Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 46

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

“Tôi không có thói quen xem thân hình lõa lồ, nhanh chóng mặt đồ đi.”
Tô Lạc Lạc xuống lầu lấy cho ly nước ấm, lúc đem lên, nhìn thấy Dạ Trạch Hạo mặc cái áo thun vào rồi, đôi môi cười ma mị hỏi, “Em nói thật đi, thân hình của anh và Long Dạ Tước, ai đẹp hơn.”
Mặt của Tô Lạc Lạc đỏ lên, “Tôi làm sao biết được.”
Dạ Trạch Hạo vừa nhận ly nước từ cô, vừa nhìn cô, phải cắt đứt đề tài này, anh biết rằng năm năm trước, cô đã tự mình trải nghiệm thân thể của Long Dạ Tước.
“Đầu của anh đau quá...qua đây giúp anh mát xa huyệt thái dương.” Dạ Trạch Hạo sau khi uống nước, nằm xuống rất thoải mái, để Tô Lạc Lạc qua đó mát xa một chút phía đầu.
Tô Lạc Lạc có chút bực bội nói, “Tối qua anh không có việc gì tại sao phải uống nhiều rượu vậy!” nói xong, cô đi đến bên cạnh Dạ Trạch Hạo, đưa ra hai ngón tay mảnh mai, bắt đầu dùng lực đều đặn mà ấn vào huyệt thái dương,.
Dạ Trạch Hạo thoải mái nhắm mắt, “Tối hôm qua cô tại sao lại cự tuyệt tôi mà chọn Long Dạ Tước? Cô thích anh ta hơn?”
Tô Lạc Lạc ngơ ra, cô nhanh chóng phản bác giải thích nói, “Không có.”
“Tối qua cô rõ ràng là bạn dự tiệc của tôi, cuối cùng lại nhảy cùng anh ta, cô nói đi, trong lòng tôi có thể thoải mái không?” Trong ngữ khí của Dạ Trạch Hạo có chút oán niệm nồng nặc.
Tình huống tối qua Tô Lạc Lạc cũng không biết giải thích như thế nào với anh ta, nhưng mà, nếu nói là cô thích Long Dạ Tước, rõ ràng là chuyện không hề có.
“Được rồi! Anh trừ một nửa tiền lương của tôi đi!” Tô Lạc Lạc không muốn giải thích nhiều.
“Bỏ đi, không trừ nữa, hôm nay giúp tôi một việc, tôi không trừ tiền công của cô.”
“Việc gì?”
“Cùng tôi ra đường hóng gió.”
“Anh là một đại minh tinh, chúng ta đi đâu mà hóng gió?” Tô Lạc Lạc nhớ đến lần trước anh từ thương trường ra ngoài, đám đông người hâm mộ của anh đen nghịt, cô không dám đi hóng mát với anh đâu.
Dạ Trạch Hạo nghĩ một hồi, “Có một chỗ, chỗ đó bọn phóng viên không đến.”
“Đó là nơi nào?”
“Một câu lạc bộ cao cấp, ở đó bao ăn uống vui chơi tất cả hạng mục, cô tuyệt đối sẽ thích.”
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một hồi nói, “Vào đó chơi một lần tốn bao nhiêu tiền?”
“Không biết, tôi là hội viên ở đó, mỗi năm hội phí đại khái năm triệu tệ cỡ đó!” Dạ Trạch Hạo nói sơ.
Tô Lạc Lạc mở to con mắt, quả nhiên là người của thế giới giàu sang, là cuộc sống mà loại người bình dân như cô mơ cũng không dám mơ tới. Không phải là có câu nói đùa sao? Cô tưởng rằng người có tiền vui vẻ lắm à? Sai rồi, sự vui vẻ của người có tiền là thứ mà cô không tưởng tượng được.
“Được thôi! Tôi đi cùng anh.” Tô Lạc Lạc cũng vì chuyện tối qua, cảm thấy có lỗi.
Dạ Trạch Hạo mặc một bộ đồ rất giản dị, thân dưới mặc cái quần jeans, đầu tóc không được chăm sóc tử tế, trông anh giống như hình tượng chàng trai đầy năng lượng.
Xe của Dạ Trạch Hạo trực chỉ hướng câu lạc bộ. Phòng làm việc tổng tập đoàn Long thị, trợ lý của Long Dạ Tước nghiêm túc như mọi ngày bước vào xác nhận hành trình một ngày của anh, “Long tổng, sau khi kết thúc buổi họp sáng, hôm nay ngài có hẹn cơm trưa với ngài Odinson ở một nhà hàng tây của câu lạc bộ Chí Tôn, ăn cơm xong, thời gian buổi chiều ngài sẽ cùng ông ấy đánh golf, cuộc họp ba giờ chiều, tôi đã đổi qua sáng ngày mai cho ngài rồi.”
Long Dạ Tước vừa kí giấy vừa nói, “Mấy chai rượu tôi chỉ định, cô cho người đem đến sảnh tiệc trước.”
“Được ạ, tôi sẽ cho người đem qua đó.”Sở Nghiêm nói xong, quay người rời khỏi.
Long Dạ Tước trong đầu lóe qua thân hình của Tô Lạc Lạc, nghĩ đến lúc này cô sẽ chăm sóc tỉ mỉ người bệnh Dạ Trạch Hạo đến mức nào, không hiểu sao tâm trạng phiền muộn dâng trào.
Dường như anh bây giờ thường vì người phụ nữ này mà bị ảnh hưởng tâm trạng, đây không phải việc tốt gì.
Tô gia.
Tô Vỹ Khâm sáng sớm không đến công ty, ngồi ở sofa xem tin tức, Tô Ngữ Phù hôm qua nửa đêm mới về, Tô Vỹ Khâm đã rất tức giận,Tô Ngữ Phù nhìn thấy cha đang ở nhà, vừa mới xuống lầu lại quay lưng muốn đi lên lại.
“Đứng lại, xuống đây.” Tô Vỹ Khâm lập tức uy nghiêm mà gọi cô lại.
“Ba, ba không lên công ty à, tại sao ở đây!” Tô Ngữ Phù cười do thấy mình có lỗi.
“Con đừng nghĩ rằng ta không biết tối hôm qua con về nhà say khước, nói mau, mấy ngày nay con làm sao vậy? Đi đâu làm loạn nữa rồi?
“Ba, con đâu có thác loạn! Con không phải cùng bạn đi chơi chút sao!”
Lúc đó Uông Nguyệt Dung đang thoa kem dưỡng da, vừa nói giúp con gái đang ngồi trên ghế sofa, “Ông tức giận với con gái làm gì, tâm trạng của con bé dạo này cũng không tốt mà!”
“Tâm trạng không tốt thìcàng phải biết làm thế nào để hóa giải, chứ không phải chỉ biết mua say cho qua chuyện, tối hôm qua tôi nhìn thấy Long Dạ Tước tại yến tiệc, hai người có biết nó hiện tại đi chung với ai không?” Tô Vỹ Khâm phiền não nói.
Tô Ngữ Phù nghe thấy, chạy đến bên cạnh chỗ ba lo lắng, nhanh chóng hỏi, “Ba, anh ta ở cùng ai.”
“Nó ở cùng Tô Lạc Lạc.” Tô Vỹ Khâm cũng không giấu cô.
Câu nói này làm sắc mặt hai mẹ con đều biến đổi hết, Uông Nguyệt Dung không dám tin, “Sao lại có thể? Long Dạ Tước lại để mắt tới một đứa con gái riêng?”
“Ba, ba nói đều là thật à?” Tô Ngữ Phù tức đến mặt đỏ lên, xem ra, Tô Lạc Lạc âm thầm sử dụng không ít thủ đoạn dụ dỗ Long Dạ Tước.
“Ta vốn dĩ muốn cùng nó nói chuyện hôn lễ, nhưng mà, ta thấy Long Dạ Tước dường như đã không còn hứng thú với chuyện hôn sự này nữa rồi.” Tô Vỹ Khâm than thở nói, còn nghĩ rằng có thể kết thân với nhà họ Long, bây giờ xem ra chuyện này chắc hoãn lại rồi.
Tô Ngữ Phù đến bây giờ vẫn chưa kể cho ba mẹ chuyện cô bị Long Dạ Tước đuổi ra khỏi nhà, nhưng mà, thời khắc nghe thấy Tô Lạc Lạc lại có tư cách cùng Long Dạ Tước tham dự yến tiệc, làm cô thật sự đố kị và không cam tâm.
“Ba, mẹ, cái chuyện này không thể như vậy mà bỏ cuộc được, con không từ bỏ việc gả vào nhà họ Long.” Tô Ngữ Phù quyết tâm nói.
“Ngữ Phù, cái chuyện này chúng ta thật sự cần thương lượng một chút với nhà họ Long, ngày mai ta và mẹ con sẽ đích thân đi một chuyến, để Long lão thái thái gọi Dạ Tước về đây, chúng ta trước mặt hỏi rõ ràng nhà họ Long, cuộc hôn nhân này có làm nữa hay không.” Tô Vỹ Khâm cũng không muốn kéo dài nữa rồi.
Tô Ngữ Phù trong lòng còn ôm một chú hi vọng, nói không chừng Long Dạ Tước đối với cô không có thất vọng hoàn toàn, nói không chừng anh sẽ đồng ý hôn sự này.
Trong câu lạc bộ, ngồi trong hoàn cảnh tao nhã trong nhà hàng trà sáng, hưởng thụ bữa ăn tinh tế mà mỹ vị, khoảnh khắc như vậy thật tuyệt.
Cơn đau đầu của Dạ Trạch Hạo cũng giảm đi không ít, ở nơi này, anh có thể tự nhiên là bản thân, buông bỏ lớp vỏ thần tượng, đối với anh mà nói, rất thoải mái.
Anh chuẩn bị ở lại đây một ngày.
Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể ở cùng anh một ngày.
Sau bữa sáng, Dạ Trạch Hạo dẫn Tô Lạc Lạc đến phòng tập thể dục, trường tập bắn, đủ loại địa điểm trò chơi, nên có gì đều có cả.
Tuyệt đối là nơi nghỉ dưỡng của giới nhà giàu. Tô Lạc Lạc lần đầu đeo tai nghe chống ồn, sau đó cầm súng bắn ra, tim cô cũng theo đó mà đập nhanh liên hồi, lúc đó, cô cũng muốn giống như nữ anh hùng oai hùng trong phim, có khả năng bách phát bách trúng, bắn trúng tâm bia trong cự ly một trăm bước.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nhưng mà, nhìn mục tiêu của cô, thật ra đến bắn còn gặp khó khăn, mà kế bên, Dạ Trạch Hạo bất luận cử chỉ hoặc tư thế đều đẹp trai mê người, không có gì lạ khi bộ phim cảnh sát anh quay rất chân thực, diễn xuất siêu quần, đó cũng là dobình thường anh có rèn luyện rồi!
Thời gian vui chơi luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt là tới giờ ăn trưa rồi.
Dạ Trạch Hạo chọn một nhà hàng thức ăn tây, hai người họ tản bộ qua đó, trong nhà hàng tâycó xây một cái vũ đài cỡ nhỏ, một cô gái trẻ đẹp đang kéo đàn violon, tiếng cầm du dương dễ nghe, làm trái tim và linh hồn thư thái.
Ghế sofa rất phong phú màu sắc và trần nhà màu vàng kim tạo nên hình tượng sa hoa cho nhà hàng.
Hôm nay khách nơi này không nhiều, im lặng, lại còn có loại khí chất mà chỉ giới thượng lưu mới có.
Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Tô Lạc Lạc cầm thực đơn nhìn, có tiếng anh và tiếng trung hai loại ngôn ngữ, giá mì cũng làm cô lén tặc lưỡi.
"Muốn ăn gì thì gọi, không cần tiết kiệm giúp cho anh." Dạ Trạch Hạo giống như nhìn thấu được tâm tư của cô vậy.
Tô Lạc Lạc lúng túng, "Anh ở đây ăn vài bữa, đều gần bằng tiền lương của tôi rồi."
"Vậy đừng có khách khí, muốn ăn cái gì, cứ chọn." Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười.
Và lúc này đây, trước cửa lại truyền đến âm thanh tiếp đón khách của nhân viên, Tô Lạc lạc vô ý hướng về cửa nhìn một cái.
Cái nhìn vô ý này, lại làm cô giật cả mình.
Trời!
Tại sao lại là Long Dạ Tước?
Long Dạ Tước mặc áo sơ mi sọc xám thẳng tắp, thân dưới phối quần tây ôm người, đôi chân dài kiêu ngạo, bước chân vững chãi, bên cạnh anh là một người đàn ông trẻ người nước ngoài, hai người vừa nói chuyện vừa bước vào.
Tờ thực đơn trên tay Tô Lạc Lạc bất ngờ được đưa lên che mặt lại, không biết tại sao, cô không muốn để anh ta phát hiện.
Nhưng mà,cái động tác này của cô ngược lại khiến Long Dạ Tước bị thu hút chú ý hơn, mắt của anh nhanh chóng nhìn sang, khi nhìn thấy Dạ Trạch Hạo, rồi nhìn cô gái che giấu mặt mũi đối diện anh, sắc mặt anh từ từ lạnh trầm xuống.
Lúc người phục vụ chuẩn bị mời bọn họ đến vị trí gần cửa sổ, Long Dạ Tước kéo vị trí phía trước ra, mời ngài Odinson ngồi xuống trước, còn anh từ tốn đi đến vị trí đối diện Tô Lạc Lạc, đôi chân dài tao nhã vắt qua ngồi xuống.
Đôi mắt to của Tô Lạc Lạc từ tờ thực đơn lộ ra ngoài, lúc nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay ngắn ở hướng đối diện trước mặt cô, cô cảm thấy không nói nên lời.
Tô Lạc Lạc im im hít một hơi, cái thành phố này nhỏ vậy sao? Tại sao ra khỏi cửa đều là ᴆụng mặt anh ta?
Dạ Trạch Hạo tâm trạng cũng rất tốt, vốn dĩ chỉ là đến chơi khuây khỏa thôi, không ngờ đến còn có thể ᴆụng phải Long Dạ Tước, bây giờ, khoảng thời gian buổi chiều có vẻ trở nên thú vị rồi đây.
Tô Lạc Lạc đâu còn lòng dạ nào mà ăn cơm nữa? Dưới ánh mắt như tia x của Long Dạ Tước, khẩu vị của cô cũng mất rồi.
Dạ Trạch Hạo đảo nhanh đôi mắt sáng, khóe miệng có nét cười không rõ ý gì, lúc đó, một phần kem của Tô Lạc Lạc đã được đem tới trước.
Tô Lạc Lạc cười nhận lấy, nhìn thấy ly kem rất đẹp, cô có chút không nhẫn tâm ăn, nhưng vẫn cầm cái muỗng ăn một miếng, mùi dầu sữa lập tức hòa tan trong miệng, làm cô cười híp mắt.
“Thật là ngon.” Cô nhịn không được khen ngợi.
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, “Cô thích là được rồi.”
Long Dạ Tước và ông Odinson đang dùng tiếng anh giao tiếp, ánh mắt rõ ràng là đang cười, nhưng mà, khi liếc qua người Tô Lạc Lạc, lập tức có thể đông kết thàng băng ngay.
Tô Lạc Lạc vốn dĩ không tự tại rồi, bây giờ, lại bị anh ta nhìn trừng trừng, cô có chút cảm xúc cực kì chán nản, cô không biết người đàn ông này có cái gì để tức giận nữa.
Không lẽ cô và ai khác ra ngoài ăn bữa cơm còn phải xem sắc mặt của anh ta sao?
Tô Lạc Lạc ăn kem một cách mơ màng, không biết khóe miệng đã bị dính một chút kem, Dạ Trạch Hạo bật cười, đưa ngón tay về hướng cô ngoắt lại, “Đến gần đây chút.”
Tô Lạc Lạc bị nụ cười mê hoặc của anh, cười đến nỗi tim đập thình thịch, cô cứ thế đến gần anh, “Sao thế?”
Nhìn thấy ngón tay thon dài của Dạ Trạch Hạo đưa đến khóe miệng quẹt một cái, “Dính kem rồi.”
Hai má Tô Lạc Lạc tức khắc ửng đỏ!
Cô thậm chí cũng không dám nhìn biểu cảm của Long Dạ Tước, nhưng lại có thể cảm giác được hai ánh nhìn dường như có thể xuyên qua cô, biểu cảm của anh ta chắc là đang cười nhạo.
Tô Lạc lạc chỉ muốn bữa ăn này nhanh kết thúc.
Ngược lại, Dạ Trạch Hạo rất chậm rãi, đôi mắt sao ranh mãnh nhìn vào chăm chú vào Tô Lạc Lạc, dường như chứa đựng tất cả sự đam mê trong ánh nhìn đó.
Tô Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt to, lại tiếp tục chớp mắt, “Mặt tôi có dính gì dơ à?”
“Không có.”
“Không có, vậy anh làm gì cứ nhìn chằm chằm tôi?” Tô Lạc Lạc nhỏ tiếng nói.
“Vì em đẹp mà!” Dạ Trạch Hạo âm thanh không to không nhỏ, đủ để truyền đến tai của người đàn ông nào đó. Tô Lạc Lạc không nghĩ Dạ Trạch Hạo lại dám trong trường hợp này nói những lời đầy tình tứ như vậy, cô thìđang như ngồi trên đống lửa, liên tục uống liền hai ly nước vì lo lắng, ánh mắt cô hơi hơi nhìn sang Long Dạ Tước, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của anh nở một nụ cười tôn quí, chuyên tâm chú ý lắng nghe lời nói của vị khách, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ thủy tinh phản chiếu lên người anh, khí chất cao ngạo lạnh lùng trầm tĩnh, Tô Lạc Lạc không thể không thừa nhận rằng, trên người Long Dạ Tước toát ra khí chất mê người cao quí.
“Này.. anh ở đây cơ, ánh mắt của em nhìn đi đâu vậy?” Dạ Trạch Hạo không vui cắt ngang ánh nhìn của cô.
Tô Lạc Lạc giật mình cái, mới phát hiện bản thân vô thức nhìn chằm chằm Long Dạ Tước có đến mấy giây, cô có chút mắc cỡ, chống tay ôm má, “Buổi chiều mình sẽ làm gì?”
“Cưỡi ngựa.’
Tô Lạc Lạc nghe thấy, có chút hứng thú, nhưng mà, cô cũng không biết cưỡi.
Món chính đến rồi, hai người cùng chọn bít tết, còn bảy tám món tráng miệng ngọt sau khi ăn, dưới ánh sáng càng hấp dẫn hơn, làm người ta thực sự muốn động cả mười ngón tay để ăn.
Mà lúc đó, Tô Lạc Lạc cũng hoàn toàn làm lơ Long Dạ Tước phía đối diện, cô chỉ muốn ăn uống ngon lành, Dạ Trạch Hạo đối diện dùng một đôi mắt ấm áp nhìn cô, trong mắt của người ngoài thì đây là biểu hiện của sự sủng ái.
Lúc này, trong mắt Long Dạ Tước, hiển nhiên, quan hệ giữa họ không còn đơn giản nữa rồi.
Tô Lạc Lạc đang ăn, vừa rồi cô uống hơi nhiều nước, nên cảm thấy có một chút cần đi vệ sinh, cô bỏ dao nĩa xuống nói với Dạ Trạch Hạo, “Tôi vào nhà vệ sinh cái.”
Dạ Trạch Hạo hưởng thụ mỹ thực trong dĩa của anh, ngẩng đầu ừ một tiếng, Tô Lạc Lạc đứng dậy hỏi đường người phục vụ hướng của nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh không xây trong nhà ăn, mà là kế bên một bức tường vàng kim huy hoàng, ở phía cuối hành lang nhà ăn, Tô Lạc Lạc nhàn nhã bước về hướng nhà vệ sinh.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo sau khi nhìn ra cửa sổ một hồi, anh quay đầu lại nhìn vị trí Long Dạ Tước, phát hiện anh ta không có ở đó nữa.
Trong tâm anh lo lắng, Long Dạ Tước đi đâu rồi?
Tô Lạc Lạc vội vã đi vào phòng vệ sinh để giải quyết nỗi buồn, mở cửa ra, lúc chuẩn bị rửa tay, đột nhiên, nhìn thấy kế bên bồn rửa tay là hình dáng một người đàn ông cao to đang đứng dựa vào.
Mặt của Tô Lạc Lạc đỏ lên, ૮ɦếƭ tiệt, cái người đàn ông này đều nghe thấy hết rồi? “Long thiếu gia, anh đi sai nhà vệ sinh rồi đó! Đây là nhà vệ sinh bên nữ.” Cô lên tiếng cười nhạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc