Hạ Thấm nghĩ rằng cô ấy nói đúng, cô cũng chỉ là nói chơi thôi, Tô Lạc Lạc là người như thế nào, cô rất rõ.
Lúc trước đại học năm nhất, chính vì cô giúp che mưa qua một lần, sau đó, cô ấy đã cảm kích cô mấy lần, còn mời cô ăn cơm, tuy là lúc đó hai đứa còn hơi nghèo, nhưng rất tương thân tương ái, cùng bên nhau đến giờ trở thành chị em tốt.
"Cậu nói bây giờ Long Dạ Tước sẽ ở đâu?"
"Anh ta đương nhiên là ở công ty của anh ta rồi! Cậu có muốn gọi điện thoại hỏi anh ta không?"
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi, cũng được, tránh phải đi không công một chuyến, cô cầm lấy điện thoại gọi cho số điện thoại của Long Dạ Tước.
Lúc để vào tai nghe, cô bất thình lình cảm thấy căng thẳng, cái hôn tối qua làm cô có chút ám ảnh.
"Alô!" một giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên, nhẹ nhàng như rượu.
"Long Dạ Tước, là tôi, Tô Lạc Lạc, tôi muốn hỏi bây giờ anh đang ở đâu?" Tô Lạc Lạc có chút căng thẳng.
"Tôi ở công ty."
"Tôi... tôi có việc muốn tìm anh, tôi có thể đi gặp anh không?" Tô Lạc Lạc nghiến môi, cảm giác rất là bực mình khi phải đưa ra yêu cầu như thế.
"Được thôi, cô đến đi!"Người đàn ông lại rất là thoải mái, hơn nữa không hỏi gì thêm qua điện thoại.
"Được, tôi đến đây." Tô Lạc Lạc nói xong, nhanh chóng cúp máy.
Hạ Thấm kế bên nghe rồi, bất giác cười hỏi, "Cậu lo lắng về điều gì? Các cậu cũng đều sinh hoạt chung rất nhiều ngày rồi, cậu còn sợ anh ta nữa à?"
"Tớ đương nhiên không sợ anh ta á! Tớ chỉ là...chỉ là không quen chủ động gọi điện cho anh ta thôi." Tô Lạc Lạc phản bác một tiếng.
Xe của Hạ Thấm lái đến tòa nhà trung tâm thành phố đắt đỏ, tòa nhà tiêu điểm của thành phố này.
Cái tổng bộ toàn cầu của tập đoàn Long thị này giống như thành trì bằng sắt thép vậy.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn một cái, bất giác nuốt nước miếng, đây là nơi Long Dạ Tước mỗi ngày làm việc, cô trước đó lại không lưu ý nhìn, lúc này nhìn lại, cô lại cảm nhận được năng lực của anh ta rất vượt trội, một mặt phi phàm khác của anh.
Nhưng mà khi ở nhà, rõ ràng anh cũng là người thích tính toán với cô, Tô Lạc Lạc có chút không hiểu nổi.
Xe của Hạ Thấm dừng bên dưới bậc đá, nói với cô, "Cậu đi đi! Tớ thì không đi đâu?"
"Tại sao vậy?" Tô Lạc Lạc hiếu kỳ hỏi.
"Tại vì khí chất của Long Dạ Tước này quá mạnh, đứng trước mặt anh ta, tớ không thở nổi luôn."
Tô Lạc Lạc khúc khích cười, "Không phải vậy chứ!"
"Cậu đẻ con của anh ta rồi nên cậu nhất định là không cảm thấy, nhanh đi đi! Tớ ở đây đợi cậu."
Tô Lạc Lạc đẩy cửa xe bước xuống, cô bước lớn đến bậc thang, không biết tại sao, đứng trước tòa nhà của công ty này, cô cảm thấy áp lực không nhỏ.
Cô đi vào đại sảnh lộng lẫy, cảm thấy bản thân nhỏ bé tựa như một con kiến vậy, trong lúc Tô Lạc Lạc đang không biết làm thế nào để gặp Long Dạ Tước, đột nhiên một cô trợ lý xinh đẹp tiến đến, "Xin hỏi, cô là Tô Lạc Lạc tiểu thư à?"
"Đúng, là tôi." Tô Lạc Lạc gật đầu.
Tống Nhã lén ồ một tiếng, cái vị tiểu thư này là người con gái nhận được phần quà mà cô chọn cho, nhìn có vẻ tuổi còn nhỏ ghê!
"Tôi là trợ lý cá nhân của Long tổng, xin mời theo tôi qua bên này." Tống Nhã nghênh tiếp cô, đưa cô tới một thang máy cá nhân, đây là thang máy chuyên dùng của Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc không ngờ tới Long Dạ Tước lại có chuẩn bị trước, nếu không, cô có thể thật sự không kiếm được.
"Tô tiểu thư, cô là bạn gái của Long tổng à!" Tống Nhã cười hỏi.
Tô Lạc Lạc nghe thấy vậy, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, "Ớ? Tôi không phải."
"Cô không phải á!" Tống Nhã kinh ngạc, vậy cô ta với Long tổng là quan hệ gì vậy?
Tô Lạc Lạc siết chặt túi trong tay, trong lòng nghĩ, một chút trả xong, cô lập tức đi ngay!
Thang máy mười mấy giây là đến tầng cao nhất, tim của Tô Lạc Lạc đập nhanh, lúc đi ra thang máy, nhìn thấy phong cảnh trên không của hành lang, lập tức hít một hơi dài, trời ạ! Đứng ở chỗ này, lại có một loại cảm giác như nhìn bao quát cả thiên hạ vậy.
Đồng thời, cũng có một loại cảm giác càng cao càng cô độc.
"Tô tiểu thư, mời bên này, Long tổng chúng tôi đang đợi cô." Tống Nhã rất lễ phép mà mời cô.
Tô Lạc Lạc nở nụ cười, "Cô thư ký, cô không cần tôn xưng tôi như vậy, tôi cũng chỉ là người bạn bình thường của anh ta thôi."
Tống Nhã thì không nghĩ vậy đâu! Nếu như là bạn bình thường, biểu cảm mấy ngày trước của Long tổng, giải thích sao? Đó rõ ràng là cô gái mà anh ta thích mà!
Không lẽ Long tổng vẫn chưa cưa đổ được cô ấy? Sao có thể như vậy được? Sức hấp dẫn của Long tổng lớn mạnh như vậy, tại sao không thể theo đuổi được một cô gái?
Bây giờ, chỉ cần anh vẫy tay, không biết bao nhiêu cô gái xếp hàng để được sa vào lòng của anh ta đó!
Tống Nhã gõ cửa phòng làm việc Long Dạ Tước một cái, tiếp theo đó, cô đẩy cửa vào, nói với Tô Lạc Lạc, "Tô tiểu thư, xin mời!"
Tô Lạc Lạc gật đầu, cô cầm cái túi rồi đi vào.
Cô vừa đi vào, nhìn thấy một phòng làm việc rộng lớn, lập tức mở to con mắt, đây là phòng làm việc kiểu lớn gần năm trăm mét vuông, chỉ đơn giản bày một bộ ghế sofa cao cấp, còn có một kệ sách, tiếp đó, chính là một bộ bàn ghế cao cấp, còn có chậu cây trong góc.
Hàng cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn trông rất đáng kinh ngạc.
Đây là nơi làm việc mỗi ngày của Long Dạ Tước.
Mà lúc này, Tô Lạc Lạc nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đứng đút một tay vào túi quần, trước cửa sổ kính to đó. Thân hình cao to tao nhã, vô hình trung tỏa ra một loại khí chất thương gia đế vương.
Tô Lạc Lạc trong lòng thắt lại, hôm nay, cô thật sự là mới biết thêm về người đàn ông này.
"Chuyện là... tôi đến để hỏi anh tối qua có phải anh tặng quà cho tôi không." Tô Lạc Lạc lo lắng đến nói lắp bắp.
Cô nhanh chóng âm thầm an ủi bản thân, phải bình tĩnh, phải trấn tĩnh.
Người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt tuấn kiệt bất phàm, hoàn mỹ đến làm người khác ngạt thở, đôi ngươi sâu thẳm chậm chậm vây lấy cô.
"Đúng." Anh trầm giọng mở miệng.
"Anh tặng lúc nào vậy?" Khuôn mặt Tô Lạc Lạc đột nhiên đỏ lên
"Trời sáng lúc hơn một giờ đó!" Long Dạ Tước nói xong, rồi cười một cách đầy ẩn ý.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy anh ta cười, mặt càng đỏ hơn, cô nhanh chóng lấy món quà trong túi ra, đặt trước bàn uống trà trước ghế sofa, "Quà anh tặng tôi không thể nhận, tôi đến là để trả lại cho anh."
"Tại sao không thể nhận?" đôi chân dài của người đàn ông một bước một bước đi đến chỗ cô.
"Quá quí trọng rồi." Tô Lạc Lạc nói xong, liền có ý định rời khỏi, "Nói chung, tôi sẽ không nhận, vì vậy, anh lấy về đi!"
"Tôi Long Dạ Tước đã tặng quà cho ai, trước giờ không hề có chuyện lấy về cả." Người đàn ông nhíu mắt không vui.
"Đó là chuyện của anh, nói chung, tôi sẽ không lấy." nói xong, Tô Lạc Lạc nhanh chóng nói, "Tôi còn có việc, tôi đi trước." "Đợi chút, đem món quà đi." Long Dạ Tước giọng trầm mệnh lệnh.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc quay người nhìn anh, từ từ mở to con mắt nói, "Tôi nói rồi tôi không thể nhận."
"Cô cũng có thể nhận của người khác rồi, tại sao không nhận của tôi chứ?" Long Dạ Tước ngữ khí lạnh đi mấy phần, dây chuyền kim cương của Dạ Trạch Hạo, cô ta lại có thể xem như báu vật?
Tô Lạc Lạc chớp mắt, lập tức nghĩ thông, "Anh nói Dạ Trạch Hạo đó hả? Tôi cũng không nhận mà! Tôi bây giờ đi trả anh ta đây."
Long Dạ Tước từ từ đứng hình, "Cô cũng không nhận của anh ta à?"
"Tôi đương nhiên không nhận á! Món quà quí trọng như vậy, tôi đều không muốn nhận," Nói xong, Tô Lạc Lạc có chút đơ, tại sao lại phải nói cho anh ta biết cái đó?
"Đây là tôi đặc biệt vì cô mà mua, bất luận cô nhận hay không, đều đã thuộc về cô rồi, cô cầm ra ngoài, thuận tiện kiếm một chỗ nào đó ném đi!" Long Dạ Tước đột nhiên cầm món quà lên, đôi chân dài bước một bước, đến gần cô, nắm bàn tay nhỏ của Tô Lạc Lạc một cái, món quà lại nhét lại vào trong lòng cô.
Tô Lạc Lạc có chút sốc nhìn anh, "Này, anh.."
Long Dạ Tước mắt lạnh lùng nhìn cô, "Cô cũng có thể cầm lấy đi quyên góp."
"Tôi mới không cần, tôi không cần..." Tô Lạc Lạc giận rồi, ở đâu ra loại ૮ưỡɳɠ éρ người khác nhận quà cơ chứ?
Tô Lạc Lạc nói xong, định đem món quà nhét lại vào tay anh ta, thì ngay lúc đó, người đàn ông với cánh tay dài, một tay giữ lấy vai cô lại, tay còn lại luồn vào sau đầu cô.
Tô Lạc Lạc cứ như thế mà ôm lấy món quà, cả người ngã vào lòng của người đàn ông, và một giây sau.
Người đàn ông cúi người xuống, đối mặt chuẩn với đôi môi của cô chuẩn bị la toáng lên, đặt lên nụ hôn mãnh liệt.
Tô Lạc Lạc mở to con mắt, ૮ɦếƭ tiệt thật, cái người đàn ông này hôn cô đến nghiện rồi sao? Làm gì cứ động chút lại hôn cô rồi?
Trong tay của Tô Lạc Lạc ôm lấy quà, đến tay để đẩy anh cũng không rảnh, cô chỉ có thể cuộn người lại, trừng to con mắt, nhìn đôi mày lạnh lùng phía trước, đầu óc trống rỗng.
Long Dạ Tước thật sự hôn cô thành cơn nghiện rồi, chính ngày hôm qua, không, thật sự chính xác hơn, nụ hôn đầu tiên năm năm về trước, đã làm anh ghi nhớ trong đầu, quên không được.
Tô Lạc Lạc ngoài tức giận ra, còn lo lắng, trời ạ! Đây là phòng làm việc đó! Lúc nào cũng có thể có người đẩy cửa vào á!
Trong cái thanh thiên bạch nhật mà làm cái chuyện này, cô còn mặt mũi nào nữa?
Trong đầu Tô Lạc Lạc một bên rối lên, một bên dùng sức muốn tránh khỏi cái hôn của anh ta.
Nhưng mà bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chừng đầu, khiến cô tránh né cỡ nào cũng vô dụng, anh cưỡng chế mà siết chặt dính lại gần nhau.
Cứ như vậy, Tô Lạc Lạc rơi vào một trận hôn mãnh liệt, lúc cô sắp hết hơi, người đàn ông tốt bụng bỏ cô ra, cô hít một hơi không khí trong lành, một khuôn mặt đã đỏ đến mang tai.
"Anh...Long Dạ Tước, anh thật khốn nạn vô sỉ." Tô Lạc Lạc lập tức che lại đôi môi đỏ bị hôn sưng lên, một khuôn mặt khiếu nại đầy oán niệm.
"Nếu như cô hôm nay không cầm món quà từ phòng làm việc tôi đi, cô đừng mơ đi ra khỏi cánh cửa này, nếu như cô muốn giao cho người khác, ném đi, vậy tôi sẽ kiếm cô bồi thường." Người đàn ông bá đạo vô đối phát ra âm thanh.
"Anh.." Tô Lạc Lạc rốt cuộc cũng nhận ra cái gì gọi là vô lại, người đàn ông rõ ràng với cái thân phận cao quý như thế lại ở trước mặt cô giở trò vô lại.
"Món quà của Dạ Trạch Hạo, cô tốt nhất hôm nay trả lại cho hắn ta, nếu còn ở trong nhà tôi, tôi không ngại hủy đi đâu."
"Anh..."
Tô Lạc Lạc một mạch hai lần anh anh, lại không nói ra được, cô tức muốn điên rồi.
"Được rồi, cô có thể đem phần quà rời khỏi." Long Dạ Tước lại không hề giữ cô lại.
Tô Lạc Lạc vốn dĩ qua đây trả lại quà, mà bây giờ, cô vẫn ôm món quà tức hồng hộc mà ra cửa, cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào khốn nạn như vậy.
Tô Lạc Lạc đi thẳng một đường đến thang máy, Tống Nhã đang đợi cô ở đó, "Tô tiểu thư, tôi tiễn cô xuống dưới!"
Tô Lạc Lạc gật đầu, nhưng là giấu mặt đi, một khuôn mặt tức tối.
Tống Nhã thầm kinh ngạc trong lòng, không lẽ Tô tiểu thư và Long tổng gây nhau rồi? Sắc mặt sao mà phẫn nộ vậy?
Đến được dưới lầu, Tô Lạc Lạc nói với Tống Nhã, "Không cần tiễn nữa, cám ơn."
Nói xong, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi ra ngoài đại sảnh.
Hạ Thấm đang đợi cô phía dưới lầu, đang xem tin tức tầm phào, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lạc Lạc xuống tới rồi, mà trong tay vẫn cầm món quà vừa nãy đem đi.
Tô Lạc Lạc ngồi vào trong, Hạ Thấm hiếu kì hỏi, "Làm sao vậy? Long Dạ Tước không có trong công ty sao? Làm gì mà cầm món quà về vậy?"
"Đừng nói nữa, anh ta không chịu lấy lại." Tô lạc Lạc nghĩ tới chuyện cưỡng hôn vừa rồi, tức đến mặt đỏ hồng lên.
Hạ Thấm kinh ngạc mà mở to mắt, "Tại sao chứ?"
"Anh ta nói, cho dù để tôi ném đi, anh ta cũng không muốn lấy lại." Tô Lạc Lạc bây giờ nhìn thấy bộ trang sức này, cũng không biết phải làm như thế nào nữa.
"Quả nhiên có tiền là muốn gì cũng được nhỉ!" Hạ Thấm cười lên.
Tô Lạc Lạc tâm trạng hiện tại muốn khóc mà không được, làm sao mà dám cười?
Cô xoắn cả lông mày suy nghĩ, "Bỏ đi, đợi tớ tối nay về sớm một chút, sẽ giấu món quà này về lại phòng anh ta, coi như tặng lại cho anh ta, sau này đừng lấy chuyện này ra để nói nữa là ổn."
Hạ Thấm tán thành, "Đúng, cậu cứ làm vậy đi! Anh ta tưởng cậu nhận lấy rồi, kì thực cậu đã trả lại cho anh ta rồi."
"Một chút nữa tớ còn phải qua chỗ Dạ Trạch Hạo trả lại cho anh ta."
Trong lòng Hạ Thấm kích động, "Nói như vậy, tớ có thể được nhìn gần nam thần của mình rồi?"
"Uhm, một chút nữa cậu có thể nhìn thấy anh ta rồi." Tô Lạc Lạc mừng cho cô một chút.
"Lạc Lạc, cậu đối với mình tốt quá." Hạ Thấm cười.
"Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong cơm rồi mới đi tìm anh ta."
"Uhm, khoảng thời gian như vậy thật là tuyệt."Hạ Thấm rất là vui á!
Vừa có bữa ăn lớn có thể ăn, lại có thần tượng có thể gặp
Tô Lạc Lạc mời cô ấy ăn món hải sản tự chọn, hai người đều ăn rất no, mà Tô Lạc Lạc cũng rất vui, cơn tức bị Long Dạ Tước gây ra đều quên sạch hết.
Ăn cơm xong, hai người đi tản bộ gần đó, Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, gọi cho số của Dạ Trạch Hạo.
"Alo..." Âm thanh chưa tỉnh giấc vang lên.
"Anh còn chưa dậy à!"Tô Lạc Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Em đang ở đâu?"
"Tôi ở bên ngoài á!"
"Qua nhà anh, sẵn tiện mua chút đồ ăn đem qua luôn."
"Anh muốn ăn gì?"
"Tùy ý cái gì cũng được, mua thêm chút trái cây đại loại vậy nữa."
"Này, tôi với bạn đang ở cùng nhau, bạn của tôi muốn gặp anh, được không vậy?" Tô Lạc Lạc bất giác thỉnh cầu ý kiến của anh.
"Là bạn gì của cô?"
"Là chị em tốt nhất của tôi."
"Được, cô dẫn cô ấy đến đi!" nói xong, bên đó cúp điện thoại rồi.
Tô Lạc Lạc nghe tiếng anh vừa mới dậy, thật không biết nói gì luôn, sinh hoạt của ngôi sao là không có qui tắc như vậy sao? Nói không chừng tối qua lại chơi game nữa rồi!
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi, rồi đi đến nhà hàng bên cạnh mua cơm nước cho anh, sẵn tiện có tiệm trái cây gần đó mua chút trái cây. Sau khi mua hết tất cả, hai người bắt đầu đi đến nhà Dạ Trạch Hạo.