Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 43

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

"Tôi..." Tô Lạc Lạc nhất thời không biết nên giới thiệu bản thân như thế nào.
Dạ Trạch Hạo giữ lấy eo cô, kéo cô áp sát vào anh một chút, "Cô không xem tin tức à? Cô ấy là bạn gái mới của tôi."
Bạch tiểu thư lúc này mới xem xét tỉ mỉ Tô Lạc Lạc, cô đương nhiên có xem tin tức giải trí rồi, quan tâm nhất là tin của Dạ Trạch Hạo, cô mở to mắt, "Cô là cô bạn gái trong tin đồn hả? Các người khẳng định không phải thật."
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, "Đó là sự thật đó." nói xong, anh cầm tay Tô Lạc Lạc đi đến hướng để món ăn tự chọn.
"Dạ Trạch Hạo.."Phía sau, cái cô Bạch tiểu thư dẫm chân kêu anh.
Dạ Trạch Hạo cầm tay Tô Lạc Lạc cứ đi tiếp, không quan tâm.
"Này! Cái cô Bạch tiểu thư đó là ai vậy!" Tô Lạc Lạc tò mò hỏi, xem ra nhất định cùng Dạ Trạch Hạo có chuyện để kể rồi.
"Fan hâm mộ điên cuồng của tôi, chẳng qua, cô ta là loại người có vai vế!" Dạ Trạch Hạo mở miệng nói.
"Cô ta có vai vế á!"
"Ba của cô ta là người có chút ảnh hưởng trong giới chính trị, tóm lại, cô ta toàn có cơ hội gặp tôi."Dạ Trạch Hạo nói vẻ bất lực.
Tô Lạc Lạc nhìn anh có chút tội nghiệp đồng tình, anh là ngôi sao, có sắc, nếu gặp một số fan hâm mộ có chút thân phận lại đeo bám nữa thì đúng là thật sự rất khó xử.
"Chúng ta ăn chút đồ trước, cái loại yến tiệc này, tôi bình thường đều chỉ là kiếm con số thôi." Dạ Trạch Hạo cười nhìn cô.
"Anh tại sao bị mời tham gia cái loại yến tiệc này? Anh là người trong làng giải trí." Tô Lạc Lạc hỏi.
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, có chút thần bí nói, "Tôi còn có chút vai vế trong giới chính trị."
"Á!" Tô Lạc Lạc kinh ngạc, Dạ Trạch Hạo cũng không nói nhiều, "Nói chung, đừng xem thường tôi nhé."
Tô Lạc Lạc phì cười một tiếng, "Tôi sao dám xem thường anh chứ!"
Tiếp đến, hai người ở lại sảnh ăn tự chọn, Tô Lạc Lạc đói rồi, bèn chọn đồ ăn mình thích.
Cửa đại sảnh dưới lầu, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, hai vệ sĩ từ hai bên phía sau xe ra khỏi cửa, lúc bảo vệ muốn tiến lên phía trước mở cửa, có vệ sĩ chặn anh lại, bảo vệ lập tức quay lại chỗ cũ.
Những lúc như thế này, bọn họ đều biết rằng, người đến tuyệt đối không phải người bình thường, mà là đại nhân vật.
Tiếp đó, bên trong bước xuống một người thanh niên, anh mặc một bộ vest đậm màu, tư thế mạnh mẽ hoang dã, hình dáng tuấn kiệt tuyệt luân, dưới ánh đèn, càng như được điêu khắc tinh tế, toàn thân toát ra khí chất cao quí, độc nhất đôi mắt sâu tựa hồ nước lạnh, kèm theo cảm giác như thể nói không ai nên đến gần.
Bảo vệ nhìn cái nhận ra ngay, đại thiếu gia Long Dạ Tước của Long thị gia tộc tôn quí.
Chẳng trách bình thường không được đến gần.
"Chào buổi tối Long thiếu gia." Bảo vệ chào hỏi một cách lễ phép.
Long Dạ Tước cao quí gật đầu lễ phép, nhưng đôi mắt dường như không có tình cảm loài người kia lại khiến người nhìn nảy thêm sự kính trọng sùng bái, dưới sự bảo vệ của hai người vệ sĩ, anh bước vào đại sảnh với ánh mắt sắc bén.
Lầu mười.
Thân phận của Long Dạ Tước đến khâu bảo vệ nghiêm ngặc nhất cũng phải bớt chút lưu trình, ai mà không biết đến anh? Tuy nhiên, Long Dạ Tước đến đây tham gia yến tiệc, tuyệt đối là có mục đích, anh đến nơi này không phải vì cùng các quan khách khác chào hỏi nói chuyện, anh chỉ vì một vị khách đến thôi, đó chính là ngài Odinson mà anh cứ hẹn nhưng vẫn không gặp được, vì Long Dạ Tước có một hạng mục ở nước F chưa được thông qua, mà ngài Odinson là người sử dụng miếng đất đó, ông du lịch vòng quanh thế giới vừa mới về, hành tung bất định, và tối nay, anh cuối cùng tìm thấy cơ hội cùng ông ta gặp mặt.
"Ngài Long, ngài đến rồi, đã lâu mới gặp." Các vị khách ở hiện trường nhìn thấy anh đi vào, đều rất tôn trọng và chào hỏi anh, cho là chỉ cố làm cho quen mặt trước mặt anh ta, cũng là một chuyện tốt.
Trong lúc đó, lúc Long Dạ Tước đang tìm kiếm Odinson, có một âm thanh gọi anh, "Dạ Tước, con cũng đến rồi à."
Long Dạ Tước quay đầu, chỉ thấy Tô Vỹ Khâm cũng đến, cái chỗ dạ tiệc của giới chính trị có tiếng cũng không thiếu một phần của nhà họ Tô.
"Bác trai." Long Dạ Tước thản nhiên mở miệng.
"Dạ Tước, sau ngày lễ đính hôn, chúng ta vẫn chưa gặp lại, ta sớm muốn kiếm cơ hội cùng con nói chuyện hôn sự của con và Ngữ Phù." Tô Vỹ Khâm khuôn mặt nghiêm túc nói.
Long Dạ Tước lông mày thắt chặt, ánh mắt thấu qua một sự lãnh đạm cự tuyệt người khác ngàn dặm, "Con hiện giờ không có thời gian, có thể để bữa khác nói tiếp."
Tô Vỹ Khâm lập tức gật đầu, "Được, con bận trước đi."
Tô Vỹ Khâm nhìn Long Dạ Tước được người vệ sĩ to lớn mời đến lầu hai, không ngừng nắm chặt nắm đấm, con rể giống như Long Dạ Tước, ông nhất định không thể bỏ qua, tương lai, Tô gia muốn thành công lâu dài bền vững, còn phải dựa vào thiên tài thương gia Long Dạ Tước.
Hơn nữa, thực lực hùng hậu của tập đoàn Long thị, cũng tuyệt đối là một chỗ dựa vững chắc, Tô Vỹ Khâm vẫn luôn muốn trở thành nhân vật thương gia truyền thuyết, mà muốn thực hiện ước mơ của ông thì nhất định phải dựa vào sự giúp đỡ và phò trợ của Long Dạ Tước.
Hôm nay tại lầu hai còn có một buổi dạ tiệc nhỏ, nhưng mà không đủ thân phận, là tuyệt đối vào không được, đại khái hôm nay có thể lên tầng lầu này không quá mười nhân vật.
Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo từ khu ăn uống tự chọn đi ra, hai người đã rất no rồi, và lúc đó, một âm thanh gọi Dạ Trạch Hạo lại.
"Trạch Hạo, tôi có chuyện muốn nói với anh." một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi uy nghiêm gọi anh lại.
Dạ Trạch Hạo giật mình một cái, nói với Tô Lạc Lạc, "Cô ra ngoài trước đợi tôi, tôi chút nữa qua đó tìm cô."
Tô Lạc Lạc hiểu chuyện gật đầu, cô bước vào trong đại sảnh, trong lòng nghĩ, người đàn ông đó là người thân của Dạ Trạch Hạo à! Nếu không sẽ không gọi anh thân mật như vậy.
Tô Lạc Lạc vô vị đi ra ngoài trước, có người phục vụ hướng về cô nghiêng người đưa mâm rượu, cô vươn tay lấy một ly sâm banh, cầm trong tay cũng đỡ ngại hơn, dù gì thì cô đối với môi trường này hoàn toàn không thích ứng được.
Tuy bề ngoài cô mặc rất tươi tắn hoa lệ, nhưng nội tâm lại là không giống như vậy.
Tô Lạc Lạc đi đến góc đại sảnh, cô bất ngờ phát hiện ở góc lan can lầu hai, cũng có khách đang nói chuyện, cô chỉ là tò mò ngước mắt nhìn.
Đột nhiên nhìn thấy Long Dạ Tước cùng một người đàn ông ngoại quốc mắt xanh cao to nói chuyện, anh với thân hình người phương đông lại áp đảo được thân hình của người đàn ông ngoại quốc kia, thật sự mạnh mẽ và to lớn.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc mấy giây, rồi tiếp theo đó, theo bản năng cô trốn vào sau cây cột.
Tuy nhiên, Long Dạ Tước thân ngự trên cao, phong cảnh của đại sảnh thoáng đãng, lúc Tô Lạc Lạc tự tại cầm lấy ly rượu đi qua lại ở đại sảnh, Long Dạ Tước đã nhìn thấy cô rồi.
Người cô mặc bộ áo váy hở màu hồng da, ở dưới ánh đèn, da thịt trắng dường như có thể phát sáng, một khuôn mặt thanh cao và sạch sẽ, làm người khác khó mà không để ý đến cô.
Anh cũng không nghĩ đến, ở chỗ như thế này cũng có thể gặp được cô, cái người phụ nữ này tại sao xuất hiện ở chỗ này? Không lẽ cô ta vẫn còn muốn câu rùa vàng chồng tốt.
Long Dạ Tước trầm xuống cùng với vị khách kế bên chào hỏi một tiếng, anh tao nhã bước xuống lầu, Tô Lạc Lạc vẫn cứ trốn phía sau cây cột, trong lòng cô nghĩ, Long Dạ Tức khẳng định chưa nhìn thấy cô.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cô có chút không yên tâm, nếu như để anh ta biết bản thân ở đây, lại không biết anh ta muốn cười nhạo chê bai, ai dà, cô tốt nhất là nên trốn vào thôi!
Tô Lạc Lạc nói ௱ôЛƓ lung xong, quay lưng từ sau cây cột đi ra, nhưng mà, mới vừa đi ra, bất ngờ ᴆụng mặt ngay một người đàn ông.
“Xin lỗi…” Tô Lạc Lạc hoảng hốt thấp giọng nói xin lỗi một tiếng, dự định từ phía bên bên cạnh anh ta đi qua.
Tuy nhiên, cánh tay của cô bị một bàn tay to lớn giữ lại, Tô Lạc Lạc vội ngẩng đầu, phút chốc đứng cả hình.
Trời ạ! Cô tại sao lại ᴆụng vào Long Dạ Tước vậy nè!
Cô vốn dĩ đứng ở góc kẹt rồi, bên cạnh là một ban công lớn, bị một tấm rèm cửa vàng kim lớn che chừng rồi, bình thường không ai vào đó hết.
Trừ phi làm những chuyện không thể ra ánh sáng, mới trốn vào chỗ này thôi!
Tô Lạc Lạc không kịp kinh ngạc, cảm thấy cánh tay bị làm cho rất đau.
“Này, Long Dạ Tước, anh bỏ tôi ra, anh làm đau tôi rồi…”Tô Lạc Lạc kháng cự nói.
Lúc lôi cô vào ban công, Long Dạ Tước mạnh mẽ vứt cô ra phía ban công, Tô Lạc Lạc lưng tựa vào lan can, cứ nghĩ rằng bản thân bị anh ta xô xuống dưới, cô lập tức làm một động tác rất buồn cười, nhanh chóng mở rộng tay ra, ôm lấy eo một người nào đó.
Long Dạ Tước có chút kinh tởm, đưa tay kéo hai cái tay nhỏ ra, tiếp đó là đẩy ra. Tô Lạc Lạc chân mềm nhũn bị đôi tay anh ghim trên lan can trước mặt, mà phía dưới, là độ cao của mười tầng lầu. Từ nhỏ Tô Lạc Lạc có chứng sợ độ cao, vì vậy, chỉ là lưng dựa vào lan can nhưng trong lòng cô rất là hoảng loạn. Khuôn mặt nõn nà hồng hào của cô ngước lên, nhìn chằm chằm người đàn ông, oán khí trong mắt rõ ràng thể hiện là cô rất tức giận.
“Nói, cô tại sao lại xuất hiện ở đây?”Ánh mắt Long Dạ Tước lạnh bàng nhìn cô hỏi như bức cung.
“Tại sao chỉ cho anh xuất hiện ở đây, không cho phép tôi xuất hiện ở đây chứ?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên, có một chút không cam chịu yếu thế hơn, hỏi ngược lại.
Khuôn mặt quật cường của cô dưới ánh sáng vàng mờ của ánh đèn đẹp tựa ngọn lửa rực rỡ.
Ánh mắt Long Dạ Tước sầm lại, lần nữa hỏi như hỏi cung, “Cùng ai đến đây?”
“Tôi không cần thiết phải báo cáo với anh.” Tô Lạc Lạc không muốn anh ta xem mình giống như là phạm nhân bị thẩm vấn vậy.
Long Dạ Tước đột nhiên như cố ý quyến rũ cô, áp sát vào bên tai cô, thấp giọng cười nhạt, “Nếu như cô đến để dụ dỗ đàn ông, cô cảm thấy tôi đủ tư cách lọt vào mắt cô không?”
Tô Lạc Lạc xấu hổ đỏ hết cả mặt đến tai, cô lập tức nhanh đẩy anh ra, “Anh nói hàm hồ gì vậy? Tôi không phải vậy, anh bỏ tôi ra.”
“Lời chưa nói hết, ai cho cô đi?” Người đàn ông thấp giọng nói vào tai cô rất nguy hiểm.
Không thể phủ nhận, tối hôm nay người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến nỗi là đàn ông đều muốn bỡn cợt môt cái.
Tô Lạc Lạc tức ૮ɦếƭ rồi.
“Tô Lạc Lạc, nếu như cô đã thừa nhận năm đó ngủ qua với tôi rồi, vậy thì, tôi có phải nên hồi lễ lại không, ngủ với cô một lần?”
Tô Lạc Lạc giật mình mở to mắt, “Không phải...”
“Đây là do cô tự mình thừa nhận mà, con người tôi không thích bị thiệt thòi, nếu như cô ngủ qua với tôi, tôi nhất định phải ngủ lại với cô mới được.” Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười nhạt.
Tô Lạc Lạc tức sắp phát điên, một cục tức dồn lên cổ họng, nhìn chằm chằm anh, mới phát hiện cái tên Long thiếu gia tự tôn cao quí bất phàm hóa ra lại là kẻ vô lại kiêm lưu manh.
“Anh nằm mơ cũng không có cửa.” Tô Lạc Lạc đẩy anh ra tức hồng hộc, sau đó, nghĩ đến điều gì, cô mở to con mắt hỏi, “Anh ở đây, vậy bọn trẻ đâu?”
“Ở nhà ba mẹ tôi, tám giờ rưỡi, cùng tôi đi rước bọn nó.” Nói xong, Long Dạ Tước buông lỏng cô, híp mắt cảnh cáo nói, “Cô tốt nhất đừng nên dụ dỗ kiếm trai, nếu tôi thấy được, hậu quả tự chịu.”
Long Dạ Tước ra ngoài trước, còn Tô Lạc Lạc cũng theo sau ra ngoài, chỉ là, bọn họ đều không biết, trong cả nhóm người vẫn có người chú ý đến bọn họ, đó là Tô Vỹ Khiêm, ông dường như không dám tin vào mắt mình nữa.
Long Dạ Tước kéo theo con gái riêng của ông đi đến lan can phía sau tấm rèm cửa, mà còn lúc đi ra, Tô Lạc Lạc vô ý làm ra động tác chỉnh đốn lại lễ phục, làm ông sốc mất mấy giây.
Không lẽ Long Dạ Tước cùng con gái ông phía sau lan can làm gì rồi à?
Ánh mắt Tô Vỹ Khâm nhìn vào đứa con gái chưa hề được quan tâm qua lần nào, trí nhớ chỉ là một ít khó liên kết lại, từ lúc sinh ra đến khi cô lớn, số lần ông gặp qua có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng hôm nay, ông mới ý thức được, đứa con gái riêng của ông lại đẹp đến vậy.
Có vẻ đứa con gái khác của ông còn đẹp hơn ba phần. Đương nhiên, cái này sợ rằng là cũng giống mẹ của nó thôi! Mẹ của cô năm đó cũng rất đẹp, nếu không, lúc bấy giờ, Tô Vỹ Khâm sẽ không ở trong bao nhiêu phụ nữ chỉ chọn cô ấy làm người sinh con cho ông, còn năm đó vì vợ ông lúc sinh ra con gái, vì ra máu quá nhiều phải phẩu thuật, làm hư țử çɥñğ, bác sĩ nói sau này không thể mang thai được nữa.
Lúc đó, Tô Vỹ Khâm nhìn thấy đứa con đầu tiên là con gái, tự nhiên thèm muốn có một đứa con trai, vì vậy, ông chọn một nhân viên nữ ở trong công ty, mà người phụ nữ đó là mẹ của Tô Lạc Lạc.
Trong lúc đó, ông là tiền trảm hậu tấu, vợ ông Uông Nguyệt Dung vẫn chưa biết ông bên ngoài có người phụ nữ khác, còn sinh ra một đứa con gái.
Cho đến sau này, cuối cùng Uông Nguyệt Dung điều tra ra được, sự tình đã bày ra trước mắt rồi, Tô Vỹ Khâm phải thừa nhận thôi.
Tuy nhiên, Uông Nguyệt Dung cấm ông cả đời không được gặp mặt hai mẹ con họ nữa, ông năm đó cũng nhẫn tâm, vốn dĩ là vì muốn có con trai mới ở cùng với phụ nữ khác, bây giờ sinh ra con gái, ông đương nhiên sẽ không gặp nữa rồi.
Ông mỗi tháng đều gửi một số tiền nuôi dưỡng, triệt để biến mất trước mặt mẹ con họ, tuyệt đối không gặp lại nữa.
Tuy nhiên, lúc này, Tô Vỹ Khâm lại có chút hối hận rồi, nếu như lúc đó quan tâm nhiều hơn một chút tới mẹ con họ, nói không chừng bây giờ ông cũng có thể mặt dày mà đi nhận lại con gái về.
Ai bảo con gái rất đẹp, lại còn sinh con cho Long Dạ Tước? Mà đáng cười hơn, tất cả chuyện này đều là sai lầm, đều là do một tay ông tạo ra.
Có lẽ lúc đó nên cho con gái lớn làm một chút phẩu thuật, rồi lên giường với Long Dạ Tước, sẽ không phát sinh ra cục diện như hiện giờ rồi.
Tô Lạc Lạc đi đến chỗ vừa rồi cùng Dạ Trạch Hạo chia ra, lúc này, cũng thấy Dạ Trạch Hạo đi ra, sắc mặt của anh ta không được tốt lắm, có vẻ tâm trạng đang rất tệ.
“Sao thế?”
“Không có gì.” Dạ Trạch Hạo lắc đầu.
“Chúng ta lúc nào có thể đi? Long Dạ Tước cũng đang ở đây.” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi.
Dạ Trạch Hạo ngược lại không thấy bất ngờ, anh nhoẻn miệng cười, “Sợ cái gì?”
“Anh ta kêu tôi tám giờ rưỡi cùng anh ta về đón con, tôi có thể sẽ cùng về với anh ta.” Tô Lạc Lạc mở miệng nói, nhưng mà bây giờ mới có bảy giờ rưỡi, vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa, cô thật sự không muốn ở lại nữa.
“Bọn trẻ ở đâu?”
“Ở nhà họ Long.”
“Có cần tôi cùng cô đi đón bọn trẻ không?” Dạ Trạch Hạo cười hỏi.
Tô Lạc Lạc lập tức lắc đầu, “Không được, Long Dạ Tước mà biết anh đi cùng tôi, khẳng định sẽ hận ૮ɦếƭ tôi.”
“Tại sao?” “Anh ta không thích tôi và cô ở cùng nhau à.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc