Lúc này, Long Dạ Tước ở phía đối diện cầm lên khui một chai sâm banh, đổ đầy nửa ly của hai chiếc ly đế cao.
Tô Lạc Lạc quan sát hành động của anh ta, sau khi đổ xong, Long Dạ Tước cầm một ly lên đưa cho cô, Tô Lạc Lạc đón lấy một cách lịch sự, và lúc này, trước mặt hai nhóc con là ly sữa tươi.
Tô Lạc Lạc cầm ly sâm banh lên đưa vào miệng nhấp một ngụm, mùi vị rất ngon, rất hợp với khẩu vị của cô, đúng lúc cô cũng có chút khát, và cứ thế uống hết trong phút chốc luôn.
Tô Lạc Lạc không hiểu lắm những thứ đồ cao cấp này, chỉ tưởng là nước uống có gas, nhưng cô không biết rằng chai sâm banh này có độ cồn, hơn nữa không hề thấp, đến mười hai độ, chỉ là mùi vị sau khi điều chế ra lại vô cùng ngọt ngào.
Long Dạ Tước thấy cô uống hết, vô cùng ga lăng, lại đứng lên đổ đầy hơn nửa ly cho cô, Tô Lạc Lạc cảm kích nhìn anh một cái, nói “Cám ơn.”
“Thích uống thì uống nhiều một chút, dù gì cũng khui một chai ra rồi, tối nay không uống hết thì cũng lãng phí.” Long Dạ Tước cổ vũ cô uống nhiều một chút, đôi mắt sâu thẳm của anh lướt qua một tia cười có mục đích nào đó.
Tô Lạc Lạc bắt đầu cùng bọn trẻ ăn cơm, cô ăn rất no, đồng thời cũng không chú ý mà uống hết hai ly lớn rượu sâm banh, uống quá nhanh nên trong thời gian ngắn cô cũng chưa cảm nhận được choáng váng.
Hơi cồn hơi chậm phát huy công lực.
Ăn cơm xong, thời gian đã là tám giờ rưỡi rồi, trong lúc Tô Lạc Lạc chuẩn bị cùng các con cắt bánh kem thì điện thoại cô để ở bên cạnh reo lên.
Long Dạ Tước có chút không vui nhìn về phía điện thoại cô, anh có một dự cảm nhất định là tên đàn ông kia gọi đến.
Tô Lạc Lạc xem một cái, quả nhiên là Dạ Trạch Hạo gọi đến, anh ta có nói là buổi tối có thể anh ta sẽ gọi điện đến.
Tô Lạc Lạc cũng không biết anh ta rốt cuộc muốn làm gì, cô vội bắt máy, “A lô!”
“Dẫn theo bọn trẻ đi ra vườn đi.”
“Hả? Tại sao?”
“Dẫn ra đi rồi em sẽ biết.” Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia ra vẻ rất thần bí.
Tô Lạc Lạc có chút ngạc nhiên, cô cười nói, “Thì anh cứ nói đi!”
“Em dẫn ra đi rồi anh nói em nghe, nhanh lên.” Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia hối thúc.
Tô Lạc Lạc thật sự bị lời nói của anh ta làm cho mụ mị hẳn, cô chỉ có thể nói, “Được rồi, chỉ cần đi ra vườn là được à?”
“Tốt nhất là tìm một nơi rộng rãi thoáng đãng.”
Tô Lạc Lạc bị sự thần bí của anh làm cho tính hiếu kỳ trỗi dậy, cô nhìn hai nhóc con nói, “Cùng với mami đi ra ngoài bãi cỏ nhé?”
“Bây giờ sao?”
“Ừ, bây giờ.” Tô Lạc Lạc cười nói.
Long Dạ Tước nhìn bọn họ với sắc mặt vô cùng khó coi, thấy cô vừa gọi điện thoại lại còn vừa cười rất vui, hiển nhiên Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia đã làm gì khiến cô ta rất vui rồi.
Xem ra cô ta không chỉ cùng bọn họ mừng sinh nhật, mà còn để cho tên đàn ông kia cùng cô ta mừng sinh nhật sao?
Hai đứa trẻ tức khắc theo chân Tô Lạc Lạc ra khỏi đại sảnh, sau đó đi về hướng bãi cỏ, cuộc gọi điện của Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo vẫn chưa kết thúc.
Đầu dây bên kia, Dạ Trạch Hạo hiếu kỳ hỏi, “Đi ra chưa?”
Tô Lạc Lạc lúc này đã dẫn bọn trẻ đến bãi cỏ, cô nói với Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia, “Ừ, chúng tôi đã đến rồi, anh rốt cuộc muốn làm gì thế!”
“Nhìn lên trời.” Tiếng của Dạ Trạch Hạo truyền đến.
Tiếp đến, đúng lúc này, ở nơi cách chỗ bọn họ khoảng một cây số, đột nhiên có pháo hoa rực rỡ bắt mắt bay lên trời, bất ngờ xuất hiện ở giữa không trung, chiếu sáng cả bầu trời.
Tô Lạc Lạc mắt chữ A mồm chữ O nhìn từng dãy pháo hoa, ngây người, còn kế bên cô, hai đứa trẻ hưng phấn đến độ vừa nhảy lên vừa kêu.
Pháo hoa đẹp tuyệt vời, một đốm một đốm phát ra sắc màu đẹp đẽ trên bầu trời đêm.
Long Dạ Tước cũng chậm rãi bước ra, anh mặt lạnh nhìn lên bầu trời pháo hoa, những đốm sáng rực rỡ hấp dẫn đó lúc này đây lại trở thành thứ đáng ghét trong mắt anh.
Hóa ra anh ta dùng cách này để mừng sinh nhật cô ta.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn ngây người ra, cô nhìn những đốm pháo hoa lung linh đó, trong lòng thực sự rất cảm động, Dạ Trạch Hạo đang làm gì thế? Tại sao anh ta phải đốt pháo hoa vì cô?
Hơn nữa, những thứ này đẹp đến khiến người xem ngẹt thở và không ngừng cảm thán, Tô Lạc Lạc từ xưa đến giờ chưa thấy qua pháo hoa sặc sỡ sắc màu lại còn vô cùng đặc biệt như thế này, như thể là dãy ngân hà trong đêm đen vậy, hình dạng đặc sắc, khiến người xem ngoài việc cảm thán bất ngờ ra cũng không còn biết phải làm gì nữa.
Hai đứa trẻ cũng nhìn ngây người ra, pháo hoa thật đẹp biết bao!
Kéo dài đến hai mươi phút, Tô Lạc Lạc nắm chặt điện thoại, cũng không biết cúp máy chưa, cứ thế cùng bọn trẻ chiêm ngưỡng một buổi diễn pháo hoa đặc sắc.
Vào lúc pháo hoa cuối cùng vụt tắt thì cả bầu trời lại im lặng trở lại, nhưng mà tim Tô Lạc Lạc lại không thể dễ dàng bình tĩnh lại như thế, lúc này, cô mới nhớ ra là điện thoại chưa cúp máy.
Cô cầm lên, vẫn còn đang trong cuộc gọi với Dạ Trạch Hạo, cô vội đưa lên tai gọi nhỏ, “Dạ Trạch Hạo, anh vẫn còn ở đó không?”
“Anh còn ở đây…Sinh nhật vui vẻ nhé, trong túi hàng em đem về nhà ngày hôm nay là quà sinh nhật anh tặng em, một lát em mở ra xem đi! Ngủ ngon nhé.” Dạ Trạch Hạo nói xong, cúp điện thoại ngay.
“Dạ Trạch Hạo…” Tô Lạc Lạc cảm động không kìm được gọi tên anh ta.
Còn người đàn ông đứng ở phía sau cô, sắc mặt tức khắc tối sầm lại, lần sinh nhật này anh cứ thế đứng trân nhìn người đàn ông khác dùng cách mà cô thích chúc mừng sinh nhật cô, và đứng xem cô gọi tên người đàn ông khác đầy tình cảm đến thế.
“Mami, đây là quà mà chú Dạ chuẩn bị cho mami sao? Đẹp quá đi.” Tô Tiểu Hinh ngước đầu nói.
Trong lòng của nhóc con không có suy nghĩ phức tạp, bọn chúng thấy thích hay thấy đẹp thì sẽ nói ra.
Tô Lạc Lạc gật đầu, “Đúng rồi, là quà của chú ấy tặng.”
“Mami, một lát ba cũng có quà tặng mami nữa đó nhé!” Tô Tiểu Sâm nói xong, quay đầu nhìn thì mới thấy ba đi đâu rồi, nhưng ban nãy rõ ràng ba đứng ở bên cạnh bọn họ, cùng xem pháo hoa mà!
Tô Lạc Lạc ban nãy cũng có cảm giác Long Dạ Tước đứng ở kế bên, nhưng khi cô quay lại nhìn thì không thấy anh ta nữa.
Trong lòng Tô Lạc Lạc có cảm động, cũng có chút ăn năn, lúc chiều Dạ Trạch Hạo có hỏi cô tại sao lại vội về nhà, cô đã nói dối trước mặt anh, rõ ràng anh ta đã sớm biết hôm nay là sinh nhật cô rồi.
Hơn nữa, ngay cả quà sinh nhật cũng mua xong cho cô luôn, và lại còn dùng cách bất ngờ đặc biệt như thế để chúc mừng cô, pháo hoa giống ban nãy nhất định là loại đặc biệt đắc đỏ cho xem!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô nhận được món quà sinh nhật đặc biệt như vậy, và cũng là món quà bất ngờ nhất.
Trong lòng Tô Lạc Lạc có chút phức tạp, vừa nãy cô vẫn chưa nói cám ơn anh ta nữa!
“Mami, chúng ta nên đi ăn bánh kem rồi đó!” Tô Tiểu Hinh kéo tay áo cô.
Tô Lạc Lạc giờ mới nhớ ra vẫn chưa cùng bọn trẻ ăn bánh kem, cô mỉm cười, “Được thôi, đi thôi! Chúng ta đi ăn bánh kem nào.” Tô Lạc Lạc dẫn bọn trẻ vào lại đại sảnh, thấy Long Dạ Tước đang ngồi trên ghế sofa, và trên tay anh bây giờ là rượu mạnh chứ không phải là sâm banh nữa.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nhìn thấy bọn họ đi vào, anh lập tức để ly rượu trên tay lên bàn, nhìn bọn trẻ cười nói, “Có phải nên ăn bánh kem rồi không?”
“Dạ, ba ơi, chúng ta cùng cắt bánh kem đi!” Tô Tiểu Hinh cũng có cảm giác ba đang không vui chăng! Bé con nũng nịu đi đến bên anh, ôm lấy tay anh, kéo anh đi về hướng bàn ăn.
Tô Lạc Lạc lén nhìn sắc mặt của Long Dạ Tước, cô muốn xem anh có phải là giận rồi không, nhưng mà mặt anh lại nở nụ cười với con gái, nhìn không ra biểu cảm gì.
Đứng trước bánh kem, Tô Lạc Lạc mở hộp bên ngoài ra, để lộ cái bánh đẹp lung linh bên trong, phía trên phủ đầy trái cây, còn trong không khí toàn mùi thơm của bơ sữa, hai nhóc con không ngừng nuốt nước miếng.
Tô Lạc Lạc chỉ cắm hai cái đèn cầy phái trên cái bánh, cô hi vọng một lát hai đứa trẻ sẽ thổi tắt dùm cô.
“Mami ơi, hôm nay mami bao nhiêu tuổi?”
“Hôm nay mami bước qua tuổi hai mươi bốn.” Tô Lạc Lạc trả lời con gái.
“Mami à, mami vĩnh viễn cũng sẽ trẻ trung như vậy.” Tô Tiểu Sâm nói lời chúc.
Khóe mắt Tô Lạc Lạc lập tức có một màng nước, cô gật đầu, “Được rồi, mami sẽ luôn trẻ trung!”
Long Dạ Tước cầm hộp quẹt lên, đốt cháy hai cây đèn cầy, Tô Tiểu Sâm vội chạy đi tắt hết đèn, cả cái đại sảnh chỉ còn mỗi ánh sáng của hai cây đèn cầy.
Trong đêm tối, không ngờ lại đặc biệt sáng tỏ, chiếu sáng cả bốn khuôn mặt đang vây quanh bàn ăn.
Ánh mắt sâu thẳm của Long Dạ Tước rơi lên khuôn mặt Tô Lạc Lạc, dưới ánh sáng đèn cầy, khuôn mặt nhỏ của cô đặc biệt nhu mì, khiến người ta xao xuyến.
“Mami, mami ước nguyện trước đi, sau đó chúng ta cùng thổi đèn cầy nhé?” Tô Tiểu Sâm nói.
Tô Lạc Lạc cười, “Được thôi, mami sẽ ước một điều ước trước.” Nói xong, Tô Lạc Lạc chắp hai tay trước иgự¢, nhắm mắt lại, bắt đầu ước thầm trong lòng, nguyện vọng lớn nhất của cô chính là hai đứa con có thể bình an vui vẻ trưởng thành.
Tô Lạc Lạc ước xong, nhìn sang hai đứa con nói, “Cùng mami thổi tắt đèn cầy nhé!”
Hai nhóc con tức khắc chu cái miệng nhỏ lên, cùng Tô Lạc Lạc thổi đèn cầy.
Sau khi thổi xong, Long Dạ Tước đã bật đèn lên, dưới ánh đèn, hai đứa nhỏ vui mừng vô cùng. Tô Lạc Lạc lấy hai cây đèn cầy ra khỏi bánh, thấy hai đứa nhỏ đã cầm sẵn đĩa đứng chờ, cô không khỏi buồn cười nói, “Chúng ta phải cắt nó ra trước nhé.”
Tô Lạc Lạc cắt bánh kem ra, chia làm bốn phần, bánh kem này lớn quá, hôm nay bọn họ chắc chắn ăn không hết đâu, nhưng mà có thể cất vào tủ lạnh, ngày mai ăn tiếp.
“Ba à, phần này là cho ba đó.” Tô Tiểu Hinh vô cùng có lòng, lấy miếng to nhất đưa cho Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước bình thường không thích ăn đồ ngọt, nhưng tối nay là con cưng của anh đưa cho anh, anh tất nhiên phải ăn rồi, Tô Lạc Lạc sau khi cắt xong, cả bốn người vẫn đứng vây quanh bàn ăn bánh kem.
Tô Lạc Lạc ăn một miếng kem sữa, vừa vào miệng là tan chảy ngay, đây nhất định là dùng sữa tươi tạo thành, ngon hơn hẳn bánh kem thông thường.
Tô Lạc Lạc cắn môi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện nói thật lòng, “Cám ơn bánh kem của anh.”
Long Dạ Tước ngước đầu, đôi mắt sâu nhìn cô rất lâu, “Cô thích là được.” Nói xong, anh nghiêng đầu chăm sóc con gái, nhìn thấy xung quanh miệng bé con toàn là kem sữa, anh vừa cười vừa lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng cho bé con.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, không biết tại sao nhưng cô cảm giác đêm nay Long Dạ Tước hình như đột nhiên lạnh nhạt hẳn với cô.
Tuy giữa bọn họ vốn không có mặn mà gì, nhưng Tô Lạc Lạc vẫn cảm thấy thái độ của anh ta lạnh hơn thường ngày mấy bậc.
Chẳng lẽ vì pháo hoa mà Dạ Trạch Hạo đốt cho cô sao? Anh ta đang ghen à?
Đợi chút, tại sao anh ta phải ghen chứ? Chẳng lẽ anh ta… thích cô?
Tô Lạc Lạc hoàn toàn không tin cái lý luận này, nhưng cô lại không nghĩ ra lý do nào khác.
Bất luận thế nào, hôm nay cô đã trải qua một sinh nhật rất hạnh phúc.
Hai nhóc con ăn xong bánh kem trong đĩa là đã no căng bụng rồi, Tô Lạc Lạc không cho phép chúng ăn nữa, hơn nữa, bây giờ cũng đã là chín giờ rưỡi rồi, bọn trẻ phải lên giường đi ngủ thôi, ngày mai chả phải ngày nghỉ cuối tuần đâu!
“Mami, vậy ngày mai tụi con vẫn được ăn chứ?” Tô Tiểu Hinh vẫn còn lưu luyến mùi vị bánh.
Tô Lạc Lạc cười nhìn bé con, “Dĩ nhiên là con được ăn rồi! Sáng mai trước khi đi học mami sẽ cho con ăn một miếng nhỏ.”
“Dạ!” Hai nhóc con thế là thấy hài lòng.
Tô Lạc Lạc đậy bánh kem lại, sau đó cất vào tủ lạnh.
Bốn người đều đi lên lầu, bọn trẻ lập tức chạy ngay vào phòng, lấy thiệp chúc mừng mà chúng tự tay làm mang ra tặng cho Tô Lạc Lạc.
“Mami ơi, đây là quà mà tụi con chuẩn bị cho mami nè.”
Tô Lạc Lạc cầm lấy, tuy rất đơn giản, nhưng lại là món quà cô thích nhất, cô cười và hôn vào mỗi đứa con, “Mami yêu các con lắm.”
“Tụi con cũng yêu mami và ba nữa.” Hai nhóc cười tươi rói.
Sau đó, cùng lúc nhìn nhau cười, “Ba với mami nói chuyện đi nhé! Con và em gái đi ngủ đây, tụi con sẽ ngoan ngoãn ngủ, hai người không cần vào phòng bọn con đâu nhé.”
Nói xong, hai nhóc con nắm tay nhau đi vào phòng của chúng, còn đóng cửa lại nữa.
Tô Lạc Lạc khó xử, nhưng đồng thời cũng có mắc cỡ, hai nhóc con làm vậy là ý gì chứ?
Chẳng lẽ đang tạo cơ hội cho cô và Long Dạ Tước sao?
Tô Lạc Lạc nghĩ vậy và cười phì, bọn trẻ ranh thì biết gì chứ.
Tô Lạc Lạc nói với Long Dạ Tước ở bên cạnh, “Cám ơn anh hôm nay cùng mừng sinh nhật với tôi, ngủ ngon nhé.” Nói xong, cô bước nhanh về phía phòng mình.
Tô Lạc Lạc bước vào phòng rồi mới phát hiện mình có vẻ như là đang trốn chạy vậy, tại sao? Cô có gì phải trốn chứ?
Cô che lại vị trí nơi иgự¢, tại sao lại đập nhanh đến thế?
Tô Lạc Lạc hít thở sâu, nhìn thấy món hàng cô để trên ghế sofa ngày hôm nay, đây là thứ mà Dạ Trạch Hạo kêu cô mang về, và ban nãy anh ta có nói trong điện thoại, nói đây là quà tặng cho cô.
Tô Lạc Lạc cắn môi, đưa tay cầm gói quà lên mở ra, cô tò mò Dạ Trạch Hạo sẽ chuẩn bị quà như thế nào cho cô.
Cô hi vọng chỉ là món quà khá bình thường thôi, nếu là quà quý giá quá, cô chắc chắn không thể nhận, hôm nay anh đốt pháo hoa cho cô chắc chắn là rất tốn kém rồi! Ít nhất cũng phải tiêu mất hơn năm trăm ngàn tệ rồi! Nghe nói pháo hoa càng đẹp thì sẽ càng mắc.