“Được rồi, vô cùng hoàn mỹ.” Tô Lạc Lạc hài lòng nhìn anh ta.
“Có phải sắp bị anh hút hồn mất rồi?” Dạ Trạch Hạo nhìn cô tình tứ chớp mắt mấy lần.
Tô Lạc Lạc lập tức cười ha hả, “Anh tốt nhất hãy mau chóng ra ngoài kia mê hoặc đám fan hâm mộ của anh đi!”
Dạ Trạch Hạo có chút vô vị nhìn cô, “Tại sao cô không có chút cảm giác gì với trai đẹp vậy?”
“Tôi xem con trai tôi lớn lên từ nhỏ đến lớn, tôi đã miễn dịch với trai đẹp rồi, trong lòng tôi, con trai tôi là đẹp trai nhất.” Tô Lạc Lạc cười mỉm chi trả lời.
Câu này không ngờ lại làm Dạ Trạch Hạo cứng họng, đúng là oắt con Tô Tiểu Sâm sau này lớn lên chắc chắn sẽ vượt cả anh về mặt ngoại hình.
“Được rồi, một lát cùng tôi đi ăn sáng, sau đó đến công ty, khoảng mười giờ phải xuất hiện ở một lễ kỷ niệm thành lập của một nhãn hiệu, cô đi cùng tôi.”
Tô Lạc Lạc nghĩ trong lòng, nhất định là nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng nào mà anh làm đại diện rồi! Cô bất ngờ cũng rất thích tham gia hoạt động kiểu như thế, dù gì cô cũng thích hàng hiệu mà!
Tại nhà họ Long.
Xe của nhà họ Tô đã đến rồi, chạy hai chiếc xe sang màu đen đến, Tô Vỹ Khâm một chiếc, Uông Nguyệt Dạ và Tô Ngữ Phù một chiếc.
Đứng trước cửa nhà uy nghiêm của nhà họ Long, Tô Vỹ Khâm hi vọng hôn sự của con gái có thể tiếp tục tiến hành biết bao nhiêu.
Ông quay đầu nhìn Tô Ngữ Phù, “Một lát con cẩn thận nói chuyện, không được nói những lời không có quy tắc.”
“Ba à, con đương nhiên là biết phải làm gì rồi.” Tô Ngữ Phù gật đầu, trong lòng cô cũng có chút căng thẳng, dù gì có một chuyện cô vẫn chưa nói cho ba mẹ biết!
Uông Nguyệt Dung nhìn chồng một cái, “Long lão thái thái rất thích con gái, ông lo gì chứ?”
Sáng sớm nhà họ Tô gọi điện đến, lúc này nhà họ Long cũng đang bận chuẩn bị tiếp đãi bọn họ, Tưởng Ân đi ra nghênh tiếp.
“Bà xui à, bà ra đây làm gì thế này, chúng tôi đi vào là được rồi.” Uông Nguyệt Dung vừa cười vừa kéo tay bà, ra vẻ vô cùng thân thiết.
“Bác gái.” Tô Ngữ Phù cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện chào hỏi.
“Đều đến rồi à, mời vào trong nào! Từ sau lễ đính hôn lần trước, chúng ta cũng không gặp mặt nhau gì cả! Một lát phải nói chuyện thật vui vẻ nhé.
“Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn qua đây nói chuyện đàng hoàng này.” Uông Nguyệt Dung cười híp mắt nói.
“Dạ Tước về chưa?” Tô Vỹ Khâm hiếu kỳ hỏi một câu.
“Ban nãy gọi điện thoại cho nó, đang trên đường về, chắc một lúc nữa sẽ đến, mọi người vào trong uống trà trước đi nhé!”
Người nhà họ Long vừa bước vào đại sảnh, Long lão thái thái ngồi trên ghế bành lớn, tinh thần rất tốt, nở nụ cười nghênh đón bọn họ.
“Vỹ Khâm à! Các người đến rồi đấy à.”
“Lão thái thái có khỏe không ạ.”
“Rất tốt, xương cốt của già này vẫn còn chịu được.” Long lão thái thái năm nay đã tám mươi hai tuổi rồi, thuộc dạng người phụ nữ thành công trải qua mấy thời đại, đồng thời, vì nhiều năm ngồi ở vị trí quyền thế, nên ngữ khí của bà đã trở nên cực kỳ bá đạo lại cố chấp.
Cơ nghiệp trăm năm của tập đoàn Long thị cũng đã từng kinh qua tay bà quản lý, thế nên, cái khí trường nữ cường nhân của bà vẫn vô cùng mạnh mẽ.
“Lão thái thái, bà sẽ sống thọ trăm tuổi mà.” Uông Nguyệt Dung cười lấy lòng bà.
Long lão thái thái phủi tay, “Sống lâu như thế cũng là một kiểu chịu khổ, cứ thuận theo tự nhiên thôi!”
Tô Vỹ Khâm bèn ngồi xuống kế bên Long Sở Hùng, hai người đàn ông bắt đầu bàn đến chuyện thương trường, còn Uông Nguyệt Dung thì lại ngồi xuống kế bên Tưởng Ân.
“Em gái Nguyệt Dung à, thiệt là cực cho em quá, lại phải chịu cái khổ này.” Tưởng Ân nhỏ giọng nói đến vấn đề này.
Còn Uông Nguyệt Dung thì lập tức nghe hiểu bà ấy đang chỉ chuyện gì, đương nhiên là việc chồng bà có vợ bé ở ngoài rồi, bà thở dài một tiếng nói, “Còn có thể làm gì chứ? Đều đã là vợ chồng già cả rồi, thì sống qua ngày vậy thôi! Bây giờ em chỉ hỉ vọng con gái hạnh phúc thôi.”
“Ngữ Phù là một cô bé hiểu chuyện, chúng ta đều rất thích con bé.” Tưởng Ân cười nói.
“Chỉ là hôn sự của con bé và Dạ Tước bị cái cô Tô Lạc Lạc đó phá một cái, đến nay cũng không biết phải làm thế nào! Mấy người bà con của em đều mong chúng ta tiếp tục cái hỉ sự này đó!”
“Tôi biết chứ, chuyện đính hôn là Dạ Tước làm không đúng, thế nên, chị đồng ý không làm lễ đính hôn nữa, trực tiếp kết hôn luôn.” Tưởng Ân cảm thấy có chút mắc nợ nhà họ Tô.
Tô Ngữ Phù ngồi bên cạnh nghe, trong lòng mừng thầm, bây giờ cả nhà họ Long trên dưới đều đang hi vọng cô và Long Dạ Tước kết hôn, Long Dạ Tước là một đứa con hiếu thảo, anh có khi nào sẽ nghe lời ba mẹ, cùng cô kết hôn không!
“Ai dà! Chuyện năm năm trước đúng là chúng em cũng không ngờ rằng Tô Lạc Lạc lại cả gan đến thế, chạy đến phòng của Dạ Tước, lại còn làm ra chuyện hoang đường như thế, khiến mọi người cười chê rồi.”
“Hai đứa trẻ rất dễ thương, chúng ta đều rất thích, chỉ là, người sau này sẽ nuôi dưỡng bọn trẻ, chúng tôi hi vọng sẽ là Ngữ Phù.” Tưởng Ân bây giờ bất mãn Tô Lạc Lạc là vì hành động năm xưa của cô vô cùng vô liêm sĩ.
Đều là phụ nữ, bà thật không thể tha thứ cô ta lại làm thế với con trai bà.
“Yên tâm! Ngữ Phù rất được lòng trẻ con, nếu để nó làm mẹ hai đứa trẻ thì nó nhất định sẽ làm rất tốt.” Uông Nguyệt Dung cố hết sức khen ngợi con gái.
Tô Ngữ Phù ở bên cạnh ngược lại lại có chút có tật giật mình, dù gì cô cũng thật sự không thích con mà Tô Lạc Lạc sinh ra.
“Cái cô Tô Lạc Lạc cũng thật là không biết điều, rõ ràng năm xưa làm sai rồi, em bây giờ chỉ sợ cô ta không biết có lợi dụng bọn trẻ để uy Hi*p gia đình chị, muốn tiền hay gì đó không.”
“Nếu cô ta chỉ muốn tiền thì chúng ta cho là được, nhưng bây giờ, cô ta cũng không chịu rời khỏi bọn trẻ.” Tưởng Ân thở dài, thực ra bà biết bọn trẻ từ nhỏ sống cùng cô ta, cắt đứt ngay quan hệ mẹ con của họ, người chịu khổ là bọn trẻ mà thôi.
“Vậy cũng không phải là biện pháp mà! Dù gì cũng không thể để cô ta kéo dài thời gian ở lì trong nhà Dạ Tước chứ nhỉ! Phải nhớ rằng chuyện như năm năm trước cô ta cũng dám làm rồi, em thật sự không biết bây giờ cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì để hấp dẫn Dạ Tước nữa!” Uông Nguyệt Dung nói với khuôn mặt đầy lo lắng.
Nói đến chuyện này, Tưởng Ân cũng bắt đầu thấy lo lắng.
“Đúng là một tiểu tiện nhân mà, em cũng thấy xấu hổ giùm cô ta.” Uông Nguyệt Dung nói trong chua chát.
“Thôi vậy, coi như năm xưa cô ta còn nhỏ, không hiểu chuyện đi!” Tưởng Ân lại thở dài nói.
Lúc này, trước cửa nhà họ Long, dáng người cao thon của Long Dạ Tước bước vào.
Nhìn thân hình thành thục hấp dẫn của Long Dạ Tước, tim Tô Ngữ Phù lập tức đập nhanh, bất cứ khi nào anh ta cũng như một cục nam châm có sức hút mãnh liệt đối với cô.
Đây cũng là năm năm nay, dưới tình cảm lạnh lùng của anh ta, cô vẫn có lý do để tiếp tục kiên trì.
Người đàn ông này quá xuất chúng rồi, có được anh là cả đời này mãn nguyện rồi. Tô Ngữ Phù dùng ánh mắt mê mẩn nhìn Long Dạ Tước đang đi vào, còn Long Dạ Tước cũng lướt nhìn thấy cô, mặt anh lãnh đạm, ánh mắt vô hồn, hoàn toàn không có chút tình cảm gì của nhân loại.
Tô Ngữ Phù lập tức cảm thấy hơi nhột, cô cảm giác Long Dạ Tước dường như đã nhìn thấu hoàn toàn cô rồi vậy, tâm lý thâm hiểm, tâm tư độc ác của cô đều bị anh nhìn thấu hết rồi. “Dạ Tước, về rồi đấy à, ăn sáng chưa?” Tưởng Ân lập tức đứng dậy hỏi han.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Trên đường đến đây ăn qua rồi.” Long Dạ Tước gật đầu trả lời.
“Đến đây nào, Dạ Tước, qua chỗ bà ngồi, chúng ta bây giờ vừa hay muốn bàn chuyện hôn sự của con và Ngữ Phù!” Long lão thái thái nhắc đến chuyện hôn sự trước. Tất thảy mọi người đều dồn ánh mắt về phía Long Dạ Tước, vì thái độ của anh với hôn sự này xưa giờ đều không rõ ràng, lúc này đây, anh lại xem hôn sự này với thái độ như thế nào đây? Long Dạ Tước đi về phía sofa của Long lão thái thái ngồi xuống, anh nhoẻn miệng cười, “Bà nội, con cũng hi vọng năm nay con có thể thuận lợi kết hôn.”
Câu nói này khiến Tô Vỹ Khâm và Uông Nguyệt Dung đều thở phào yên tâm, xem ra Long Dạ Tước vẫn muốn tiếp tục kết hôn rồi.
“Chỉ là…” Long Dạ Tước dùng giọng nói trầm thấp tiếp tục nói, “Đối tượng kết hôn của con sẽ không phải Tô Ngữ Phù, mà là người em cùng cha khác mẹ của cô ta, Tô Lạc Lạc.”
Câu nói này lại tựa như tảng đá lớn đột ngột bị ném vào mặt nước, khiến cho trong lòng mọi người có mặt tại hiện trường đều sánh lên hàng ngàn sóng nước.
Tưởng Ân là người đầu tiên phát ra giọng thất thanh, “Dạ Tước, con vừa nói gì thế?”
“Con nói, đối tượng kết hôn của con sẽ không phải Tô Ngữ Phù, mà là Tô Lạc Lạc, mẹ của các con con.: Long Dạ Tước nói với giọng cực rõ ràng.
Tô Ngữ Phù bị đả kích quá lớn, khiến cô nhất thời buộc miệng thốt ra, “Gì cơ? Anh muốn lấy gả tiện nhân đó sao?”
Ánh mắt lạnh tanh của Long Dạ Tước lập tức liếc qua, “Tô tiểu thư, mong cô chú ý ngôn từ của mình, kêu cô ấy là Tô Lạc Lạc.”
“Không…anh không được lấy cô ta, người đính hôn cùng anh là em, người kết hôn với anh cũng nên là em.” Tô Ngữ Phù bất mãn kích động kêu lên.
Long lão thái thái cũng bất ngờ giận dữ lên tiếng, “Dạ Tước, vừa nãy con nói con muốn lấy ai làm vợ? Là cái cô năm năm trước không hề biết nhục nhã trèo lên giường con đó sao?”
Long lão thái thái là người sinh ra trong xã hội cũ, thế nên bà đối với việc như vậy có thái độ cực kỳ phản cảm, mà lại còn xảy ra trên người cháu bà, khiến bà càng cảm thấy phẫn nộ.
“Đúng thế đó! Dạ Tước, con điên rồi sao? Loại phụ nữ như thế con sao có thể lấy về nhà chứ?” Tưởng Ân cũng không đồng ý.
Ánh mắt Long Dạ Tước nhìn Tô Vỹ Khâm một cái, đôi môi mỏng dò thám, “ Chuyện của năm năm trước, cuối cùng là như thế nào, mọi người trước kia cũng chỉ nghe chuyện từ một phía Tô Ngữ Phù, con nghĩ cụ thể như thế nào, bác trai chắc trong lòng hiểu rõ nhất.”
Tô Vỹ Khâm ngây ra, không ngờ Long Dạ Tước lại muốn ông giải thích, không phải con gái đã nói ra rồi sao? Chẳng lẽ Long Dạ Tước vẫn còn hoài nghi?
“Bác trai, con nghĩ bác biết rất rõ là câu chuyện mà Tô Ngữ Phù con gái bác trước kia nói với ba mẹ và bà nội con là không đúng, Tô Lạc Lạc cũng là con gái bác, cô ấy vô can, cô ấy và con đều là nạn nhân trong vụ việc năm năm trước, phải không?”
Tim Tô Vỹ Khâm run rẩy, chẳng lẽ Tô Lạc Lạc đã nói hết mọi thứ cho Long Dạ Tước nghe rồi?
Không ngờ Tô Lạc Lạc lại bán đứng nhà họ Tô, điều này khiến Tô Vỹ Khâm có chút giận, nhưng mặt lại không thể hiện ra ngoài.
“Dạ Tước, con nói ai là vô tội? Cái cô Tô Lạc Lạc đó sao có thể là vô tội được?” Tưởng Ân ngạc nhiên hỏi, dù gì lời của con trai, bà cũng tin phần nào đó.
Long Sở Hùng thấy con trai nói với giọng điệu như vậy, phải trầm giọng nói, “Dạ Tước, con có chuyện gì thì mau nói ra đi, con úp mở như vậy làm gì? Không được đắc tội người khác.”
Ánh mắt Long Dạ Tước toát ra ý cười mỉa mia, “Sợ là chuyện này để con nói thì không thích hợp cho lắm, phải để bản thân bác Tô nói mới được, nếu bác Tô nhớ không ra chuyện của năm năm trước, vậy con có thể gợi ý một ít cho bác.”
Uông Nguyệt Dung và Tô Ngữ Phù đều tái mét mặt mày, không ngờ Long Dạ Tước lại tin tưởng lời nói của Tô Lạc Lạc, quay ngược lại đối chất với nhà họ Tô nữa chứ.
Mà trước kia, Tô Ngữ Phù đã bịa ra một câu chuyện rồi, nếu Tô Vỹ Khâm nói ra sự thật, vậy không phải là trực tiếp tát vào mặt Tô Ngữ Phù rồi sao? Để cho cô ở trước mặt nhà họ Long trở thành một con người lừa lọc sao?
Điều này Tô Vỹ Khâm rất hiểu, lúc này đây trong đầu ông đang nghĩ làm sao để thuyết phục được Long Dạ Tước, mà lại cũng không làm mất mặt con gái.
Tô Ngữ Phù cắn chặt môi, Tô Lạc Lạc lấy đâu ra năng lực đó? Lại có thể chỉ vừa ở nhà Long Dạ Tước chưa được mấy ngày là có thể câu mất tâm trí của anh rồi? Lại còn có thể khiến anh đứng ra biện hộ dựa trên lập trường của cô ta nữa chứ?
“Dạ Tước, trong chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không?” Tô Vỹ Khâm cười cười, ông không muốn nói, chỉ hi vọng Long Dạ Tước biết điều để cho ông chút sĩ diện, ít ra thì không nên nói chuyện này trước mặt Long lão thái thái.
Tuy nhiên, cái mà Long Dạ Tước muốn trong ngày hôm nay là rửa oan cho Tô Lạc Lạc, anh muốn người nhà thử tiếp nhận cô gái này, vì anh đã nhận định cô sẽ là người phụ nữ mà anh sẽ láy làm vợ rồi.
“Bác trai, không hề có hiểu lầm gì cả, con và Tô Lạc Lạc là người trong cuộc trong sự việc đêm hôm đó, chẳng lẽ giữa tụi con còn có chỗ nào không hiểu nhau sao? Nếu bác không tiện nói, vậy thì để con nói.” Ánh mắt Long Dạ Tước đã tỏa ra sự lạnh lùng.
Tô Vỹ Khâm sắc mặt hơi sa sầm, không ngờ đứa tiểu bối như Long Dạ Tước lại không hề để cho ông chút sĩ diện nào, mục đích muốn ông và người nhà mất mặt trước mặt mọi người sao?
“Dạ Tước, con sao lại nói chuyện như thế với bác Tô của con.” Long Sở Hùng cũng không nhìn thuận mắt với cách hành xử của con trai mình. “Không phải Ngữ Phù đã nói rất rõ ràng rồi sao? Đêm hôm đó là Tô Lạc Lạc trộm mất thẻ vào phòng con, còn có chỗ nào không đúng sao?” Tưởng Ân nhìn con trai, từ nhỏ lớn lên bên bà, chuyện mà anh nhận định rồi thường là không có sai được, nhưng bây giờ, nét mặt con kiên định đến bà cũng bị ngạc nhiên.
“Tô Ngữ Phù, cô nói Tô Lạc Lạc trộm thẻ vào phòng cô, tại sao cô ấy phải trộm thẻ của cô?” Ánh mắt Long Dạ Tước lạnh băng nhìn trừng Tô Ngữ Phù đang đứng bên cạnh có chút không tự tin.
“Vì…vì cô ta muốn trả thù ba em và cả nhà em.” Tô Ngữ Phù chỉ có thể đem những lời trước kia nói qua lại nói thêm một lần nữa, cho dù Long Dạ Tước có thể đã nhìn thấu lời nói dối của cô rồi.
“Tại sao cô ấy phải trả thù gia đình cô?” Long Dạ Tước như hỏi cung vậy tiếp tục đặt câu hỏi.
“Vì….” “Vì cô ta cảm thấy nhà họ Tô mắc nợ mẹ con cô ta, mặc dù chồng bác có sai, nhưng năm đó cũng là do mẹ của Tô Lạc Lạc không biết xấu hổ đi dụ dỗ quyến rũ chồng bác trước, thế nên, năm đó nên phá bỏ đứa con riêng này kìa, chứ không phải là lựa chọn sinh ra.” Uông Nguyệt Dung tiếp lời, hôm nay, bọn họ nhất thiết phải đổi trắng thay đen, vì nhà họ Tô không thể mất mặt như thế tại nhà họ Long.
Gương mặt Long Dạ Tước u ám hơn vài phần, lạnh giọng lên tiếng, “Phải không? Năm năm trước khi cô ấy vào phòng tôi, mẹ cô ấy đang nằm trong bệnh viện, tình hình nguy cấp, cần có một số tiền làm phẫu thuật ngay tức khắc, cô ấy khẩn thiết cầu xin bác Tô ra tiền cứu chữa mẹ cô, thế nhưng khi đó bác trai đã đưa ra một yêu cầu vô cùng hoang đường, nếu không thì ông tuyệt đối sẽ không chi tiền cứu mạng mẹ của Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc hoàn toàn không có tâm lý trả thù.” Sắc mặt Tô Vỹ Khâm sầm xuống, ông chỉ nhìn chằm chằm Long Dạ Tước không hề nói gì, muốn biết là anh biết được sự tình đến mức nào.