Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 57

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Chưa đầy một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tô Lạc Lạc nghiến môi, nghĩ rằng anh đã mặc lại quần áo rồi!
Cô có chút cẩn thận mà quay đầu, thì nhìn thấy người đàn ông không nhanh không chậm mà khâu lại khuy nút áo sơ mi lụa tơ tằm màu trắng, còn phía trước иgự¢ treo một sợi cà ra vát sọc xanh lam đậm, hiện rõ cảm giác của một lãnh tựu thương nghiệp tinh anh.
Cái người đàn ông này giống như câu nói thường thấy trên mạng vậy, mặc đồ thấy ốm, còn cởi đồ thì thấy thân hình cơ bắp cực phẩm nè.
Tô Lạc Lạc cũng chú ý đến đồng hồ đeo tay đã không còn sản xuất nữa trên tay anh, chất liệu màu đen tuyền, lại tỏa ra khí chất tôn quí.
Sau khi anh khâu xong khuy áo, đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, đồng thời thắt cà ra vát của anh một cách tao nhã, "Nói đi! Cô muốn cùng tôi nói chuyện gì?"
Tô Lạc lạc nuốt nước miếng nói, "Tôi muốn cùng anh nói chuyện đêm qua."
"Tối qua? Được thôi! Cô muốn nói thế nào."
"Tôi cảnh cáo anh, cái chuyện tối qua anh làm, sau này không được phép xảy ra nữa?"
"Cô cảm thấy chuyện tối qua là lỗi của ai?"
"Còn phải hỏi, đương nhiên là lỗi của anh."
Long Dạ Tước hơi nhếch mày, nụ cười có ý thâm sâu, "Chỉ là lỗi của tôi thôi sao? Cô cảm thấy một người đàn ông đối mặt với một người phụ nữ quấn khăn tắm, còn có thể làm chính nhân quân tử không? Tôi thì không thể rồi đó."
Tô Lạc Lạc trợn mắt, người đàn ông này còn có thể xấu xa hơn chút nữa không? Thản nhiên đổ tất cả tội lỗi tối qua lên người cô, cô lập tức lắp bắp phản bác nói,"Tôi vừa mới tắm xong là cúp điện rồi, cái này trách tôi được sao?"
"Đương nhiên, tôi không hề trách cô, nhưng bây giờ là cô đang trách tôi."
"Anh... anh khốn nạn thì là khốn nạn, đừng kiếm cớ."
"Tôi cũng chưa từng nói qua tôi không phải khốn nạn, mà lựa chọn cùng sống chung với tên khốn nạn này, không phải là bản thân cô sao?" ngược lại Long Dạ Tước thoải mái thừa nhận.
Lúc này Tô Lạc Lạc bị nói đến nói cứng họng, ngoài đôi mắt chứa đầy oán khí nhìn trừng người đàn ông ra cô hết biết nói gì.
Tô Lạc Lạc chịu thua, cô nghiến răng nói, "Được, tôi bảo đảm sau này sẽ không mặc khăn tắm xuất hiện trước mặt anh nữa."
"Không sao, cô có thể mặc, tôi thích nhìn." Long Dạ Tước cười đáng ghét.
"Anh mơ cũng đừng hòng." Tô Lạc Lạc hứ một tiếng, quay người đi đến cửa phòng của bọn trẻ, muốn xem xem bọn trẻ đã dậy chưa.
Long Dạ Tước nhoẻn miệng hơi giống đang cười, buổi sáng như vậy anh thấy rất thích.
Tô Lạc Lạc thấy lạ là không nhận được điện thoại của Dạ Trạch Hạo, nghĩ rằng gần đây chắc khá bận, buổi tối khẳng định là thức khuya rồi! Vì vậy, anh bây giờ vẫn chưa dậy.
Hai đứa trẻ mơ màng một lúc mới tỉnh hẳn, Tô Lạc Lạc quyết định ở nhà nghỉ, đợi điện thoại của Dạ Trạch Hạo, cô vẫy tay tạm biệt bọn trẻ, Long Dạ Tước sẽ phụ trách đưa bọn trẻ đến trường.
Long Dạ Tước nhìn người phụ nữ mặc đồ thoải mái, đứng vẫy tay dưới nắng sớm mai, quyến rũ hấp dẫn hơn cả những bông hoa trong vườn.
Nghĩ đến chuyện tối qua, cũng không tệ.
Tô Lạc Lạc sau khi tiễn bọn họ đi, cô bèn đi vào nhà bếp, ở đó có bánh há cảo đông lạnh, cô lấy hành lá nguyên liệu vào bếp, nấu một tô há cảo ăn.
Cho đến khoảng mười giờ, điện thoại của Tô Lạc Lạc mới reo lên, là của Dạ Trạch Hạo.
"A lô!" Tô Lạc Lạc nghe máy.
"Tỉnh rồi à? Một lát qua chỗ tôi."
"Anh mới tỉnh hả?"
"Uh!" Dạ Trạch Hạo lười nhác mà trả lời.
"Được, tôi qua đó nấu bữa sáng cho anh vậy!" Tô Lạc Lạc nói xong, cúp điện thoại ra cửa, buổi trưa người hầu cũng không đến làm việc, vì vậy, buổi trưa của cô cũng phải qua bên nhà Dạ Trạch Hạo giải quyết.
Đến cửa nhà Dạ Trạch Hạo, cô vừa nhấn chuông cửa, cửa phòng đã tách một tiếng mở ra, Tô Lạc Lạc đẩy cửa đi vào, cô nhìn thấy trên cái ghế sofa màu ngọc lam ở đại sảnh, Dạ Trạch Hạo mặc bộ đồ ngủ nằm trên đó.
Tô Lạc Lạc đi đến trước mặt anh, nhìn anh chìa khuôn mặt ra, lập tức sốc đi vài giây, tại sao Dạ Trạch Hạo và Long Dạ Tước giống nhau đến vậy! Giống như một bản trưởng thành, và một bản lóc choc vậy.
Không lẽ trai đẹp đều giống nhau?
"Cần tôi bây giờ nấu bữa sáng cho anh không?"
"Uh! Nấu đi! Sau khi nấu xong, làm phiền cô giúp tôi dọn dẹp phòng chút." Dạ Trạch Hạo mở hàng lông mi dài rậm đẹp mê người mỉm cười nhìn cô.
Tô Lạc Lạc thật sự lãnh tiền công mà anh ta đưa, cô làm việc cũng không có gì ai oán hết rồi.
Cô vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra, ở đó còn một chút đồ nấu ăn sáng lần trước mua, Tô Lạc Lạc lập tức bắt đầu nấu sủi cảo cho anh, vì cứ ăn mì hoài, sợ anh ta ngán.
Dạ Trạch Hạo nằm một chút nữa thì về phòng mình vệ sinh, Tô Lạc Lạc sau khi nấu xong, anh đã thay một cái áo thun màu đen và quần bò xuống rồi, đầu tóc không được chăm sóc, cảm giác khá lộn xộn.
Tô Lạc Lạc nói với anh, "Anh ăn trước đi, tôi vào phòng anh thu dọn một chút."Tô Lạc Lạc nói xong, đi đến nửa cầu thang, cô quay đầu nhìn người đàn ông ở phòng ăn, "Trong phòng anh không có quăng những thứ đại loại như ҨЦầЛ ŁóŤ vậy lộn xộn đấy chứ!"
Dạ Trạch Hạo vừa nuốt một miếng sủi cảo, lập tức bị nghẹn một chút, anh ngẩng đầu nhìn cô, "Không có, chỉ cần cô sắp xếp lại mền gối, cô còn muốn thấy ҨЦầЛ ŁóŤ của tôi sao?"
"Tôi mới không thèm đó, chính vì không muốn thấy mới hỏi anh đó." Tô Lạc Lạc nhìn thấy bộ dạng bị nghẹn của anh, cười khúc khích đi lên lầu.
Dạ Trạch Hạo ngược lại rất hưởng thụ bữa sáng mà cô nấu cho, ăn rất là ngon miệng.
Tô Lạc Lạc đi vào phòng anh, dọn dẹp lại mền cho anh, thật ra Dạ Trạch Hạo vẫn là người rất thích sạch sẽ, quần áo và nhà của anh, đều rất sạch sẽ.
Tô Lạc Lạc thu dọn xong xuống lầu, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo từ nhà bếp đi ra, lúc Tô Lạc Lạc đang chuẩn bị đi vào để rửa chén cho anh, thì nghe tiếng anh mở lời nói, "Không cần rửa nữa, tôi đã rửa sạch sẽ cái tô rồi."
Tô Lạc Lạc có chút sốc nhìn anh, anh ta hôm nay sao siêng năng thế?
"Hôm nay anh có hoạt động gì không?"
"Có, chiều nay phải đi studio một chuyến, chụp ảnh tuyên truyền cho bộ phim mới của tôi, cô có muốn cùng tôi đi không?"
"Không phải là tôi muốn hay không, mà là anh cần tôi đi không." Tô Lạc Lạc đính chính nói, "Tôi là nhân viên của anh, anh là ông chủ của tôi."
"Trong mắt của tôi, không hề coi cô như nhân viên mà đối đãi, mà là coi như bạn gái tôi." Dạ Trạch Hạo cười hì hì.
Tô Lạc Lạc liếc anh ta một cái, "Tôi càng mong anh đối xử với tôi như nhân viên hơn đó!"
Dạ Trạch Hạo ngơ ra nhìn cô, oán thán một tiếng, "Cô có biết có bao nhiêu người muốn làm bạn gái tôi không?"
"Được, tôi đi cùng anh tới studio xem xem, tôi cũng chưa biết studio nơi chụp ảnh là như thế nào nữa!" Khuôn mặt Tô Lạc Lạc có chút hiếu kì nói.
"Được rồi! Cô chút nữa đi theo tôi, tôi đưa cô đi xem cho biết." Dạ Trạch Hạo nhiệt tình nói. Tại phòng làm việc tập đoàn Long thị, Long Dạ Tước sau khi xử lý một số phần văn kiện gấp, anh nhấn vào đường dây nội bộ, kêu Tống Nhã vào.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hôm qua Long Dạ Tước tan ca sớm quá, Tống Nhã chọn xong quà cũng đã là bảy giờ tối rồi, cô gọi điện thoại cho anh, Long Dạ Tước bảo cô ngày mai cho anh xem.
Sau khi Tống Nhã nhận được điện thoại, lập tức cẩn thận cầm món quà hôm qua chọn xong đi vào, nên biết rằng để chọn được món quà vừa đẹp lại thể hiện được tâm ý, cô phải đi cả mấy tiệm bán trang sức lớn, cuối cùng mới chọn được một bộ trang sức đá quý.
Thiết kế đơn giản tinh tế, vô cùng phù hợp gu thẩm mỹ của con gái trẻ tuổi, và giá tiền ở mức khoảng tám triệu tám trăm tám chục ngàn tệ.
Tuy chưa đến mức giá trên mười triệu tệ, nhưng Tống Nhã nghĩ quan trọng nhất là chọn mẫu đẹp chứ! Có lẽ cô gái nhận món quà sẽ không xem trọng giá cả đâu, dù gì nhà họ Long có tiền hay không, cô gái ấy nhất định trong lòng rõ nhất rồi!
Long Dạ Tước mở hộp nhung ra, thấy bên trong là một bộ trang sức đá quý được xếp ngay ngắn, dây chuyền, lắc tay, nhẫn kim cương, bông tai, trong đó mỗi món đồ đều có đính đá quý hiếm gặp là đá lam bảo, kim cương hồng, kim cương trắng, vô cùng bắt mắt.
“Rất tốt.” Long Dạ Tước gật đầu, vô cùng hài lòng với lựa chọn của cô.
“Người trong tiệm có nói, nếu đeo nhẫn không vừa thì có thể đến tiệm đổi bất cứ chiếc nào có giá trị tương đương, tuy nhiên con gái thường đeo cỡ nhẫn này rồi đấy ạ.”
“Ừ!”
“Long tổng, tôi có thể hiếu kỳ hỏi chút không ạ, món quà này có phải ngài chuẩn bị tặng cho Tô tiểu thư không ạ?” Tống Nhã cảm thấy cô đã chọn được món quà đẹp, Long Dạ Tước có lẽ sẽ không nổi giận khi cô tò mò nhiều chuyện một chút đâu!
“Cô ấy đúng là Tô tiểu thư, nhưng không phải người mà cô nghĩ.”
“Không phải Tô Ngữ Phù tiểu thư à?” Tống Nhã kinh ngạc hỏi.
Long Dạ Tước nghe thấy mấy chữ Tô Ngữ Phù, sắc mặt lập tức không vui, Tống Nhã giật mình, vội im miệng không dám nói nữa, cô cười khan một tiếng, “Vậy tôi đi ra ngoài làm việc đây ạ.”
Sau khi Tống Nhã ra ngoài, Long Dạ Tước mở hộp trang sức ra xem tỉ mỉ, tưởng tượng khi tặng nó cho Tô Lạc Lạc, cô ấy sẽ có thái độ như thế nào?
Tuy biết cô không phải loại người có thể dùng tiền mua chuộc được, nhưng anh vẫn hi vọng sau khi nhận món quà này xong, cô sẽ thay đổi cái nhìn về anh.
Anh đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn, nghĩ đến ngày sau nếu thật sự lấy cô ta, chiếc nhẫn như vậy chắc chắn là có hơi nhỏ rồi. Lúc này, Tô Lạc Lạc đang theo Dạ Trạch Hạo đi đến studio, hóa ra studio cũng không giống như cô tưởng tượng, dựng lên một cái rạp thôi, mà là một tầng lầu vô cùng rộng rãi, ở đây đặt một hàng bàn ghế dài, còn có rất nhiều nhân viên đang bận rộn làm việc, rất nhiều phông cảnh và đèn chiếu sáng.
Tô Lạc Lạc cũng nhận được đối xử rất lịch sự của nhân viên nơi đây, dù gì bây giờ cô đang có thân phận là bạn gái Dạ Trạch Hạo, nên chả có ai dám mặt nặng mày nhẹ với cô cả. Tô Lạc Lạc đang cầm ly nước uống, lúc này, cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cao ráo thời thượng từ bên ngoài bước vào, bên cạnh cô là một người quản lý và ba người trợ lý, đang cầm túi xách giùm cô, lại thêm một số túi quần áo, còn cô thì đeo một cái kính râm, đi vô cùng thong dong, và thấy rất rõ là vô cùng cao ngạo, thuộc dạng người khó phục vụ.
Tô Lạc Lạc vừa nhìn là nhận ra cô ta, cô ta chính là nữ minh tinh sẽ đóng chung với Dạ Trạch Hạo lần này, cũng là nữ minh tinh hạng A vô cùng có tiếng trong nước, Hạ Dung.
Cô đưa tay gỡ mắt kiếng xuống, trong cả cái studio, thứ cô có thể thấy và duy nhất có thể nhìn thấy được chỉ có mỗi một mình Dạ Trạch Hạo mà thôi.
Đôi môi đỏ của cô nhoẻn lên nụ cười mê người, vui vẻ bước về phía bên cạnh Dạ Trạch Hạo, thân mật gọi anh, “Trạch Hạo, lâu quá không gặp rồi, không ngờ lại có thể hợp tác cùng anh, thật là vui quá đi.”
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười nhạt, “Hợp tác vui vẻ.”
Lúc này đạo diễn đi đến nói, “Được rồi, chúng ta mau chóng đi vào chụp thôi! Tranh thủ làm ra được hình hiệu ứng trước khi nghi thức bấm máy bắt đầu, hai người mau vào trong trang điểm đi!”
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo lập tức quay nhìn về phía Tô Lạc Lạc, cô vẫy tay với anh, cười một cái.
Lúc này, Hạ Dung mới chuyển ánh nhìn sang người đang ngồi nghỉ ở bên cạnh, đôi ngươi phía dưới đường kẻ mắt tinh tế kinh ngạc một lúc, cô không ngờ Dạ Trạch Hạo dẫn theo cả bạn gái tin đồn của anh đến đây.
Hạ Dung tỉ mỉ quan sát Tô Lạc Lạc mất vài giây, dường như cô muốn nhìn cho rõ cô ta có phải giống như hình ảnh trên mạng hay không vậy, nên nhớ rằng tất thảy hình ảnh truyền lên mạng đều không thể tin tưởng hoàn toàn, đa số đều đã qua hiệu ứng làm đẹp các kiểu rồi.
Còn Tô Lạc Lạc từ lần tham gia lễ kỷ niệm thành lập công ty thời trang kia đã bị tung hô là người có sắc đẹp vượt cả nữ minh tinh, dĩ nhiên đây là lý do đủ để người ta nhìn cô lâu thêm một chút.
Ánh mắt của Tô Lạc Lạc và Hạ Dung chạm vào nhau, cô lịch sự nhoẻn miệng cười, còn lúc này, cô cảm thấy mấy cô trợ lý mà cô ta dẫn đến đều nhìn cô chằm chằm, Tô Lạc Lạc có chút thấy phiền, đây đều là phúc lợi mà Dạ Trạch Hạo ban cho cô cả!
Cũng may hôm nay Tô Lạc Lạc mặc bộ đồ lần trước cửa hiệu có tiếng đó tặng cho, nếu không, chắc chắn sẽ khiến mọi người thất vọng dữ lắm.
Dù gì, gu thẩm mỹ của những người này nhất định rất kén chọn, cô chí ít cũng không khiến cho Dạ Trạch Hạo mất mặt. Dạ Trạch Hạo và Hạ Dung đi vào phòng trang điểm, hóa trang thành hình tượng mà họ cần phải thể hiện trong bộ phim điện ảnh, lần này Dạ Trạch Hạo đóng vai là một đặc vụ, thế nên đầu tóc anh sẽ được chải thành kiểu hơi rối, còn trên mặt anh cũng vẽ ra phong thái rất phong trần hoang dã như vừa trải qua một trận đấu kịch liệt ở chiến trường F vậy.
Còn Hạ Dung thì lại đóng vai nữ chính thuần khiết trong sáng, cô mặc một bộ váy trắng kiểu dáng đơn giản, đứng nép vào Dạ Trạch Hạo, rất có tiên khí.
Có chút giống hình tượng người đẹp và quái vật vậy.
Bắp tay lộ ra ngoài của Dạ Trạch Hạo cũng chứng minh được thân hình hoàn mỹ của anh, cơ bắp rắn chắc, chứng tỏ anh rất năng tập thể hình.
Tô Lạc Lạc chống cằm, nhìn bọn họ bắt đầu chụp hình, dưới sự chỉ đạo của đạo diễn, bày ra các kiểu biểu cảm và động tác.
Còn Hạ Dung dĩ nhiên là sẽ tiếp cận được Dạ Trạch Hạo, cô không hề bỏ lỡ cơ hội, đặc biệt là cô biết Tô Lạc Lạc đang nhìn, cô càng phải dùng giá trị thân phận và địa vị của mình áp đảo Tô Lạc Lạc.
Thực tế Hạ Dung muốn mượn bộ phim điện ảnh này ăn ké danh tiếng của Dạ Trạch Hạo để nổi thêm lần nữa, chỉ cần có thể truyền ra tin đồn với Dạ Trạch Hạo thì chắc chắn sẽ nổi.
Hạ Dung nghĩ thế, nếu cô có thể giành được Dạ Trạch Hạo, lợi dụng chuyện tình với anh ta để được lên trang đầu báo chí vài lần, thì cô cũng thấy đáng rồi.
“Hạ Dung, Trạch Hạo, hai người đứng sát vào một tí nữa.” Đạo diễn đang chụp cảnh bọn họ ôm nhau.
Hạ Dung lập tức đưa tay ôm lấy cổ Dạ Trạch Hạo, vùi đầu sát vào иgự¢ anh.
Ánh mắt của Dạ Trạch Hạo bất giác nhìn về phía Tô Lạc Lạc, anh muốn xem biểu hiện ghen tuông của cô ta, nhưng anh phát hiện ra Tô Lạc Lạc đang cúi đầu chơi điện thoại, điều này khiến anh khá thất vọng.
Cô ta chẳng lẽ không hề quan tâm trong lòng anh đang ôm ai sao?
“Trạch Hạo, nghiêm túc một chút được không?” Đạo diễn phát hiện ngay anh đang mơ màng. Hạ Dung lập tức dùng ánh mắt oán ghét nhìn Tô Lạc Lạc, bây giờ người trong lòng Dạ Trạch Hạo là cô, nhưng lòng anh ta lại nghĩ về cô ta ư?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc