngữ Phù ráng nhịn nhóm người này, cô thở một hơi thật sâu, "Được, tôi tin các người, điều tôi muốn các người làm, là muốn thay tôi bắt cóc một đứa con gái, thêm nữa, kiếm thêm vài người chơi đùa cô ta, xâm phạm cô ta, không cần lấy mạng, tôi chỉ cần cả đời này của cô ta sống trong ám ảnh đau khổ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc