Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 53

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

૮ɦếƭ tiệt mà, chuyện này anh chỉ có thể sau này từ từ minh chứng cho cô thấy thôi.
Trường học ở trước mắt rồi, Tô Lạc Lạc cắn môi, nhìn thời gian, vừa đúng sắp đến năm giờ rưỡi, suốt cả quãng đường Long Dạ Tước cũng không vội lái nhanh, thế nên canh thời gian vô cùng chính xác, cũng không cần chờ đợi.
Xe dừng lại, Tô Lạc Lạc giận đẩy cửa bước xuống, lúc này cô cũng không muốn ở riêng với anh ta chút nào.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng quẹt thẻ đi vào trường, phía sau, Long Dạ Tước cũng cầm một cái thẻ, quẹt xong bước vào trường.
Sau một hồi nói chuyện trên xe, Tô Lạc Lạc bây giờ đã không muốn đoái hoài gì đến anh ta rồi.
Ai bảo anh ta uy Hi*p cô như thế chứ? Làm cô bây giờ cứ nghĩ đến những lời anh ta nói là lại tim đập chân run, sống chung với anh ta cũng cảm thấy không có sự an toàn gì cả.
Dĩ nhiên, nếu anh ta dám làm như thế thật, cô nhất định sẽ dẫn bọn trẻ rời xa anh ta.
Tô Lạc Lạc đến khiến cho Tô Tiểu Hinh tức khắc buông đồ chơi trên tay xuống, đứng dậy khỏi đống đồ chơi, chạy đến, “Mami…”
Nói xong, vừa chạy đến bên cô, Tô Tiểu Hinh lại nhìn thấy ba đi từ phía sau đến, bé con cười tít mắt, Tô Lạc Lạc hỏi, “Anh hai con đâu rồi!”
“Anh hai ở bên kia.” Tô Tiểu Hinh chỉ về hướng lâu đài đồ chơi, đó là nơi mà bọn con trai lớn tuổi hơn một chút tập trung chơi, ở đó có thể chơi rất nhiều trò chơi điện tử, như là người máy xếp hình chẳng hạn, Tô Tiểu Hinh không có hứng thú, nhưng Tô Tiểu Sâm thì lại vô cùng thích thú.
Lúc này Tô Tiểu Sâm cũng bỏ ngay đồ chơi trên tay xuống, nhanh chòng chạy về phía ba mẹ.
Vừa chạy, vừa toét miệng cười.
Tô Lạc Lạc có thể kiên trì đến đón các con vì muốn nhìn thấy gương mặt hưng phấn lại rất mãn nguyện đó của bọn trẻ, vì lúc này đây trong long bọn trẻ nhất định là vô cùng vui vẻ.
“Đi nào, về xe thôi, mami đem theo quà cho các con đấy nhé!” Tô Lạc Lạc nhìn bọn trẻ nói.
“Thật sao? Con muốn chơi.” Tô Tiểu Hinh nhảy cẫng lên, hào hứng muốn nhìn thấy quà ngay.
Long Dạ Tước ở bên cạnh nhìn cô gái một tay dẫn một đứa con, cảm thấy có chút bất lực, thực ra anh không cố ý đâu, anh cũng chưa từng nghĩ qua không màng đến cảm nghĩ của cô mà mạnh bạo làm tới cả, tuy anh có cảm giác rất mạnh mẽ đối với cô, nhưng anh vẫn chưa tới mức ép buộc.
Nếu không phải cô cam tâm tình nguyện thì cuộc vui như thế anh cũng không thấy thú vị gì.
Tô Lạc Lạc vừa lên xe, lập tức đưa hộp đựng đồ chơi cho bọn trẻ, tất cả những món đồ này đều là đồ chơi yêu thích nhất của Tô Tiểu Hinh, còn Tô Tiểu Sâm lấy một mặt đeo dây chuyền kingkong nhỏ, Tô Tiểu Hinh thì ôm tất cả vào long.
“Tất cả những món quà này đều là của em rồi.” Tô Tiểu Hinh cười híp mắt nói.
“Được thôi! Đếu nhường cho em hết.” Tô Tiểu Sâm nhường em gái.
Tô Lạc Lạc cười khen ngợi con trai, rõ ràng đều là trẻ con cùng tuổi, nhưng Tô Tiểu Sâm từ nhỏ đã xem việc bảo vệ và chăm sóc Tô Tiểu Hinh như em gái là trách nhiệm của mình.
Tuy hai đứa con, nhưng lại rất ít xảy ra tranh chấp hay đánh nhau, Tô Lạc Lạc cảm thấy vô cùng may mắn khi con trai có cách hành xử như thế.
Gương mặt Long Dạ Tước cũng lóe lên một nụ cười nhẹ, dáng vẻ hiểu chuyện của bọn trẻ khiến anh không khỏi nghĩ đến việc cô ta ngày trước chắc là dạy dỗ đúng cách rồi.
Vì thế, để có thể bồi đắp các con tốt hơn nữa, anh cảm thấy nhất định phải để cô ta và anh cùng ở bên bọn trẻ, và để ngăn ngừa trường hợp sau này cô đi tìm người đàn ông khác, anh nhất định phải tìm cách lấy cô về nhà.
Đến biệt thự, Tô Tiểu Hinh cầm đồ chơi của nhóc lên lầu, Tô Lạc Lạc cười hỏi, “Tiểu Hinh, con cầm túi đồ chơi làm gì thế?”
“Mami, con muốn đặt chúng ở cạnh giường con, sau này bọn chúng sẽ là bạn tốt của con.” Tô Tiểu Hinh cười nói.
Tô Lạc Lạc cũng phát hiện con gái từ nhỏ đã rất thích 乃úp bê vải, chỉ cần nhóc nhận được quà là 乃úp bê vải thì sẽ đặt chúng ở cạnh giường, như vậy thì bé con ngủ sẽ có thể nhìn thấy chúng, có khi còn ôm chúng ngủ nữa.
Tô Lạc Lạc nhìn con gái đi vào phòng rồi, cô mới lấy quần áo trong túi ra, treo từng cái lên tủ áo.
Sau khi Tô Lạc Lạc treo xong thì nghe thấy tiếng cười của con trai, cô đi đến lan can lầu hai nhìn thấy ở bãi cỏ, anh ta mặc áo vest nhưng lại chơi đá banh với con trai, cô có hơi ngây người.
Cha con đúng là cha con mà! Cảnh như vậy dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều càng hiện rõ sự ấm áp đầy tình cảm.
Và lúc này, Tô Tiểu Hinh cũng nghe thấy tiếng cười của anh hai, vội bước ra khỏi phòng, bé con cũng muốn gia nhập cuộc chiến nữa!
Tô Lạc Lạc thấy con gái chạy xuống lầu, còn chưa đến bãi cỏ nữa, đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của bé con rồi.
“Ba ơi, anh hai hai ơi, con cũng muốn chơi.” Nói xong, Tô Tiểu Hinh chạy như bay đến.
Tô Lạc Lạc nhoẻn miệng cười, dưới đáy mắt toát ra sự dịu dàng mà bản thân cô cũng không phát hiện.
Cảnh này đúng là sưởi ấm cả con tim cô, mấy năm nay, cô biết bản thân dùng tất cả thời gian để bầu bạn với các con, nhưng lại có một thứ cô không thể nào bù đắp được, đó là tình yêu của một người cha, có đứa trẻ nào không hi vọng có tình yêu đầy đủ của ba và mẹ cơ chứ! Tô Lạc Lạc là người trưởng thành trong gia đình đơn thân, tuy lúc đó nỗi hận với ba khiến cô rất bài xích tình cảm yêu thương của một người ba, nhưng khi đi học tan học nhìn thấy những học sinh khác có ba đưa đón, khi lên đại học, hành lý nhiều như thế lại có bờ vai của ba vác cho, những lúc như thế, trong lòng cô sao có thể không hi vọng mình cũng có người ba như thế chứ, chỉ là cô biết rằng vĩnh viễn cô cũng sẽ không có, vì thế, cô cũng không hi vọng gì nữa.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy các con và ba của chúng nô đùa với nhau, cô biết rằng thực ra đưa bọn trẻ về bên Long Dạ Tước không phải là một việc xấu.
Thực ra giữa cô và anh ta cũng không có thù hận thâm sâu gì, chỉ là người đàn ông này và cô hình như ở kiếp trước có ai nợ người còn lại thì phải, nói chung là cứ các kiểu nhìn thấy đối phương không thuận mắt thôi.
Nói đúng hơn thì cũng chỉ vì anh ta quá ngang tàng, quá tự cao, hơn nữa, anh ta còn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống cá nhân của cô.
Càng khiến cô không chịu được đó chính là anh ta nói muốn lấy cô thì cô nhất định phải gả sao? Ở đâu có cái đạo lý đó chứ?
Đừng nói là cô không gả, cả đời này cô cũng không muốn gả, không gả cho anh ta, và cũng sẽ không gả cho người khác, cô đã hoàn toàn thất vọng với loại sinh vật gọi là đàn ông rồi.
Tô Lạc Lạc nhớ hôm nay anh ta không phải đã quay về nhà họ Long một chuyến sao? Anh ta ở trước mặt người nhà giải thích việc phỉ báng cô của Tô Ngữ Phù như thế nào nhỉ?
Tô Lạc Lạc ngẫm nghĩ, cũng không muốn biết, nói chung là cô và người nhà họ Long sẽ không gặp nhau. Tô Lạc Lạc cứ thế ngồi chống cằm, nhìn về phía bãi cỏ, cái người có dáng người cao lớn đang chơi đùa với hai đứa nhỏ cao không tới bắp chân anh ta, ngoài tiếng cười trong sáng và vang vọng của bọn trẻ, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng cười hào sảng nhưng trầm thấp của anh ta.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc im lặng nhìn mà thôi, đầu óc trống rỗng như không có nghĩ ngợi gì. Người hầu đem cơm tối làm xong lên, Tô Lạc Lạc kiên trì tắm rửa cho bọn trẻ trước khi ăn cơm, vì bọn trẻ đã ra một người mồ hôi.
Tô Lạc Lạc vừa cho con gái tắm xong, rồi thu dọn một chút mới ra, nhìn thấy Tô Tiểu Sâm cùng Long Dạ Tước từ phòng anh đi ra.
Long Dạ Tước cũng thay một bộ đồ mới, mái tóc có chút ướt, rõ ràng là cũng vừa tắm xong.
Lúc này Tô Lạc Lạc chỉ nghe thấy tiếng nói của con trai, "Ba à, tại sao con chim của ba lại lớn vậy, của con lại nhỏ vậy."
Tô Lạc Lạc đầu muốn nổ tung, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của con trai nhìn một người đàn ông nào đó, mà khuôn mặt người đàn ông cũng rõ ràng là bất ngờ, anh cười nhỏ, "Yên tâm, sau này của con cũng sẽ lớn lên thôi."
"Dạ, con cũng muốn biến to giống ba." Tô Tiểu Sâm nói với gương mặt kiên định.
Tô Lạc Lạc đã không còn cách nào nghe bọn họ nói chuyện tiếp, mà lúc cô chuẩn bị thu ánh nhìn về, đôi mắt sâu của người đàn ông có ý gì đó không rõ lại chạm với ánh mắt cô, Tô Lạc Lạc vội tránh đi.
Lại nhận lại được một tiếng cười nhỏ, "Nghe thấy rồi à?"
Tô Lạc Lạc ừ hử một tiếng, "Sau này đừng tắm trước mặt con, anh như vậy sẽ làm hư nó."
"Đây gọi là cái thú vui của cha con, cô không hiểu." Long Dạ Tước giọng trầm trả lời.
May là Tô Tiểu Hinh đã xuống lầu trước rồi.
Tô Lạc Lạc không muốn đề cập chủ đề này nữa.
Xuống lầu, cơm tối vẫn rất phong phú, hơn nữa còn có cua, Tô Lạc Lạc có chút đói rồi, cô muốn ăn một bữa tối yên lành.
Bọn trẻ cũng rất đói rồi, Tô Lạc Lạc cầm lấy một con cua, cầm lấy muỗng múc thịt cua ra cho con gái ăn, mà chân cua quá cứng, cô nhất thời không tìm được cách, mà kế bên có để công cụ mở cua, nhưng mà cô không biết dùng.
"Mami, có thể để ba giúp á!" Tô Tiểu Hinh thấy mami không cách nào mở chân cua, liền nghĩ đến ba là không gì không thể.
Long Dạ Tước không chê bai mà lấy phần chân cua cô đã cắn bể, anh cầm lấy công cụ rất nhẹ nhàng lấy ra phần thịt mềm béo đem đến tô của bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc mở to đôi mắt nhìn chằm chằm động tác của anh, phát hiện người đàn ông này làm bất cứ việc gì cũng đều tao nhã vậy! Thật không công bằng mà.
Cô ăn một con cua thôi mà cũng có thể mất hết hình tượng mà!
"Thật là ngon, ba à, ba cũng làm vào tô của mami một chút thịt cua đi!" Tô Tiểu Hinh không hề quên mất mami.
"À, tôi không ăn nữa." Tô Lạc Lạc lập tức từ chối, cô không muốn người đàn ông này giúp.
Cho dù cô rất thích ăn.
Sau đó, người đàn ông cầm cấy con cua cuối cùng, lấy hết chân thịt cua ra rồi gấp đến tô của Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc đứng hình mấy giây, chỉ còn cách không khách sáo mà gấp lên ăn.
Bữa ăn kết thúc trong những tiếng cười của bọn trẻ.
"Mami, ngày mốt là sinh nhật của của mẹ rồi đó!" Đột nhiên Tô Tiểu Sâm lên tiếng nói.
Tô Lạc Lạc tính kĩ lại, thật đúng là sinh nhật cô, cô cũng không nhớ luôn rồi, mà cái đứa nhóc này lại nhớ rất rõ.
Tô Lạc Lạc cảm giác rõ Long Dạ Tước phía đối diện nhìn cô một cái, Tô Lạc Lạc thầm nghĩ, sinh nhật lần này sẽ qua như thế nào.
"Mami, con muốn ăn một cái bánh kem lớn." Tô Tiểu Hinh đã thèm ăn bánh kem lắm rồi.
Tô Lạc Lạc nghĩ hồi nói, "Được, ngày mốt mami đặt một cái bánh kem thiệt lớn về ăn chịu không!"
"Uhm! Được! Cả nhà chúng ta cùng mừng ngày sinh nhật của mẹ." Tô Tiểu Sâm đột nhiên nói.
Làm như sợ sinh nhật của mami bị người nào đó ςướק đi vậy.
Tô Lạc Lạc nghĩ hồi, nếu như mời Hạ Thấm đến, hình như không được tốt, tại vì đây là nhà của Long Dạ Tước, Hạ Thấm đến khẳng định cũng phải rất kiềm chế, vẫn là mua một cái bánh kem cho bọn trẻ ăn là được rồi.
"Được thôi, cả nhà chúng ta ở nhà ăn cái bánh kem vậy!" Tô Lạc Lạc quyết định như vậy rồi.
Ăn xong cơm, lau mặt cho hai đứa nhỏ xong, Tô Lạc Lạc đuổi bọn trẻ vào phòng, mệnh lệnh bọn trẻ lên giường ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa!
Hai đứa trẻ nằm trên giường, Tô Tiểu Hinh một lúc thì ôm lấy anh hai, một lúc thì chọn chú gấu bông để bên cạnh, sau đó hỏi Tô Tiểu Sâm, "Anh hai, có cần tặng một con chó cho anh ôm ngủ không?"
"Không cần!" Tô Tiểu Sâm đối với mấy chuyện này không có hứng thú.
"Uhm!" Tô Tiểu Hinh hơi thất vọng chu cái miệng nhỏ.
Tô Lạc Lạc cầm lấy một cuốn chuyện cổ tích ngồi kế bên giường chúng nó, "Mami kể chuyện cho các con, các con ngoan ngoãn mà đi ngủ được không nào!"
"Dạ được!" Hai đứa nhóc cùng hô lên đồng thanh nói, Tô Lạc Lạc lật đến một câu chuyện mà chúng thích nghe nhất, bắt đầu theo sách, nhập tâm mà bắt đầu kể chuyện.
Tô Lạc Lạc không hề phát hiện cửa phòng chưa đóng lại, tại vì biệt thự đủ yên lặng, người hầu cũng đã lui xuống rồi, vì vậy cũng không có ồn ào.
Âm thanh của Tô Lạc Lạc rất ngọt ngào và dễ nghe, sau khi kể xong câu chuyện, Tô Tiểu Hinh đòi cô hát một khúc nhạc ru ngủ.
Tô Lạc Lạc bất đắc dĩ chiều ý cô bé, bèn hát khúc nhạc ngày trước dỗ bọn chúng ngủ, "Ngủ đi! Ngủ đi! Những bảo bối của ta, đôi tay mẹ nhẹ nhàng đung đưa con..."
Giọng hát của Tô Lạc Lạc rất có tác dụng thôi miên, bọn trẻ chưa bao lâu là chớp chớp con mắt, giống như muốn ngủ rồi, bài ca của Tô Lạc Lạc chưa hát xong, bọn trẻ đã nhắm mắt ngủ mất.
Sau khi Tô Lạc Lạc giúp bọn trẻ đắp chăn xong, quay đầu, bất ngờ giật cả mình.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào trước cửa có một thân hình cao to đứng đó rồi.
Tô Lạc Lạc mắc cỡ, nghĩ đến vừa rồi kể chuyện và hát nhạc người đàn ông này khẳng định đều nghe thấy hết rồi!
Tô Lạc Lạc hơi đỏ mặt từ kế bên anh đi qua, đồng thời, kéo cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Sau khi đóng cửa, Tô Lạc Lạc dự định về phòng của mình.
Mà lúc đó, người đàn ông giọng trầm hỏi một tiếng, "Sinh nhật cô muốn qua như thế nào?"
Tô Lạc Lạc đứng hình vài giây, anh ta lại hỏi cái này, cô trả lời một cách đơn giản, "Mua một cái bánh kem cho bọn trẻ ăn á! Còn có thể qua làm sao?"
Nói xong, cô bèn về phòng, vì để an toàn, cô còn khóa bên trong lại. Đứng trước cửa, trong hoàn cảnh yên lặng, Long Dạ Tước cũng nghe thấy âm thanh cô khóa cửa trong, khuôn mặt hơi trầm, cái người phụ nữ này thật không tin tưởng anh?
Tô Lạc Lạc nằm trên giường, bất giác nghĩ lại câu nói của Long Dạ Tước và cô trên xe lúc chiều, càng nghĩ càng có chút tức, anh tại sao lại vì cô mà hạ thủ với Dạ Trạch Hạo?
Trong sự tức giận, Tô Lạc Lạc không biết ngủ từ bao giờ rồi.
Long Dạ Tước lại không ngủ nhanh như vậy được, trong đầu anh nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến chuyện tin đồn của cô cùng Dạ Trạch Hạo, may mắn lúc trên xe anh moi được thông tin từ cô. Lúc đó biểu cảm và ngữ khí của cô khiến anh rất tin tưởng, nói như vậy, hiện giờ cô ta và Dạ Trạch Hạo thật sự chỉ là quan hệ công việc? Chưa có vượt qua giới hạn?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc