Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 41

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Tô Lạc Lạc đã bước ra lan can rồi, giọng của cô hồi phục bình thường, “Tiểu Hinh ngủ rồi, không muốn làm ồn con bé, có chuyện gì thế?”
“Bây giờ tôi muốn cô dẫn bọn trẻ ra đây, tôi muốn dẫn về nhà.” Long Dạ Tước ra lệnh.
“Không được, Tiểu Hinh chỉ vừa mới ngủ thôi.” Tô Lạc Lạc cảm thấy cần phải để con gái ngủ ngon lành.
“Tô Lạc Lạc, tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi, cô muốn gặp Dạ Trạch Hạo, tôi không quan tâm, nhưng không được phép dẫn con tôi đến nhà anh ta.” Long Dạ Tước đã giận đến thể hiện ra cả giọng nói.
Tô Lạc Lạc có chút giận nói, “Rốt cuộc anh bị bệnh gì thế? Tiểu Sâm Tiểu Hinh chơi ở đây vui vẻ, anh để chúng chơi ở đây thì có chuyện gì chứ?”
Đầu dây bên kia im lặng, nhưng thông qua điện thoại Tô Lạc Lạc biết được là lại chọc anh ta nổi giận rồi.
“Được rồi, cho tôi thêm một tiếng đồng hồ, tôi sẽ dẫn bọn trẻ về, để cho Tiểu Hinh ngủ một giấc trước đã.” Tô Lạc Lạc chỉ còn cách thỏa hiệp.
Năm giây sau, giọng nói nghiến răng từ đầu dây bên kia truyền đến, “Đúng năm giờ, nếu cô không dẫn bọn trẻ về dây, sau này cô cũng không cần về nữa.”
“Anh…” Tô Lạc Lạc muốn phản bác một câu, nhưng điện thoại bên kia đã cúp trước.
Tô Lạc Lạc có chút không biết phải nói gì, Long Dạ Tước cứ phải tính toán chi li như vậy sao? Nhưng mà Tô Lạc Lạc cũng không tính để con gái ngủ quá lâu, nếu không, buổi tối nhóc sẽ không ngủ được.
Cô đi xuống lầu, tính xem con trai có phải đang chơi với Dạ Trạch Hạo không, trên ghế sofa trong đại sảnh, nhìn thấy trong lòng Dạ Trạch Hạo là một thân hình bé nhỏ đang ngủ say, trong tay cậu nhóc còn có đồ chơi nữa, đang bị Dạ Trạch Hạo nhẹ nhàng lấy khỏi.
Tô Lạc Lạc bất giác kinh ngạc, con trai cũng ngủ say rồi.
Dạ Trạch Hạo đặt nhóc con xuống chiếc sofa dài ở bên cạnh, người cao ngạo lạnh lùng thường ngày khi đối đãi với con nít thì lại thể hiện ra sự ấm áp dịu dàng, còn Tô Lạc Lạc đứng ở góc cầu thang bị cảnh tượng này làm cho cảm động.
Khi người khác đối tốt với con của mình, trong lòng cô rất cảm kích.
Dạ Trạch Hạo quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đơ ra của cô, anh nhoẻn miệng cười, “Sao thế?”
“Không có gì! Vừa rồi Long Dạ Tước gọi điện đến, kêu tôi trước năm giờ phải bế bọn trẻ về.” Tô Lạc Lạc có chút bất lực.
“Mặc kệ anh ta, để bọn trẻ ăn tối xong rồi hẵng về.” Dạ Trạch Hạo lạnh lùng nói một câu phản đối.
“Tôi cũng thấy lạ, Long Dạ Tước tại sao lại ghét việc tôi dẫn các con đến nhà anh chơi đến thế? Đều là chơi cả, thật không hiểu anh ta nghĩ sao nữa.”
Cái lý do này, Tô Lạc Lạc không rõ, nhưng Dạ Trạch Hạo lại có đáp án trong lòng rồi, Long Dạ Tước đúng thật là chỉ quan tâm bọn trẻ thôi sao? Hay là khó chịu việc cô đến nhà anh?
Bắt đầu từ bây giờ, sau này mỗi khi cô ra cửa phải cẩn thận, với người bên ngoài thì cô có thân phận là bạn gái tôi rồi.” Dạ Trạch Hạo nhắc nhở.
Nói đến chuyện này, Tô Lạc Lạc lập tức liếc anh ta, “Đều là tại anh, tôi không muốn nổi tiếng kiểu như vậy đâu!”
“Không thì, chúng ta phim giả tình thật đi! Cô làm bạn gái của tôi luôn đi!” Dạ Trạch Hạo cười khá nghiêm túc.
Tô Lạc Lạc nhìn anh kinh hãi, “Tôi không thèm đâu!”
“Tại sao không thèm?” Dạ Trạch Hạo hiếu kỳ nhíu mắt hỏi.
“Không muốn là không muốn, không có tại sao.” Tô Lạc Lạc mím môi, cô đối với đàn ông rất không có tự tin, cô thà sống đơn thân một mình.
Dạ Trạch Hạo nhìn cô không biết phải nói gì luôn, “Tuy nhiên trong mắt người ngoài giới, cô đã là bạn gái của tôi rồi.”
“Dạ Trạch Hạo, cho là tôi cầu xin anh có được không? Anh nhanh chóng tìm một cô minh tinh ra đính chính sự việc đi! Chuyển sự chú ý của công chúng sang nơi khác.” Tô Lạc Lạc nhìn anh đầy thành khẩn.
“Không, tôi thích được có tin đồn tình cảm với cô.” Dạ Trạch Hạo ngoan cố cười, một hàm răng trắng sáng khá chói mắt, Tô Lạc Lạc ngơ vài giây, dời ánh nhìn đi.
Khoảng bốn giờ bốn mươi, Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa trẻ còn đang say ngủ, nhất thời khó xử rồi đây, Long Dạ Tước yêu cầu cô phải dẫn bọn trẻ về trước năm giờ, nhưng bây giờ, cô làm sao dẫn đây!
“Dạ Trạch Hạo, anh có thể lái xe đưa bọn tôi về không?” Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo hỏi.
“Không thể.” Dạ Trạch Hạo nói xong, anh lười biếng ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía cậu nhóc đang ngủ trên ghế sofa, như thể cái khoảnh khắc này khiến anh rất mãn nguyện vậy.
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại lên xem thời gian không ngừng di chuyển, có một cảm giác như thể bị ép đến không thở nổi, cô thật sự rất ghét cái cảm giác bị khống chế sự tự do này.
“Được rồi, ngồi xuống đàng hoàng xem nào, đợi bọn trẻ ngủ dậy rồi đi cũng không muộn, chẳng lẽ Long Dạ Tước còn ăn được cô à?” Dạ Trạch Hạo an ủi.
“Anh đúng là đứng nói nên lưng không đau, chứ Long Dạ Tước đã nổi giận lắm rồi.” Tô Lạc Lạc thở ra một hơi, cô thật ra đồng tình với lời nói của Dạ Trạch Hạo, đúng rồi! Bọn trẻ đang ngủ, đây là chuyện lớn đến dường nào! Anh ta không thể lại bắt cô kêu bọn trẻ dậy chứ!
“Anh ta nổi giận là chuyện của anh ta, cô sống cuộc sống của cô, hai người không phải đã từng nói là không can thiệp vào chuyện của nhau sao?” Dạ Trạch Hạo nhếch mày hỏi, nói xong, anh bất giác nhíu mắt, hiếu kỳ hỏi, “Tô Lạc Lạc, cô thành thật nói cho tôi biết đi, năm đó cô làm thế nào mà sinh hạ được con của Long Dạ Tước, ngày trước cô và anh ta đã từng là người yêu sao?”
Đây là điều cấm kỵ của Tô Lạc Lạc, cô trước giờ không hề muốn nhắc với bất kỳ ai, ngay cả là Dạ Trạch Hạo, cô cũng tuyệt đối sẽ không nói một chữ nào chuyện của năm đó cả, “Đừng nhắc chuyện này với tôi.”
“Vậy tôi đổi một câu hỏi, cô và Tô Ngữ Phù là quan hệ gì!”
“Quan hệ gì cũng không có!”
“Lừa đảo, các người đều họ Tô, hai người là chị em phải không! Có lẽ là chị em cùng cha khác mẹ, tôi đoán có đúng không?” Dạ Trạch Hạo có chút đắc ý nhếch mày.
“Anh đoán đúng rồi, tôi cũng sẽ không thưởng anh cái gì cả.” Tô Lạc Lạc ngồi xuống ở bên cạnh, chỉ chờ bọn trẻ tỉnh giấc.
“Được thôi! Một câu hỏi cuối, cô và Long Dạ Tước bây giờ ở cùng nhà, hai người có khi nào…” Dạ Trạch Hạo dùng ánh mắt cô hiểu mà để nhìn cô.
Cả người Tô Lạc Lạc tức khắc nổi da gà, cô nói với giọng khá bất mãn, “Anh đoán bậy gì thế? Tôi và anh ta sao lại có thể? Tô Lạc Lạc tôi cả đời này cũng sẽ không chạm vào người đàn ông mà Tô Ngữ Phù đã chạm qua.”
Dạ Trạch Hạo vừa nghe thấy, trong lòng lập tức thấy khoan khoái lạ thường, anh đợi là đợi câu nói này.
“Vậy lỡ như Long Dạ Tước biến thái dùng biện pháp mạnh với cô thìsao?” Dạ Trạch Hạo hỏi đùa.
“Vậy tôi thà cắn lưỡi tự tử.” Tô Lạc Lạc hứ một tiếng, còn đôi mắt trong sáng như bầu trời đêm của cô lại toát ra sự kiên định.
Dạ Trạch Hạo nhìn gương mặt nghiêng bên xinh đẹp tinh tế của cô, Tô Lạc Lạc không phải là loại con gái đẹp mĩ miều, nhưng mà người cô tỏa ra ánh sáng như ngôi sao trên trời, sạch sẽ, bắt mắt.
Hơn năm giờ rồi.
Điện thoại của Tô Lạc Lạc đúng giờ reo lên.
Cô vừa cầm lên xem, không phải Long Dạ Tước thì là ai chứ?
Cô vội cầm điện thoại ra vườn hoa nghe.
“A lô!”
“Năm giờ rồi, bọn trẻ đang ở đâu?”
“Thật không may mà, vừa rồi Tiểu Sâm cũng ngủ mất rồi, một mình tôi không thể đem hai đứa trẻ đang ngủ say về nhà.” Tô Lạc Lạc giải thích một tiếng.
Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng cười nhạt, “Đừng có tìm cớ nữa, tôi đến đón bọn trẻ.” “Bọn trẻ đúng thật đang ngủ…” Tô Lạc Lạc đang nói thì bị cúp điện thoại, có chút không biết phải nói sao cả.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cô bèn đợi ở vườn hoa, chưa tới ba phút thì bên ngoài đã truyền đến tiếng xe, tiếp theo đó, tiếng chuông cửa.
Tô Lạc Lạc vội chạy đến mở cánh cửa nhỏ, cửa mở ra, thân hình cao to thẳng tắp của Long Dạ Tước bước nặng nề đi vào, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, và chuẩn bị vào biệt thự tìm con của anh ta.
Dạ Trạch Hạo dĩ nhiên biết bên ngoài có khách đến, cả người anh phát ra hàn khí, anh đứng dậy chặn ngay cửa, lười biếng cất giọng cảnh cáo, “Long thiếu gia, anh như thế là thuộc dạng xâm phạm nhà riêng nhé, tôi có thể kiện anh đó.”
Long Dạ Tước như không nghe thấy, nhìn con trai đang nằm ngủ trên sofa, anh quay đầu hỏi Tô Lạc Lạc, “Tiểu Hinh đâu!”
“Con bé ở trong phòng khách trên lầu.”
“Bế con bé xuống đây, chúng ta đi về.”
Tô Lạc Lạc nhìn anh ta chắc chắn muốn dẫn con đi rồi, chỉ còn biết đi lên lầu, bế đứa con gái đang ngủ mê man xuống lầu.
Long Dạ Tước bế Tô Tiểu Sâm, nhìn Tô Lạc Lạc bế con gái rồi, anh bước chân ra cửa.
Dạ Trạch Hạo chớp đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ rời khỏi, Tô Lạc Lạc bế con gái ngồi lên xe, kế bên, Tô Tiểu Sâm dựa vào cô tiếp tục ngủ, Long Dạ Tước khởi động xe, chạy thẳng đến biệt thự nhà anh ta.
Chẳng qua chỉ mất có hai ba phút là đến rồi.
Ngừng xe lại, Long Dạ Tước bế Tô Tiểu Sâm lên, Tô Lạc Lạc nhìn thấy con gái ngủ đến không chịu dậy, chỉ có thể bế bé con đi theo lên lầu.
Cho bọn trẻ ngủ đàng hoàng rồi, Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đóng cửa, vừa chuẩn bị về phòng, cô bị một bàn tay to kéo lại, giật mình quay đầu, thì khuôn mặt anh tuấn của Long Dạ Tước xuất hiện.
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”
“Tô Lạc Lạc, tôi cảnh cáo cô, sau này cô mà hẹn hò riêng với tình lang thì đó là chuyện của cô, nếu cô cũng dẫn bọn trẻ theo thì cô cút đi khỏi đây cho tôi.” Ánh mắt Long Dạ Tước như dao sắc vậy đâm xuyên qua cô.
Tim Tô Lạc Lạc như rơi xuống vực thẳm, xem ra hôm nay đã chọc anh ta giận lắm rồi.
Tô Lạc Lạc đứng chống eo, ngẩng đầu bất khuất nhìn trực diện vào mắt anh ta, “Long thiếu gia, tôi cảm thấy chúng ta cần thảo luận đàng hoàng.”
“Tôi với cô không có gì để thảo luận cả, nhưng có một việc tôi phải cảnh cáo cô, sau này khăn của cô và bọn trẻ phải phân nhau ra.” Long Dạ Tước lạnh lùng mỉa mai.
Tô Lạc Lạc nhất thời không phản ứng được, “Tại sao?”
“Vì tôi không muốn cô nhiễm phải bệnh gì ở ngoài, lại truyền nhiễm cho bọn trẻ.”
Gương mặt Tô Lạc Lạc đỏ rực, anh ta dám nghi ngờ cuộc sống riêng tư của cô không có quy luật? Cô giận đến nắm chặt nắm đấm, “Anh mới có bệnh đó, bệnh thần kinh.”
Đôi mắt sâu của Long Dạ Tước hiện lên nét u ám, đôi môi mỏng mím chặt hơn, bên ngoài cửa sổ vốn đã bóng tối bao trùm, lúc này đây, cái bóng tối này lại bao trùm lấy người anh, khiến cả người anh phát ra cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.
Long Dạ Tước nheo cặp mày ngài, sự im lặng bốn bề kéo lý trí của anh quay về.
Nộ khí bộc phát ban nãy rốt cuộc bắt nguồn từ đâu cơ chứ?
Tại sao chuyện gì liên quan đến cô ta, anh đều lo lắng bức bối, rõ ràng là bất cứ chuyện gì của cô ta đều không liên quan đến anh, nếu không phải vì có bọn trẻ ràng buộc lại, anh hoàn toàn không thể để mắt đến một người phụ nữ bình thường không có chút đặc biệt gì này.
Long Dạ Tước hít một hơi dài, có chút khó chịu với tâm lý không khống chế được này.
Thân hình cao lớn lặng lẽ đứng đó một hồi, Long Dạ Tước đẩy cửa phòng bọn trẻ bước vào trong.
Một cái cuối tuần có chút không suôn sẻ thế là cũng qua, sáng sớm, sau khi kêu dậy hai đứa con và đưa đến trường rồi Tô Lạc Lạc mới tính là có thời gian rảnh.
Cô nhìn về thân hình cao to thẳng tắp ở bên cạnh, “Buổi chiều khi đến đón bọn trẻ thì gọi cho tôi một cái nhé.”
Vừa nói xong, điện thoại cô reo lên, cô cầm lên xem, là của Dạ Trạch Hạo.
“A lô!”
“Ở đâu thế!”
“Ở trước cửa trường bọn trẻ.”
“Nhìn về bên trái của cô, chiếc xe thể thao màu đen, mau qua đây.” Dạ Trạch Hạo nói xong thì tắt điện thoại.
Tô Lạc Lạc nhìn về phía chiếc xe thể thao vô cùng hào nhoáng ở bên đường, cô mím môi cười, bước nhanh qua đó, hoàn toàn lơ đi sự tồn tại của người đàn ông đứng bên cạnh.
Ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn theo, nhìn thấy thân hình vội vàng không chờ được để gặp đàn ông của Tô Lạc Lạc, đáy mắt anh lại phát ra tia lạnh lùng, cô ta quả thực đang hẹn hò với Dạ Trạch Hạo?
Tô Lạc Lạc kéo cánh cửa ghế lái phụ của chiếc xe thể thao, ngồi vào, cô có chút kinh ngạc hỏi, “Anh đến khi nào thế?”
“Vừa đến.” Dạ Trạch Hạo đương nhiên không cho cô biết, anh bảy giờ rưỡi đã đứng đợi ở đây rồi, cô ta sẽ đưa con đi học, anh đợi ở đây, cũng thuận tiện đón cô.
“Hôm nay chúng ta có công việc gì không?”
“Buổi chiều tôi có một hoạt động tuyên truyền, bây giờ cùng tôi ăn sáng trước đã.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo đạp chân ga, chiếc xe thể thao màu đen phát ra tiếng gầm rú như thú hoang, rời khỏi.
Còn người đàn ông đi về phía chiếc xe sang nhưng khá khiêm tốn ở hướng khác, khuôn mặt anh tuấn u ám cực kỳ, tiếp theo đó, xe cũng phóng đi như tên bay về hướng tòa kiến trúc dường như đã là một dấu hiệu nhận biết của thành phố này.
Buổi sáng, chị Mai mở cuộc họp sớm như thường lệ, gọi nhân viên toàn công ty vào phòng họp, chỉ thảo luận một vấn đề, đó là tập hợp tất cả tin tức liên quan đến Dạ Trạch Hạo, phân tích thảo luận.
Còn nam nhân vật chính của sự việc lúc này đang ngồi thượt trên ghế, đeo tai nghe, và đang chơi game.
Mấy lần Tô Lạc Lạc xém nhịn không được cười ra tiếng, nhưng mà, thấy khuôn mặt chị Mai nghiêm túc phát biểu ý kiến, cô cũng phải giả bộ nghiêm túc nghe.
Hoạt động tuyên truyền chiều nay, chúng ta sẽ tăng thêm tám người bảo vệ tháp tùng, tôi, Tô Lạc Lạc, thêm hai vị trợ lý nữa sẽ cùng tham dự.” Tô Lạc Lạc vừa nghe xong, cô cũng phải đi đến hiện trường, vội lắc đầu nói, “Không được, chị Mai, tôi không thể đi, bây giờ tôi và anh ta đang có tin đồn! Nếu tôi đi nữa, chắc chắn sẽ có càng nhiều phiền phức hơn, tôi ngoài việc là chuyên gia hóa trang của anh ta ra, chả có tí quan hệ gì với anh ta cả! Hơn nữa, tôi cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta cả.”
Lời của Tô Lạc Lạc khiến cho các cô gái ở kế bên đều mở to mắt, Tô Lạc Lạc nói thật đấy sao?
“Lạc Lạc, lần này cô thật sự nổi tiếng rồi, nhưng mà, cô phải suy nghĩ cho hoàn cảnh và lập trường của Dạ thiếu gia, chúng ta không muốn người ngoài giới nghĩ Dạ thiếu gia của chúng ta là người phong lưu đa tình, thế nên, chúng ta quyết định im lặng để xem như là xác nhận tình cảm của hai người.”
Tô Lạc Lạc mở to đồng tử, “Hả!”
“Lạc Lạc, cô không biết vì chuyện này mà danh tiếng của Dạ thiếu gia lại nổi lên một mức độ mới à.”
Chị Mai cũng cười lên, “Thế nên, cái tin đồn tình cảm này chúng ta sẽ không giải thích với người ngoài giới, để bọn họ tùy ý viết vậy! Chỉ cần không liên đới những tin xấu, chúng ta có thể giả bộ không thấy, Lạc Lạc, cô tạm thời làm bạn gái tin đồn của Dạ thiếu gia vậy!”
“Tôi… chị Mai, tôi không được đâu!” Tô Lạc Lạc muốn khóc mà, cô không muốn bị đẩy vào đỉnh ngọn sóng giải trí đâu, sau này cô phải sống như thế nào đây?”
“Được rồi, họp đến đây thôi!” nói xong, chị Mai nhìn người đàn ông đang chơi game bên cạnh hỏi, “Dạ thiếu gia, anh có gì cần phải bổ sung không?” Dạ Trạch Hạo lấy tai nghe ra, nhìn một lượt nhân viên của mình, “Tô Lạc Lạc ở lại, còn những người khác thì đi làm việc đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc