Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 54

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Nhưng mà nhìn nhân phẩm của Dạ Trạch Hạo, anh có chút không tin tưởng được, Dạ Trạch Hạo thích cô ấy rõ ràng đến thế, có lẽ bây giờ bọn họ không có gì, nhưng không biết chừng tiếp xúc lâu rồi sẽ nảy sinh tình cảm thì sao.
Vì thế, anh phải nghĩ cách khiến cho cô rời khỏi Dạ Trạch Hạo, nếu cô cảm thấy chán, muốn đi làm, vậy thì anh cho cô một công việc là được chứ gì, chỉ cần cô có thể rời khỏi Dạ Trạch Hạo là được.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc vươn vai, cô bị chuông báo thức làm thức giấc, tối hôm qua là một đêm ngủ ngon.
Cô đang nghĩ hôm nay nên làm gì đây, Dạ Trạch Hạo hôm nay chắc không có việc quan trọng rồi nhỉ!
Tô Lạc Lạc đang hi vọng như thế thì điện thoại Dạ Trạch Hạo gọi đến, Tô Lạc Lạc thật khâm phục anh ta mà, sao có thể mỗi ngày đều có thể thức dậy sớm đến thế, hơn nữa còn giống một cái chuông báo thức sống vậy hối thúc cô suốt ngày.
“A lô.” Tô Lạc Lạc nghe điện thoại
“Trước chín giờ rưỡi qua đây, cùng anh xuất phát.”
“Hôm nay phải làm gì sao?”
“Anh có một cái quảng cáo cần phải ký hợp đồng, em đi cùng với anh.”
“Cái này không phải anh kêu chị Mai đi cùng anh sao?”
“Chỉ muốn đi với em, mau qua đây.” Dạ Trạch Hạo nói xong, “Hôm nay là ngày phát tiền lương, chiều nay em kiểm tra tài khoản xem tiền có vào không.”
“Nhưng tôi vẫn chưa làm đủ một tháng mà!” Tô Lạc Lạc kinh ngạc hỏi.
“Số tiền còn lại tính là tiền thưởng cho em, thế nên khi làm việc em phải tích cực một chút, biết chưa?” Nói xong, Dạ Trạch Hạo liền cúp máy.
Tô Lạc Lạc có chút buồn cười, anh ta là ông chủ, anh ta nói được là được.
Hôm nay có được một số tiền lương, vậy trong thẻ của cô không phải đã có ba trăm ngàn tệ rồi sao? Nếu vậy thì cái ước mơ có một căn nhà nhỏ ở thành phố này càng ngày càng gần cô rồi.
Khi này Tô Lạc Lạc nhìn đồng hồ chỉ mới bảy giờ hai mươi, cô sau khi thức dậy, ở lan can vươn vai một cái, bất ngờ phát hiện có một bóng người vừa chạy bộ về chạy vào.
Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc, cuộc sống của Long Dạ Tước cũng rất đúng giờ, xem ra anh hàng ngày đều kiên trì chạy bộ buổi sáng rồi, chả trách thân hình anh ta tốt đến thế.
Tô Lạc Lạc đang kéo chân, kéo eo, lúc này, Long Dạ Tước đi lên lầu rồi, chỉ nhìn thấy anh ta mặc một chiếc áo thể thao khá bó người, mồ hôi ướt hết phần иgự¢ anh ta, nên hình dáng cơ bắp dán sát vào áo anh hiện ra rõ mồn một, có thể thấy được cơ bắp của anh rắn chắc hoàn mỹ đến mức nào, rất có sức công phá.
Tô Lạc Lạc nhìn thêm một cái là dời mắt ra khỏi, cô không muốn anh ta phát hiện cô lén nhìn cô đâu!
Mái tóc đen của Long Dạ Tước có hơi rối, có vài sợi dính vào trán anh, càng khiến anh trông trẻ trung hơn chút nữa.
Tuy anh ta bình thường mặc áo vest đều vuốt tóc nằm sát ra sau đầu, trở nên trầm vững hấp dẫn, và ngũ quan của anh sẽ hiện ra vô cùng lanh lợi có khí thế, khí trường rất mạnh.
Tô Lạc Lạc ngẫm nghĩ cẩn thận, cuộc sống của anh ta thực ra rất đơn giản và kín tiếng, minh tinh giống Dạ Trạch Hạo vậy, ngày nào bên người cũng có rất nhiều trợ lý vệ sĩ, mỗi ngày ra khỏi cửa đều tiền hô hậu ủng.
Còn cô chưa thấy trợ lý phụ trách sinh hoạt hằng ngày ở bên cạnh Long Dạ Tước qua, khi anh phải đi công việc thỉnh thoảng cũng sẽ có vệ sĩ, nhưng giống như việc đón con, anh chỉ xuất hiện một mình thôi.
Tô Lạc Lạc biết với thân phận của anh, nếu dẫn theo vệ sĩ thì sẽ an toàn hơn, nhưng mà nếu ngày nào cũng dẫn theo vệ sĩ đi đón con, chắc chắn sẽ mất đi tính chất thân cận gần gũi.
Tô Lạc Lạc đột nhiên giận bản thân không có việc gì làm hay sao mà lại đi chú ý quan sát chuyện của anh ta làm gì?
Anh ta đẹp trai hay không, thân hình đẹp hay không, lại có quan hệ gì với cô cơ chứ?
Nghĩ một lúc, hình như một tí quan hệ cũng không có!
Tô Lạc Lạc đi vào phòng của bọn trẻ, kêu dậy hai đứa nhỏ đã ngủ đủ giấc rồi.
Khi mặc xong quần áo cho bọn trẻ, chuẩn bị dẫn ra ngoài thì cánh cửa ở phòng ngủ chính mở ra, thấy Long Dạ Tước vẫn quần áo vest nghiêm trang như thường lệ bước ra, không thể không thừa nhận, anh ta mặc áo vest lên thiệt đẹp trai đến phát hờn mà.
“Wow, ba ơi, ba thiệt là đẹp trai đó!” Tô Tiểu Hinh khen ngợi một cách ngọt ngào.
Long Dạ Tước lập tức cúi người, bế cô công chúa bé bỏng của anh lên, hôn khuôn mặt mũm mĩm của bé, “Con cũng rất xinh đẹp.”
Tô Tiểu Hinh tức khắc cười híp cả mắt.
Tô Tiểu Sâm cũng đẹp trai ngời ngời, Tô Lạc Lạc thầm nghĩ, sau khi lớn lên, chắc chắn là cùng một khuôn với Long Dạ Tước rồi! Hi vọng con trai sẽ là một thanh niên ưu tú, hơn nữa, không được giống ba vậy, đi thích loại con gái giống Tô Ngữ Phù.
Mắt nhìn người quá tệ đi.
Tô Lạc Lạc nghĩ như thế rồi dẫn bọn trẻ đi xuống lầu, do bây giờ bọn trẻ đều ăn sáng ở trường từ thứ hai đến thứ sáu, nên người hầu buổi sáng không có đến.
Tô Lạc Lạc cũng sẽ đến nhà Dạ Trạch Hạo nấu bữa sáng, hoặc cùng ra ngoài ăn sáng.
Thời gian vẫn còn sớm, nên Tô Lạc Lạc quyết định đưa bọn trẻ đi học, sau đó, gọi điện thoại kêu Dạ Trạch Hạo lái xe đến cổng trường đón cô vậy!
Nhóc con thấy mami sẽ đưa bọn nó đi học, đừng nhắc là vui biết dường nào rồi.
Ngồi lên xe, đi một mạch đến trường, Long Dạ Tước và cô cùng dẫn bọn trẻ đến tận tay cô giáo, đứng nhìn hai đứa con đi vào trường, vẫy tay chào tạm biệt.
Trong lúc bọn trẻ đi vào, Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn Long Dạ Tước, cầm điện thoại chuẩn bị gọi đi.
Long Dạ Tước quay đầu nhìn cô, Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, “Một lát tôi có người đến đón, anh đi trước đi!”
Còn người này là ai, Long Dạ Tước nghĩ thôi là đoán ra được.
Anh lạnh băng khuôn mặt bước đến xe, chiếc xe sang màu đen lập tức phóng đi, hôm nay Long Dạ Tước cũng có buổi họp quan trọng, không phải của công ty anh, mà là một buổi hội nghị trong giới chính trị.
Trong lúc xe Long Dạ Tước chạy ra khỏi khu biệt thự, ở đó có hai chiếc xe sang màu đen cùng loại, đợi khi Long Dạ Tước đi ra thì lập tức đi theo, ba chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe.
Tô Lạc Lạc đợi một lúc, cuối cùng cũng thấy xe của Dạ Trạch Hạo đến.
Tô Lạc Lạc kéo cửa ghế lái phụ ra, ngồi vào, thấy Dạ Trạch Hạo đã tự mình làm một mái đầu dựng đứng cá tính, cả người là quần áo màu đen, vô cùng cá tính và ngầu.
Tô Lạc Lạc không kìm được phải cười ra, “Bản thân anh rõ ràng biết phải ăn mặc như thế nào rồi, tại sao còn phải thuê tôi?”
“Bình thường anh không thích tự mình làm, cũng chỉ vì là em, anh mới nghĩ cho em, chứ nếu là người khác thì anh đã đuổi việc từ lâu rồi.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo lại sợ cô sẽ tự trách mình, bổ sung thêm câu, “Em có con nhỏ, nên anh thông cảm.”
“Cám ơn anh.” Tô Lạc Lạc thật tâm cảm kích anh ta, Dạ Trạch Hạo đúng là một ông chủ hiếm thấy khó gặp mà. Khi Tô Lạc Lạc đang ngồi ở phòng làm việc của một công ty thời thượng thì điện thoại cô báo tin nhắn lương đến, cô nhìn số tiền tròn chẵn một trăm ngàn tệ được chuyển vào, trong lòng vẫn cứ bất ngờ mất một lúc, ngày trước cô làm việc ở tiệm hóa trang, tiền lương chỉ đủ mua ly nước ngồi xe thôi, còn bây giờ, cô không ngờ một tháng lại có được nhiều đến thế.
Sao lại có thể không vui cho được? Cô quyết định phải làm việc thật tốt bên cạnh Dạ Trạch Hạo mới được, hơn nữa, anh ta chi cho cô nhiều tiền như thế, cô cũng không thể không làm việc tận tâm được mà!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Ở một phòng làm việc khác, Dạ Trạch Hạo đang ký một hợp đồng quảng cáo, danh tiếng như anh mỗi khi ký một cái quảng cáo, thu nhập đều từ chục triệu đến trăm triệu tệ, vì vậy, chẳng trách bây giờ nhiều người muốn nổi tiếng đến vậy, nổi tiếng rồi, danh lợi song thu.
Tô Lạc Lạc đợi đến mười một giờ rưỡi trưa, cuối cùng, cái cửa phòng họp lớn cũng mở ra, mấy người trợ lý xinh đẹp thời thượng đẩy cửa ra, tiếp sau đó Dạ Trạch hạo và người phụ trách thương hiệu quảng cáo cùng bước ra.
Dạ Trạch Hạo cùng bọn họ bắt tay chào hỏi một tiếng xong thì đi qua phía bên Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc đứng dậy nghênh tiếp anh, "Sao rồi?"
"Kí xong rồi, chúng ta đi chúc mừng một cái."
"Chúc mừng thế nào?"
"Mời cô ăn bữa lớn đó!" Dạ Trạch Hạo cười lên.
"Tôi sao dám cùng anh ra cửa chứ!"Tô Lạc Lạc nhếch môi cười, cùng ở với anh, đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm chú ý, cô vẫn thật sự có chút không quen.
"Sao thế? Ở cùng với tôi không vui vẻ gì sao?" Dạ Trạch Hạo dùng đôi mắt long lanh nước nghiêm túc nhìn cô.
Tô Lạc Lạc đứng hình một lát, bận lắc đầu nói, "Không phải, ý của côi là, anh quá bắt mắt, ở cùng anh rất áp lực."
"Yên tâm, tôi dẫn cô đến chỗ này, tuyệt đối không phải nơi bọn săn hình có thể theo tới được, tuyệt đối không chụp được chúng ta."Dạ Trạch Hạo an ủi một tiếng.
Tô Lạc Lạc thấy lúc này cũng vừa hay là thời gian ăn cơm, cô gật đầu, "Được."
Đi xuống hầm để xe, Tô Lạc Lạc ngồi vào xe thể thao của Dạ Trạch Hạo, xe xông ra cửa lớn của bãi đỗ xe.
Tô Lạc Lạc ngày trước dù đã sinh sống ở thành phố này, nhưng mà, cô lúc đó, chỉ là người bình thường không lọt vào mắt bất kì ai, vì vậy, đối với những câu lạc bộ của giới thượng lưu, cô không hề biết gì.
Dạ Trạch Hạo dẫn cô đến một nhà hàng rất là có phong cách, chỗ này chỉ mở cửa cho hội viên, là nơi người có tiền tránh khỏi đám đông chen chúc, hoàn cảnh ăn cơm rất yên tĩnh tao nhã, chỗ này giá một bữa ăn, đủ cho một người bình thường một năm tiền lương.
Tô Lạc Lạc ngó nghiêng trái phải một hồi, cô phát hiện, cũng chỉ có người có tiền mới đến những chỗ như vậy! Nếu như là cô, cô căn bản không biết nơi như vậy còn có nhà hàng, lại còn lộng lẫy sa hoa đến thế, lại thanh lịch cao cấp.
Dạ Trạch Hạo chọn một vị trí gần cửa sổ, người phục vụ đến để nhận gọi món, Dạ Trạch Hạo cho cô chọn trước, Tô Lạc Lạc chọn hai món, sau đó Dạ Trạch Hạo lại chọn ba món nữa, lại thêm bốn năm món điểm tâm và đồ ngọt.
Tô Lạc Lạc bận nói, "Đủ rồi, chúng ta có hai người làm sao ăn được nhiều như vậy?"
"Ăn không hết thì đem về!" Dạ Trạch Hạo cười nói.
Tô Lạc Lạc mới không tin là anh sẽ đem về!
Nhưng mà đã đặt món rồi cô cũng không biết nói gì, rốt cuộc là anh ta mời khách.
Phòng làm việc tập đoàn Long thị.
Long Dạ Tước vừa từ bên ngoài về, anh bước vào hành lang một cách nhàn nhã, đi đến trước mặt cô trợ lý, anh thuận miệng gọi một tiếng, "Tiểu Nhã, lát nữa đến phòng làm việc của tôi một chút."
Tống Nhã lập tức có chút kinh ngạc, suy nghĩ xem dạo này có phần công việc nào chưa làm tốt, Long tổng tìm cô để giáo huấn à?
Cô nghĩ kỹ lại, hình như gần đây công việc của cô đều làm rất tốt, nhưng cô vẫn không yên lòng mà đi vào phòng làm việc của Long Dạ Tước. Nhìn thấy người đàn ông thân hình cao to anh tuấn ngồi thượt trên ghế làm việc lớn trong phòng làm việc, tuy là làm nhân viên của anh, Tống Nhã đối với ông chủ này lại không dám có suy nghĩ gì, sau khi làm nhân viên của anh ta mới phát hiện, con tem trên người anh xé thế nào cũng không hết, cuồng công việc, quan niệm thời gian mạnh mẽ, cảm xúc vui buồn vô thường, thích sạch sẽ, lãnh đạm, yêu cầu hoàn mỹ, đối với công việc rất là hà khắc, không nói chuyện tình cảm, hoàn mỹ như một vị thần tôn quí, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không dám đùa giỡn.
"Long tổng, ngài tìm tôi." Tống Nhã cười hỏi.
Đôi mắt sâu của Long Dạ Tước nhìn trừng cô, ngón tay dài gõ trên bàn làm việc, lộ ra thứ mà Tống Nhã không thể nhìn thấu, cũng đoán không được biểu hiện cao thâm đó.
"Long tổng, tôi có phải làm sai chỗ nào rồi?" Tống Nhã nghĩ, có thể cô cảm thấy là tốt, nhưng Long tổng không vui á!
"Không, không liên quan đến công việc của cô, tôi muốn hỏi cô..." Long Dạ Tước híp đôi mắt lạnh, "Con gái thường thích món quà sinh nhật như thế nào?"
Tống Nhã lập tức trợn to con mắt, giật mình ૮ɦếƭ cô rồi, thì ra Long tổng gọi cô vào đây, là để hỏi vấn đề này.
Trời ạ! Không lẽ lễ đính hôn của Long tổng và Tô tiểu thư hủy bỏ rồi, bây giờ lại có mục tiêu mới? Cô gái đó là ai? Cô thực sự hiếu kì á!
"Ohm! Không biết Long tổng muốn tặng cho cô gái bao nhiêu tuổi á?"
"Hai mươi bốn tuổi."
"Cô gái trẻ như vậy, vậy khẳng định sẽ rất thích được tặng quà như như trang sức đá quý chẳng hạn."
"Thật à?" Long Dạ Tước có chút bán tín bán nghi nhếch mắt.
"Thật ạ, không có người con gái nào lại không thích kim cương cả, vì kim cương ý nghĩa đại diện rất có độ sâu, làm cho người khác cảm thấy cảm giác vĩnh hằng, mà con gái thích độc nhất vô nhị, lại có ý nghĩa sâu xa về thời gian." Tống Nhã dựa theo cách nghĩ của mình mà nói ra.
"Long tổng, ngài không có kinh nghiệm tặng đồ cho con gái sao?" Tống Nhã to gan hỏi một câu.
Anh không phải cùng Tô tiểu thư truyền tin đồn từ năm năm trước rồi sao? Không lẽ chưa từng tặng qua đồ cho vị Tô tiểu thư đó?
Long Dạ Tước ngược lại thành khẩn trả lời một tiếng, "Không có!"
"Vậy tặng kim cương là đại diện tâm ý rồi."
"Được, chiều nay cô đến tiệm đá quý của thành phố mình, dựa vào mắt thẩm mỹ của cô chọn cho tôi một phần quà."
"Ngài dự định tặng dây chuyền, nhẫn, hay là vòng tay, bông tai?"
Long Dạ Tước nghĩ hồi, "Tặng nguyên bộ."
"Vậy giá cả dự tính là bao nhiêu?"
"Khoảng mười triệu tệ đến trăm triệu tệ." Người đàn ông nói rất đơn giản, giống như giá tiền căn bản không quan trọng.
Tống Nhã lập tức muốn đố kị hâm mộ cô gái may mắn này, có thể để Long tổng chú ý, có phúc phần biết bao nhiêu!
"Được rồi, chiều tôi sẽ đi chọn cho ngài." Tống Nhã rất vui có thể làm việc này, chí ít, cô có thể tận hưởng một chút.
Long Dạ Tước nhìn bóng hình trợ lý rời khỏi, anh từ từ thở ra một hơi, thầm nghĩ không biết cô ta có tiếp nhận, hoặc là thích hay không.
Từ nhà hàng đi ra, Dạ Trạch Hạo dẫn Tô Lạc Lạc về công ty của anh.
Công ty mỗi ngày đều có các kiểu loại tình báo cho anh, chị Mai gõ rồi đẩy cửa Dạ Trạch Hạo bước vào, phát hiện anh đang nằm trên sofa xem kịch bản.
"Lần này kí hợp đồng quảng cáo thuận lợi chứ?"
"Cũng được."Dạ Trạch Hạo không ngẩng đầu trả lời.
"À đúng rồi, ngày mai có nhân viên mừng sinh nhật, lễ vật là do anh chọn hay là để chúng tôi chọn?"
"Không phải bình thường các người chọn sao?" Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu hỏi.
"Là chúng tôi chọn, nhưng mà người này không phải người thường! Ngày mai là sinh nhật của Tô Lạc Lạc."Chị Mai cười một cái.
Thân người đang xem kịch bản của Dạ Trạch Hạo bật dậy, "Cái gì? Ngày mai là sinh nhật cô ấy? Cô ấy sao không nói tôi nghe." "Nội bộ nhân viên chúng ta đều có nhập thông tin cả, tôi vừa rồi cũng là nghe Lan Lan nói cho biết thôi, nói chung phúc lợi đối đãi của anh với nhân viên, là sinh nhật nhất định tặng một món quà mà!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc