Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 47

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Người đàn ông đứng kế bồn rửa tay lúc này toàn thân phát ra một luồng áp lực đè nén người khác, khiến người khác đều nể sợ.
Tô Lạc Lạc nuốt nước miếng mấy lần, anh ta không lẽ là đến tìm cô à!
Tô Lạc Lạc cắn môi, có chút phòng bị nhìn anh ta, “Có việc gì khống?”
Nói xong, Tô Lạc Lạc đi ngang qua người anh, chuẩn bị đi kéo cửa.
Khi cô chuẩn bị chạm vào cánh cửa thì anh ta bước đôi chân dài ra, thân hình cao to uy nghiêm của anh ta kéo cô lại, xoay người một cái, hai cánh tay thon dài của anh kẹp người cô lại, khóa cô lại giữa иgự¢ anh và bồn rửa mặt.
Trong khi Tô Lạc Lạc đang đầu óc quay cuồng thì phần eo của cô ᴆụng phải bồn rửa mặt, cảm giác mát lạnh khiến cô rùng mình, còn người đàn ông ở trước mặt trở nên càng nguy hiểm hơn.
“Long Dạ Tước…. tôi cảnh cáo anh không được làm bậy đâu nhé! Anh mà làm bậy, tôi kêu người tới đó.” Tô Lạc Lạc cảm giác người đàn ông này hình như lúc nào cũng có thể xâm phạm cô, giống một con dã thú không có lý trí vậy.
“Nói mau, cô và Dạ Trạch Hạo cuối cùng là quan hệ gì!” Giọng khàn khàn của anh bao hàm cả sự bức cung trong đó.
“Chúng tôi là quan hệ công việc, cấp trên và cấp dưới!” Tô Lạc Lạc khuôn mặt đỏ bừng, hai tay đẩy anh ta ra, muốn trốn khỏi, khí trường toát ra từ người anh ta khiến cô thấy ngột ngạt.
Nhưng mà thân hình anh ta nặng tựa một cái núi, cô không thể di dịch một li nào.
“Lên giường qua chưa?” Gương mặt anh tuấn của anh lạnh lẽo đưa sát vào cô, nhìn trừng gương mặt hơi hoảng loạn của cô, dưới đáy mắt rõ ràng có một nộ khí âm thầm cuộn trào.
Tô Lạc Lạc bất ngờ không suy nghĩ được gì, phản đối theo bản năng, “Anh nói bậy gì thế?”
Một giọng cười trêu ngươi vang lên, “Ha! Tôi không biết công việc của cô hóa ra là làm ấm giường cho đàn ông đấy.”
Gương mặt Tô Lạc Lạc đỏ đến mang tai, ngay cả lỗ tai trắng nõn của đỏ lên vì giận, anh ta chặn cô ở đây, là vì những lời vô vị này sao?
Cô giận dữ và xấu hổ xen lẫn nhau, cắn môi liếc người đàn ông vừa nguy hiểm vừa thâm trầm kia, “Đây đều là việc của tôi, có liên quan gì đến anh sao? Anh là người gì của tôi chứ?”
Câu nói này khiến gương mặt như được mài giũa qua của anh ta tức khắc lại tối sầm đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm u, bàn tay anh ta đột ngột nhấc cằm cô lên, “Ngày trước không có quan hệ gì, bây giờ thì có rồi.”
Tô Lạc Lạc bị đau, liếc anh ta, “Anh muốn làm gì đây!”
Đôi ngươi đầy nguy hiểm của anh nheo lại, bàn tay giữ chặc cằm cô không hề buông lỏng, ngược lại còn chặt đi vài phần, Tô Lạc Lạc đau đến rít lên vài tiếng.
Lúc này, đôi môi hấp dẫn của đàn ông chạm vào bên tai cô, âm thanh lạnh lùng u ám vang lên, “Tôi muốn cô rời khỏi Dạ Trạch Hạo.”
Tô Lạc Lạc hơi mở to mắt, phản xạ theo bản năng, “Không được, tôi và anh ta đã ký hợp đồng năm năm rồi, nếu tôi không làm việc cho anh ta, tôi sẽ phải chi trả một số tiền hủy hợp đồng rất lớn, tôi trả không nổi.”
“Bao nhiêu?” Anh ta nhíu mắt hỏi.
“Không biết, nói chung là không ít!” Tô Lạc Lạc giận dỗi quay mặt qua một bên.
“Tôi trả giúp cô, từ bây giờ trở đi, tôi muốn cô ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, ngoài tôi ra, không được tiếp cận bất cứ tên đàn ông nào.” Lời nói bá đạo không hề có chút thiên lý nào cứ thế mà ập lên đầu cô.
Tô Lạc Lạc ngơ ngác, cô ngước đầu thì hcamj phải ánh mắt thâm sâu khó hiểu của anh ta, “Long Dạ Tước, anh nói vậy là ý gì?”
Cô sắp không hiểu anh ta rồi.
Gương mặt anh tuấn quá đáng lại kèm chút lạnh lùng bất ngờ áp sát tai cô, giọng nói khản đặc lại có chút tình tứ buông ra âm thanh trầm trầm, “Ý của tôi rất đơn giản, tôi muốn có cô.”
Gương mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc trắng bệch, anh ta có cần phải nói thẳng thừng vậy không chứ?
Cô tức khắc muốn phản bác, vừa mở miệng, đôi môi mỏng của anh ta đã bịt kín miệng cô.
Vừa chạm vào là dùng sức như thể đang trừng phạt vậy, vừa hoang dã vừa mãnh liệt, tựa như cô là một cô hầu làm sai việc nhất định phải để ông chủ như anh ta trừng phạt.
Tô Lạc Lạc sắp ngất rồi, trong miệng toàn là mùi vị xâm chiếm của anh ta, đôi tay nhỏ của cô nắm thành nắm đấm, không ngừng đấm anh đẩy anh ra.
“Uhm…” Tô Lạc Lạc muốn chửi anh ta, nhưng ngược lại càng bị anh ta hôn sâu hơn nữa, nuốt hết tất cả âm thanh của cô.
Nụ hôn này dài khoảng hai phút, Tô Lạc Lạc đã thấy vô cùng thiếu oxy, cô vội thở phì phò, giận đến muốn Gi*t người.
Còn người đàn ông động tay động chân với cô, đôi mắt còn lưu luyến như thể không nỡ kết thúc chuyện vừa nãy nhìn cô nói, “Tô Lạc Lạc, nhớ lời của tôi nói, từ bây giờ trở đi, toàn bộ cuộc sống cá nhân của cô, tôi đều phải quản.”
Tô Lạc Lạc giận, “Vậy tốt nhất anh nên quản việc của bản thân trước đi.”
“Tôi sẽ xử lý tốt mọi việc của mình, sau đó, chính thức giới thiệu cô với người nhà tôi.”
Tô Lạc Lạc có một cảm giác bất an, cô căng thẳng nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn lấy cô!”
Lời nói của anh rõ ràng dứt khoát.
Tô Lạc Lạc thì một chút hớn hở vui mừng cũng không có, ngược lại chỉ có kinh hãi.
Não Long Dạ Tước không có vấn đề gì chứ! Anh ta muốn lấy cô?
“Anh nói vui thôi phải không!” Tô Lạc Lạc thật muốn tin đây là lời nói đùa của anh ta.
Long Dạ Tước thì dùng khuôn mặt nghiêm túc nhìn cô, “Tối qua tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc, thay vì lấy một người phụ nữ khác để nuôi con tôi, thì không bằng lấy cô.”
“Anh muốn lấy, còn phải xem tôi muốn gả hay không nữa kìa!” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, nói như thể lấy cô là anh ta chịu thiệt thòi ấm ức lắm vậy.
Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, “Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian, nói chung, cô là người phụ nữ mà Long Dạ Tước tôi chấm rồi, người khác không giành được, cô cũng không chạy đi được.”
Câu nói này như lời nói của một con sư tử với một con dê sắp vào miệng nó, loại ngữ khí này như thể chắc chắn là thế, không phải nghi ngờ gì.
Tim Tô Lạc Lạc đập chệch một nhịp, cô thật sự muốn nhón chân lên sờ thử trán anh ta, xác nhận anh ta có phải đang phát sốt không.
“Tùy anh muốn làm gì, nhưng mà tôi chỉ biết rằng thế giới của tôi không chứa được người như anh đến quyết định chỉ trỏ này nọ.” Tô Lạc Lạc bá đạo nói xong, kéo cửa nhà vệ sinh ra bước nhanh rời khỏi.
Long Dạ Tước ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, như thể lần đầu quen biết bản thân, sao lại có thể?
Vừa rồi anh lại có thể nói ra những lời đó, như một người đàn bà tuyên bố quyền sở hữu vậy, hơn nữa lại với người phụ nữ anh vốn dĩ không hề để mắt đến.
Tối qua anh đích thị đã suy nghĩ kỹ càng rồi, anh không muốn hai đứa con này chịu thiệt thòi, không muốn phụ tình cảm của các con, càng không muốn chúng trải qua tuổi thơ thiếu hụt tình thương, vì thế, cuối cùng thì anh đã đưa ra một quyết định, biện pháp có thể giải quyết tốt nhất vấn đề trưởng thành của các con chính là lấy người phụ nữ này.
Tô Lạc Lạc từ nhà vệ sinh quay về chỗ ngồi, Dạ Trạch Hạo nhìn thấy ánh mắt cô có chút hoảng hốt, tức khắc nhíu mắt hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì! Tôi ăn no rồi, chúng ta có thể rời khỏi sớm không?” Tô Lạc Lạc nói xong, có chút bất an nhìn về phía cửa ra vào.
Dạ Trạch Hạo không cần đoán cũng biết nhất định là bị Long Dạ Tước dọa hú vía rồi, vừa rồi Long Dạ Tước ở nhà vệ sinh nói gì với cô rồi sao?
Và lúc này, Long Dạ Tước ung dung bước đến, gương mặt góc cạnh rõ ràng không nhìn ra được cảm xúc gì, anh ta tiếp tục cùng khách hàng của mình nói chuyện, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tô Lạc Lạc, đặc biệt thâm trầm. Tô Lạc Lạc như thể sắp bị anh ta nhìn đến thở không được rồi vậy.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Những lời Long Dạ Tước vừa nói trong nhà vệ sinh đối với cô mà nói là điều rất nguy hiểm, rất đáng sợ.
Vị hôn phu của Tô Ngữ Phù bất ngờ nói muốn lấy cô? Còn có việc gì đáng kinh tởm hơn việc này nữa?
Tô Lạc Lạc cảm thấy rất bực bội, đây rõ ràng là đang sỉ nhục cô, cô có thiếu đàn ông đến thế nào thì cũng không đến nỗi phải đi nhặt đồ thừa của Tô Ngữ Phù chứ?
Xem ra cô thà gả cho Dạ Trạch Hạo ở phía đối diện này, cũng không thèm gả cho Long Dạ Tước.
Đương nhiên, tiền đề là cô đã chuẩn bị cả đời không cưới rồi.
“Ăn no rồi sao? Vậy chúng ta đi thôi!” Dạ Trạch Hạo đứng dậy một cách tao nhã, lướt ánh nhìn sang Long Dạ Tước, cùng Tô Lạc Lạc bước ra khỏi nhà hàng.
Tô Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, Dạ Trạch Hạo bèn hỏi cô, “Vừa nãy em làm gì trong nhà vệ sinh lâu thế?”
“Không có gì!”
“Không lẽ Long Dạ Tước chặn em lại uy Hi*p em gì nữa rồi!” Dạ Trạch Hạo đoán mò.
Đầu óc Tô Lạc Lạc vẫn còn đang rối rắm lắm, nhưng cô không muốn nói nhiều, cô chỉ nhếch mày cười, “Anh ta có thể uy Hi*p được tôi cái gì chứ? Đừng có nhắc đến anh ta trước mặt tôi, tôi thấy phiền lắm.”
Dạ Trạch Hạo nhếch môi cười, không nhắc đến nữa.
Cả một buổi chiều Tô Lạc Lạc đều như người trên mây, lời nói của Long Dạ Tước đã gây hoang mang cho cô, bốn giờ rưỡi, tên của Long Dạ Tước hiện ra trên màn hình điện thoại.
“A lô!” Cô tìm một góc lạnh lùng bắt máy.
“Đi đón các con.” Giọng Long Dạ Tước vang lên.
“Anh ở đâu?” Tô Lạc Lạc hỏi ngược lại.
“Tôi vẫn còn ở đây, đến cửa lớn tìm tôi.” Long Dạ Tước nói xong, cúp máy.
Tô Lạc Lạc nhíu mày, anh ta sao lại biết cô vẫn còn ở trong câu lạc bộ? Nhưng mà đón bọn trẻ là việc quan trọng hàng đầu, cô nhìn về phía Dạ Trạch Hạo vừa cưỡi hết mấy vòng ngựa, nói “Tôi phải đi đón bọn trẻ rồi, một lát anh tự mình về được không?”
“Vừa chuẩn, anh cũng tính về, anh đưa em một đoạn vậy.” Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười.
“Không cần đâu, Long Dạ Tước đợi tôi ở trước cửa.” Tô Lạc Lạc không muốn phiền anh ta.
“Dù gì anh cũng đi ngang trường học, em muốn ngồi xe anh hay là xe của anh ta?” Dạ Trạch Hạo hỏi ngược lại.
Tô Lạc Lạc nghĩ ngợi một lúc, dù gì cũng sẽ đi ngang cổng trường, cô nói với Dạ Trạch Hạo, “Tôi ngồi xe của anh vậy!”
Nếu mà ngồi xe của Long Dạ Tước cô nhất định sẽ ngồi buồn chán cả đoạn đường, Dạ Trạch Hạo dẫn cô đi đến trước xe anh, lái đến trước cửa lớn, thấy một chiếc xe Bentley màu đen đang dừng ở đó, Tô Lạc Lạc mở cửa sổ, còn Dạ Trạch Hạo thì cũng cố ý dừng ngay vị trí ghế lái của siêu xe.
Tô Lạc Lạc nhìn vào cửa xe đã mở xuống một nửa, nói với anh ta, “Tôi ngồi xe của ông chủ tôi về, gặp nhau ở trường.”
Nói xong, Dạ Trạch Hạo còn không quên ở trước mặt Long Dạ Tước khoe mẽ kỹ năng lái xe của mình, hoàn hảo diễn xuất bộ phim Fast and Furious.
Tô Lạc Lạc bị dọa đến tim gan muốn nhảy ra ngoài, đợi Dạ Trạch Hạo khoe mẽ xong, cô tức giận nói, “Lái xe đàng hoàng, sớm biết vậy tôi không ngồi xe anh rồi.”
Dạ Trạch Hạo cười ha ha rồi mới lái xe ổn định hướng về phía trước.
Còn siêu xe ở phía sau, sắc mặt Long Dạ Tước u ám, nhìn trừng trừng chiếc xe thể thao ở phía trước, sắc bén, lạnh tanh, đôi ngươi như vực sâu nhíu lại đầy đe dọa.
Năm giờ hai mươi, vừa kịp đến trước cổng trường, Tô Lạc Lạc bước xuống từ xe Dạ Trạch Hạo, vẫy tay tạm biệt với anh ta, và Dạ Trạch Hạo lái xe về phía biệt thự của anh. Không bao lâu sau, xe của Long Dạ Tước đến nơi, Tô Lạc Lạc nhìn thời gian, lúc này, cửa lớn của trường học đã mở ra rồi, không ít phụ huynh học sinh quẹt thẻ đi vào, Tô Lạc Lạc cũng lấy thẻ ra, phía sau, một thân hình mang khí áp nặng nề đi đến, Tô Lạc Lạc thót tim, những lời nói của Long Dạ Tước vẫn khiến cô cảm thấy căng thẳng.
Anh ta không phải là nói thật chứ!
Hi vọng là giả.
Đón hai nhóc con ra, nhìn thấy cả ba và mami đều đến đón mình, bọn trẻ vui ra mặt, sự vui vẻ này lọt vào mắt Long Dạ Tước, khiến anh càng kiên định hơn với suy nghĩ trong lòng mình, cho dù anh không yêu cô ta, cũng phải lấy cô ta cho bằng được.
Đưa bọn trẻ về nhà, Tô Lạc Lạc nhận được điện thoại của Hạ Thấm, hỏi thăm tình hình của nhau, Hạ Thấm từ phía cô có được rất nhiều thông tin của thần tượng Dạ Trạch Hạo, vui mừng lắm, nên biết rằng fan hâm mộ luôn luôn hiếu kỳ cuộc sống cá nhân của thần tượng mà.
“Thiệt ngưỡng mộ cậu mà! Lạc Lạc, tại sao cậu lại may mắn đến thế? Có cơ hội thì sắp xếp cho tớ cũng được gặp thần tượng của tớ với, được không? Tớ đứng xem từ xa là được rồi.”
Tô Lạc Lạc nghĩ một lúc, “Được thôi, nếu có cơ hội như thế, tớ sẽ gọi điện cho cậu.”
“Ừ ừ, nhất định phải sắp xếp đó!”
“Được thôi! Nhất định mà!” Tô Lạc Lạc cười, nhìn bọn trẻ chạy nhảy trên bãi cỏ, tâm trạng cô cũng rất tốt.
“À! Cậu và Long Dạ Tước sinh sống với nhau như thế nào?”
“Thì thế đó! Mạnh ai nấy sống, không can thiệp lẫn nhau.”
“Giữa hai người không nảy sinh tình cảm à! Rõ ràng năm năm trước hai người đã… chuyện đó mà.” Hạ Thấm không tiện nói ra.
Nhưng cách biểu đạt thì Tô Lạc Lạc hiểu ngay, cô có chút mắc cỡ nói, “Chuyện của năm năm trước tớ đã quên từ lâu rồi, đối với tớ mà nói, đêm đó xem như là bị chó cắn vậy.”
“Bị chó cắn?” Bất ngờ, phía sau vang lên một câu châm biếm.
Tô Lạc Lạc bị bất ngờ, vội quay đầu nhìn, không biết Long Dạ Tước đứng phía sau cô từ khi nào, một gương mặt anh tuấn lạnh lẽo nhìn trừng cô.
Tô Lạc Lạc vội nói với Hạ Thấm, “Tớ có việc rồi, cúp máy trước nha.”
Nói xong, cô vội cúp máy, không vui, liếc một cái người đàn ông phía sau “Nghe lén là không lịch sự đâu.”
“Vậy cô chửi sau lưng người ta cũng là một chuyện lịch sự à?” Anh ta
Tô Lạc Lạc cứng họng, hình như là chửi anh ta là chó rồi thì phải, gương mặt cô hơi hơi đỏ.
“Chuyện của năm năm trước cô thực sự quên rồi sao? Tôi thì lại nhớ rất rõ đấy.” Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, “Sự chủ động của cô, mùi vị cơ thể cô, tiếng kêu rên của cô ở dưới cơ thể tôi, tôi đều nhớ rõ cả.”
Mặt Tô Lạc Lạc y chang gan heo rồi, “Anh nhớ rõ thế làm gì?”
“Vì đêm hôm đó thực sự cũng rất tuyệt.” Long Dạ Tước cắn môi nói tình tứ.
“Anh…anh tốt nhất là nhanh chóng quên hết đi.” Tô Lạc Lạc đỏ mặt ra lệnh. “Nếu đêm đó thực sự giống như cô nói vậy, là do cô sắp đặt, vậy đèn trong phòng là như thế nào? Chẳng lẽ cô còn có thể tìm trong đường dây điện phức tạp của cái khách sạn đó, chỉ cắt điện của mỗi căn phòng đó thôi? Tôi nhớ đèn trong thang máy, hành lang đều sáng trưng, rõ ràng là có người cố ý cắt đứt. Long Dạ Tước phát hiện, không ngờ anh có thể hồi tưởng lại nhiều thông tin như vậy, mà khi nghĩ kỹ đến những chi tiết này, lại phát hiện những lời cô ta nói trước kia đều không hợp logic chút nào.
Trước kia vì anh hoàn toàn không có ý định lấy cô, còn bây giờ, khi anh đã có ý định lấy cô rồi, vậy thì trước tiên phải xóa sạch nỗi oan năm năm trước của cô.
Tô Lạc Lạc nhất thời không biết phải nói gì, chỉ nhìn anh, đúng là tất cả những điều anh ta nói cô không có lý do gì để biện hộ cả, hơn nữa, cũng không biết phải làm sao để tiếp tục khiến cho lời nói dối của mình có sức thuyết phục hơn. Bất ngờ bàn tay Long Dạ Tước bày ra, trên đó là mặt dây chuyền mà Tô Lạc Lạc để mất vào năm năm trước, Tô Lạc Lạc tức khắc đưa tay muốn giành lại, “Đây là đồ của tôi, trả cho tôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc