“Tại sao lại không thích?”
Não Tô Lạc Lạc đứng phim, cô nghĩ không ra lý do gì, chỉ có thể thở phì phò giận dữ, “Có thể anh ta là một ác ma thích khống chế!”
Nhưng với đáp án này, Dạ Trạch Hạo lại biết rằng Long Dạ Tước có lẽ đang dần dần nảy sinh tình cảm với cô! Mới có các yêu cầu hạn chế kìm kẹp cô.
“Một lát có một lễ khiêu vũ, cùng anh nhảy một điệu rồi hãy rời khỏi.” Dạ Trạch Hạo yêu cầu.
“Tôi không biết nhảy.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống thôi.
“Anh dạy em.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo nắm lấy tay cô, đi về phía đại sảnh, Tô Lạc Lạc bắt đầu có hoảng loạn một lúc, nhưng khi nghĩ lại, tại sao cô phải hoảng lên chứ, tại sao phải sợ? Long Dạ Tước chính xác là không có tư cách can thiệp vào cuộc sống cá nhân của cô.
Thế là cô bình thản hơn, khi Dạ Trạch Hạo bước ra, Tô Lạc Lạc còn phát hiện có không ít người lớn tuổi hơn anh, hơn nữa rõ ràng là người trong giới chính trị, nhưng vẫn chào hỏi Dạ Trạch Hạo rất cung kính, gọi anh ta là Dạ thiếu gia.
Tô Lạc Lạc có chút khó hiểu, tại sao những người vào đây đều là người có thân phận oách đến thế, ngay cả Dạ Trạch Hạo hình như ngoài thân phận là ngôi sao nổi tiếng còn có một thân phận khác vậy.
“Trạch Hạo, một lát em có thể mời anh cùng nhảy một bài không?” Vị Bạch tiểu thư ban nãy lại xuất hiện, cô ta kích động chạy lại nhiệt tình hỏi.
“Tôi đã có bạn nhảy cùng rồi.” Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười.
Bạch tiểu thư lập tức ngoái đầu nhìn Tô Lạc Lạc hỏi, “Cho hỏi có thể cho mượn anh ấy cùng tôi nhảy một bài không?”
Tô Lạc Lạc nhất thời ngây người ra, Dạ Trạch Hạo vội nhìn trừng cô một cái, Tô Lạc Lạc còn chưa lên tiếng, bất ngờ, đôi tay đang vòng lấy tay Dạ Trạch Hạo của cô bị một bàn tay lớn nắm lấy, “Bạn nhảy của cô ấy đổi người rồi.”
Tô Lạc Lạc hoảng hốt quay đầu nhìn, Long Dạ Tước bá đạo kéo cô vào lòng, cô đứng không vững, thế là ngã thẳng vào vòng tay anh ta, khuôn mặt anh tuấn của Dạ Trạch Hạo sầm xuống, nhìn trừng trừng Long Dạ Tước, “Anh đang ngang nhiên giành người đấy à?”
“Không sai, tối nay cô ấy ngoài việc sẽ nhảy cùng tôi ra, sẽ không nhảy cùng bất cứ người đàn ông nào.” Long Dạ Tước bá đạo ôm lấy vòng eo của Tô Lạc Lạc, tuyên bố quyền sở hữu.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, cảm thấy trong không khí có một luồng sát khí vô hình.
“Đợi chút, tôi có thể lựa chọn không nhảy không?” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi.
“Không được!” Hai giọng nam trầm thấp cùng lên tiếng.
Dạ Trạch Hạo nhếch mày, nhìn cô nói, “Tô Lạc Lạc, em có quyền tự do lựa chọn, không phải sợ, ở đây không có người làm gì được em cả, cho dù là anh ta đi nữa thì cũng không có quyền can thiệp vào bất cứ việc gì của em.”
“Nếu cô không chọn tôi, tối nay cô sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc làm của cô năm năm về trước.” Long Dạ Tước buông ra lời nói uy Hi*p.
Không biết tại sao, anh không muốn thua trước mặt Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc giật thót, người ta không biết anh ta đang ám chỉ cái gì, nhưng cô thì biết rất rõ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Long Dạ Tước, “Có phải tôi nhảy cùng anh rồi thì chuyện này xem như bỏ qua rồi không? Anh sẽ không tiếp tục truy cứu nữa?”
Trong thâm tâm Long Dạ Tước dĩ nhiên là không muốn bỏ qua, nhưng lúc này anh tuyệt đối cũng không muốn để Dạ Trạch Hạo chiếm ưu thế, anh lạnh lùng nói, “Đúng.”
“Được thôi, tôi đồng ý nhảy một bài cùng anh.” Tô Lạc Lạc so sánh lợi hại xong rồi, cô chọn Long Dạ Tước.
“Tô Lạc Lạc em…” Dạ Trạch Hạo giận đến khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên khó coi.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể quay đầu nhìn anh vô cùng ái ngại, “Dạ Trạch Hạo, xin lỗi, tối nay tôi không nhảy cùng anh được rồi.”
“Trạch Hạo, đừng lo, em có thể nhảy cùng anh mà!” Bạch tiểu thư lập tức hớn hở ra mặt, không ngờ rằng lại còn có thể ngư ông đắc lợi.
Dạ Trạch Hạo hoàn toàn không còn tâm trạng nhảy nhót gì nữa, anh thở một hơi dài, cúi người nói vào bên tai Tô Lạc Lạc, “Tiền lương tháng này trừ một nửa.”
Tô Lạc Lạc nhìn thân hình chán chường rời khỏi của anh ta đầy bi ai, mặt tái đi một ít.
Dạ Trạch Hạo không có rời khỏi, nhưng cũng không muốn khiêu vũ, mà chỉ giận dỗi cầm ly rượu mạnh dựa vào góc cột, Bạch tiểu thư ở bên cạnh cứ nói gì đó với anh ta, anh ta cũng không thèm quan tâm.
Lúc này mới phát hiện eo mình có một bàn tay đang ôm chặt, cô vội rút ra, Long Dạ Tước cười nhạt cúi người xuống, “Nếu cô dám rút ra, tối nay tôi sẽ khiến cô phải trả giá cho việc lừa leo lên giường tôi.”
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, tức tối, “Anh ngoài việc uy Hi*p người ra, anh có còn biết gì nữa không thế?”
Long Dạ Tước nhếch môi cười, “Đối với loại người như cô, ngoài uy Hi*p ra, cũng không còn cách nào có thể dùng.”
“Sẽ có lúc anh không uy Hi*p được tôi nữa.” Tô Lạc Lạc hậm hực phản bác.
Long Dạ Tước không nghĩ vậy, “Tôi không sợ tìm không ra lý do để uy Hi*p cô.”
Tô Lạc Lạc nghẹn lời, anh ta rõ ràng đẹp trai ngời ngời, nhưng trong lòng cô lại thấy đáng ghét thấu tim.
Long Dạ Tước đột nhiên chồm người đến bên tai cô cười nhỏ, “Có muốn giành chút sĩ diện cho bản thân không?”
“Ý anh là gì?” Tô Lạc Lạc hoàn toàn nghe không hiểu.
“Ba cô cũng đang ở đây, ông ta đang nhìn chúng ta đấy! Nhảy cùng tôi sẽ khiến ông ấy hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về cô đấy.” Long Dạ Tước tưởng cô sẽ xem trọng chuyện này.
Tô Lạc Lạc vừa nghe xong, cảm nhận rõ được là cả người cô run lên, gì cơ? Ba của cô cũng ở đây?
“Ông ta là ông ta, tôi là tôi, trong mắt tôi ông ta còn không bằng một người dưng.” Tô Lạc Lạc mặt lạnh nói.
Long Dạ Tước hơi bất ngờ, nhìn đôi mắt long lanh của cô tỏa ra sự oán hận, hóa ra anh nghĩ sai rồi, Tô Lạc Lạc hoàn toàn không muốn quay về nhà họ Tô.
“Sau này, đừng kéo tôi vào cùng với nhà họ Tô, tôi sẽ thấy buồn nôn.” Tô Lạc Lạc nói xong, lúc này, ở vị trí trung tâm, đèn vụt tắt, đổi thành đèn mờ ảo giao thoa của hội trường khiêu vũ, âm nhạc thanh tao nhẹ nhàng cũng vang lên, thành điệu nhạc du dương.
Long Dạ Tước thấy cô không quan tâm, khóe miệng cũng nhếch lên một cái, không nói gì nữa, đôi tay rắn chắc ôm lấy eo cô, bước vào trong trung tâm vũ đài.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh ta cười gian xảo, “Tôi chưa từng khiêu vũ qua.”
Long Dạ Tước nheo mắt, nhếch môi không để tâm, “Tôi có thể dạy cô.”
Tô Lạc Lạc đâu có thực sự muốn anh ta dạy đâu? Lúc này trong vũ đài đã có mười mấy cặp tình nhân vào khiêu vũ, bọn họ đều nhảy rất đẹp, xoay vòng, bước chân rất nhịp nhàng.
Còn Tô Lạc Lạc thì bất ngờ một bước, chiếc gót nhọn đạp lên đôi giày da trơn láng của người đàn ông đối diện, còn khuôn mặt nhỏ của cô thì lại cười ra vẻ rất vô tội, “Là như vậy sao?” Nói xong, còn chưa đợi anh ta lên tiếng, chân khác lại đạp thật mạnh vào chiếc giày còn lại của anh, “Hay là như vậy?”
Thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô cười tươi như hoa, Long Dạ Tước lập tức hiểu ra, hóa ra là cô đang cố ý.
Đôi tay rắn chắc của anh ôm chặt, Tô Lạc Lạc giờ chỉ còn cách anh một gang bàn tay, bất ngờ gần nhau như không còn khoảng cách gì, nhịp tim cô đập nhanh, hơi thở đầy ma mị lại nóng rực của anh ta phà lên vành tai cô, “Dám đạp tôi, cô có bao nhiêu lá gan?”
Tô Lạc Lạc vội rút gót giày ra, cười hì hì một tiếng, “Tôi nói là tôi không biết khiêu vũ rồi mà! Anh cứ bắt tôi phải khiêu vũ làm gì.” “Không cùng tôi nhảy hết bài này, cô đừng mơ đi đâu được.” Long Dạ Tước nói xong, vòng tay lực lưỡng của anh vẫn ôm cô rất chặt, cũng không thèm quan tâm ánh mắt xung quanh như thế nào, anh cứ ôm cô như thế thôi.”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc tức đến nhéo vào thịt ngoài sau lưng anh, "Bỏ tôi ra."
"Không buông, nếu như cô không đồng ý ngoan ngoãn nhảy múa, vậy thì ôm nhảy cũng không tệ."Long Dạ Tước hoàn toàn làm cho việc nhảy múa nâng cấp thành càng nồng nhiệt hơn.
Dạ Trạch Hạo ở phía đối diện đã uống ly rượu mạnh thứ ba rồi, nhìn trên sàn nhảy, căn bản không phải nhảy múa, mà là nam nữ ôm nhau hơn, tâm trạng của anh càng không vui hơn.
Một bên Bạch tiểu thư lạnh lùng cười một tiếng, "Đó là bạn gái của anh? Tôi thấy cũng chẳng ra gì! Vớt được Long Dạ Tước rồi, bỏ anh một bên rồi."
"Cô im miệng đi." Dạ Trạch Hạo thấp giọng khiển trách một tiếng.
Bạch tiểu thư phùng mang không vui.
Tô Lạc Lạc đột nhiên nâng đầu gối lên, cơ thể cô không đủ cao, cho dù không làm đau chỗ nào của người đàn ông, nhưng cũng khẳng định cũng không làm anh ta dễ chịu.
"Cô..." Long Dạ Tước khuôn mặt anh tuấn lập tức trầm xuống vài giây, sau đó, người phụ nữ trước mặt anh lại cười rất đắc ý, thấy răng không thấy mắt.
Long Dạ Tước đột nhiên áp mặt vào sát cô nói tình, "Nếu như đá hư rồi, tôi muốn cô đền cho tôi nửa đời còn lại."
Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, khuôn mặt đỏ rực lên.
"Tôi không thèm." cô hậm hực nói.
Long Dạ Tước đột ngột nắm lấy bàn tay cô, mạnh mẽ đặt vào nơi anh đã phản ứng kinh người rồi, "An ủi nó một chút đi!"
Tô Lạc Lạc giật mình đến nỗi xém chút kêu toáng lên, trời ạ! Cái người đàn ông này không biết xấu hổ à! Lại dám để cô ở trước mặt mọi người sờ anh ta.
Đương nhiên, bọn họ đứng trên trung tâm sàn nhảy, cũng không chắc chắn có ai nhìn thấy hay không, nhưng mà, ba giác quan của Tô Lạc Lạc có chút sụp đổ rồi, vừa rồi, cho dù anh chỉ là nhanh tay ấn một cái, cô cũng đã cảm nhận được ba mức độ của anh ta, nhiệt độ, độ cứng, độ dài...
Thật muốn điên rồi á!
Cái người đàn ông này thật sự là khốn nạn.
Cuối cùng, một bài hát đã xong, Long Dạ Tước vẫn cứ ôm eo cô đi ra khỏi sàn nhảy, "Đến lúc đi đón con rồi."
Tô Lạc Lạc vùng vẫy một chút, từ trong lòng anh thoát ra, cô hướng đi đến Dạ Trạch Hạo, khuôn mặt anh tuấn của Dạ Trạch Hạo cuộn một triều cường đỏ, sắc nam động lòng người, Bạch tiểu thư kế bên đã không thể chờ đợi hơn nữa muốn nhặt người say như Dạ Trạch Hạo về nhà.
"Anh uống say rồi." Tô Lạc Lạc nói với anh.
"Uhm! Tôi với các người cùng đi, dìu tôi." Dạ Trạch Hạo vươn tay tới phía Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc không hề cự tuyệt, vươn tay dìu anh, Dạ Trạch Hạo nhân cơ hội cả người phủ phục lên đôi vai mỏng của cô.
Tô Lạc Lạc có chút không vững, chỉ có thể vươn tay ôm lấy anh, "Dạ Trạch Hạo, anh có thể đứng đàng hoàng được không."
"Trạch Hạo, em cũng dìu anh." Nói xong, Bạch tiểu thư vươn tay kéo lấy một bên cánh tay khác của anh, Dạ Trạch Hạo được hai cô gái dìu ra ngoài rồi.
Ngoài sau, Long Dạ Tước đi theo sắc mặt đen sầm, còn trong sảnh yến tiệc, trên lan can lầu hai, người đàn ông vừa rồi nói chuyện cùng Dạ Trạch Hạo lắc đầu, cảm giác rất bất lực.
Còn tâm tư của Tô Vỹ Khâm cũng rất phức tạp, vừa rồi, ông đã tận mắt nhìn thấy Long Dạ Tước công khai cùng Tô Lạc Lạc nhảy múa, mà còn ở trên sàn nhảy thân mật ôm nhau, không lẽ Long Dạ Tước thích không phải là con gái lớn của ông, mà là đứa con gái riêng này ư?
Tô Lạc Lạc dìu Dạ Trạch Hạo đã say rượu bước vào thang máy, phía ngoài cửa, sắc mặt Long Dạ Tước lạnh lẽo bước vào, còn Dạ Trạch Hạo cố ý đưa mặt vùi vào cổ Tô Lạc Lạc, cực kỳ tình cảm.
Bạch tiểu thư ở bên cạnh ghen tị không ngớt, nhưng mà bây giờ cô có thể dìu Dạ Trạch Hạo cũng được xem là một vinh hạnh rồi.
Bình thường Dạ Trạch Hạo không thích người khác tiếp xúc quá gần anh.
Tô Lạc Lạc và Bạch tiểu thư dìu Dạ Trạch Hạo đi ra, chị Mai và các trợ lý đang ngồi ở đại sảnh đợi bọn họ nhìn thấy cảnh này lập tức chạy đến.
“Dạ thiếu gia làm sao thế?”
“Anh ta hình như uống say rồi.” Tô Lạc Lạc lên tiếng.
“Tại sao lại uống say thế?” Chị Mai vội hỏi.
“Không biết, chị mau đưa anh ta về nhà đi!” Tô Lạc Lạc nói xong, bất ngờ bắp tay bị một bàn tay lớn giữ lại.
Giọng nói lạnh băng của đàn ông nói với chị Mai, “Nghệ sĩ của các người, các người tự mà chăm sóc.” Nói xong, Tô Lạc Lạc bị kéo đi, Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu, đôi mắt hơi đỏ vì men rượu nhìn trừng trừng Long Dạ Tước, trong ánh mắt đó hình như bao hàm cả sự hận thù.
Long Dạ Tước nheo mắt, không hiểu sự hận thù này của Dạ Trạch Hạo xuất phát từ đâu, chẳng lẽ vì Tô Lạc Lạc?
Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo có chút xót, “Anh mau để chị Mai đưa anh về nhà nghỉ đi!”
Tay Tô Lạc Lạc vẫn còn bị Long Dạ Tước giữ chừng, anh trực chỉ cửa lớn kéo cô đi ra ngoài.
Tô Lạc Lạc loạng choạng không vững, cô lập tức bực bội lên tiếng, “Long Dạ Tước, anh buông tôi ra, tự tôi biết đi.”
Nhưng mà ai đó vẫn không buông, kéo chừng cô, còn có cả một chút giận dữ, khiến cô chỉ có thể chạy bước nhỏ để theo kịp bước chân của anh ta.
Đội xe của Long Dạ Tước đã sẵn sàng, đợi khi anh bước ra khỏi thang máy, vệ sĩ của anh lái xe đến.
Long Dạ Tước kéo cửa xe ra, đẩy cô ngồi vào, giống như phạm nhân vậy không hề có chút nương tay, mặt Tô Lạc Lạc thiếu chút đập vào mặt ghế da, cô bò dậy ngồi lại đàng hoàng.
Đợi anh ta ngồi vào từ bên còn lại, khuôn mặt hồng hào của cô đã bắt đầu có nộ khí rồi.
Tô Lạc Lạc lại có chút lo lắng cho Dạ Trạch Hạo, cô vội nhìn ra cửa sổ về phía đại sảnh, cắn môi, như thể rất quan tâm anh ta.
Điều này khiến cho sắc mặt người đàn ông ngồi kế cô càng khó coi hơn, anh lạnh lùng nói, “Mau đi.”
Vệ sĩ lập tức đạp ga, xe phóng nhanh ra khỏi khách sạn, chạy về phía nhà họ Long.
Tô Lạc Lạc cũng không ngờ vốn dĩ là một bữa dạ tiệc yên lành, lại có thể xảy ra việc như thế, thậm chí ngay cả người cha vô tình của cô cũng có mặt, tuy khi cô đi ra hoàn toàn không tìm thấy ông ta, nhưng Long Dạ Tước nói có, thì chắc chắn là có.
Tô Lạc Lạc quay mặt về phía cửa sổ, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, rất nhiều chuyện ngày xưa ào về, đó là loại cảm giác cô độc, bi thương, từ lúc bảy tám tuổi, khi cô bắt đầu hiểu chuyện rồi, cô có ba, nhưng đó là một người ba hoàn toàn không quan tâm, yêu thương cô.
Sự yêu thương và chăm sóc của mẹ giúp cô trưởng thành khỏe mạnh, tuy nhiên, đối với đàn ông, cô vẫn nảy sinh một nỗi hận thù bẩm sinh.
Trong khoang xe, không khí trầm lắng ngột ngạt, Tô Lạc Lạc có chút khó thở, cô chỉ hi vọng đoạn đường này mau kết thúc.
Khi xe bắt đầu chạy chậm dần, Tô Lạc Lạc từ trong bóng tối nhìn thấy một bức tường màu trắng vô cùng uy nghiêm của một tòa kiến trúc, một dãy cột la mã cực kỳ to dưới ánh sáng đêm càng trở nên hùng vĩ tráng lệ.
Trong lòng cô có chút căng thẳng, sau này, cô phải cùng loại người như vậy giành quyền nuôi con hay sao? Ý của long Dạ Tước là đợi các con lớn hơn chút nữa, tự mình quyết định sẽ sống cùng ai, Tô Lạc Lạc chắc chắn là có niềm tin rồi, nhưng mà, lỡ như Long Dạ Tước nói lời không giữ lời thì sao?
“Cô đợi ở trong xe.” Long Dạ Tước buông ra một câu, rồi anh bước thẳng vào đại sảnh nhà họ Long. Tô Lạc Lạc thở ra một hơi dài, từ khi về nước đến giờ, cuộc sống của cô bị biến đổi đến long trời lở đất, cô vốn dĩ cũng rất an phận làm một chuyên gia hóa trang, nhưng mà bây giờ cô lại đột nhiên đứng giữa hai người đàn ông.